Chương 23
Thúy Vy
2024-07-18 03:15:49
“Tôi hỏi cậu đã cho cô ta bao nhiêu tiền để cô ta ngủ với tôi?” Đàm Dật Trì nổi cơn thịnh nộ hét lên, cũng không sợ những người xung quanh nghe thấy.
Triệu Vân Trác giật mình, anh ta vội vàng rót thêm rượu cho anh: “Anh hai à, cậu bình tĩnh xíu đi! Cậu không ngại nhưng tôi ngại đó, tôi còn phải giữ mặt mũi để cưới vợ nữa đó.”
“Đừng nói nhảm nữa!” Anh trừng mắt, hai tay siết chặt như muốn đấm người.
“Tôi không có đưa cho cô ta tiền. Nói ra thì việc này cũng chỉ là tình cờ thôi, không phải như những lần trước.” Suy nghĩ một lúc anh ta lại nói: “Phải nói sao ta? Tóm tắt lại, tôi đã cứu cô ta từ tay của một kẻ khác, nhưng mà lúc đó cô ta lại bị bỏ thuốc, cậu biết mà, tôi không thích làm trâu già, vậy nên tôi đã nghĩ đến việc đem cô ta đến chỗ cậu. Bây giờ nghĩ lại tôi, tự nhiên tôi cảm thấy có hơi kì, như vậy thì cứu hay không cũng đâu có khác là mấy.”
“Cậu? Cứu cô ta? Từ tay kẻ khác?” Anh cau mày, trong lòng chợt dâng lên một cỗ mơ hồ.
“Phải đó, tôi cũng không biết đó là kẻ nào, nhưng mà hình như tôi từng gặp hắn rồi thì phải. Có lẽ là… Mạc… Mạc gì đó, không biết nữa.” Triệu Vân Trác suy nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra, chỉ nhớ được họ của kẻ đó.
“Mạc Chí? Là hắn?” Đàm Dật Trì không vui nói, gương mặt bỗng dưng lại đen xì.
Mạc Chí, hắn ta chính là cái tên hôm đó ở quán bar, anh không ngờ hắn lại còn tìm đến cô một lần nữa, còn bỏ thuốc cô, hắn muốn làm gì chứ?
Nhưng mà, nếu chỉ là vô tình, nếu cô đã không tự nguyện, vậy thì… chẳng phải anh đã hiểu lầm cô rồi sao?
Vậy những lời nói lúc sáng của cô cũng là để khích tướng anh, chọc tức anh?
“Nhóc con, cô giỏi lắm!”
Anh nghiến răng, cảm thấy tức giận vì anh đã bị cô dắt mũi nhưng ngay sau đó anh lại cảm thấy áy náy, anh đã nặng lời, còn mắng cô, nói cô rẻ mạt, nới cô bẩn thỉu. Khi đó cô có biểu cảm thế nào nhỉ? Hai mắt cô đỏ hoe, bờ vai nhỏ run rẩy, rõ ràng là đau, rõ ràng là bị tổn thương nhưng lại cắn răng chịu đựng không nói lời nào, cảm giác đó, cứ như bị vỡ vụn thành trăm mảnh, mà giờ đây, trái tim anh cũng đang đau nhói.
“Cậu có sao không đó? Rốt cuộc là tối qua đã xảy ra chuyện gì?” Triệu Vân Trác lại hỏi, anh ta thật sự là tò mò đến phát điên.
Đàm Dật Trì không trả lời anh ta, anh uống cạn ly rượu rồi đột nhiên đứng dậy bỏ đi: “Trả tiền giúp tôi!”
Triệu Vân Trác: “Gì chứ? Đang nhậu mà cậu bỏ đi như vậy đấy à?”
Đàm Dật Trì tự mình lái xe đến quán mì nơi Tĩnh Ngữ làm việc, giờ này còn sớm nên quán vẫn chưa đóng cửa.
Anh đột ngột đi vào, anh nhìn xung quanh nhưng không thấy cô đâu, nôn nóng hỏi một phục vụ ở quán: “Lưu Tĩnh Ngữ đâu? Cô ta không đến à?”
Phục vụ trả lời: “Hả? Anh tìm cô ấy à? Hôm nay cô ấy không đến, hình như là không được khoẻ.”
“Cảm ơn.” Anh ủ rũ rời khỏi, cũng không biết tìm cô ở đâu, vì ngoài tên ra thì anh không biết gì về cô hết, mà trên đời này có bao nhiêu người tên Lưu Tĩnh Ngữ chứ? Cho dù có cho người điều tra về cô cũng không thể trong một, hai là điều tra ra. Còn nếu cho người tìm thì… lại doạ sợ cô sợ chạy mất thì sao?
Đàm Dật Trì tặc lưỡi, vò đầu bứt tai, thật sự anh cũng không hiểu là mình đang rối cái gì. Cho dù là anh hiểu lầm cô đi chăng nữa thì đã sao, anh cũng đâu có ý định chịu trách nhiệm với cô.
“Con nhóc đó, đúng là giỏi làm người khác bực mình, tại sao lúc đó lại không giải thích chứ? Bị ngốc à?” Rõ ràng anh không cho cô cơ hội giải thích, rõ ràng có giải thích thì anh cũng cho rằng cô đang bịa chuyện, vậy mà bây giờ anh lại vì chuyện này mà không vui, vì chuyện này mà khó chịu.
Có lẽ, anh vẫn mong rằng, cô không phải là loại người như anh nghĩ, bởi vì, anh thích sự giản dị của cô, anh thích gương mặt không phấn son đó, cô có một vẻ ngoài trong sạch và một đôi mắt đơn thuần, trên người cô, có một thứ mà anh không có, chính là hương vị của thanh xuân, hương vị của mối tình đầu. Nếu như những thứ đó là thứ cô dùng để che đậy trái tim dơ bẩn và lòng tham không đáy, vậy thì so với những cô gái kia cô còn trơ trẽn hơn, thậm chí không đáng một xu.
Vậy nên, anh muốn cô phải trong sạch và thuần khiết nhất, mặc dù đối với anh cô cũng chỉ là một nhành hoa qua đường, không chút liên quan.
Triệu Vân Trác giật mình, anh ta vội vàng rót thêm rượu cho anh: “Anh hai à, cậu bình tĩnh xíu đi! Cậu không ngại nhưng tôi ngại đó, tôi còn phải giữ mặt mũi để cưới vợ nữa đó.”
“Đừng nói nhảm nữa!” Anh trừng mắt, hai tay siết chặt như muốn đấm người.
“Tôi không có đưa cho cô ta tiền. Nói ra thì việc này cũng chỉ là tình cờ thôi, không phải như những lần trước.” Suy nghĩ một lúc anh ta lại nói: “Phải nói sao ta? Tóm tắt lại, tôi đã cứu cô ta từ tay của một kẻ khác, nhưng mà lúc đó cô ta lại bị bỏ thuốc, cậu biết mà, tôi không thích làm trâu già, vậy nên tôi đã nghĩ đến việc đem cô ta đến chỗ cậu. Bây giờ nghĩ lại tôi, tự nhiên tôi cảm thấy có hơi kì, như vậy thì cứu hay không cũng đâu có khác là mấy.”
“Cậu? Cứu cô ta? Từ tay kẻ khác?” Anh cau mày, trong lòng chợt dâng lên một cỗ mơ hồ.
“Phải đó, tôi cũng không biết đó là kẻ nào, nhưng mà hình như tôi từng gặp hắn rồi thì phải. Có lẽ là… Mạc… Mạc gì đó, không biết nữa.” Triệu Vân Trác suy nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra, chỉ nhớ được họ của kẻ đó.
“Mạc Chí? Là hắn?” Đàm Dật Trì không vui nói, gương mặt bỗng dưng lại đen xì.
Mạc Chí, hắn ta chính là cái tên hôm đó ở quán bar, anh không ngờ hắn lại còn tìm đến cô một lần nữa, còn bỏ thuốc cô, hắn muốn làm gì chứ?
Nhưng mà, nếu chỉ là vô tình, nếu cô đã không tự nguyện, vậy thì… chẳng phải anh đã hiểu lầm cô rồi sao?
Vậy những lời nói lúc sáng của cô cũng là để khích tướng anh, chọc tức anh?
“Nhóc con, cô giỏi lắm!”
Anh nghiến răng, cảm thấy tức giận vì anh đã bị cô dắt mũi nhưng ngay sau đó anh lại cảm thấy áy náy, anh đã nặng lời, còn mắng cô, nói cô rẻ mạt, nới cô bẩn thỉu. Khi đó cô có biểu cảm thế nào nhỉ? Hai mắt cô đỏ hoe, bờ vai nhỏ run rẩy, rõ ràng là đau, rõ ràng là bị tổn thương nhưng lại cắn răng chịu đựng không nói lời nào, cảm giác đó, cứ như bị vỡ vụn thành trăm mảnh, mà giờ đây, trái tim anh cũng đang đau nhói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cậu có sao không đó? Rốt cuộc là tối qua đã xảy ra chuyện gì?” Triệu Vân Trác lại hỏi, anh ta thật sự là tò mò đến phát điên.
Đàm Dật Trì không trả lời anh ta, anh uống cạn ly rượu rồi đột nhiên đứng dậy bỏ đi: “Trả tiền giúp tôi!”
Triệu Vân Trác: “Gì chứ? Đang nhậu mà cậu bỏ đi như vậy đấy à?”
Đàm Dật Trì tự mình lái xe đến quán mì nơi Tĩnh Ngữ làm việc, giờ này còn sớm nên quán vẫn chưa đóng cửa.
Anh đột ngột đi vào, anh nhìn xung quanh nhưng không thấy cô đâu, nôn nóng hỏi một phục vụ ở quán: “Lưu Tĩnh Ngữ đâu? Cô ta không đến à?”
Phục vụ trả lời: “Hả? Anh tìm cô ấy à? Hôm nay cô ấy không đến, hình như là không được khoẻ.”
“Cảm ơn.” Anh ủ rũ rời khỏi, cũng không biết tìm cô ở đâu, vì ngoài tên ra thì anh không biết gì về cô hết, mà trên đời này có bao nhiêu người tên Lưu Tĩnh Ngữ chứ? Cho dù có cho người điều tra về cô cũng không thể trong một, hai là điều tra ra. Còn nếu cho người tìm thì… lại doạ sợ cô sợ chạy mất thì sao?
Đàm Dật Trì tặc lưỡi, vò đầu bứt tai, thật sự anh cũng không hiểu là mình đang rối cái gì. Cho dù là anh hiểu lầm cô đi chăng nữa thì đã sao, anh cũng đâu có ý định chịu trách nhiệm với cô.
“Con nhóc đó, đúng là giỏi làm người khác bực mình, tại sao lúc đó lại không giải thích chứ? Bị ngốc à?” Rõ ràng anh không cho cô cơ hội giải thích, rõ ràng có giải thích thì anh cũng cho rằng cô đang bịa chuyện, vậy mà bây giờ anh lại vì chuyện này mà không vui, vì chuyện này mà khó chịu.
Có lẽ, anh vẫn mong rằng, cô không phải là loại người như anh nghĩ, bởi vì, anh thích sự giản dị của cô, anh thích gương mặt không phấn son đó, cô có một vẻ ngoài trong sạch và một đôi mắt đơn thuần, trên người cô, có một thứ mà anh không có, chính là hương vị của thanh xuân, hương vị của mối tình đầu. Nếu như những thứ đó là thứ cô dùng để che đậy trái tim dơ bẩn và lòng tham không đáy, vậy thì so với những cô gái kia cô còn trơ trẽn hơn, thậm chí không đáng một xu.
Vậy nên, anh muốn cô phải trong sạch và thuần khiết nhất, mặc dù đối với anh cô cũng chỉ là một nhành hoa qua đường, không chút liên quan.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro