Chương 27
2024-11-05 09:34:13
Giang Hiểu Viện trở về nhà cùng Lâm Nhất sau khi giành giải cao trong cuộc thi nghệ thuật.
Một cảm giác lâng lâng xen lẫn hạnh phúc tràn ngập trong lòng cô, nhưng bên trong lại là một mớ suy tư khó tả.
Cô đã phải nỗ lực rất nhiều để tạo nên những tác phẩm nghệ thuật của mình, và danh tính nghệ sĩ Cilyn mà cô đã xây dựng dần trở nên nổi tiếng, đặc biệt là sau thành công lần này.
Tuy nhiên, khi nhìn sang Lâm Nhất, người mà cô coi như chú ruột, lòng cô bỗng chùng xuống.
Anh không biết gì về danh tính thật của cô.
Không phải vì cô muốn giấu giếm, mà vì cô muốn bảo vệ những cảm xúc và ý tưởng mà mình đã đổ bao tâm huyết vào.
Những bức tranh mà cô sáng tác không chỉ đơn thuần là nghệ thuật; chúng chứa đựng nỗi lòng, tâm tư và cả những ký ức sâu kín.
Lâm Nhất, với ánh mắt trìu mến, hỏi cô về giải thưởng và những tác phẩm đã gửi đi.
Cháu đã rất xuất sắc, Hiểu Viện,- anh nói với nụ cười tự hào.Chú tin rằng tài năng của cháu sẽ còn tiến xa hơn nữa.- Những lời động viên ấy làm cô cảm thấy ấm áp, nhưng cũng khiến cô thêm nặng lòng với quyết định của mình.Khi về đến nhà, không gian yên tĩnh bao trùm quanh họ.
Giang Hiểu Viện ngồi xuống ghế sofa, đôi tay nắm chặt, trong khi Lâm Nhất đi vào bếp pha một ly trà.
Cô tự hỏi liệu có nên chia sẻ với chú về những gì mình đã làm, nhưng lại lùi bước.
Lâm Nhất xứng đáng được biết, nhưng liệu cô có đủ can đảm để đối mặt với những điều có thể xảy ra?
Sau một hồi im lặng, Lâm Nhất bước ra với ly trà, đặt trước mặt cô.
- Hiểu Viện, có chuyện gì khiến cháu trầm tư vậy? anh hỏi.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, muốn nói ra mọi thứ, nhưng một phần trong cô vẫn cầm chặt những bí mật
Cháu chỉ nghĩ về tương lai thôi, chú à.Những gì mình sẽ làm tiếp theo,- cô lấp lửng.Nhìn thấy sự do dự trong mắt cô, Lâm Nhất chỉ cười.
Cháu không cần phải lo lắng.Chú sẽ luôn đứng sau ủng hộ cháu.
Giang Hiểu Viện mỉm cười lại, nhưng trong lòng vẫn còn đó những nỗi niềm chưa thể giải bày.
Cô quyết định sẽ không nói ra, ít nhất là không phải lúc này.
Cô muốn cảm nhận sự tự do trong việc sáng tác mà không phải gánh chịu bất kỳ áp lực nào từ danh tiếng hay danh tính của mình.
Hôm sau, Giang Hiểu Viện đến văn phòng Lâm Nhất với tâm trạng phấn khởi, mặc dù trong lòng vẫn còn những suy nghĩ lần lộn về danh tính nghệ sĩ Cilyn.
Cô bước vào thang máy, nơi chỉ có một mình Tố Loan đang đứng đợi. Khi cánh cửa thang máy đóng lại, không khí trong khoang bỗng trở nên nặng nề
Tố Loan quay sang, đôi mắt cô ta lấp lánh với một nụ cười có phần bí ẩn.
Chào cô, Giang Hiểu Viện,- Tố Loan nói, giọng điệu mang chút tinh nghịch.Hôm nay cô trông thật rạng rỡ.Có phải có điều gì đặc biệt xảy ra không?Giang Hiểu Viện cảm thấy lúng túng, không biết nên trả lời thế nào.
- Cảm ơn, chỉ là một ngày bình thường thôi,- cô đáp, cố gắng giữ giọng điệu bình thản.
Tố Loan không ngừng lại ở đó.
Mọi người nói rằng tài năng của cô ngày càng nổi bật.Nhất là khi bạn có một người chú như Lâm Nhất bên cạnh.Anh ấy thật sự rất đặc biệt, phải không?- Cô ta nhấn mạnh từ "đặc biệt" với một cách nói ngụ ý.Cảm giác không thoải mái dâng lên trong lòng Hiểu Viện.
Cô không thích cách Tố Loan đề cập đến Lâm Nhất như thể có một điều gì đó sâu xa hơn giữa họ.
- Chú tôi chỉ là một người hỗ trợ tôi trong công việc,- Hiểu Viện khẽ nói, cố gắng giữ cho cuộc trò chuyện không đi quá xa.
Tố Loan cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh một cách đầy thách thức.
Đúng vậy, nhưng ai mà biết được đâu?Trong thế giới này, mọi thứ đều có thể xảy ra.Một sự hỗ trợ đầy tình cảm có thể trở thành một điều gì đó khác biệt.
Câu nói của Tố Loan như một mũi tên chọc vào lòng Hiểu Viện, khiến cô không thể không cảm thấy căng thẳng.
Cô đã biết về những mối quan hệ phức tạp xung quanh Lâm Nhất, và giờ đây, việc Tố Loan đụng chạm đến điều này khiến cô cảm thấy khó chịu.
- Tôi không nghĩ về điều đó,- cô cứng rắn đáp lại.
Tố Loan chỉ nhún vai, nhưng nụ cười trên môi vẫn không tắt.
Mỗi người đều có cách nhìn nhận riêng.Tôi chỉ hy vọng bạn sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào.- Cô ta dừng lại, ánh mắt kiên định nhìn Hiểu Viện.Sự nổi tiếng có thể mang lại rất nhiều điều, nhưng cũng có thể lấy đi những thứ quý giá.Thang máy dừng lại, và cửa mở ra. Giang Hiểu Viện không còn thời gian để phản ứng, cô nhanh chóng bước ra, cảm thấy nỗi lo lắng và bồn chồn gia tăng trong lòng.
Dù Tố Loan có ý định gì, cô biết rằng mình phải giữ khoảng cách và cẩn trọng hơn trong những mối quan hệ xung quanh, đặc biệt là với Lâm Nhất.
Giang Hiểu Viện bước ra khỏi thang máy, lòng vẫn nặng trĩu sau cuộc trò chuyện với Tố Loan.
Cô không thế ngừng nghĩ về những lời nói mập mờ của cô ta, chúng như những mảnh ghép làm cô băn khoăn về mối quan hệ giữa mình, Lâm Nhất và cả Tố Loan.
Cô không muốn suy nghĩ tiêu cực, nhưng đôi lúc, những lo lắng này lại không thể nào gạt bỏ khỏi tâm trí.
Khi đến văn phòng, Hiểu Viện thấy Lâm Nhất đang đứng bên cửa sổ, ánh nắng chiếu sáng khuôn mặt anh.
Cô khẽ gõ cửa và bước vào, cảm nhận được sự bình yên từ anh, một cảm giác mà cô luôn tìm thấy mỗi khi ở bên cạnh.
- Chú,- cô gọi, giọng có chút lúng túng.
Lâm Nhất quay lại, nụ cười ấm áp trên môi.
Chào cháu. Hôm nay có gì mới không?Anh hỏi, ánh mắt hiện lên sự quan tâm.Hiểu Viện chần chừ một chút, rồi lắc đầu.
Chau chi via moi den thoi.Chú có bận gì không?-Cô cố gắng giữ giọng điệu bình thường, nhưng trong lòng vẫn băn khoăn về những gì Tố Loan đã nói.
Lâm Nhất nhìn cô, có vẻ như nhận ra tâm trạng không ổn của cô.
Có chuyện gì sao?- Anh hỏi, bước lại gần hơn.Cháu có thể chia sẻ với chú.Không có gì đâu ạ,- cô nói, nhưng rồi lại không thể kiềm chế được.Hôm nay cháu gặp Tố Loan trong thang máy.- Cô quyết định kể về cuộc gặp gỡ, nhưng không nói rõ về những gì Tố Loan đã ám chỉ.Lâm Nhất nhíu mày.
Tố Loan?Cô ấy là một người rất có năng lực.Nhưng cũng khá cạnh tranh.- Anh dừng lại, như đang suy nghĩ về điều gì đó.Cháu phải cẩn thận với những gì cô ấy nói.Cháu biết,- Hiểu Viện thở dài, -nhưng cháu cảm thấy có điều gì đó không ổn.Cô ấy có vẻ khá quan tâm đến chú.Lâm Nhất nhìn cô một lúc lâu, rồi cười nhẹ.
- Đừng lo lắng quá. Chú chỉ coi Tố Loan như một đồng nghiệp, không hơn không kém.
Quan trọng nhất là cháu phải tập trung vào những gì cháu đang làm.
- Vâng, cháu sẽ cố gắng,- Hiểu Viện gật đầu, nhưng những suy nghĩ về Tố Loan và những ẩn ý của cô ta vẫn ám ảnh tâm trí cô.
Khi Lâm Nhất quay lại với công việc, Hiểu Viện quyết định tập trung vào những bức tranh của mình.
Cô mở laptop và bắt đầu nghiên cứu thêm về nghệ thuật, những nguồn cảm hứng mới mà cô có thể khai thác.
Thời gian trôi qua, và trong không gian tĩnh lặng của văn phòng, cô cảm thấy mình đang dần lấy lại được sự tự tin.
Cô dành cả buổi chiều để làm việc, nhưng không thể ngừng nghĩ về những tác phẩm của mình với danh nghĩa Cilyn.
Lúc này, danh tiếng của Cilyn đang ngày càng được biết đến nhiều hơn, và Hiểu Viện cảm thấy mình đứng giữa ngã ba đường: có nên tiết lộ danh tính thật hay giữ bí mật để bảo vệ bản thân?
Đến khi trời tối, Lâm Nhất đứng dậy, chuẩn bị ra về.
Cháu có muốn đi ăn tối không?- Anh hỏi, nụ cười nhẹ nhàng khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.Vâng, được ạ,- Hiểu Viện đáp, trong lòng cảm thấy hạnh phúc khi có thời gian riêng tư bên chú.Họ cùng rời khỏi văn phòng, ánh đèn thành phố rực rỡ bên ngoài làm cho bầu không khí trở nên ấm áp.
Trong giây phút này, mọi lo lắng dường như tan biến, chỉ còn lại tiếng cười và những câu chuyện giữa họ.
Tuy nhiên, trong thâm tâm, Hiểu Viện vẫn cảm thấy một điều gì đó còn đang chờ đợi phía trước, như một cơn bão đang âm thầm tiến tới.
Một cảm giác lâng lâng xen lẫn hạnh phúc tràn ngập trong lòng cô, nhưng bên trong lại là một mớ suy tư khó tả.
Cô đã phải nỗ lực rất nhiều để tạo nên những tác phẩm nghệ thuật của mình, và danh tính nghệ sĩ Cilyn mà cô đã xây dựng dần trở nên nổi tiếng, đặc biệt là sau thành công lần này.
Tuy nhiên, khi nhìn sang Lâm Nhất, người mà cô coi như chú ruột, lòng cô bỗng chùng xuống.
Anh không biết gì về danh tính thật của cô.
Không phải vì cô muốn giấu giếm, mà vì cô muốn bảo vệ những cảm xúc và ý tưởng mà mình đã đổ bao tâm huyết vào.
Những bức tranh mà cô sáng tác không chỉ đơn thuần là nghệ thuật; chúng chứa đựng nỗi lòng, tâm tư và cả những ký ức sâu kín.
Lâm Nhất, với ánh mắt trìu mến, hỏi cô về giải thưởng và những tác phẩm đã gửi đi.
Cháu đã rất xuất sắc, Hiểu Viện,- anh nói với nụ cười tự hào.Chú tin rằng tài năng của cháu sẽ còn tiến xa hơn nữa.- Những lời động viên ấy làm cô cảm thấy ấm áp, nhưng cũng khiến cô thêm nặng lòng với quyết định của mình.Khi về đến nhà, không gian yên tĩnh bao trùm quanh họ.
Giang Hiểu Viện ngồi xuống ghế sofa, đôi tay nắm chặt, trong khi Lâm Nhất đi vào bếp pha một ly trà.
Cô tự hỏi liệu có nên chia sẻ với chú về những gì mình đã làm, nhưng lại lùi bước.
Lâm Nhất xứng đáng được biết, nhưng liệu cô có đủ can đảm để đối mặt với những điều có thể xảy ra?
Sau một hồi im lặng, Lâm Nhất bước ra với ly trà, đặt trước mặt cô.
- Hiểu Viện, có chuyện gì khiến cháu trầm tư vậy? anh hỏi.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, muốn nói ra mọi thứ, nhưng một phần trong cô vẫn cầm chặt những bí mật
Cháu chỉ nghĩ về tương lai thôi, chú à.Những gì mình sẽ làm tiếp theo,- cô lấp lửng.Nhìn thấy sự do dự trong mắt cô, Lâm Nhất chỉ cười.
Cháu không cần phải lo lắng.Chú sẽ luôn đứng sau ủng hộ cháu.
Giang Hiểu Viện mỉm cười lại, nhưng trong lòng vẫn còn đó những nỗi niềm chưa thể giải bày.
Cô quyết định sẽ không nói ra, ít nhất là không phải lúc này.
Cô muốn cảm nhận sự tự do trong việc sáng tác mà không phải gánh chịu bất kỳ áp lực nào từ danh tiếng hay danh tính của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hôm sau, Giang Hiểu Viện đến văn phòng Lâm Nhất với tâm trạng phấn khởi, mặc dù trong lòng vẫn còn những suy nghĩ lần lộn về danh tính nghệ sĩ Cilyn.
Cô bước vào thang máy, nơi chỉ có một mình Tố Loan đang đứng đợi. Khi cánh cửa thang máy đóng lại, không khí trong khoang bỗng trở nên nặng nề
Tố Loan quay sang, đôi mắt cô ta lấp lánh với một nụ cười có phần bí ẩn.
Chào cô, Giang Hiểu Viện,- Tố Loan nói, giọng điệu mang chút tinh nghịch.Hôm nay cô trông thật rạng rỡ.Có phải có điều gì đặc biệt xảy ra không?Giang Hiểu Viện cảm thấy lúng túng, không biết nên trả lời thế nào.
- Cảm ơn, chỉ là một ngày bình thường thôi,- cô đáp, cố gắng giữ giọng điệu bình thản.
Tố Loan không ngừng lại ở đó.
Mọi người nói rằng tài năng của cô ngày càng nổi bật.Nhất là khi bạn có một người chú như Lâm Nhất bên cạnh.Anh ấy thật sự rất đặc biệt, phải không?- Cô ta nhấn mạnh từ "đặc biệt" với một cách nói ngụ ý.Cảm giác không thoải mái dâng lên trong lòng Hiểu Viện.
Cô không thích cách Tố Loan đề cập đến Lâm Nhất như thể có một điều gì đó sâu xa hơn giữa họ.
- Chú tôi chỉ là một người hỗ trợ tôi trong công việc,- Hiểu Viện khẽ nói, cố gắng giữ cho cuộc trò chuyện không đi quá xa.
Tố Loan cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh một cách đầy thách thức.
Đúng vậy, nhưng ai mà biết được đâu?Trong thế giới này, mọi thứ đều có thể xảy ra.Một sự hỗ trợ đầy tình cảm có thể trở thành một điều gì đó khác biệt.
Câu nói của Tố Loan như một mũi tên chọc vào lòng Hiểu Viện, khiến cô không thể không cảm thấy căng thẳng.
Cô đã biết về những mối quan hệ phức tạp xung quanh Lâm Nhất, và giờ đây, việc Tố Loan đụng chạm đến điều này khiến cô cảm thấy khó chịu.
- Tôi không nghĩ về điều đó,- cô cứng rắn đáp lại.
Tố Loan chỉ nhún vai, nhưng nụ cười trên môi vẫn không tắt.
Mỗi người đều có cách nhìn nhận riêng.Tôi chỉ hy vọng bạn sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào.- Cô ta dừng lại, ánh mắt kiên định nhìn Hiểu Viện.Sự nổi tiếng có thể mang lại rất nhiều điều, nhưng cũng có thể lấy đi những thứ quý giá.Thang máy dừng lại, và cửa mở ra. Giang Hiểu Viện không còn thời gian để phản ứng, cô nhanh chóng bước ra, cảm thấy nỗi lo lắng và bồn chồn gia tăng trong lòng.
Dù Tố Loan có ý định gì, cô biết rằng mình phải giữ khoảng cách và cẩn trọng hơn trong những mối quan hệ xung quanh, đặc biệt là với Lâm Nhất.
Giang Hiểu Viện bước ra khỏi thang máy, lòng vẫn nặng trĩu sau cuộc trò chuyện với Tố Loan.
Cô không thế ngừng nghĩ về những lời nói mập mờ của cô ta, chúng như những mảnh ghép làm cô băn khoăn về mối quan hệ giữa mình, Lâm Nhất và cả Tố Loan.
Cô không muốn suy nghĩ tiêu cực, nhưng đôi lúc, những lo lắng này lại không thể nào gạt bỏ khỏi tâm trí.
Khi đến văn phòng, Hiểu Viện thấy Lâm Nhất đang đứng bên cửa sổ, ánh nắng chiếu sáng khuôn mặt anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô khẽ gõ cửa và bước vào, cảm nhận được sự bình yên từ anh, một cảm giác mà cô luôn tìm thấy mỗi khi ở bên cạnh.
- Chú,- cô gọi, giọng có chút lúng túng.
Lâm Nhất quay lại, nụ cười ấm áp trên môi.
Chào cháu. Hôm nay có gì mới không?Anh hỏi, ánh mắt hiện lên sự quan tâm.Hiểu Viện chần chừ một chút, rồi lắc đầu.
Chau chi via moi den thoi.Chú có bận gì không?-Cô cố gắng giữ giọng điệu bình thường, nhưng trong lòng vẫn băn khoăn về những gì Tố Loan đã nói.
Lâm Nhất nhìn cô, có vẻ như nhận ra tâm trạng không ổn của cô.
Có chuyện gì sao?- Anh hỏi, bước lại gần hơn.Cháu có thể chia sẻ với chú.Không có gì đâu ạ,- cô nói, nhưng rồi lại không thể kiềm chế được.Hôm nay cháu gặp Tố Loan trong thang máy.- Cô quyết định kể về cuộc gặp gỡ, nhưng không nói rõ về những gì Tố Loan đã ám chỉ.Lâm Nhất nhíu mày.
Tố Loan?Cô ấy là một người rất có năng lực.Nhưng cũng khá cạnh tranh.- Anh dừng lại, như đang suy nghĩ về điều gì đó.Cháu phải cẩn thận với những gì cô ấy nói.Cháu biết,- Hiểu Viện thở dài, -nhưng cháu cảm thấy có điều gì đó không ổn.Cô ấy có vẻ khá quan tâm đến chú.Lâm Nhất nhìn cô một lúc lâu, rồi cười nhẹ.
- Đừng lo lắng quá. Chú chỉ coi Tố Loan như một đồng nghiệp, không hơn không kém.
Quan trọng nhất là cháu phải tập trung vào những gì cháu đang làm.
- Vâng, cháu sẽ cố gắng,- Hiểu Viện gật đầu, nhưng những suy nghĩ về Tố Loan và những ẩn ý của cô ta vẫn ám ảnh tâm trí cô.
Khi Lâm Nhất quay lại với công việc, Hiểu Viện quyết định tập trung vào những bức tranh của mình.
Cô mở laptop và bắt đầu nghiên cứu thêm về nghệ thuật, những nguồn cảm hứng mới mà cô có thể khai thác.
Thời gian trôi qua, và trong không gian tĩnh lặng của văn phòng, cô cảm thấy mình đang dần lấy lại được sự tự tin.
Cô dành cả buổi chiều để làm việc, nhưng không thể ngừng nghĩ về những tác phẩm của mình với danh nghĩa Cilyn.
Lúc này, danh tiếng của Cilyn đang ngày càng được biết đến nhiều hơn, và Hiểu Viện cảm thấy mình đứng giữa ngã ba đường: có nên tiết lộ danh tính thật hay giữ bí mật để bảo vệ bản thân?
Đến khi trời tối, Lâm Nhất đứng dậy, chuẩn bị ra về.
Cháu có muốn đi ăn tối không?- Anh hỏi, nụ cười nhẹ nhàng khiến cô cảm thấy thoải mái hơn.Vâng, được ạ,- Hiểu Viện đáp, trong lòng cảm thấy hạnh phúc khi có thời gian riêng tư bên chú.Họ cùng rời khỏi văn phòng, ánh đèn thành phố rực rỡ bên ngoài làm cho bầu không khí trở nên ấm áp.
Trong giây phút này, mọi lo lắng dường như tan biến, chỉ còn lại tiếng cười và những câu chuyện giữa họ.
Tuy nhiên, trong thâm tâm, Hiểu Viện vẫn cảm thấy một điều gì đó còn đang chờ đợi phía trước, như một cơn bão đang âm thầm tiến tới.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro