Không Nỡ Buông Tay

Không ai yêu mã...

2024-09-20 15:16:40

Du Giản Mẫn kéo theo vali đi ra khỏi cửa.Chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai cây đen đang đứng cách đó không xa.Trên gương mặt xinh đẹp diễm lệ khẽ mỉm cười,cô thả nhanh bước chân tiến về phía hai người bọn họ.

Bây giờ cô đã 25 tuổi không còn là thiếu nữ ngây thơ như năm đó.Mọi đường nét trên gương mặt thanh tú ngày càng sắc sảo hơn. Ánh sáng xung quanh như tụ lại trên cơ thể của cô, làn da trắng ngần gần như trong suốt. Chỉ cần đi lướt qua đám đông liền thu hút bao nhiêu ánh nhìn đến.

Cố Hằng nhanh chóng nhận ra Du Giản Mẫn,anh liền kéo nhẹ khóe môi đi nhanh về phía của cô.Không giấu nổi niềm nhớ nhung mà ôm chẩm lấy.Trong suốt 6 năm, Cố Hằng có bay qua bên đó để thăm cô nhưng một năm chỉ có thể đến 1 lần.Bởi vì công việc của anh quá dày đặc.

Du Giản Mẫn được anh ôm chặt lấy liền có chút bất ngờ,rất nhanh liền mỉm cười rồi vỗ nhẹ lên sau tấm lưng rộng kia.

Đại minh tinh đến đón tớ thế này, khiến tớ xúc động quá đi mất.Nói nhảm cái gì đấy,tớ dù có bận cũng sẽ đến đón cậu.Rồi rồi tớ biết Cố Hằng tốt với tớ nhất.Khả Lam Phi nhìn hai người trước mắt thì liền nhào lên ôm ké,cảm thấy không chạm được đến Du Giản Mẫn thì cô nàng liền kéo mạnh Cố Hằng ra.Ngang nhiên cướp lấy cô về.

-Bé Tiểu Mẫn,mau để tớ ôm một chút.

Cả ba người dù xa cách nhiều năm nhưng khi gặp lại tình cảm vẫn thân thiết như xưa.Khả Lam Phi có vô vàn vấn đề muốn hỏi Du Giản Mẫn nên không chừa một khắc nào cho Cố Hằng.

Thế là anh chỉ đành yên lặng làm tài xế cho hai cô nàng.Lần này trở về,Du Giản Mẫn dự định sẽ ở lại thành phố B làm việc.

Cô bây giờ đã trở thành nhà thiết kế có tiếng. Quay về thành phố B cũng là vì công việc,sắp tới cô sẽ đảm nhận vai trò thiết kế trang phục cho người mẫu ở tập đoàn Hoắc Tinh.

Hoắc Tinh chính là công ty giải trí lớn nhất trong nước,công việc này lương rất cao nên rất nhanh cô liền chấp nhận.Hôm nay bay về,ngày mai liền tới Hoắc Tinh bàn về công việc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Khả Lam Phi trước đây luôn không đoán được tình cảm của Cố Hằng,có còn như lúc đầu hay không. Hôm nay gặp lại thì cô liền có câu trả lời. Ánh mắt kia của Cố Hằng vẫn luôn đặt trên người Du Giản Mẫn, mọi lời Du Giản Mẫn nói thì anh sẽ lặng lẽ lắng nghe.Ánh mắt kia và cả hành động đó nữa, Cố Hằng vậy mà vẫn luôn yêu thầm Du Giản Mẫn cho đến tận bây giờ.

Câu nói,không ai yêu mãi một người đang dần phai mờ trong lý trí của Khả Lam Phi.Sự thật, người thật ngay trước mắt,dù có trải qua nhiều năm nhưng tình yêu của Cố Hằng không hề thay đổi.

Tình yêu của Cố Hằng quá lớn, Từ nhỏ cho đến khi trưởng thành vẫn vẹn nguyên không hề sứt mẻ.Một tình yêu điên cuồng không chừa cho bản thân một đường lui,đó mới chính là thứ sẽ giết chết chính mình.

Tập Đoàn Thầm Thị.

Bên trong phòng họp rộng lớn. Trên chiếc bàn kéo dài khắp phòng.Những người đàn ông mặc vest lịch sự, nghiêm túc ngồi trên ghế.Không có lấy một âm thanh hỗn tạp nào trong căn phòng này.

Cả mấy chục người đều thấp thỏm nhìn đến vị trí trung tâm.Đều đang chờ đợi vị Thẩm Tổng xét duyệt tài liệu.

Thẩm Lạc Dịch đang hơi cúi đầu nhìn màn hình máy tính,sắc mặt thâm trầm lãnh đạm.Cổ áo sơ mi được cài nút chỉn chu, thoát ẩn thoát hiện cần cổ thon dài nam tính.

Dáng vẻ cao lãnh vốn có của một vị lãnh đạo, khí tràng mạnh mẽ bén nhọn tản ra từ cơ thể của anh.

Qua hồi lâu,tất cả tài liệu được anh chấp thuận thì người bên dưới mới thở phào nhẹ nhõm.Cuộc họp kết thúc, mặt mày ai nấy đều vui vẻ hân hoan rời đi.

Trợ Lý Trần nhìn lịch trình dày đặc trên màn hình rồi lại nhìn về hướng ông chủ cất tiếng.

-Chiều nay có buổi gặp mặt nhà thiết kế bên Hoắc Tinh,cậu có muốn qua bên đó một lát không?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trần Hữu là bạn đại học của anh,sau này liền theo anh làm trợ lý cho đến tận bây giờ.Giữa hai người luôn xưng hô gần gũi.

Thẩm Lạc Dịch nhìn sơ qua qua tài liệu trên bàn, mệt mỏi mà day day trán. Bên công ty giải trí Hoắc Tinh là công ty dưới trướng của Thẩm Thị Bởi vì mời được nhà thiết kế từ Pháp về nên có nhiều vấn đề cần trao đổi.Anh suy nghĩ một chút rồi đáp ứng.

Bên này,đúng 4 giờ chiều Du Giản Mẫn đã có mặt trong văn phòng.Cô liếc nhìn cách bày trí xung quanh, quả nhiên trang trọng đến từng chi tiết.Lần này bàn về việc hợp tác với cô chính là ông chủ đứng sau Hoắc Tinh,đột nhiên trong người cô lại dâng lên một nỗi bất an không thể nói thành lời.

Bởi vì ngồi đợi lâu nên cô liền thay đổi tư thế,muốn nằm một chút nhưng lại nghĩ đến đang ở bên ngoài nên đành thôi.Một tay liền đưa ra sau đấm nhẹ lên lưng vài cái.

Cánh cửa phòng ngay cùng lúc mở ra,Du Giản Mẫn nghe tiếng động mà đứng dậy khỏi ghế. Trên gương mặt xinh đẹp vẫn luôn duy trì nụ cười khách khí,chỉ khi nhìn rõ người đàn ông trước mắt, nụ cười trên môi liền cứng đơ.Cô đã biết nguyên do nỗi bất an kia đến từ đâu rồi.

Rất nhanh Du Giản Mẫn lấy lại tinh thần,vẫn chưa biết phải mở lời thế nào thì thư ký Trần đã lên tiếng.

Cô là Nyan?Vầng.

Thư Kí Trần đẩy gọng kính rồi quay sang nhìn sếp của mình mà giới thiệu.

-Đây là Thẩm Tổng.

Du Giản Mẫn máy móc gật đầu,đôi mắt sớm đã không còn đặt trên người đàn ông kia nữa.Hoàn toàn đóng đúng vai trò là người xa lạ, một chút quen biết cũng không có.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Nỡ Buông Tay

Số ký tự: 0