Không Nỡ Buông Tay

Bạn trai thực t...

2024-09-20 15:16:40

Lời vừa ra khỏi môi,cô liền có chút hối hận.Người bên cạnh không tính là trở mặt lạnh ngay lập tức nhưng Thẩm Lạc Dịch lại không nói gì nữa.

Đoán chừng qua khoảng nửa tiếng,Du Giản Mẫn không chịu nổi bầu không khí yên tĩnh này thì liền đứng lên.

-Muộn rồi anh về đi,em còn phải nghỉ ngơi.

Cô sẵn tiện đi về phía cửa,mở rộng cửa để tiễn khách.Du Giản Mẫn vẫn chưa dám nhìn thẳng vào anh,cô chỉ mông lung nhìn hướng khác.

Thẩm Lạc Dịch mặt không cảm xúc đi về phía cô.Trong tâm trí,anh vẫn không thể tưởng tượng được viễn cảnh cô ở cùng tên đàn ông khác.Chỉ cần là tình bạn đơn thuần như Cố Hằng cũng đủ khiến anh đứng ngồi không yên.

Thế mà trong 6 năm kia,cô lại có tới hai tên người yêu.Anh lại càng không dám nghĩ đến việc cô ở bên bọn họ sẽ cảm thấy hạnh phúc như nào.Chắc chắn bọn họ đều tốt hơn anh.Sẽ làm được những việc mà anh không thể làm trong 6 năm dài đằng đẳng đó.

Anh biết bản thân lúc này không được ích kỉ với cô luôn đè nén cảm xúc ghen tuông trong lòng lại.Là anh đẩy cô ra,anh không có quyền cấm cô tiến tới với ai cả.

Bọn họ chỉ là quá khứ của cô mà thôi.Thẩm Lạc Dịch tự chấn an lấy bản thân.Anh chính là mối tình đầu cũng sẽ là người cuối cùng của cô.Cho dù sau này có phải quỳ xuống thì anh cũng phải khiến cô quay lại bên anh.

Thì ra đây chính là thứ mà Thịnh Nam đã nói.Khi yêu thì con người ta sẽ trở nên hèn mọn như thế.

Bước chân vừa tới cửa thì anh lại không muốn rời đi nữa,gương mặt vốn lạnh lùng lúc này lại trở nên khổ sở.Không còn dáng vẻ của vị tổng tài kiêu ngạo nữa.

Thẩm Lạc Dịch cúi thấp đầu,đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại kia.Ánh mắt anh thâm trầm như chứa đựng cả bầu trời đêm.Anh lại cúi thấp thêm một chút,dụi chiếc mũi thon dài lên chóp mũi của cô gái trước mắt,khàn giọng hỏi.

-Mẫn Mẫn,sau này để anh chăm sóc em được không?Đời này của anh hoàn toàn nằm dưới tay em rồi,em sử dụng đến anh đi,được không em?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khuôn mặt Du Giản Mẫn thoáng đờ đẫn.Từ lúc bọn họ gặp lại,cô đã luôn cảm nhận được sự khác biệt trên người của anh.

Thiếu niên cao ngạo luôn lạnh nhạt,ngay cả khi ở bên cô cũng không dịu dàng ôn nhu như này.Bây giờ anh đã là một người đàn ông,từ cử chỉ đến hành động đều đúng mực.

Ấy thế mà lại luôn miệng dỗ cô,không tiếc hạ thấp cái tôi để cầu xin cô quay về bên anh.

Dần dần cô bị cái nóng của anh làm cho tỉnh táo lại,Thẩm Lạc Dịch đang vùi vào cổ của cô không hiểu sao anh lại thích chỗ đó đến vậy.Hô hấp của anh có hơi nặng nề,nóng đến mức làm da cô ngứa không chịu nổi.

Cô không tránh khỏi sự đụng chạm của anh,nhẹ nhàng mà mở lời.

-Được,xem biểu hiện của anh thế nào thì em sẽ cho anh câu trả lời.

Nói xong,Du Giản Mẫn đưa cánh tay đẩy mạnh lồng ngực của anh ra khỏi người mình.Tiện thể đóng lại cánh cửa trước khi cánh cửa khép lại thì cô liền nhìn thẳng mắt anh mà nở nụ cười ranh mãnh.

Sau này cô phải dùng anh hết mức có thể,dùng đến khi tâm can đều được lấp đầy những nỗi khổ tâm trước kia.

Mấy ngày sau đó Thẩm Lạc Dịch thường xuyên đến nhà cô làm đồ ăn.Dù anh có bận đến đâu cũng luôn có mặt làm bữa tối,bởi vì ban ngày cô đều ăn cơm ở công ty.

Hôm nay cũng như thế,Du Giản Mẫn nằm trên ghế sofa ở phòng khách.Cô nghịch ngợm chiếc ipad của anh.Vài bữa trước vì nhìn thấy mẫu ipad của anh là mẫu mới,cô có chút hứng thú nên mượn xem một chút.Nào ngờ anh cho cô biết luôn mật khẩu,cứ vậy mà mỗi ngày cô đều dùng nó để chơi game bắn trứng.

Lâu lâu email công việc gửi đến,cả những thông tin quan trọng cô đều nhìn thấy hết.Lần này là một loạt tin nhắn hối thúc xử lý công việc do trợ lý Trần gửi đến.

Du Giản Mẫn liếc nhìn qua màn hình rồi lại nhìn người đàn ông trong phòng bếp.Anh bận rộn đến thế còn phải đến làm cơm cho cô.Nhưng mà là anh tự nguyện,cô cũng có từ chối rồi nhưng đều vô ích.

Anh không nấu ở nhà cô thì cũng sẽ nấu ở căn hộ nhà anh rồi đem sang.Suy nghĩ một chút cô liền đeo dép đi vào gian bếp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


-Lạc Dịch,anh mau ra họp online đi.Còn lại để em làm cho.

-Anh sắp xong rồi,em ra ngoài ngồi đợi một chút.

-Em muốn nấu,anh mau ra ngoài đi.

Thẩm Lạc Dịch biết cô đang lo cho công việc của anh,anh khẽ cười một tiếng rồi đem đĩa cánh gà đặt lên trên bàn.

-Em biết nấu?

Du Giản Mẫn lười phải nói chuyện với anh,cô đi vào kéo người ra khỏi phòng bếp.Rồi lại đeo tạp dề,nhìn một mớ trên bàn bếp thì thở dài.Nhưng vẫn không quên quay lại cảnh cáo người kia.

-Anh mà vào đây thì chúng ta dừng lại,không có thử việc bạn trai gì hết.

"

Thẩm Lạc Dịch nhìn cô,quả nhiên anh vẫn nên nghe lời.Lại nhìn đến chiếc bếp điện,dặn dò cô một chút.

-Cẩn thận bị bỏng.

-Ừm,em biết.

-Um.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Nỡ Buông Tay

Số ký tự: 0