Không Nỡ Buông Tay

Có thể nhìn đến...

2024-09-20 15:16:40

Những ngày sau đó mỗi ngày Thẩm Lạc Dịch đều đến lấy cớ làm phiền cô.Không phải sáng thì cũng là tối muộn.Dù cho cô có lạnh mặt từ chối thì anh vẫn sẽ mặt dày tìm đến.

Chỉ cần nhìn thấy cô hay cùng nhau nói vài câu cũng khiến anh thảo mãn.

Cho đến ngày cuối tuần,Du Giản Mẫn nghe theo lời của mẹ đi xem mắt.Tất nhiên cô sẽ vui lòng đồng ý.Bây giờ cô cũng tính là có tuổi,nên tìm đối tượng để hẹn hò.

Cuộc hẹn diễn ra tại nhà hàng cao cấp kiểu Pháp.Người cùng cô xem mắt là một luật sư,dáng dấp cao ráo,khuôn mặt ưa nhìn.Tổng thể đúng chuẩn một người đàn ông hiền hoà.

Du Giản Mẫn ngoài mặt vẫn kín kẽ trò chuyện cùng người kia.Nhưng trong lòng lại cảm thấy nhàm chán,không có nổi một tia hứng thú.

Những cung bậc cảm xúc tẻ nhạt cứ đan xen lấy.Cho đến khi cô chạm mắt cùng người kia,bầu không khí liền xoay chuyển thành thấp thỏm lo lắng.

Thẩm Lạc Dịch cũng có mặt.Anh ngồi bàn đối diện cô,bên cạnh là những đối tác nước ngoài.Du Giản Mẫn không để mình phải chạm mắt anh lần nào nữa nên liền lấy cớ nói với người đàn ông kia.

-Ừm,chúng ta đi uống cafe được chứ?

-Được,tôi rất sẵn lòng.

Cận Niên thoáng nở nụ cười rồi đáp ứng.Anh vốn đang tính toán ăn xong bữa sẽ rủ cô đi đâu đó.Có người đàn ông nào sẽ không bị thu hút bởi cô gái xinh đẹp ngay thẳng kia chứ.

Dù chỉ mới gặp mặt nhưng từ người của cô,lại luôn toả ra năng lượng thuần khiết.Cận Niên làm luật sư nhiều năm,gặp đủ loại phụ nữ nham hiểm.Duy chỉ cô gái trước mắt lại khiến anh hài lòng.

Cả hai người rời khỏi nhà hàng.Lúc này đây trợ lý Trần ngồi bên cạnh Thẩm Lạc Dịch khế nâng gọng kính nói nhỏ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


-Thẩm Tổng.

Thẩm Lạc Dịch thu lại ánh nhìn,quay sang tiếp chuyện cùng đối tác.Chỉ là sau đó tâm trí của anh liền hỗn loạn,không thể tập trung vào công việc của mình.

Kết thúc bữa ăn tối Thẩm Lạc Dịch liền quay về chung cư.Trong tâm trí hiện lên hình ảnh bữa tối hôm nay.Đôi mắt đen láy không có một chút hơi ấm nào.Nồng độ cồn do rượu để lại càng khiến anh khó chịu hơn.

Trợ lý Trần không dám buộc miệng nói chuyện,những lúc thế này Thẩm Tổng quá mức đáng sợ.Chỉ ngồi yên rồi thở thôi cũng khiến không gian rét lạnh.

Sau khi quay trở về căn hộ của mình,Thẩm Lạc Dịch lại nhìn di động.Cô vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh nhưng cô đã về nhà rồi,nên anh cũng bớt phiền não.

Muốn nhấn chuông nhà cô nhưng lại không thể.Trên người anh vẫn còn mùi rượu,Mẫn Mẫn nhà anh không thích mùi hương này.Vẫn nên về nhà tắm rửa lại một chút.

Sau khi tắm rửa sạch,Thẩm Lạc Dịch mặc lấy áo choàng tắm đi qua nhà đối diện.Anh gấp đến độ quên luôn việc mặc quần áo lại cho chỉnh tề.Chỉ tuỳ tiện,phóng đãng mặc áo choàng tắm.

Du Giản Mẫn nghe thấy chuông cửa thì liền đi ra,nhìn thấy người qua mắt mèo thì lại có chút lo sợ.Ban nãy bị anh bắt gặp cùng người khác ăn cơm,không hiểu sao cô vẫn luôn có cảm giác như bị chồng bắt ghen tại trận.

Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại,cô bây giờ là gái độc thân.Cô muốn gặp gỡ ai là quyền của cô,mắc mớ gì cô phải sợ anh.

Cánh cửa vừa mở ra,Thẩm Lạc Dịch không nhiều lời mà đi vào.Như thể quen thuộc với nơi đây,anh đi đến sofa ngồi xuống. Mệt mỏi mà ngửa đầu dựa vào thành ghế nghỉ ngơi.

Du Giản Mẫn đóng cửa lại,khó hiểu nhìn người trong nhà.Góc nhìn này càng tôn lên chiếc cổ thon thả và yết hầu nhô cao một cách rõ rệt của anh.

Đi xuống một chút là thân hình rắn chắc cao lớn kia.Đây cũng chẳng phải lần đầu cô chiêm ngưỡng dáng người mê hoặc này.Chỉ là mỗi lần nhìn đến lại dường như đẹp hơn ngày hôm qua.

Cô biết bản thân đang bị anh quyến rũ nên liền thay đổi tâm trạng.Đi đến ghế sofa mà nhìn anh từ trên cao.Người nào đó vẫn nhắm mắt dưỡng thần như thế,thoải mãi như nhà của mình.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chân nhỏ của cô nhấc lên đá vài cái vào bắp chân của anh.

-Thẩm Tổng,đây là xâm nhập nhà người khác bất hợp pháp đấy.

-Um.

Còn ừ nữa chứ,Du Giản Mẫn tức giận đá anh thêm vài cái.Lần này cô thật sự dùng sức mà đá.

-Trai đơn gái chiếc ở cùng nhau không hay lắm,phiền Thẩm Tổng về nhà của mình.

Cuối cùng, Thẩm Lạc Dịch khẽ nhướng mày.

Đôi mắt đen thẳm và hờ hững của anh ngước lên nhìn cô gái trước mắt. Trên người cô đang mặc chiếc đầm ngủ màu hồng nhạt,quả nhiên cô vẫn luôn thích màu hồng.Làn da trắng hồng,cả mùi thơm hoa hồng thoang thoảng.

Có lẽ rượu vẫn chưa tan hết,đầu óc của anh vốn đã khó chịu về bữa tối ban nãy.Một tay liền kéo lấy cô ngả vào lòng mình.

Du Giản Mẫn không kịp phòng bị,cứ thế nằm đè trên cơ thể săn chắc kia.Ngay lúc này,khoảng cách của cả hai gần trong gang tất.Hơi thở ấm nóng của anh ngày một gần.

Cô như thể bị anh dùng chiêu mà nằm yên bất động,chân tay muốn cử động cũng không được.

Thẩm Lạc Dịch một tay đỡ lấy gáy của cô hoàn toàn ôm cả cơ thể mềm mại vào lòng,giọng nói ôn nhu huyễn ngọc phủ lấy trái tim nhỏ bé của Du Giản Mẫn.

-Em đi xem mắt sao?Có anh rồi,em còn muốn đi tìm ai nữa.Có thể nhìn đến anh một chút không hả?anh đây bị em hành đến tim gan cũng ứa máu luôn rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Nỡ Buông Tay

Số ký tự: 0