Không Nỡ Buông Tay

Chúng ta trở về...

2024-09-17 15:34:27

Lạc Dịch,cậu thật sự không có tình cảm với Tiểu Mẫn?Vậy tại sao lại ở bên nhau tận 3 năm?Tại sao lại không được? Cứ phải yêu thì mới được ở bên nhau à? @Thịnh Nam trợn trắng mắt nói lớn.

-TẤT NHIÊN.

Thầm Lạc Dịch cúi thấp đầu nhấm nháp ly rượu trên tay.Vị cay nồng tràn khắp khoang miệng, rồi đi vào trong cơ thể.

Anh không biết thứ cảm xúc đó là thế nào.Khi yêu thì con người ta sẽ như nào đây ? Chắc chắn là mù quáng đến mất trí. Anh hoàn toàn không thích thứ cảm xúc dư thừa đó.

Cứ như vậy Thẩm Lạc Dịch không trò chuyện cùng Thịnh Nam nữa.Cậu ta luôn bên tai càu nhàu đủ điều nhưng anh chẳng nghe vào câu nào.Thiếu niên ương nghạnh chìm trong sắc tối của căn phòng, toàn thân toát lên khí lạnh vừa gợi cảm lại thanh tao.

Không biết anh đã uống hết bao nhiêu chai rượu.Đến độ đầu óc choáng váng, lần đầu tiên Thịnh Nam trông thấy cảnh tượng bết bác thế này của anh.Trong lòng thầm mắng anh là đồ ngốc.Sau cùng vẫn là đưa anh về tận Biệt thự Thầm gia.

Tình hình say sỉn thế này đưa đến căn hộ kia thì tên này chết sớm mất. Tốt nhất về Thẩm gia còn có người hầu chăm sóc.

Thịnh Nam đã quá quen thuộc với nhà của anh,quản gia vừa trông thấy dáng vẻ say khước của Thẩm Lạc Dịch thì liền hốt hoảng.Cậu chủ trước giờ đều là dáng vẻ lãnh đạm nghiêm trang không hề giống như ông chủ phong lưu. Không ngờ có một ngày ông được trông thấy cảnh tượng cậu chủ say mềm như thế.

Thẩm Lạc Dịch được đưa về phòng ngủ.Quần áo trên người của anh cũng một tay Thịnh Nam thay hộ.Nhìn thân hình quyến rũ kia thì Thịnh Nam liền lắc đầu nói khẽ.

-Sao mà cậu ta có thể đẹp bất chấp hoàn cảnh như thế nhỉ? ghen ty thật. Đàn ông đẹp trai như này không ba bốn cô bạn gái thì quá uồng,chỉ là quá tội cho Tiều Mẫn,day dưa phải tên tổi này.

Trước lúc rời đi Thịnh Nam có trò chuyện vài câu cùng Chu Nhược Đan.Cô gái xinh đẹp lại mềm mỏng chỉ tiếc thay đôi chân không còn.Cậu cũng biết sơ qua về chuyện của hai chị em nhà họ Chu này. Nên cũng lịch sự đối đãi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cho tận lúc ra bên ngoài cổng chính Thịnh Nam vẫn quay đầu nhìn lại.Chăm chú nhìn dáng vẻ mảnh mai ngồi trên xe lăn của Chu Nhược Đan. Thật lâu cậu liền rời mắt, nhanh chóng rời đi.

Chu Nhược Đan nhờ em gái giúp mình đi lên tầng của Thẩm Lạc Dịch. Cô đẩy khẽ cửa nhìn vào bên trong, hơi do dự rồi quay sang cất giọng về phía Chu Nhược Điềm.

Em ở bên ngoài đợi chị một chút,có người đi lại thì nhớ gọi chị. Kẻo lại bị hiều lẩm,biết chưa?Ừm,em sẽ đứng ngoài coi chừng.Tiếng xe lăn vang lên rất nhỏ,bánh xe nhanh chóng di chuyển đến bên giường ngủ.

Chu Nhược Đan không giấu được nội tâm đang rộn ràng, cô chăm chú nhìn gương mặt ngủ say của anh.

Khi ngủ thì gương mặt lạnh nhạt kia liền trở nên ôn hòa hơn. Bất kể chi tiết nào trên khuôn mặt của anh cũng đẹp đến mê hoặc lòng người.

Bất giác Chu Nhược Đan đưa tay sờ đến đôi mắt đang nhắm nghiền của anh,từ từ di chuyển trên sóng mũi cao thẳng, lại đến bờ môi mỏng.Cảm giác lành lạnh truyền đến từ đầu ngón tay làm cô tỉnh táo lại đôi chút.

Chu Nhược Đan luyến tiếc thu tay lại.Cô chậm rãi nuốt khan cổ họng,cơ thể thiếu nữ hơi nhướng về phía trước.N-gay khi gương mặt của cô sắp chạm đến anh thì liền bị một bàn tay hung tợn bóp lấy.

Vì quá đột ngột,Chu Nhược Điểm liền sợ hãi lùi về.Thẩm Lạc Dịch một tay bóp chặt gương mặt nhỏ nhắn kia.

Đáy mắt anh sâu thẩm lại âm u.Rất nhanh Chu Nhược Đan đã kịp phản ứng lại, sắc mặt cô tái nhợt đáng thương mà run giọng.

Em chỉ lo lắng sợ anh bị cảm, muốn vào xem một chút.Ai cho cô tự tiện vào đầy? Cút ra ngoài.Một lời nói vô tình cứ vậy mà vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Thẩm Lạc Dịch thu lại cánh tay của mình,tuỳ tiện với lấy khăn ướt mà lau qua.

Trong người vẫn còn men rượu nên anh cực kì khó chịu. Đầu óc không ngừng quay cuồng, nên khi Chu Nhược Đan vào phòng anh mới bị ảo giác. Cứ ngỡ rằng Du Giản Mẫn đến xem anh thế nào.Chỉ khi mùi hương xa lạ càng đến gần thì anh liền phát giác.

Chu Nhược Đan khó tin mà nhìn anh,cô không phản bác lại. Liền ngoan ngoãn đẩy xe ra bên ngoài,bàn tay của cô sớm đã không còn một tia máu nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dù trước đây anh có lạnh nhạt đến mấy cũng sẽ không dùng thái độ đáng sợ như thế với cô.Cô cứ ngỡ mình đã tiến lại gần anh thêm chút nhưng nào ngờ lại trở về điểm bắt đầu.

Chu Nhược Điềm luôn ở bên ngoài nghe lén.Nhìn thấy sắc mặt tức giận của chị gái thì liền không hỏi gì cả.Cô hiểu chuyện đi đến đẩy xe lăn của chị gái về phòng ngủ.

Hai chị em nằm trên giường đều như hai cái xác vô hồn.Bầu không khí gượng ép hay là khoảng cách càng xa dần giữa hai chị em.

Chu Nhược Đan đưa cánh tay lên như đang nắm thứ gì đó rồi khẽ nói.

-Em nói xem, Du Giản Mẫn kia biến mất có phải tốt hay không?

Nghe đến đây sau lưng Chu Nhược Điểm khẽ run rẩy.Chị gái của cô càng ngày,càng trở lên kì lạ.Từ suy nghĩ đến hành động đều như một kẻ điên.

Dù từ đầu chính cô luôn tiếp tay giúp chị gái những việc xấu xa kia.Nhưng tâm của cô không thâm độc,dù là vì lý do gì đi chăng nữa.Cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ hại bất kì ai.

Chu Nhược Điềm đột nhiên nghĩ đến ngày mưa hôm đó,tai nạn ngã đó chắc hẳn là do chị gái tính kế.Nghĩ đến đây hai mắt cô khẽ run lên. Giọng nói liền nhỏ đi vài phần.

-Chị,chúng ta quay về Tân Hải được không? quay về cuộc sống yên bình ấy.

Chu Nhược Đan cười khẩy một tiếng rồi trầm giọng.Giọng nói không giấu nổi lòng tham này.

-Chị còn phải làm chủ nhân Thẩm gia này,em muốn về thì tự mà về.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Nỡ Buông Tay

Số ký tự: 0