Ai Hiểu Được 2...
Vấn Tình
2024-08-27 08:46:14
“Cách đây vài ngày có một vị độc giá cũ tìm tôi trò chuyện. Cô ấy nói, đọc truyện của tôi bốn, năm năm nay đã giúp ích rất nhiều cho cuộc sống của cô ấy. Những câu chuyện đã giúp cô ấy nhận thức sâu sắc được nhiều điều, đặc biệt là sự độc lập về kinh tế của người phụ nữ. Nhưng cô ấy bảo rằng, con trai mới được một tuổi nên chưa thể đi làm lại, vì vậy cô ấy bắt đầu mở một cửa hàng online trên WeChat.
Tuy vậy, cô ấy đã làm hai tháng trời mà chỉ chốt được ba đơn, kiếm được hơn một trăm tệ, còn chẳng đủ tiền bỉm sữa cho con. Cô ấy trãi lòng rằng, trong hai tháng đó cô đã rất cố gắng viết nội dung rồi đăng bài đều đặn, chủ động thêm nhiều bạn bè. Nói chung, cách gì có thể nghĩ ra thì cô ấy đều đã nghĩ hết rồi, nhưng vẫn chẳng ăn thua. Lần này tìm tôi nói chuyện, mong tôi sẽ đưa ra ý kiến cho cô.
Đọc lại lịch sử trò chuyện của tôi và cô ấy có thể thấy rõ ràng cô ấy đã rất cố gắng. Những thứ cô ấy gửi cho tôi không phải là chương trình giảm giá thì là mấy tin quảng cáo, nhưng đa phần tôi đều để chế độ im lặng, nên mấy tin đó tôi dường như chẳng bao giờ để tâm. Tôi tin rằng mấy tin giảm giá, khuyến mãi này cô ấy không chỉ gửi cho một mình tôi mà là gửi cho cả nhóm. Nhân tiện, tôi vào xem dòng thời gian của cô ấy. Tất cả từ trên xuống dưới đều là các chương trình giảm giá. Vậy nên nhìn qua thôi cũng biết vấn đề chính là nằm ở đó.
Tôi rất hiểu tâm lý sốt ruột kiếm tiền của cô ấy, nhưng càng sốt ruột thì càng không thể thành công. Cô ấy không thể lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc "mọi người mau đến mua hàng nào", "mau kiếm tiền thôi", "tiền đâu rồi, mau tới đi để ta có thể làm chủ được kinh tế của mình"... mà nên nghĩ rằng: Tôi có thể mang đến cho mọi người cái gì? Tôi có thể giúp được gì cho mọi người? Cho dù là trong việc kinh doanh hay cuộc sống thường ngày, mọi kế hoạch mà ta vạch ra đều không thể xa rời lợi ích chung, lợi ích của người khác thì mới có thể thành công.
Nói đến "chủ nghĩa vị tha" này tôi lại có rất nhiều thứ để kể.
Năm ngoái, tôi đã dành cả năm trời để lập ra các trang fanpage của mình. Chúng tôi có một quy định chung trong tất cả các nhóm, đó là trong nhóm chỉ được đăng những bài có nội dung liên quan đến vấn đề học tập, nghiên cứu, không được đăng bài quảng cáo. Tuy là fanpage của mình nhưng tôi chưa bao giờ đăng bài giới thiệu hay quảng bá sản phẩm đá quý ở trong nhóm. Bởi vì tôi muốn tạo ra một môi trường mà mọi người sẽ chỉ nói về việc học mà thôi. Các học viên trong nhóm đều tuân thủ nội quy, hiếm có người nào vì phạm. Nhưng có rất nhiều người ngoài việc học ra có lẽ cũng đang bán hàng online trên WeChat. Trong nhóm lại nhiều thành viên như vậy, quả đúng là “màu mỡ", ai mà không ham cho nỗi! Chính vì thế cũng có mấy học viên thường xuyên nhắn tin hỏi riêng tôi, có thể cho bạn ấy đăng bài quảng cáo hay không.
Càng ngày càng nhiều người hỏi vấn đề đó, tôi cảm thấy đã đến lúc mình nên nói rõ cho mọi người một logic thế này.
Ban đầu mọi người tham gia nhóm đều là vì muốn được cùng Vãn Tình chia sẻ và học tập. Những thành viên trong nhóm đều biết chúng tôi có một quy tắc đó là không được đăng bài quảng cáo lên nhóm. Nếu ai đó được tôi cho phép thì chứng tỏ tôi là người không có nguyên tắc. Thử hỏi, mọi người sẽ tín nhiệm một người không có nguyên tắc là tôi sao? Khi đã không tin tưởng tôi, * đồng nghĩa với việc không tin tưởng nhóm mà tôi lập ra. Mà đã không tin rồi thì đăng bài quảng cáo lên đó liệu còn ý nghĩa gì?
Nếu mọi người chưa biết gì về bạn, càng không nói đến việc tin hay không tin bạn, bỗng một ngày bạn đăng vào nhóm một bài quảng cáo thì rất nhiều người sẽ cảm thấy bạn đang làm hỏng bầu không khí học tập của nhóm. Để một bài quảng cáo xuất hiện trong một nhóm học tập, vậy thì người ta không những không mua đồ cho bạn mà ngược lại còn có ấn tượng xấu về bạn nữa. Trong số đó, có cả tôi. Tôi sẽ cảm thấy rằng nội quy đã rất rõ ràng, vậy mà bạn lại cố tình phá vỡ nội quy ấy, như thế không phải là đang làm khó người khác hay sao?
Bạn bè tôi cũng có rất nhiều người kinh doanh online trên WeChat. Nhiều người trong số đó thực sự đã rất nỗ lực, ngày nào cũng chủ động kết bạn với rất nhiều người, rồi đi khắp các hội nhóm để đăng bài quảng cáo. Trên trang cá nhân của mình cũng đăng toàn những bài viết vô cùng “tâm huyết". Nhưng thực tế thì sao? Có khi một, hai tuần mới bán được một đơn hàng bởi vì họ đã nỗ lực sai cách. Kết bạn với nhiều người như vậy nhưng cuối cùng vẫn chỉ là những người xa lạ. Trong khi bây giờ ai cũng nâng cao tinh thần cảnh giác, thử hỏi có mấy người vì kết bạn rồi mà sẽ chốt đơn mua hàng cho bạn?
Thật ra, những người thành công trước nay chưa từng áp dụng phương pháp thiếu hiệu quả ấy để đạt được mục tiêu. Thay vì đăng tin quảng cáo vô ích, họ sẽ cung cấp những thứ mang lại giá trị cho mọi người, thành tâm giúp đỡ người khác, dần dần gây dựng được niềm tin rồi cuối cùng mới tạo ra một cộng đồng kinh doanh tích cực mà trong đó, họ là trung tâm.
Một năm trước, tôi thường xuyên ngẫm nghĩ: Làm thế nào để gặp được quý nhân? Làm thế nào để quý nhân ra tay giúp đỡ mình?
Thực ra bản thân câu hỏi này đã có vấn đề rồi.
Trong mắt mọi người, người như thế nào thì được gọi là "quý nhân"? Người có năng lực, có tiền của? Nếu thật sự có quý nhân thì những người như vậy chắc chắn sẽ vô cùng bận rộn. Nếu không thì sao họ có thể trở thành người có năng lực, có tiền của được chứ? Hơn nữa, chắc hẳn nhiều người cũng đang xếp hàng dài để cầu xin quý nhân giúp đỡ, thử hỏi bạn có gì đặc biệt hơn người để quý nhân phải chọn bạn? Hãy cho họ một lý do để giúp bạn đi
Nhiều người cứ quay cuồng trong suy nghĩ làm thế nào để gặp được quý nhân, làm thế nào để quý nhân giúp đỡ mình, cho mình vốn liếng, giúp mình mau chóng thành công. Suy nghĩ ấy thật ra không hề xấu, nhưng quý nhân sở dĩ trở thành quý nhân
là vì họ đủ hiểu biết, đủ tinh tường. Bạn nghĩ những người như vậy dễ dàng để bạn "lợi dụng" đến vậy sao? Khi một quý nhân biết bạn đang tiếp cận họ để mưu cầu lợi ích cá nhân, bạn nghĩ họ sẽ nhiệt tình giúp đỡ bạn? Hay có khi đến người cũng chẳng bao giờ được thấy mặt?
Vậy mới nói, có rất nhiều người dù đã rất nỗ lực, cố gắng nhưng vẫn không gặp được quý nhân là bởi vì tư tưởng và cách thức đã sai ngay từ đầu. Nếu thật sự muốn gặp được quý nhân, trước hết bạn phải chấm dứt lối suy nghĩ rằng sẽ nhận được bao nhiêu sự giúp đỡ, bao nhiêu vốn liếng từ họ. Hãy thật lòng thật tâm học tập họ và gánh vác cùng họ những vấn đề khó khăn.
Đọc đến đây có lẽ bạn sẽ nghĩ: Tôi chỉ là một người bình thường. Người ta có năng lực, có vốn liếng tiền bạc như thế còn phải cần đến tôi giúp đỡ hay sao?
Vậy xin thưa, kiểu suy nghĩ ấy là sai làm vô cùng trầm trọng. Người tài giỏi đến mấy cũng có sở đoãn. Người tầm thường đến mấy cũng có sở trường. Đôi khi đó là “tích tiểu thành đại": Làm nhiều việc nhỏ rồi sẽ khiến người ta phải lưu lại trong tâm. Suy nghĩ của những kẻ tầm thường là sẽ có được gì từ người khác. Trên thực tế, những người quan tâm đến lợi ích của người khác mới thực sự là người hiểu biết.
Tôi có một cô bạn thân, tính cách hoàn toàn trái ngược với tôi. Cô ấy hiền lành, ngây thơ, đối xử với mọi người đều rất chân thành và thật lòng. Đương nhiên vì thế mà cũng đã chịu không ít thiệt thời. Ví dụ như, có lần kẻ xấu mạo danh là bạn cô ấy nhờ nạp tiền điện thoại, cô ấy đã nạp; hay có người bạn khai trương cửa hàng mời cô ấy đến dự rồi cố ý bán đắt cho cô ấy.
Lần nào tôi cũng chỉ biết bất lực khuyên cô ấy: “Bạn hiền ạ, bạn có thể trưởng thành hơn một chút được không?"
Tuy chúng tôi là bạn thân, tôi cũng biết con người cô ấy thật sự rất tốt, nhưng thật lòng tôi không hề tán thành cách sống quá từ bị, bác ái như vậy của bạn mình,
Nhưng sau này có một chuyện xảy ra đã khiến tôi bắt đầu suy nghĩ sâu xa hơn.
Vài năm trước cô ấy quyết định nghỉ việc để kinh doanh riêng. Cũng may ở quê có nguồn cung cấp hải sản nên cô ấy đã mở một cửa hàng hải sản của riêng mình. Cửa hàng vừa mới khai trương đã thu hút được rất nhiều khách hàng. Doanh thu tháng đó đạt hơn một triệu. Mọi người biết cô ấy kinh doanh nên đã đến ủng hộ rất nhiều. Không những tự đến mua hàng ủng hộ mà còn giới thiệu cho bạn bè đến mua.
Cô ấy bận bịu đến nỗi tay chân không được ngơi nghỉ, nở một nụ cười rất tươi, nói: "Tớ cũng không ngờ việc kinh doanh lại tốt đẹp như vậy. Mọi người đúng là quá tốt với tớ rồi."
Điều đó khiến cho tôi nghĩ ngợi hồi lâu. Ngày trước tôi vẫn luôn cho rằng, với cách sống lương thiện như vậy của cô bạn thì chắc hẳn sẽ rất dễ bị lừa, nên vẫn thường nhắc nhờ cô ấy rằng không cần phải đối xử quá tốt với người khác. Nhưng có lẽ tôi đã quá hẹp hòi rồi. Thực ra, đúng là có người đã lợi dụng lòng tốt của cô ấy mà ép giá mua thật rẻ, còn có người lừa tiền của cô ấy nữa. Nhưng loại người này suy cho cùng cũng rất ít, còn lại đa phần là những người hiểu biết đạo lý "có qua có lại". Khi cô ấy nhiệt tình giúp đỡ mọi người, nhiều người trong số đó cũng sẽ ghi nhớ mãi tấm chân tình ấy, nên cửa hàng của cô ấy mới có đông khách hàng đến ủng hộ. Vậy nên, việc mình nghĩ cho lợi ích của người khác, cuối cùng sẽ nhận lại được lợi ích cho chính mình.
Khi ta giúp ai đó việc gì thì lương tâm của họ sẽ không ngừng nhắc nhở bản thân rằng, phải tìm cơ hội để báo đáp. Suy cho cùng, là một người bình thường thì ai cũng muốn được trở thành người tốt, biết bảo đáp ơn huệ của người khác, chứ chẳng ai muốn trở thành kẻ "ăn cháo đá bát" cả.
Thật ra có rất nhiều người hiểu được việc nghĩ cho lợi ích của người khác sẽ như thế nào, nhưng họ lại không làm được. Nguyên nhân là vì:
Một là bản tính con người vốn ích kỷ. Lòng vị tha là sự tu dưỡng, còn đòi hỏi mới là bản chất.
Hai là thiếu quyết tâm. Đối với nhiều người, cho dù tôi có giảng giải cho họ cực kỳ rõ ràng về nguyên lý của tư duy vị tha, nhưng khi thực sự đối diện với một vấn đề thì họ lại dễ dàng để bản tính vị kỷ điều khiển. Đây chính là điều mà tôi vẫn thường nói. Rất nhiều người cứ thuận theo bản tính mà quyết định số phận của mình là như vậy.
Nhiều người cho rằng, có một số người may mắn nên thường nhận được sự giúp đỡ của quý nhân. Nhưng thật ra trên đời này làm gì có quý nhân cơ chứ. Vị quý nhân thực sự không phải ai khác mà chính là bản thân mình. Mỗi vị quý nhân mà bạn gặp được đều là những mối nhân duyên thiên lành trước đây ban đã gieo mầm giờ đang quay lại gặp bạn để báo đáp mà thôi.
Những người dẫn đầu ở điểm xuất phát, chưa chắc sẽ là người về đích sớm nhất.
Những người bị tụt lại ở điểm xuất phát, chưa chắc sẽ là người mãi mãi về sau.
...
Tuy vậy, cô ấy đã làm hai tháng trời mà chỉ chốt được ba đơn, kiếm được hơn một trăm tệ, còn chẳng đủ tiền bỉm sữa cho con. Cô ấy trãi lòng rằng, trong hai tháng đó cô đã rất cố gắng viết nội dung rồi đăng bài đều đặn, chủ động thêm nhiều bạn bè. Nói chung, cách gì có thể nghĩ ra thì cô ấy đều đã nghĩ hết rồi, nhưng vẫn chẳng ăn thua. Lần này tìm tôi nói chuyện, mong tôi sẽ đưa ra ý kiến cho cô.
Đọc lại lịch sử trò chuyện của tôi và cô ấy có thể thấy rõ ràng cô ấy đã rất cố gắng. Những thứ cô ấy gửi cho tôi không phải là chương trình giảm giá thì là mấy tin quảng cáo, nhưng đa phần tôi đều để chế độ im lặng, nên mấy tin đó tôi dường như chẳng bao giờ để tâm. Tôi tin rằng mấy tin giảm giá, khuyến mãi này cô ấy không chỉ gửi cho một mình tôi mà là gửi cho cả nhóm. Nhân tiện, tôi vào xem dòng thời gian của cô ấy. Tất cả từ trên xuống dưới đều là các chương trình giảm giá. Vậy nên nhìn qua thôi cũng biết vấn đề chính là nằm ở đó.
Tôi rất hiểu tâm lý sốt ruột kiếm tiền của cô ấy, nhưng càng sốt ruột thì càng không thể thành công. Cô ấy không thể lúc nào cũng chỉ nghĩ đến việc "mọi người mau đến mua hàng nào", "mau kiếm tiền thôi", "tiền đâu rồi, mau tới đi để ta có thể làm chủ được kinh tế của mình"... mà nên nghĩ rằng: Tôi có thể mang đến cho mọi người cái gì? Tôi có thể giúp được gì cho mọi người? Cho dù là trong việc kinh doanh hay cuộc sống thường ngày, mọi kế hoạch mà ta vạch ra đều không thể xa rời lợi ích chung, lợi ích của người khác thì mới có thể thành công.
Nói đến "chủ nghĩa vị tha" này tôi lại có rất nhiều thứ để kể.
Năm ngoái, tôi đã dành cả năm trời để lập ra các trang fanpage của mình. Chúng tôi có một quy định chung trong tất cả các nhóm, đó là trong nhóm chỉ được đăng những bài có nội dung liên quan đến vấn đề học tập, nghiên cứu, không được đăng bài quảng cáo. Tuy là fanpage của mình nhưng tôi chưa bao giờ đăng bài giới thiệu hay quảng bá sản phẩm đá quý ở trong nhóm. Bởi vì tôi muốn tạo ra một môi trường mà mọi người sẽ chỉ nói về việc học mà thôi. Các học viên trong nhóm đều tuân thủ nội quy, hiếm có người nào vì phạm. Nhưng có rất nhiều người ngoài việc học ra có lẽ cũng đang bán hàng online trên WeChat. Trong nhóm lại nhiều thành viên như vậy, quả đúng là “màu mỡ", ai mà không ham cho nỗi! Chính vì thế cũng có mấy học viên thường xuyên nhắn tin hỏi riêng tôi, có thể cho bạn ấy đăng bài quảng cáo hay không.
Càng ngày càng nhiều người hỏi vấn đề đó, tôi cảm thấy đã đến lúc mình nên nói rõ cho mọi người một logic thế này.
Ban đầu mọi người tham gia nhóm đều là vì muốn được cùng Vãn Tình chia sẻ và học tập. Những thành viên trong nhóm đều biết chúng tôi có một quy tắc đó là không được đăng bài quảng cáo lên nhóm. Nếu ai đó được tôi cho phép thì chứng tỏ tôi là người không có nguyên tắc. Thử hỏi, mọi người sẽ tín nhiệm một người không có nguyên tắc là tôi sao? Khi đã không tin tưởng tôi, * đồng nghĩa với việc không tin tưởng nhóm mà tôi lập ra. Mà đã không tin rồi thì đăng bài quảng cáo lên đó liệu còn ý nghĩa gì?
Nếu mọi người chưa biết gì về bạn, càng không nói đến việc tin hay không tin bạn, bỗng một ngày bạn đăng vào nhóm một bài quảng cáo thì rất nhiều người sẽ cảm thấy bạn đang làm hỏng bầu không khí học tập của nhóm. Để một bài quảng cáo xuất hiện trong một nhóm học tập, vậy thì người ta không những không mua đồ cho bạn mà ngược lại còn có ấn tượng xấu về bạn nữa. Trong số đó, có cả tôi. Tôi sẽ cảm thấy rằng nội quy đã rất rõ ràng, vậy mà bạn lại cố tình phá vỡ nội quy ấy, như thế không phải là đang làm khó người khác hay sao?
Bạn bè tôi cũng có rất nhiều người kinh doanh online trên WeChat. Nhiều người trong số đó thực sự đã rất nỗ lực, ngày nào cũng chủ động kết bạn với rất nhiều người, rồi đi khắp các hội nhóm để đăng bài quảng cáo. Trên trang cá nhân của mình cũng đăng toàn những bài viết vô cùng “tâm huyết". Nhưng thực tế thì sao? Có khi một, hai tuần mới bán được một đơn hàng bởi vì họ đã nỗ lực sai cách. Kết bạn với nhiều người như vậy nhưng cuối cùng vẫn chỉ là những người xa lạ. Trong khi bây giờ ai cũng nâng cao tinh thần cảnh giác, thử hỏi có mấy người vì kết bạn rồi mà sẽ chốt đơn mua hàng cho bạn?
Thật ra, những người thành công trước nay chưa từng áp dụng phương pháp thiếu hiệu quả ấy để đạt được mục tiêu. Thay vì đăng tin quảng cáo vô ích, họ sẽ cung cấp những thứ mang lại giá trị cho mọi người, thành tâm giúp đỡ người khác, dần dần gây dựng được niềm tin rồi cuối cùng mới tạo ra một cộng đồng kinh doanh tích cực mà trong đó, họ là trung tâm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một năm trước, tôi thường xuyên ngẫm nghĩ: Làm thế nào để gặp được quý nhân? Làm thế nào để quý nhân ra tay giúp đỡ mình?
Thực ra bản thân câu hỏi này đã có vấn đề rồi.
Trong mắt mọi người, người như thế nào thì được gọi là "quý nhân"? Người có năng lực, có tiền của? Nếu thật sự có quý nhân thì những người như vậy chắc chắn sẽ vô cùng bận rộn. Nếu không thì sao họ có thể trở thành người có năng lực, có tiền của được chứ? Hơn nữa, chắc hẳn nhiều người cũng đang xếp hàng dài để cầu xin quý nhân giúp đỡ, thử hỏi bạn có gì đặc biệt hơn người để quý nhân phải chọn bạn? Hãy cho họ một lý do để giúp bạn đi
Nhiều người cứ quay cuồng trong suy nghĩ làm thế nào để gặp được quý nhân, làm thế nào để quý nhân giúp đỡ mình, cho mình vốn liếng, giúp mình mau chóng thành công. Suy nghĩ ấy thật ra không hề xấu, nhưng quý nhân sở dĩ trở thành quý nhân
là vì họ đủ hiểu biết, đủ tinh tường. Bạn nghĩ những người như vậy dễ dàng để bạn "lợi dụng" đến vậy sao? Khi một quý nhân biết bạn đang tiếp cận họ để mưu cầu lợi ích cá nhân, bạn nghĩ họ sẽ nhiệt tình giúp đỡ bạn? Hay có khi đến người cũng chẳng bao giờ được thấy mặt?
Vậy mới nói, có rất nhiều người dù đã rất nỗ lực, cố gắng nhưng vẫn không gặp được quý nhân là bởi vì tư tưởng và cách thức đã sai ngay từ đầu. Nếu thật sự muốn gặp được quý nhân, trước hết bạn phải chấm dứt lối suy nghĩ rằng sẽ nhận được bao nhiêu sự giúp đỡ, bao nhiêu vốn liếng từ họ. Hãy thật lòng thật tâm học tập họ và gánh vác cùng họ những vấn đề khó khăn.
Đọc đến đây có lẽ bạn sẽ nghĩ: Tôi chỉ là một người bình thường. Người ta có năng lực, có vốn liếng tiền bạc như thế còn phải cần đến tôi giúp đỡ hay sao?
Vậy xin thưa, kiểu suy nghĩ ấy là sai làm vô cùng trầm trọng. Người tài giỏi đến mấy cũng có sở đoãn. Người tầm thường đến mấy cũng có sở trường. Đôi khi đó là “tích tiểu thành đại": Làm nhiều việc nhỏ rồi sẽ khiến người ta phải lưu lại trong tâm. Suy nghĩ của những kẻ tầm thường là sẽ có được gì từ người khác. Trên thực tế, những người quan tâm đến lợi ích của người khác mới thực sự là người hiểu biết.
Tôi có một cô bạn thân, tính cách hoàn toàn trái ngược với tôi. Cô ấy hiền lành, ngây thơ, đối xử với mọi người đều rất chân thành và thật lòng. Đương nhiên vì thế mà cũng đã chịu không ít thiệt thời. Ví dụ như, có lần kẻ xấu mạo danh là bạn cô ấy nhờ nạp tiền điện thoại, cô ấy đã nạp; hay có người bạn khai trương cửa hàng mời cô ấy đến dự rồi cố ý bán đắt cho cô ấy.
Lần nào tôi cũng chỉ biết bất lực khuyên cô ấy: “Bạn hiền ạ, bạn có thể trưởng thành hơn một chút được không?"
Tuy chúng tôi là bạn thân, tôi cũng biết con người cô ấy thật sự rất tốt, nhưng thật lòng tôi không hề tán thành cách sống quá từ bị, bác ái như vậy của bạn mình,
Nhưng sau này có một chuyện xảy ra đã khiến tôi bắt đầu suy nghĩ sâu xa hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vài năm trước cô ấy quyết định nghỉ việc để kinh doanh riêng. Cũng may ở quê có nguồn cung cấp hải sản nên cô ấy đã mở một cửa hàng hải sản của riêng mình. Cửa hàng vừa mới khai trương đã thu hút được rất nhiều khách hàng. Doanh thu tháng đó đạt hơn một triệu. Mọi người biết cô ấy kinh doanh nên đã đến ủng hộ rất nhiều. Không những tự đến mua hàng ủng hộ mà còn giới thiệu cho bạn bè đến mua.
Cô ấy bận bịu đến nỗi tay chân không được ngơi nghỉ, nở một nụ cười rất tươi, nói: "Tớ cũng không ngờ việc kinh doanh lại tốt đẹp như vậy. Mọi người đúng là quá tốt với tớ rồi."
Điều đó khiến cho tôi nghĩ ngợi hồi lâu. Ngày trước tôi vẫn luôn cho rằng, với cách sống lương thiện như vậy của cô bạn thì chắc hẳn sẽ rất dễ bị lừa, nên vẫn thường nhắc nhờ cô ấy rằng không cần phải đối xử quá tốt với người khác. Nhưng có lẽ tôi đã quá hẹp hòi rồi. Thực ra, đúng là có người đã lợi dụng lòng tốt của cô ấy mà ép giá mua thật rẻ, còn có người lừa tiền của cô ấy nữa. Nhưng loại người này suy cho cùng cũng rất ít, còn lại đa phần là những người hiểu biết đạo lý "có qua có lại". Khi cô ấy nhiệt tình giúp đỡ mọi người, nhiều người trong số đó cũng sẽ ghi nhớ mãi tấm chân tình ấy, nên cửa hàng của cô ấy mới có đông khách hàng đến ủng hộ. Vậy nên, việc mình nghĩ cho lợi ích của người khác, cuối cùng sẽ nhận lại được lợi ích cho chính mình.
Khi ta giúp ai đó việc gì thì lương tâm của họ sẽ không ngừng nhắc nhở bản thân rằng, phải tìm cơ hội để báo đáp. Suy cho cùng, là một người bình thường thì ai cũng muốn được trở thành người tốt, biết bảo đáp ơn huệ của người khác, chứ chẳng ai muốn trở thành kẻ "ăn cháo đá bát" cả.
Thật ra có rất nhiều người hiểu được việc nghĩ cho lợi ích của người khác sẽ như thế nào, nhưng họ lại không làm được. Nguyên nhân là vì:
Một là bản tính con người vốn ích kỷ. Lòng vị tha là sự tu dưỡng, còn đòi hỏi mới là bản chất.
Hai là thiếu quyết tâm. Đối với nhiều người, cho dù tôi có giảng giải cho họ cực kỳ rõ ràng về nguyên lý của tư duy vị tha, nhưng khi thực sự đối diện với một vấn đề thì họ lại dễ dàng để bản tính vị kỷ điều khiển. Đây chính là điều mà tôi vẫn thường nói. Rất nhiều người cứ thuận theo bản tính mà quyết định số phận của mình là như vậy.
Nhiều người cho rằng, có một số người may mắn nên thường nhận được sự giúp đỡ của quý nhân. Nhưng thật ra trên đời này làm gì có quý nhân cơ chứ. Vị quý nhân thực sự không phải ai khác mà chính là bản thân mình. Mỗi vị quý nhân mà bạn gặp được đều là những mối nhân duyên thiên lành trước đây ban đã gieo mầm giờ đang quay lại gặp bạn để báo đáp mà thôi.
Những người dẫn đầu ở điểm xuất phát, chưa chắc sẽ là người về đích sớm nhất.
Những người bị tụt lại ở điểm xuất phát, chưa chắc sẽ là người mãi mãi về sau.
...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro