Mẫn Mẫn sẽ mãi...
2024-09-20 15:16:40
Du Giản Mẫn cắn nhẹ môi dưới để không phải rơi nước mắt,cô trân thành nhìn thiếu niên trước mắt.Nhẹ nhàng mà an ủi vào lòng anh.
-Dịch à,sau này có em ở bên cạnh anh.Sẽ không để anh phải chịu tủi thân.Anh toả sáng như thế,anh tốt đẹp như thế,…Là bọn họ không biết trân trọng anh,Mẫn Mẫn của anh sẽ mãi trân trọng anh.
Khoảng khắc những lời ấy thốt lên khiến lồng ngực vốn khó chịu liền dịu xuống.Cảm giác ấm nóng như dần dần bao trùm lấy cả căn phòng lạnh giá này.
Thẩm Lạc Dịch không biết nói lời yêu ngọt ngào như cô,cũng không có vẻ mặt rạng ngời như ánh mặt trời kia.
Những thứ anh không có cô đều đem nó đến,cả ánh sáng ấm áp kia cũng là cô đem đến cho cuộc sống này.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô,dịu dàng mà mân mê cánh môi đỏ mọng.Tận sâu trong tâm trí anh vẫn không biết cảm giác lúc này là như thế nào.
Có lẽ như lời cha của anh thường nói.Phụ nữ rất biết cách chiều lòng,sau này con nếm thử một lần liền muốn trải nghiệm thêm nhiều thứ mới lạ hơn thế nữa.
Anh chỉ biết rằng bản thân của anh bị cô quyến rũ,bị cô lôi cuốn.Cái thứ cảm xúc không tên cứ kéo dài mãi.Anh không cho rằng nó là tình yêu,bởi vì anh không tin vào tình yêu.Những thứ vô bổ đó đều sẽ thay đổi thôi.
Cả hai cuốn quýt trong phòng một lúc lâu sau mới ra bên ngoài.Du Giản Mẫn với đôi mắt đỏ nhìn chiếc bánh kem trên kệ thì mới nhớ ra chuyện chính.
Sau đó liền như con thỏ nhỏ chạy đến lấy bánh kem cất vào ngăn tủ.Cả quá trình đều thu vào mắt của anh,Thẩm Lạc Dịch còn đang bình thản nhìn bánh kem kia thì cô đã đi đến bên người của anh.
-Anh sao lại ngơ ra vậy,hôm nay là sinh nhật của anh đó.
-À.
-À? Anh đừng nói anh quên luôn ngày sinh nhật của mình nhé?
-Anh nhớ mà,chỉ là không hứng thú lắm.
Thẩm Lạc Dịch nói sự thật,vốn từ nhỏ anh cũng có được ăn bữa sinh nhật nào ra trò.Cha anh tất nhiên sẽ tổ chức linh đình hằng năm.
Khách khứa trải dài từ khuôn viên lớn,quà cáp muốn gì thì có đó chẳng thiếu thốn gì.Nhưng những thứ đó đối với anh đều vô giá trị.
Thứ anh cần là sự trân thành,là gia đình ba người cùng nhau đón sinh nhật.Càng nghĩ càng thấy buồn cười,điều đó chỉ là giấc mộng điên rồ của một đứa trẻ mà thôi.
Lớn dần anh lại đón sinh nhật cùng Thịnh Nam,Châu Tử.Có lẽ đã bớt nhàm chán hơn là bữa tiệc linh đình sang trọng kia.
Sau này khi ở bên Du Giản Mẫn thì luôn được cô làm bánh kem.Cô ở bên anh,tự tay đốt nên rồi hát ca khúc sinh nhật.Gương mặt háo hức khi chăm chú,đợi chờ anh thổi nến rồi ước nguyện.
Mọi kí ức ấy đều vỏn vẹn trong tâm trí của anh.Và hôm nay chính là lần thứ 3 anh cùng cô đón sinh nhật.
Cảm xúc khi được người khác quan tâm từng chút một thật sự rất đáng để trải nghiệm.Ở bên cạnh cô anh liền tự nhiên buông thả chính mình.Là một thứ cảm xúc rất tuyệt vời trước giờ anh chưa từng trải qua.
Du Giản Mẫn biết ngay câu trả lời của anh là thế,năm ngoái hay năm kia anh đều nói như vậy.Cô liền cứ mặc kệ anh,liền đi đến bên bếp lấy ra hai bát mỳ trường thọ.
-Anh mau lại đây ăn đi.Món này vào ngày sinh nhật không thể bỏ qua đâu.
Thẩm Lạc Dịch nhìn bát mì trước mắt rồi lại nhìn cô,anh rõ ràng đã cười nhưng rất nhanh thu lại.Hiển nhiên ngoan ngoãn ngồi ăn.
Bên này cô liền bị anh chọc thì cất giọng.
-Anh đừng cười em,tay nghề của em khá lên nhiều rồi đó.Anh xem,có phải ngon hơn năm ngoái không?
Thẩm Lạc Dịch cứ thế một hơi liền ăn hết bát mì,biểu cảm trên gương mặt vẫn nhạt nhạt như thế.
-Ừm ngon lắm.
Cô được khen liền cười khoái chí,ban sáng cô tự nấu cũng chưa nếm thử.Công thức trong sách làm đúng thì đều ngon mà.
Đến lượt cô ăn thì liền nhả ra,bát mì mặn chát không thể nói lên lời.Vẻ mặt của cô lúc này không biết nên khóc hay nên cười.Buồn bực mà ngước lên nhìn anh.
-Anh nói xạo.
-Không xạo,ngon lắm.
Thẩm Lạc Dịch vừa nói vừa lấy giấy ăn lau nước mì dính trên miệng giúp cô.Anh đã chuẩn bị tinh thần từ trước khi ăn rồi,tay nghề của cô ra sao anh còn lạ gì.
Gác lại chuyện mỳ cô liền thay đổi sắc mặt vui vẻ trở lại.Hào hứng đi lại tủ lạnh lấy bánh kem.Đồ ngọt cô làm thì ngon hơn chút.Trên gương mặt thiếu nữ không giấu nổi tự hào mà đặt bánh kem trước mắt anh.
Cô cẩn thận cắm đủ 18 cái nến lên bánh kem.Rồi thắp sáng lên.Như mọi lần cô liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh.
Cùng anh đội chiếc nón sinh nhật,cô gái nhỏ cười đến toả sáng như ánh mắt trời.Giọng hát trong trẻo cất lên.
Kết thúc bài hát Du Giản Mẫn nhón người thơm nhẹ lên má của Thẩm Lạc Dịch,ngọt ngào cất tiếng.
-Thẩm Lạc Dịch,chúc mừng sinh nhật.Chúc anh ngày ngày vui vẻ,tương lai rộng mở,hạnh phúc ngập tràn.
Thẩm Lạc Dịch hiếm khi nở nụ cười vui vẻ như lúc này,anh cúi thổi nến rồi nhắm mắt cầu nguyện.Trong tâm trí của anh lúc này chỉ hiện hữu duy nhất hình ảnh của cô đang mỉm cười rạng rỡ mà thôi.Mong rằng điều ước của anh sẽ thành hiện thực.
...Chúc cô gái của anh luôn luôn mỉm cười hạnh phúc như thế....
-Dịch à,sau này có em ở bên cạnh anh.Sẽ không để anh phải chịu tủi thân.Anh toả sáng như thế,anh tốt đẹp như thế,…Là bọn họ không biết trân trọng anh,Mẫn Mẫn của anh sẽ mãi trân trọng anh.
Khoảng khắc những lời ấy thốt lên khiến lồng ngực vốn khó chịu liền dịu xuống.Cảm giác ấm nóng như dần dần bao trùm lấy cả căn phòng lạnh giá này.
Thẩm Lạc Dịch không biết nói lời yêu ngọt ngào như cô,cũng không có vẻ mặt rạng ngời như ánh mặt trời kia.
Những thứ anh không có cô đều đem nó đến,cả ánh sáng ấm áp kia cũng là cô đem đến cho cuộc sống này.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô,dịu dàng mà mân mê cánh môi đỏ mọng.Tận sâu trong tâm trí anh vẫn không biết cảm giác lúc này là như thế nào.
Có lẽ như lời cha của anh thường nói.Phụ nữ rất biết cách chiều lòng,sau này con nếm thử một lần liền muốn trải nghiệm thêm nhiều thứ mới lạ hơn thế nữa.
Anh chỉ biết rằng bản thân của anh bị cô quyến rũ,bị cô lôi cuốn.Cái thứ cảm xúc không tên cứ kéo dài mãi.Anh không cho rằng nó là tình yêu,bởi vì anh không tin vào tình yêu.Những thứ vô bổ đó đều sẽ thay đổi thôi.
Cả hai cuốn quýt trong phòng một lúc lâu sau mới ra bên ngoài.Du Giản Mẫn với đôi mắt đỏ nhìn chiếc bánh kem trên kệ thì mới nhớ ra chuyện chính.
Sau đó liền như con thỏ nhỏ chạy đến lấy bánh kem cất vào ngăn tủ.Cả quá trình đều thu vào mắt của anh,Thẩm Lạc Dịch còn đang bình thản nhìn bánh kem kia thì cô đã đi đến bên người của anh.
-Anh sao lại ngơ ra vậy,hôm nay là sinh nhật của anh đó.
-À.
-À? Anh đừng nói anh quên luôn ngày sinh nhật của mình nhé?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Anh nhớ mà,chỉ là không hứng thú lắm.
Thẩm Lạc Dịch nói sự thật,vốn từ nhỏ anh cũng có được ăn bữa sinh nhật nào ra trò.Cha anh tất nhiên sẽ tổ chức linh đình hằng năm.
Khách khứa trải dài từ khuôn viên lớn,quà cáp muốn gì thì có đó chẳng thiếu thốn gì.Nhưng những thứ đó đối với anh đều vô giá trị.
Thứ anh cần là sự trân thành,là gia đình ba người cùng nhau đón sinh nhật.Càng nghĩ càng thấy buồn cười,điều đó chỉ là giấc mộng điên rồ của một đứa trẻ mà thôi.
Lớn dần anh lại đón sinh nhật cùng Thịnh Nam,Châu Tử.Có lẽ đã bớt nhàm chán hơn là bữa tiệc linh đình sang trọng kia.
Sau này khi ở bên Du Giản Mẫn thì luôn được cô làm bánh kem.Cô ở bên anh,tự tay đốt nên rồi hát ca khúc sinh nhật.Gương mặt háo hức khi chăm chú,đợi chờ anh thổi nến rồi ước nguyện.
Mọi kí ức ấy đều vỏn vẹn trong tâm trí của anh.Và hôm nay chính là lần thứ 3 anh cùng cô đón sinh nhật.
Cảm xúc khi được người khác quan tâm từng chút một thật sự rất đáng để trải nghiệm.Ở bên cạnh cô anh liền tự nhiên buông thả chính mình.Là một thứ cảm xúc rất tuyệt vời trước giờ anh chưa từng trải qua.
Du Giản Mẫn biết ngay câu trả lời của anh là thế,năm ngoái hay năm kia anh đều nói như vậy.Cô liền cứ mặc kệ anh,liền đi đến bên bếp lấy ra hai bát mỳ trường thọ.
-Anh mau lại đây ăn đi.Món này vào ngày sinh nhật không thể bỏ qua đâu.
Thẩm Lạc Dịch nhìn bát mì trước mắt rồi lại nhìn cô,anh rõ ràng đã cười nhưng rất nhanh thu lại.Hiển nhiên ngoan ngoãn ngồi ăn.
Bên này cô liền bị anh chọc thì cất giọng.
-Anh đừng cười em,tay nghề của em khá lên nhiều rồi đó.Anh xem,có phải ngon hơn năm ngoái không?
Thẩm Lạc Dịch cứ thế một hơi liền ăn hết bát mì,biểu cảm trên gương mặt vẫn nhạt nhạt như thế.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
-Ừm ngon lắm.
Cô được khen liền cười khoái chí,ban sáng cô tự nấu cũng chưa nếm thử.Công thức trong sách làm đúng thì đều ngon mà.
Đến lượt cô ăn thì liền nhả ra,bát mì mặn chát không thể nói lên lời.Vẻ mặt của cô lúc này không biết nên khóc hay nên cười.Buồn bực mà ngước lên nhìn anh.
-Anh nói xạo.
-Không xạo,ngon lắm.
Thẩm Lạc Dịch vừa nói vừa lấy giấy ăn lau nước mì dính trên miệng giúp cô.Anh đã chuẩn bị tinh thần từ trước khi ăn rồi,tay nghề của cô ra sao anh còn lạ gì.
Gác lại chuyện mỳ cô liền thay đổi sắc mặt vui vẻ trở lại.Hào hứng đi lại tủ lạnh lấy bánh kem.Đồ ngọt cô làm thì ngon hơn chút.Trên gương mặt thiếu nữ không giấu nổi tự hào mà đặt bánh kem trước mắt anh.
Cô cẩn thận cắm đủ 18 cái nến lên bánh kem.Rồi thắp sáng lên.Như mọi lần cô liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh anh.
Cùng anh đội chiếc nón sinh nhật,cô gái nhỏ cười đến toả sáng như ánh mắt trời.Giọng hát trong trẻo cất lên.
Kết thúc bài hát Du Giản Mẫn nhón người thơm nhẹ lên má của Thẩm Lạc Dịch,ngọt ngào cất tiếng.
-Thẩm Lạc Dịch,chúc mừng sinh nhật.Chúc anh ngày ngày vui vẻ,tương lai rộng mở,hạnh phúc ngập tràn.
Thẩm Lạc Dịch hiếm khi nở nụ cười vui vẻ như lúc này,anh cúi thổi nến rồi nhắm mắt cầu nguyện.Trong tâm trí của anh lúc này chỉ hiện hữu duy nhất hình ảnh của cô đang mỉm cười rạng rỡ mà thôi.Mong rằng điều ước của anh sẽ thành hiện thực.
...Chúc cô gái của anh luôn luôn mỉm cười hạnh phúc như thế....
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro