Không Nổi Khùng Lên Thì Xem Tôi Thành Cọng Hành À!
Chương 3
Câm Cửu
2024-07-11 05:47:16
Hệ thống vừa dứt lời, Kỷ Sở Hạc cảm giác được một luồng sức mạnh không thể giải thích được như dòng nước ấm từ huyết mạch truyền vào lòng bàn tay phải của mình, cô nắm bàn tay lại thành quyền, bề ngoài nhìn qua không có gì thay đổi, nhưng bên trong cô ngày càng mạnh mẽ hơn, có thể cảm nhận được điều đó một cách rõ ràng.
Kỷ Sơ Hoà hài lòng híp mắt lại, sau đó dùng giọng điệu thâm thuý trả lời câu hỏi của hệ thống: “Tiện cho lát nữa ta vả mặt người khác.”
Cô cười lành lạnh, hệ thống sợ đến mức run rẩy, sau một tiếng máy móc "tắt máy" vang lên, nó tự động tắt âm thanh.
Điện thoại trong túi rung lên, Kỷ Sơ Hoà lấy ra, nhìn tên người gọi, dùng ngón tay vuốt nhẹ, ấn từ chối.
Vào lúc này, nguyên chủ đã ở bên Kỳ Bắc Mặc, nhưng vẫn còn chưa công khai. Tối hôm nay, Kỳ Bắc Mặc sẽ đưa cô đến buổi họp mặt với mấy người anh em.
Đây là điểm ngược đầu tiên trong cuốn truyện ngược này. Mấy người anh em của Kỳ Bắc Mặc đều là những tên con nhà giàu ăn chơi trác táng, bạn gái bên cạnh nhiều vô kể, mọi người cũng biết rằng Kỳ Bắc Mặc với các đời bạn gái đều là gặp dịp thì chơi, nên không hề tôn trọng mấy người phụ nữ mà anh ta mang theo.
Có người nói đùa thô tục với nguyên chủ, mời cô cùng uống rượu, trong phòng riêng vang lên tiếng cười không mấy tử tế và tiếng huýt sáo, ánh mắt của những người đàn ông như muốn lột trần cô. Nguyên chủ lúng túng đứng bên trong, muốn tìm kiếm sự che chở từ Kỳ Bắc Mặc, nhưng khi quay người lại, lại thấy anh ta đang ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt hờ hững, không hề từ chối rượu do những người phụ nữ khác mời.
Cuối cùng, khi nguyên chủ sắp rơi nước mắt, Kỳ Bắc Mặc mới hờ hững lên tiếng khuyên can.
Kỷ Sơ Hoà bước ra khỏi phòng tắm, lọt vào tầm mắt là một hành lang mờ mịt, hai bên là những cánh cửa phòng riêng, lúc đi ngang qua có thể nghe thấy tiếng cười mờ ám bên trong.
Club này là nơi thường lui tới của những cậu ấm giới thượng lưu, xa hoa mê loạn, nói thẳng ra thì không khác gì một nơi trăng hoa. Kỳ Bắc Mặc đưa nguyên chủ đến một nơi như thế, chứng tỏ anh ta không mấy tôn trọng cô. Thế nhưng nguyên chủ lại không nhận ra điều đó, còn cảm thấy tự ti vì thấy chênh lệch địa vị giữa cô và anh ta quá lớn.
Kỷ Sơ Hoà không quen với anh ta, không có cốt truyện chỉ ngược mỗi mình cô, cô phải chết thì mọi người đừng hòng sống
Cô vòng qua một góc, nhìn thấy một người đàn ông đang tựa vào tường hút thuốc ở xa.
Thân hình cao lớn, vai rộng chân dài, mặc một bộ quần áo bình thường vừa nhìn đã thấy rất đắt tiền, vừa cầm điếu thuốc vừa cầm điện thoại, màn hình sáng phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của anh ta, toàn thân để lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Nhìn thấy Kỷ Sơ Hoà, Kỳ Bắc Mặc vứt tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh, lạnh lùng hỏi: “Tại sao không nghe điện thoại?”
Kỷ Sơ Hoà: "Tôi vừa đi ỉa xong đang kéo quần, không rảnh tay."
Khóe môi Kỳ Bắc Mặc giật giật, liếc cô một cái, muốn nói lại thôi: "Vào đi."
Cánh cửa bị đẩy ra, một cảnh tượng hoang đường hiện ra. Trên bàn thủy tinh bày đầy đồ uống đắt tiền, các cậu ấm nhà giàu đang ly đi chén lại, xúc xắc xoay vang lộc cộc, mỗi người đều ôm một cô gái trong lòng, cổ áo sơ mi rộng mở để lộ dấu môi trên ngực, dưới ánh sáng tối tăm mơ hồ trông vô cùng chói mắt.
Nhìn thấy Kỳ Bắc Mặc đi vào, mấy người đồng loạt đứng dậy chào hỏi, người đàn ông tóc vàng ở giữa trêu đùa nói: "Anh Kỳ, muộn như vậy mới đến, không phải là mới từ trong tổ ấm dịu dàng ra đó chứ?"
Anh ta vừa dứt lời, trong phòng riêng vang lên một tràng cười, vài ánh mắt không có ý tốt hướng về phía Kỷ Sơ Hoà đi theo Kỳ Bắc Mặc vào.
Mặc dù đều là cậu ấm thuộc giới thượng lưu, nhưng những người này phần lớn đều là dạng ăn chơi trác táng không nắm được thực quyền của dòng họ, nên khi đối mặt với Kỳ Bắc Mặc đều có phần khiếp sợ.
Nhưng đối với Kỷ Sơ Hoà, bọn họ không cần phải tôn trọng nhiều. Suy cho cùng, trong ngành có ai mà không biết Kỳ Bắc Mặc thay phụ nữ còn nhanh hơn đổi đồng hồ, mấy ngôi sao nữ được bao nuôi trong mắt họ chẳng khác gì đồ chơi.
Kỷ Sơ Hoà hài lòng híp mắt lại, sau đó dùng giọng điệu thâm thuý trả lời câu hỏi của hệ thống: “Tiện cho lát nữa ta vả mặt người khác.”
Cô cười lành lạnh, hệ thống sợ đến mức run rẩy, sau một tiếng máy móc "tắt máy" vang lên, nó tự động tắt âm thanh.
Điện thoại trong túi rung lên, Kỷ Sơ Hoà lấy ra, nhìn tên người gọi, dùng ngón tay vuốt nhẹ, ấn từ chối.
Vào lúc này, nguyên chủ đã ở bên Kỳ Bắc Mặc, nhưng vẫn còn chưa công khai. Tối hôm nay, Kỳ Bắc Mặc sẽ đưa cô đến buổi họp mặt với mấy người anh em.
Đây là điểm ngược đầu tiên trong cuốn truyện ngược này. Mấy người anh em của Kỳ Bắc Mặc đều là những tên con nhà giàu ăn chơi trác táng, bạn gái bên cạnh nhiều vô kể, mọi người cũng biết rằng Kỳ Bắc Mặc với các đời bạn gái đều là gặp dịp thì chơi, nên không hề tôn trọng mấy người phụ nữ mà anh ta mang theo.
Có người nói đùa thô tục với nguyên chủ, mời cô cùng uống rượu, trong phòng riêng vang lên tiếng cười không mấy tử tế và tiếng huýt sáo, ánh mắt của những người đàn ông như muốn lột trần cô. Nguyên chủ lúng túng đứng bên trong, muốn tìm kiếm sự che chở từ Kỳ Bắc Mặc, nhưng khi quay người lại, lại thấy anh ta đang ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt hờ hững, không hề từ chối rượu do những người phụ nữ khác mời.
Cuối cùng, khi nguyên chủ sắp rơi nước mắt, Kỳ Bắc Mặc mới hờ hững lên tiếng khuyên can.
Kỷ Sơ Hoà bước ra khỏi phòng tắm, lọt vào tầm mắt là một hành lang mờ mịt, hai bên là những cánh cửa phòng riêng, lúc đi ngang qua có thể nghe thấy tiếng cười mờ ám bên trong.
Club này là nơi thường lui tới của những cậu ấm giới thượng lưu, xa hoa mê loạn, nói thẳng ra thì không khác gì một nơi trăng hoa. Kỳ Bắc Mặc đưa nguyên chủ đến một nơi như thế, chứng tỏ anh ta không mấy tôn trọng cô. Thế nhưng nguyên chủ lại không nhận ra điều đó, còn cảm thấy tự ti vì thấy chênh lệch địa vị giữa cô và anh ta quá lớn.
Kỷ Sơ Hoà không quen với anh ta, không có cốt truyện chỉ ngược mỗi mình cô, cô phải chết thì mọi người đừng hòng sống
Cô vòng qua một góc, nhìn thấy một người đàn ông đang tựa vào tường hút thuốc ở xa.
Thân hình cao lớn, vai rộng chân dài, mặc một bộ quần áo bình thường vừa nhìn đã thấy rất đắt tiền, vừa cầm điếu thuốc vừa cầm điện thoại, màn hình sáng phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của anh ta, toàn thân để lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Nhìn thấy Kỷ Sơ Hoà, Kỳ Bắc Mặc vứt tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh, lạnh lùng hỏi: “Tại sao không nghe điện thoại?”
Kỷ Sơ Hoà: "Tôi vừa đi ỉa xong đang kéo quần, không rảnh tay."
Khóe môi Kỳ Bắc Mặc giật giật, liếc cô một cái, muốn nói lại thôi: "Vào đi."
Cánh cửa bị đẩy ra, một cảnh tượng hoang đường hiện ra. Trên bàn thủy tinh bày đầy đồ uống đắt tiền, các cậu ấm nhà giàu đang ly đi chén lại, xúc xắc xoay vang lộc cộc, mỗi người đều ôm một cô gái trong lòng, cổ áo sơ mi rộng mở để lộ dấu môi trên ngực, dưới ánh sáng tối tăm mơ hồ trông vô cùng chói mắt.
Nhìn thấy Kỳ Bắc Mặc đi vào, mấy người đồng loạt đứng dậy chào hỏi, người đàn ông tóc vàng ở giữa trêu đùa nói: "Anh Kỳ, muộn như vậy mới đến, không phải là mới từ trong tổ ấm dịu dàng ra đó chứ?"
Anh ta vừa dứt lời, trong phòng riêng vang lên một tràng cười, vài ánh mắt không có ý tốt hướng về phía Kỷ Sơ Hoà đi theo Kỳ Bắc Mặc vào.
Mặc dù đều là cậu ấm thuộc giới thượng lưu, nhưng những người này phần lớn đều là dạng ăn chơi trác táng không nắm được thực quyền của dòng họ, nên khi đối mặt với Kỳ Bắc Mặc đều có phần khiếp sợ.
Nhưng đối với Kỷ Sơ Hoà, bọn họ không cần phải tôn trọng nhiều. Suy cho cùng, trong ngành có ai mà không biết Kỳ Bắc Mặc thay phụ nữ còn nhanh hơn đổi đồng hồ, mấy ngôi sao nữ được bao nuôi trong mắt họ chẳng khác gì đồ chơi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro