Căng thẳng
2024-11-02 14:47:11
Hôn nhân của mình cứ như vậy bị người khác định đoạt, Dương Dịch Hoài mang
theo tâm trạng hậm hực đến công ty, anh không phải là người không có
trách nhiệm, nếu hôm qua là do anh uống say không kiểm soát được bản
thân mình mà xảy ra quan hệ với Trình Túc Vũ, anh chắc chắn sẽ cưới cô,
nhưng Dương Dịch Hoài ý thức được rõ ràng là mình bị trúng thuốc, mà
người có thể làm chuyện này với anh ngoài người gần gũi với anh nhất và
có động cơ nhất chỉ có thể là Trình Túc Vũ. Nên anh mới có thái độ gắt
gỏng với cô như vậy.
Đêm qua bị dày vò đến tận khuya, sáng sớm lại náo loạn một trận, Trình Túc Vũ vẫn phải lê thân thể mệt mỏi của mình đến công ty, hai cẳng chân cô mỏi nhừ, lết thết đi đến phòng làm việc của Dương Dịch Hoài, dù sao có nhiều chuyện cũng phải hỏi cho rõ ràng.
Trình Túc Vũ vừa bước vào phòng làm việc, cô giật mình khi nhìn thấy Dương Dịch Hoài đã đợi sẵn ở cửa như biết chắc chắn cô sẽ vào đây tìm anh. Dương Dịch Hoài không nói gì chỉ nhìn chằm chằm cô, Trình Túc Vũ bị dáng vẻ của anh doạ sợ, cô mấp máy môi tính nói gì đó thì Dương Dịch Hoài lại cười khẩy, nhìn cô bằng vẻ mặt châm biếm nói:
"Cô hài lòng lắm chớ gì?"
Trình Túc Vũ nhíu mày, nghi hoặc hỏi lại:
"Anh nói gì vậy?"
Dương Dịch Hoài lại cười, bàn tay to lớn của anh bóp chặt lấy cằm cô, bắt cô đối diện với ánh mắt khinh rẻ của mình, thấp giọng chế giễu cô:
"Đây là kết quả cô mong muốn mà."
Trình Túc Vũ không dám nghĩ những gì mình nghi ngờ là đúng, cô biết đêm qua anh bị trúng thuốc, cũng lờ mờ hiểu được ánh mắt của anh nhìn cô là có ý gì, anh là đang nghĩ cô bỏ thuốc anh, ép anh phải cưới cô cho bằng được. Trình Túc Vũ thật sự muốn gả cho Dương Dịch Hoài, nhưng cô không hèn hạ đến mức phải dùng thủ đoạn này. Trong lòng cô uất ức đến điên lên, cô ghét ánh mắt khinh thường đó của anh dành cho cô, cũng ghét những suy nghĩ trong đầu anh khi nghi ngờ cô.
Cảm xúc dâng trào trong lòng Trình Túc Vũ khiến cô không thể kiểm soát được nước mắt của mình, từng giọt, từng giọt cứ như thế ầng ậc tuôn ra từ khoé mắt, rơi xuống mu bàn tay của Dương Dịch Hoài.
Đáy mắt Dương Dịch Hoài khẽ dao động, bao nhiêu sự tức giận dồn nén đều cứ như bị nước mắt của cô làm cho trôi sạch, bàn tay đang nắm chặt cằm cô cũng vô thức buông lỏng, nhưng trạng thái đó diễn ra rất nhanh, nhanh đến mức chính Dương Dịch Hoài cũng không cảm nhận được, anh lại siết chặt cằm cô, gằn giọng nói:
"Đừng có giả ngu nữa, nếu cô không bỏ thuốc tôi... Tôi sẽ đi ngủ với cô sao?"
Chát
Trình Túc Vũ đẩy Dương Dịch Hoài ra, lại tát cho anh một cái thật mạnh, giọng cô vì khóc mà nghẹn lại, nhưng vẫn cố gắng gân cổ quát lớn:
"Anh điên à... Ai bỏ thuốc anh chứ... Đồ điên."
"Không muốn chịu trách nhiệm thì cứ nói... Đừng có phát điên như vậy."
Sau ngày hôm đó, mối quan hệ của hai người trở nên mỗi lúc mỗi căng thẳng. Ở công ty, Dương Dịch Hoài khi cần gì cũng chỉ gọi mỗi Tô Tuyết, gần như hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Trình Túc Vũ.
Trình Túc Vũ vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện hôm đó, cô chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ xuống tay tát vào mặt Dương Dịch Hoài, đã vậy còn mắng anh suông miệng như vậy, ngay cả chuyện cần phải giải thích, chuyện cần phải làm rõ cũng không làm mà đã tức giận rời đi.
Hôm nay, Trình Túc Vũ phải khó khăn lắm mới quyết định dẹp bỏ cái tôi của mình xuống, chủ động đi hoà giải với anh, cô bước vào phòng làm việc của Dương Dịch Hoài, còn cầm theo hộp cơm trưa mà cô đã chuẩn bị cho anh, rón rén đi đến đặt lên bàn làm việc, nhẹ giọng nói:
"Mẹ bảo em đưa cơm trưa cho anh."
Dương Dịch Hoài híp mắt nhìn hộp cơm đặt trên bàn, anh không nhìn Trình Túc Vũ, cũng không nói không rằng đem hộp cơm mà cô chuẩn bị ném thẳng vào sọt rác bên cạnh.
Trình Túc Vũ bị hành động của Dương Dịch Hoài làm cho từ hoảng hốt đến kinh ngạc rồi chuyển sang chua xót đến nghẹn lòng. Nhìn những thứ mình dùng tâm sức để chuẩn bị nằm ngổn ngang trong sọt rác, trái tim Trình Túc Vũ như bị ai đó bóp nghẹt, cô cố gắng kiềm lòng để mình không phải rơi một giọt nước mắt nào trước mắt Dương Dịch Hoài, để anh không hiểu lầm cô lại cầu xin sự thương hại của anh hay lại giả vờ yếu đuối.
Trình Túc Vũ bước đến sọt rác, cô cằm hộp đồ ăn đã bị Dương Dịch Hoài tàn nhẫn ném đi vứt mạnh vào người anh.
Dương Dịch Hoài giật mịnh đứng phắt dậy, nhìn quần áo mình nào cơm, nào thịt, nào rau như một cái nồi cám lợn mà lạnh người, anh ngước mắt nhìn cô, trong đáy mắt 3 phần tức giận, 7 phần không ngờ cô dám làm như vậy, nhưng anh còn chưa kịp nổi điên lên thì Trình Túc Vũ đã lườm anh một cái rồi xoay người đi mất.
***
Trình Túc Vũ cảm thấy những ngày này ở công ty cô luôn bị người khác nhòm ngó, có khi cô vừa quay mặt đi đã nghe thấy tiếng xì xầm bàn tán sau lưng.
"Rõ ràng như vậy mà."
"Vào công ty nhờ cái mặt đó... Ra vẻ thanh cao gì chứ."
Trình Túc Vũ thật sự không chịu nổi nữa, cô xoay người đứng dậy đi lại gần bọn họ, hướng mắt nhìn người thường ngày góp giọng xỉa xói cô nhiều nhất, thấp giọng hỏi:
"Cô nói tôi?"
Bất chợt nhìn thấy Trình Túc Vũ, Hiểu Linh có chút giật mình, nhưng thấy bên mình đông người, lại kinh khỉnh nhìn cô nói:
"Tôi nói phong long, ai nhột thì là người đó."
"Phong long?"
Trình Túc Vũ cười khẩy, cô khoanh tay trước ngực, quét mắt nhìn từng người một, trào phúng nói:
"Rõ ràng là một đám người chỉ biết đơm đặt bịa chuyện, không khác gì mấy bà thím bán cá ngoài chợ."
Bị Trình Túc Vũ sỉ nhục như vậy, những người tự nhận là tiền bối của cô trong công ty như bọn họ đương nhiên không nhịn được.
Hiểu Linh thẳng tay chỉ vào mặt Trình Túc Vũ, cao giọng nói:
"Cách đây hơn một tháng, tôi để quên đồ ở công ty, lúc tôi quay lại lấy thì thấy cô váy áo xộc xệch chạy ra từ phòng làm việc của sếp... Cô giải thích sao đây?"
Đêm qua bị dày vò đến tận khuya, sáng sớm lại náo loạn một trận, Trình Túc Vũ vẫn phải lê thân thể mệt mỏi của mình đến công ty, hai cẳng chân cô mỏi nhừ, lết thết đi đến phòng làm việc của Dương Dịch Hoài, dù sao có nhiều chuyện cũng phải hỏi cho rõ ràng.
Trình Túc Vũ vừa bước vào phòng làm việc, cô giật mình khi nhìn thấy Dương Dịch Hoài đã đợi sẵn ở cửa như biết chắc chắn cô sẽ vào đây tìm anh. Dương Dịch Hoài không nói gì chỉ nhìn chằm chằm cô, Trình Túc Vũ bị dáng vẻ của anh doạ sợ, cô mấp máy môi tính nói gì đó thì Dương Dịch Hoài lại cười khẩy, nhìn cô bằng vẻ mặt châm biếm nói:
"Cô hài lòng lắm chớ gì?"
Trình Túc Vũ nhíu mày, nghi hoặc hỏi lại:
"Anh nói gì vậy?"
Dương Dịch Hoài lại cười, bàn tay to lớn của anh bóp chặt lấy cằm cô, bắt cô đối diện với ánh mắt khinh rẻ của mình, thấp giọng chế giễu cô:
"Đây là kết quả cô mong muốn mà."
Trình Túc Vũ không dám nghĩ những gì mình nghi ngờ là đúng, cô biết đêm qua anh bị trúng thuốc, cũng lờ mờ hiểu được ánh mắt của anh nhìn cô là có ý gì, anh là đang nghĩ cô bỏ thuốc anh, ép anh phải cưới cô cho bằng được. Trình Túc Vũ thật sự muốn gả cho Dương Dịch Hoài, nhưng cô không hèn hạ đến mức phải dùng thủ đoạn này. Trong lòng cô uất ức đến điên lên, cô ghét ánh mắt khinh thường đó của anh dành cho cô, cũng ghét những suy nghĩ trong đầu anh khi nghi ngờ cô.
Cảm xúc dâng trào trong lòng Trình Túc Vũ khiến cô không thể kiểm soát được nước mắt của mình, từng giọt, từng giọt cứ như thế ầng ậc tuôn ra từ khoé mắt, rơi xuống mu bàn tay của Dương Dịch Hoài.
Đáy mắt Dương Dịch Hoài khẽ dao động, bao nhiêu sự tức giận dồn nén đều cứ như bị nước mắt của cô làm cho trôi sạch, bàn tay đang nắm chặt cằm cô cũng vô thức buông lỏng, nhưng trạng thái đó diễn ra rất nhanh, nhanh đến mức chính Dương Dịch Hoài cũng không cảm nhận được, anh lại siết chặt cằm cô, gằn giọng nói:
"Đừng có giả ngu nữa, nếu cô không bỏ thuốc tôi... Tôi sẽ đi ngủ với cô sao?"
Chát
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Túc Vũ đẩy Dương Dịch Hoài ra, lại tát cho anh một cái thật mạnh, giọng cô vì khóc mà nghẹn lại, nhưng vẫn cố gắng gân cổ quát lớn:
"Anh điên à... Ai bỏ thuốc anh chứ... Đồ điên."
"Không muốn chịu trách nhiệm thì cứ nói... Đừng có phát điên như vậy."
Sau ngày hôm đó, mối quan hệ của hai người trở nên mỗi lúc mỗi căng thẳng. Ở công ty, Dương Dịch Hoài khi cần gì cũng chỉ gọi mỗi Tô Tuyết, gần như hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của Trình Túc Vũ.
Trình Túc Vũ vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện hôm đó, cô chưa từng nghĩ có một ngày mình sẽ xuống tay tát vào mặt Dương Dịch Hoài, đã vậy còn mắng anh suông miệng như vậy, ngay cả chuyện cần phải giải thích, chuyện cần phải làm rõ cũng không làm mà đã tức giận rời đi.
Hôm nay, Trình Túc Vũ phải khó khăn lắm mới quyết định dẹp bỏ cái tôi của mình xuống, chủ động đi hoà giải với anh, cô bước vào phòng làm việc của Dương Dịch Hoài, còn cầm theo hộp cơm trưa mà cô đã chuẩn bị cho anh, rón rén đi đến đặt lên bàn làm việc, nhẹ giọng nói:
"Mẹ bảo em đưa cơm trưa cho anh."
Dương Dịch Hoài híp mắt nhìn hộp cơm đặt trên bàn, anh không nhìn Trình Túc Vũ, cũng không nói không rằng đem hộp cơm mà cô chuẩn bị ném thẳng vào sọt rác bên cạnh.
Trình Túc Vũ bị hành động của Dương Dịch Hoài làm cho từ hoảng hốt đến kinh ngạc rồi chuyển sang chua xót đến nghẹn lòng. Nhìn những thứ mình dùng tâm sức để chuẩn bị nằm ngổn ngang trong sọt rác, trái tim Trình Túc Vũ như bị ai đó bóp nghẹt, cô cố gắng kiềm lòng để mình không phải rơi một giọt nước mắt nào trước mắt Dương Dịch Hoài, để anh không hiểu lầm cô lại cầu xin sự thương hại của anh hay lại giả vờ yếu đuối.
Trình Túc Vũ bước đến sọt rác, cô cằm hộp đồ ăn đã bị Dương Dịch Hoài tàn nhẫn ném đi vứt mạnh vào người anh.
Dương Dịch Hoài giật mịnh đứng phắt dậy, nhìn quần áo mình nào cơm, nào thịt, nào rau như một cái nồi cám lợn mà lạnh người, anh ngước mắt nhìn cô, trong đáy mắt 3 phần tức giận, 7 phần không ngờ cô dám làm như vậy, nhưng anh còn chưa kịp nổi điên lên thì Trình Túc Vũ đã lườm anh một cái rồi xoay người đi mất.
***
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Túc Vũ cảm thấy những ngày này ở công ty cô luôn bị người khác nhòm ngó, có khi cô vừa quay mặt đi đã nghe thấy tiếng xì xầm bàn tán sau lưng.
"Rõ ràng như vậy mà."
"Vào công ty nhờ cái mặt đó... Ra vẻ thanh cao gì chứ."
Trình Túc Vũ thật sự không chịu nổi nữa, cô xoay người đứng dậy đi lại gần bọn họ, hướng mắt nhìn người thường ngày góp giọng xỉa xói cô nhiều nhất, thấp giọng hỏi:
"Cô nói tôi?"
Bất chợt nhìn thấy Trình Túc Vũ, Hiểu Linh có chút giật mình, nhưng thấy bên mình đông người, lại kinh khỉnh nhìn cô nói:
"Tôi nói phong long, ai nhột thì là người đó."
"Phong long?"
Trình Túc Vũ cười khẩy, cô khoanh tay trước ngực, quét mắt nhìn từng người một, trào phúng nói:
"Rõ ràng là một đám người chỉ biết đơm đặt bịa chuyện, không khác gì mấy bà thím bán cá ngoài chợ."
Bị Trình Túc Vũ sỉ nhục như vậy, những người tự nhận là tiền bối của cô trong công ty như bọn họ đương nhiên không nhịn được.
Hiểu Linh thẳng tay chỉ vào mặt Trình Túc Vũ, cao giọng nói:
"Cách đây hơn một tháng, tôi để quên đồ ở công ty, lúc tôi quay lại lấy thì thấy cô váy áo xộc xệch chạy ra từ phòng làm việc của sếp... Cô giải thích sao đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro