Không Nỡ Buông Tay

Đội nón xanh

2024-09-20 15:16:40

Đám người Du Giản Mặc vừa rời đi chưa xa thì Thẩm Lạc Dịch liền tới.Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào thì trên người anh vẫn luôn có khí chất cao quý như vậy.

Anh từ chiếc taxi bước xuống,thân hình cao lớn cùng gương mặt góc cạnh cực kì anh tuấn.Vai rộng eo hẹp ẩn nấp sau lớp áo vừa lạnh lùng vừa gợi cảm.

Lúc này không ít học sinh trong trường nhận ra anh.Anh là khoá vừa tốt nghiệp phổ thông lại luôn xếp đầu bảng.Huống chi danh tiếng Thẩm thiếu gia ở Bình thành này có ai lại không biết.

Chu Nhược Đan không hề thấy khó chịu bởi những ánh mắt nhìn mình.Cô vẫn yên tĩnh ngồi đó,giương cặp mắt xinh đẹp mỉm cười với anh.

-Anh Lạc Dịch,em có làm phiền anh không ạ.

-Không sao.

Anh tuỳ ý trả lời rồi đi đến giúp cô đẩy xe lăn.Quán ăn ở gần trường học,đi bộ một chút là tới.Trong quán ăn lúc này cực kì náo nhiệt.

Học sinh trong trường cũng trốn ra bên ngoài ăn không ít.Một nam điển trai đẩy xe lăn lại càng nổi bật giữa đám đông hơn.

Tề Cân bạn thân của Du Giản Mặc không khỏi thúc nhẹ cánh tay rồi cất giọng.

-Này,kia là bạn nữ ngồi xe lăn ban nãy đúng không?

Chỗ ngồi của bọn họ vừa hay ở trên lầu,Du Giản Mặc vừa liếc mắt liền thấy.Sự chú ý của cậu không ở trên người thiếu nữ kia mà nhìn bóng lưng cao lớn của thiếu niên.Là Thẩm Lạc Dịch bạn trai của chị gái.

Hàng chân mày của cậu khẽ cau lại.Đáy mắt u ám rất nhanh đã thu lại ánh mắt.Cho dù cậu không thích Thẩm Lạc Dịch nhưng cậu sẽ không tuỳ tiện kết luận điều xấu cho anh.

Nhưng cảnh tượng kia,lại còn đi ăn riêng cùng nhau.Hôm nay không phải anh phải ở bên chị gái sao?

Du Giản Mặc suy nghĩ một chút rồi nhắn tin dò hỏi chị gái.

“Chị,đang làm gì thế?”

“Đang nằm,chưa gì nhớ chị rồi hả?Bé cưng phải chăm học đấy nhé không là chị méc mẹ đó”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đọc xong cậu liền không muốn trả lời nhưng vẫn cố hỏi thêm.

“Không phải nói ra ngoài đi chơi cùng bạn trai sao?”

“Chị vừa về,sao vậy?”

“Không có gì,chị nằm tiếp đi bye”

…….

Du Giản Mẫn khó hiểu nhìn đoạn chat,chắc thằng bé rảnh rỗi nên tìm cô tán gẫu vài câu.Cô lại đặt di động qua một bên,tiếp tục đọc cuốn tiểu thuyết còn dang dở.

Lúc cậu đưa mắt nhìn xuống thì người đã đi mất.Tề Cân ngồi bên cạnh thấy một màn đó của Du Giản Mặc thì liền hội hoạ.

-Để ý cô gái đó rồi à,chính là hai chị em sinh đôi mới chuyển đến đó.Tiếc thay cô chị xinh đẹp như vậy lại tàn tật,cô em thì cũng đẹp nhưng không nổi bật lắm.

Nghe đến hai từ tàn tật,Du Giản Mặc vô thức khó chịu.Cậu không phải vì Chu Nhược Đan mà khó chịu,mà chính là không nghe nổi những lời đàm tiếu như vậy.Đâu ai muốn mình tàn tật,vẫn nên dùng từ đúng cách để tránh làm người khác tổn thương.

Cậu nhìn sang Tề Cân,vẫn dùng giọng bình thản mà sửa lại.

-Lần sau đừng nói mấy từ thô thiển đó,lựa lời hay mà nói.

-Vâng vâng tớ lỡ lời.

Tề Cân đã sớm quen với tính cách chính trực kia của Du Giản Mặc,cậu không phản bác mà thật tâm tiếp thu lời dạy của bạn mình.

———————

Ngồi bên trong phòng riêng,Chu Nhược Đan liền thấy bối rối.Cô chưa từng ở riêng với anh như này.Huống chi cả hai chỉ mới gặp lại nhau. Thiếu nữ mất tự nhiên mà nhìn về hướng khác không dám nhìn anh quá lâu.

Ấy vậy mà suốt bữa ăn,anh cũng không mở lời nấy một câu.Cô hỏi thì anh sẽ trả lời đơn giản,không lạnh không nóng hoàn toàn là kiểu khách khí.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhìn thấy anh chẳng đụng đũa ăn mấy,cô liền có chút lo lắng.

-Anh Lạc Dịch,đồ ăn không hợp sao ạ?

-Vẫn được.

Thẩm Lạc Dịch lúc này mới giương cặp mắt đen láy lên nhìn cô.Anh không muốn cô thấy áp lực nên mới ăn có lệ vài miếng.Thật chất là ban nãy anh đã ăn cùng Du Giản Mẫn đến no rồi.

-Khi nào anh nhập học vậy ạ?

-Tháng sau.

-Vậy anh có thường xuyên về nhà không ạ?

Tất nhiên anh sẽ không thường xuyên về,anh cùng Du Giản Mẫn thuê căn hộ riêng để sống cùng nhau luôn rồi.Trường Đại Học lại ở tận thủ đô cách nhà rất xa.Suy nghĩ của anh là như thế nhưng anh lười nói,hờ hững mà trả lời qua loa.

-Ừm,thỉnh thoảng về.

-Dạ.

Nghe thấy vậy thiếu nữ liền trộm cười,thấy anh không thích nhiều lời thì cô cũng không hỏi thêm.Yên tĩnh mà dùng bữa của mình.

———————

Buổi chiều khi về đến nhà Du Giản Mặc vẫn suy nghĩ về chuyện lúc trưa.Chị gái nhà cậu rất đơn thuần không biết có biết chuyện đó không?

Nhưng mà cậu cứ thấy có gì đó rất lạ.Thẩm Lạc Dịch cậu từng tiếp xúc qua vài lần.Ngoài tính cách lạnh nhạt thì đối xử với chị gái của cậu rất tốt.

Lúc cậu học lớp 10 thì cũng chưa từng thấy Thẩm Lạc Dịch thân thiết với nữ sinh nào.Xung quanh anh chỉ có duy nhất chị gái bên cạnh,những cô khác thì không thể chen vào.

Một mớ suy nghĩ rối rắm,cậu quyết định nói cho chị gái nghe một chút.Phòng hờ lỡ đâu chị gái bị Thẩm Lạc Dịch cho đội nón xanh thì sao?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Nỡ Buông Tay

Số ký tự: 0