Chương 29
2024-11-05 09:34:13
Sau một buổi tối nhậu say, Lâm Nhất bước vào căn hộ của mình với tâm trạng nặng nề.
Mùi rượu vẫn còn vương vấn trên người anh, trong đầu anh chỉ có những hình ảnh mờ ảo về mẹ của Giang Hiểu Viện.
Mỗi lần cơn say đến, hình ảnh người phụ nữ dịu dàng và nụ cười tươi tắn của bà lại hiện về, khiến anh cảm thấy như đang sống trong những kỷ niệm đau thương không thể xóa nhòa.
Giang Hiểu Viện đang đợi anh ở nhà, một phần vì lo lắng, một phần vì cô không thể nào bình tĩnh nổi khi thấy
Lâm Nhất uống rượu nhiều như vậy.
Cô đứng ở phòng khách, ánh đèn mờ ảo tạo nên không khí ấm cúng, nhưng lòng cô lại đầy bất an.
Khi Lâm Nhất bước vào, đôi mắt anh lờ đờ, nhưng ngay lập tức, anh nhìn thấy Hiếu Viện đứng đó, một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng.
Cháu đợi chú sao?- anh hỏi, giọng có chút khàn khàn.Cháu lo cho chú,- Hiểu Viện thắng thắn đáp, không giấu nổi sự quan tâm.Sao chú lại uống nhiều như vậy?Lâm Nhất gượng cười, nhưng sự buồn bã trong ánh mắt anh không thể che giấu.
- Chú chỉ... đang nhớ về mẹ cháu,- anh thừa nhận, cảm giác lạc lõng và cô đơn lại quay về.
Giang Hiểu Viện chợt cảm thấy băn khoăn. Cô không thể hiểu tại sao anh lại bộc lộ nỗi nhớ về mẹ cô một cách mạnh mẽ như vậy.
Chú có thể nói với cháu nếu chú cảm thấy khó khăn,- cô nhẹ nhàng khuyên, ánh mắt chăm chú nhìn anh.Cháu có bao giờ tự hỏi vì sao chú luôn quan tâm đến cháu không?- Lâm Nhất đột nhiên hỏi, trong lòng anh dấy lên một sự nghi ngờ.Anh không muốn Hiểu Viện nghĩ rằng anh đang có cảm xúc lẫn lộn giữa cô và mẹ của cô.
Cháu... cháu không biết,- Hiểu Viện thành thật đáp, nỗi nghi ngờ bắt đầu len lỏi trong lòng.Nhưng cháu cảm thấy chú dành nhiều sự quan tâm cho cháu hơn những người khác.Chú có đang lo lắng cho cháu không?Câu hỏi của Hiểu Viện khiến Lâm Nhất phải suy nghĩ.
Anh không thể phủ nhận rằng mình có sự lo lắng đặc biệt dành cho cô, nhưng anh cũng không muốn làm tổn thương cô bằng những ký ức về mẹ cô.
- Chú... chú chỉ muốn bảo vệ cháu thôi,- anh trả lời một cách mơ hồ.
Trong giây phút im lặng, Hiểu Viện nhìn thẳng vào mắt Lâm Nhất, tìm kiếm câu trả lời cho những hoài nghi của mình.
Có phải chú đang né tránh một điều gì đó không?Cháu cảm thấy như giữa chúng ta có một khoảng cách không thể vượt qua.Câu nói ấy như một cú sốc, khiến Lâm Nhất chợt tỉnh táo hơn.
Anh cảm thấy như mình đang lâm vào một tình huống khó xử, giữa sự lo lắng dành cho Hiểu Viện và những kỷ niệm về mẹ cô
Cháu hiểu không? Mẹ cháu là người rất quan trọng với chú.Chú không muốn khiến cháu phải cảm thấy khó xử khi nhắc đến bà ấy.Hiểu Viện gật đầu, một nỗi buồn dâng lên trong lòng.
Cháu biết mẹ là người đặc biệt.Nhưng cháu cũng muốn chú hiểu rằng cháu không phải là mẹ cháu. Cháu có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình.Lâm Nhất cảm thấy bối rối trước những suy nghĩ của mình, nhưng cũng không thể không cảm nhận được sự mạnh mẽ trong Hiểu Viện.
- Chú sẽ cố gắng, Hiểu Viện. Chú không muốn làm tổn thương cháu.
Giang Hiểu Viện dìu Lâm Nhất vào phòng, từng bước chân nặng nề và chậm rãi.
Cô cảm thấy bực bội khi nhìn anh, một người đàn ông mạnh mẽ và kiên định, giờ lại trở nên yếu đuối và say xỉn như vậy.
Nồi thất vọng dâng lên trong lòng cô, làm cô cảm thấy như có một lớp sương mù bao phủ giữa hai người họ.
- Chú có thể ngồi xuống đây,- Hiểu Viện nhẹ nhàng bảo, đặt Lâm Nhất xuống ghế sofa trong phòng.
Cô quan sát anh, đôi mắt lờ đờ, và cảm thấy như mình đang nhìn thấy một phần con người khác của anh mà cô chưa bao giờ biết đến.
Một phần mềm yếu, tổn thương, và cô đơn.
Khi anh ngả người ra sau, Hiểu Viện không thể không hoài nghi về cảm xúc của chính mình.
Cô đã luôn xem Lâm Nhất như một người chú mà mình kính trọng, nhưng giờ đây, khi thấy anh say xỉn, cô lại không thể ngăn được cảm giác thất vọng.
Liệu đây có phải là con người mà cô đã hình dung trong suốt thời gian qua?
Cô băn khoăn không biết rằng có phải Lâm Nhất luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho cô là vì anh vẫn còn yêu mẹ cô, hay chỉ đơn giản là sự bảo vệ đối với một đứa trẻ mồ côi.
Chú, sao chú không nói cho cháu biết về những cảm xúc của mình?- Giọng cô vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy nghiêm túc.Cháu có cảm giác như chú đang né tránh một điều gì đó.Lâm Nhất nhắm mắt lại, như muốn xua đi những suy nghĩ chồng chéo trong đầu.
- Chú không biết mình đang cảm thấy gì,- anh thừa nhận, giọng nói lầm bầm.
Chú chỉ nhớ đến mẹ cháu và không muốn khiến cháu phải cảm thấy khó xử.Nhưng cháu không phải là mẹ cháu,- Hiểu Viện cương quyết nói, nỗi bức xúc trong lòng bắt đầu trổi dậy.Cháu có quyền được biết, và cháu cũng có quyền được chăm sóc bản thân mình.
Giữa lúc không khí trở nên căng thẳng, Lâm Nhất bổng mở mắt, nhìn thẳng vào Hiểu Viện.
Chú biết, nhưng có một điều mà chú không thể thay đổi.Những ký ức về mẹ cháu luôn sống trong chú. Mỗi khi chú nhìn thấy cháu, chú lại nhớ đến bà ấy.Nối buồn và thất vọng dồn nén trong Hiểu Viện, khiến cô gần như nghẹn lại.
Chú có biết rằng cháu đang cố gắng đứng trên đôi chân của mình?Cháu không muốn bị so sánh với mẹ cháu mãi mãi. Cháu muốn là chính mình.Lâm Nhất cảm thấy như trái tim mình đập nhanh hơn.
Anh hiểu rằng những gì mình đã làm đã khiến Hiểu Viện phải gánh chịu một nỗi đau mà anh không hề muốn.
Chú xin lỗi,- anh nhẹ nhàng nói. -Chú không muốn làm tổn thương cháu.Vậy sao chú không thể thể hiện điều đó ra ngoài?- Hiểu Viện hỏi, lòng cô đầy nỗi hoài nghi.Có phải chú vẫn chưa sẵn sàng để chấp nhận điều gì đó khác ngoài mẹ cháu không?Giang Hiểu Viện không thể kiềm chế cảm xúc của mình thêm nữa.
Nước mắt chảy dài trên má, cô xoay người, không muốn Lâm Nhất nhìn thấy mình trong trạng thái yếu đuối như vậy.
Cô không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên khó khăn đến thế. Mặc dù biết rằng anh luôn lo lắng cho cô, nhưng giờ đây, điều đó chỉ làm cho cô cảm thấy tổn thương hơn.
"Cháu không muốn khóc," cô lầm bẩm, nhưng từng giọt nước mắt vẫn cứ rơi.
Cô chạy nhanh về phòng mình, cảm giác như không còn gì có thể giữ chân cô ở lại.
Những ký ức về mẹ cô, về cách mà Lâm Nhất luôn nhắc đến bà, cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, như một vòng lặp không thể thoát ra.
Cánh cửa đóng lại sau lưng, Hiểu Viện dựa lưng vào đó, hít thở sâu để cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Nhưng những cảm xúc cuộn trào trong lòng lại khiến cô cảm thấy ngột ngạt.
Cô không thể chấp nhận rằng mình chỉ là cái bóng của một người khác, một người mà Lâm Nhất chưa bao giờ quên. Sự thật là cô không thể tiếp tục sống trong cái bóng ấy.
"Có phải chú chỉ coi cháu là một phần của ký ức về mẹ cháu không?" Cô thầm nghĩ, nỗi tức giận xen lẫn nỗi đau khiến lòng cô quặn thắt.
Cô lao vào phòng tắm, rửa mặt thật mạnh, hy vọng có thể rửa trôi đi cả những giọt nước mắt và nỗi buồn.
Nhìn vào gương, Hiểu Viện thấy hình ảnh của mình - một cô gái trẻ, mạnh mẽ nhưng cũng đầy tổn thương.
Cô không muốn sống trong sự so sánh, trong những hồi tưởng mà Lâm Nhất dành cho mẹ cô.
Cô muốn khẳng định bản thân mình, muốn anh nhận ra cô là ai, chứ không chỉ là cái bóng của một quá khứ.
Sau một hồi vật lộn với cảm xúc, cô quyết định mình cần phải nói ra tất cả." Mình không thể cứ như thế này mãi," cô tự nhủ.
- Cần phải có một cuộc trò chuyện rõ ràng hơn.
Mùi rượu vẫn còn vương vấn trên người anh, trong đầu anh chỉ có những hình ảnh mờ ảo về mẹ của Giang Hiểu Viện.
Mỗi lần cơn say đến, hình ảnh người phụ nữ dịu dàng và nụ cười tươi tắn của bà lại hiện về, khiến anh cảm thấy như đang sống trong những kỷ niệm đau thương không thể xóa nhòa.
Giang Hiểu Viện đang đợi anh ở nhà, một phần vì lo lắng, một phần vì cô không thể nào bình tĩnh nổi khi thấy
Lâm Nhất uống rượu nhiều như vậy.
Cô đứng ở phòng khách, ánh đèn mờ ảo tạo nên không khí ấm cúng, nhưng lòng cô lại đầy bất an.
Khi Lâm Nhất bước vào, đôi mắt anh lờ đờ, nhưng ngay lập tức, anh nhìn thấy Hiếu Viện đứng đó, một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng.
Cháu đợi chú sao?- anh hỏi, giọng có chút khàn khàn.Cháu lo cho chú,- Hiểu Viện thắng thắn đáp, không giấu nổi sự quan tâm.Sao chú lại uống nhiều như vậy?Lâm Nhất gượng cười, nhưng sự buồn bã trong ánh mắt anh không thể che giấu.
- Chú chỉ... đang nhớ về mẹ cháu,- anh thừa nhận, cảm giác lạc lõng và cô đơn lại quay về.
Giang Hiểu Viện chợt cảm thấy băn khoăn. Cô không thể hiểu tại sao anh lại bộc lộ nỗi nhớ về mẹ cô một cách mạnh mẽ như vậy.
Chú có thể nói với cháu nếu chú cảm thấy khó khăn,- cô nhẹ nhàng khuyên, ánh mắt chăm chú nhìn anh.Cháu có bao giờ tự hỏi vì sao chú luôn quan tâm đến cháu không?- Lâm Nhất đột nhiên hỏi, trong lòng anh dấy lên một sự nghi ngờ.Anh không muốn Hiểu Viện nghĩ rằng anh đang có cảm xúc lẫn lộn giữa cô và mẹ của cô.
Cháu... cháu không biết,- Hiểu Viện thành thật đáp, nỗi nghi ngờ bắt đầu len lỏi trong lòng.Nhưng cháu cảm thấy chú dành nhiều sự quan tâm cho cháu hơn những người khác.Chú có đang lo lắng cho cháu không?Câu hỏi của Hiểu Viện khiến Lâm Nhất phải suy nghĩ.
Anh không thể phủ nhận rằng mình có sự lo lắng đặc biệt dành cho cô, nhưng anh cũng không muốn làm tổn thương cô bằng những ký ức về mẹ cô.
- Chú... chú chỉ muốn bảo vệ cháu thôi,- anh trả lời một cách mơ hồ.
Trong giây phút im lặng, Hiểu Viện nhìn thẳng vào mắt Lâm Nhất, tìm kiếm câu trả lời cho những hoài nghi của mình.
Có phải chú đang né tránh một điều gì đó không?Cháu cảm thấy như giữa chúng ta có một khoảng cách không thể vượt qua.Câu nói ấy như một cú sốc, khiến Lâm Nhất chợt tỉnh táo hơn.
Anh cảm thấy như mình đang lâm vào một tình huống khó xử, giữa sự lo lắng dành cho Hiểu Viện và những kỷ niệm về mẹ cô
Cháu hiểu không? Mẹ cháu là người rất quan trọng với chú.Chú không muốn khiến cháu phải cảm thấy khó xử khi nhắc đến bà ấy.Hiểu Viện gật đầu, một nỗi buồn dâng lên trong lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cháu biết mẹ là người đặc biệt.Nhưng cháu cũng muốn chú hiểu rằng cháu không phải là mẹ cháu. Cháu có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình.Lâm Nhất cảm thấy bối rối trước những suy nghĩ của mình, nhưng cũng không thể không cảm nhận được sự mạnh mẽ trong Hiểu Viện.
- Chú sẽ cố gắng, Hiểu Viện. Chú không muốn làm tổn thương cháu.
Giang Hiểu Viện dìu Lâm Nhất vào phòng, từng bước chân nặng nề và chậm rãi.
Cô cảm thấy bực bội khi nhìn anh, một người đàn ông mạnh mẽ và kiên định, giờ lại trở nên yếu đuối và say xỉn như vậy.
Nồi thất vọng dâng lên trong lòng cô, làm cô cảm thấy như có một lớp sương mù bao phủ giữa hai người họ.
- Chú có thể ngồi xuống đây,- Hiểu Viện nhẹ nhàng bảo, đặt Lâm Nhất xuống ghế sofa trong phòng.
Cô quan sát anh, đôi mắt lờ đờ, và cảm thấy như mình đang nhìn thấy một phần con người khác của anh mà cô chưa bao giờ biết đến.
Một phần mềm yếu, tổn thương, và cô đơn.
Khi anh ngả người ra sau, Hiểu Viện không thể không hoài nghi về cảm xúc của chính mình.
Cô đã luôn xem Lâm Nhất như một người chú mà mình kính trọng, nhưng giờ đây, khi thấy anh say xỉn, cô lại không thể ngăn được cảm giác thất vọng.
Liệu đây có phải là con người mà cô đã hình dung trong suốt thời gian qua?
Cô băn khoăn không biết rằng có phải Lâm Nhất luôn dành sự quan tâm đặc biệt cho cô là vì anh vẫn còn yêu mẹ cô, hay chỉ đơn giản là sự bảo vệ đối với một đứa trẻ mồ côi.
Chú, sao chú không nói cho cháu biết về những cảm xúc của mình?- Giọng cô vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy nghiêm túc.Cháu có cảm giác như chú đang né tránh một điều gì đó.Lâm Nhất nhắm mắt lại, như muốn xua đi những suy nghĩ chồng chéo trong đầu.
- Chú không biết mình đang cảm thấy gì,- anh thừa nhận, giọng nói lầm bầm.
Chú chỉ nhớ đến mẹ cháu và không muốn khiến cháu phải cảm thấy khó xử.Nhưng cháu không phải là mẹ cháu,- Hiểu Viện cương quyết nói, nỗi bức xúc trong lòng bắt đầu trổi dậy.Cháu có quyền được biết, và cháu cũng có quyền được chăm sóc bản thân mình.
Giữa lúc không khí trở nên căng thẳng, Lâm Nhất bổng mở mắt, nhìn thẳng vào Hiểu Viện.
Chú biết, nhưng có một điều mà chú không thể thay đổi.Những ký ức về mẹ cháu luôn sống trong chú. Mỗi khi chú nhìn thấy cháu, chú lại nhớ đến bà ấy.Nối buồn và thất vọng dồn nén trong Hiểu Viện, khiến cô gần như nghẹn lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chú có biết rằng cháu đang cố gắng đứng trên đôi chân của mình?Cháu không muốn bị so sánh với mẹ cháu mãi mãi. Cháu muốn là chính mình.Lâm Nhất cảm thấy như trái tim mình đập nhanh hơn.
Anh hiểu rằng những gì mình đã làm đã khiến Hiểu Viện phải gánh chịu một nỗi đau mà anh không hề muốn.
Chú xin lỗi,- anh nhẹ nhàng nói. -Chú không muốn làm tổn thương cháu.Vậy sao chú không thể thể hiện điều đó ra ngoài?- Hiểu Viện hỏi, lòng cô đầy nỗi hoài nghi.Có phải chú vẫn chưa sẵn sàng để chấp nhận điều gì đó khác ngoài mẹ cháu không?Giang Hiểu Viện không thể kiềm chế cảm xúc của mình thêm nữa.
Nước mắt chảy dài trên má, cô xoay người, không muốn Lâm Nhất nhìn thấy mình trong trạng thái yếu đuối như vậy.
Cô không hiểu tại sao mọi chuyện lại trở nên khó khăn đến thế. Mặc dù biết rằng anh luôn lo lắng cho cô, nhưng giờ đây, điều đó chỉ làm cho cô cảm thấy tổn thương hơn.
"Cháu không muốn khóc," cô lầm bẩm, nhưng từng giọt nước mắt vẫn cứ rơi.
Cô chạy nhanh về phòng mình, cảm giác như không còn gì có thể giữ chân cô ở lại.
Những ký ức về mẹ cô, về cách mà Lâm Nhất luôn nhắc đến bà, cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô, như một vòng lặp không thể thoát ra.
Cánh cửa đóng lại sau lưng, Hiểu Viện dựa lưng vào đó, hít thở sâu để cố gắng lấy lại bình tĩnh.
Nhưng những cảm xúc cuộn trào trong lòng lại khiến cô cảm thấy ngột ngạt.
Cô không thể chấp nhận rằng mình chỉ là cái bóng của một người khác, một người mà Lâm Nhất chưa bao giờ quên. Sự thật là cô không thể tiếp tục sống trong cái bóng ấy.
"Có phải chú chỉ coi cháu là một phần của ký ức về mẹ cháu không?" Cô thầm nghĩ, nỗi tức giận xen lẫn nỗi đau khiến lòng cô quặn thắt.
Cô lao vào phòng tắm, rửa mặt thật mạnh, hy vọng có thể rửa trôi đi cả những giọt nước mắt và nỗi buồn.
Nhìn vào gương, Hiểu Viện thấy hình ảnh của mình - một cô gái trẻ, mạnh mẽ nhưng cũng đầy tổn thương.
Cô không muốn sống trong sự so sánh, trong những hồi tưởng mà Lâm Nhất dành cho mẹ cô.
Cô muốn khẳng định bản thân mình, muốn anh nhận ra cô là ai, chứ không chỉ là cái bóng của một quá khứ.
Sau một hồi vật lộn với cảm xúc, cô quyết định mình cần phải nói ra tất cả." Mình không thể cứ như thế này mãi," cô tự nhủ.
- Cần phải có một cuộc trò chuyện rõ ràng hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro