Kích tình
2024-11-02 14:47:11
Mặt hai người gần như chạm vào nhau, hơi thở của cả hai phập phồng phả vào mặt đối phương, Trình Túc Vũ bị hôn đến mơ màng, không hiểu Dương Dịch Hoài đang nói gì, cũng chẳng hiểu anh phát điên vì chuyện gì, chỉ theo bản năng lắc đầu, ngờ vực hỏi lại anh: "Anh nói cái gì vậy chứ?"
Dương Dịch Hoài cười thành tiếng, anh nâng người, nữa ngồi nữa quỳ trên giường, từng khớp xương ngón tay nổi lên chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của mình, nhìn cô trào phúng nói: "Em còn giả bộ... Chẳng phải em muốn điều này nhất sao?"
Trình Túc Vũ cũng lờ mờ hiểu rõ tình trạng của Dương Dịch Hoài, đêm hôm đó cô uống nhầm thuốc, cô cũng giống như anh bây giờ. Cô biết nụ cười vừa nãy của anh là có ý gì, hành động của anh là muốn làm gì, anh là đang khinh rẻ cô, cho rằng cô muốn làm tình với anh đến điên rồi đến bỏ thuốc cũng dám làm...
Trình Túc Vũ ngồi bật dậy, cô muốn nói chuyện rõ ràng với Dương Dịch Hoài thì lại bị anh đẩy ngã xuống giường, Trình Túc Vũ còn chưa kịp nói lời nào cánh môi lần nữa bị lấp kín, Dương Dịch Hoài hôn cô rất mạnh bạo, dù Trình Túc Vũ có cố hết sức ngậm chặt miệng thì Dương Dịch Hoài cũng sẽ dùng răng nạy miệng cô ra mà đưa đầu lưỡi ướt nóng của anh vào trong. Cánh tay Trình Túc Vũ chống lên hai bả vai của Dương Dịch Hoài ra sức đẩy mạnh, cô cố gắng trườn người lên trên để thoát khỏi anh, nhưng cô càng di chuyển, Dương Dịch Hoài càng siết chặt cô lại, mỗi lúc cô ra sức chống cự anh liền cắn vào môi lưỡi cô như trừng phạt.
Trình Túc Vũ không đấu nổi anh, bàn tay nắm chặt lấy bả vai anh dần dần buông lỏng, để mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Cảm thấy thấy người trong lòng đã không còn chống cự, Dương Dịch Hoài thoã mãn cười thầm, anh mút lấy môi cô một cái thật mạnh rồi mới luyến tiếc rời khỏi cánh môi mềm mại của đối phương.
Cả người Trình Túc Vũ bị nhấc bổng lên, Dương Dịch Hoài kéo lấy khoá váy đằng sau của cô, từng chút, từng chút cởi sạch váy áo trên người Trình Túc Vũ để lộ những mảng da thịt trắng hồng mềm mại, cảnh xuân trước mặt làm cho cổ họng Dương Dịch Hoài càng khô khốc, anh nuốt lấy từ ngụm nước bọt, mạnh mẽ cúi xuống ngậm lấy xương quai xanh của cô mà cắn mút.
"Ah..." Trình Túc Vũ kêu lên một tiếng, cả thân thể trống trãi khiến cô co rúm người lại, nhưng Dương Dịch Hoài lại không cho phép, anh bắt lấy chân Trình Túc Vũ vắt ngang cánh tay mình, ánh mắt đục ngầu nhìn cô chằm chằm khiến cho Trình Túc Vũ lạnh người mà run lên.
Dương Dịch Hoài nhếch miệng cười, cúi đầu vùi mặt vào ngực cô, anh há miệng ngậm lấy nụ hồng trên ngực còn một tay thì nắm chặt bầu ngực còn lại. Dương Dịch Hoài không thể không công nhận Trình Túc Vũ lớn lên không những nhìn bên ngoài xinh đẹp mà bên trong càng khiến người ta mê đắm chết người.
Dương Dịch Hoài vừa mút vừa bóp, những đụng chạm cơ thể này khiến cho Trình Túc Vũ không chịu nổi, cô bấu chặt lấy ga giường, cơ thể khó chịu vặn vẹo, miệng nhỏ vô thức phát ra mấy tiếng rên rỉ yêu kiều.
Dương Dịch Hoài đã trúng thuốc còn bị mấy tiếng rên rỉ của cô làm cho càng lúc càng hưng phấn, bụng dưới căng cứng như sắp nổ, anh không kiềm chế được nữa mà nhanh chóng cởi quần ra, đưa người anh em của mình thúc mạnh vào hoa h.uyệt của Trình Túc Vũ.
"Ah... Đau quá... Hức..." Trình Túc Vũ cảm nhận thân dưới của mình như bị rách toẹt cô hét lên, bấu chặt lấy cánh tay Dương Dịch Hoài khóc nấc lên.
Dương Dịch Hoài còn chưa vào hết, anh cảm nhận được đầu thịt của mình chạm phải một lớp màng mỏng, nhìn thấy Trình Túc Vũ đau đớn khóc nấc lên anh có chút chần chừ, nhưng cứ nghĩ đến chuyện hôm nay anh lại tức giận, thẳng tay nâng mông Trình Túc Vũ lên mạnh mẽ đâm mạnh vào trong, cảm giác bên trong ấm nóng lại chật hẹp làm cho anh thoã mãn thở hắt ra một hơi đầy sung sướng.
Ngược lại Trình Túc Vũ thì đau đến không mở mắt nổi, cô hét lớn, nức nở cầu xin anh:
"Á... Dương Dịch Hoài... Em đau lắm..."
Dương Dịch Hoài nhíu mày nhìn hàng mi run rẩy của Trình Túc Vũ, anh kiềm chế cảm xúc muốn xâm chiếm của bản thân lại, từ từ di chuyển chậm rãi cậu nhỏ của mình. Mỗi lần di chuyển nơi đó của Trình Túc Vũ lại kẹp chặt lấy anh, khiến Dương Dịch Hoài toát mồ hôi hột. Từ từ, khi cảm nhận được sự trơn trượt bên dưới Dương Dịch Hoài liền không màng kiêng kị gì nữa, anh đẩy mạnh vào bên trong cô, ra vào càng lúc càng mạnh bạo.
"Ah..." Bên dưới liên tục bị tác động mạnh, đau đớn lại xen lẫn một cảm giác khó nói thành lời, đầu óc Trình Túc Vũ trống rỗng, bất giác cô vươn tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn, rệu rã mồ hôi của Dương Dịch Hoài.
Cảm nhận được hành động của cô, Dương Dịch Hoài càng đâm sâu vào trong hơn nữa, đến thời khắc cao trào anh cong người bắn hết tinh hoa của mình vào bên trong cô, sung sướng thở hắt một hơi, cúi người lấp kín môi hồng, đắm đuối hôn cô.
Kết thúc lần hoan ái đầu tiên, Dương Dịch Hoài rút cậu nhỏ của mình ra, bên trên dính một lớp nhày đục, vẫn còn căng cứng nóng rực như than hồng.
Trình Túc Vũ rệu rã nằm trên giường, cô hé mắt nhìn anh, môi mỏng mở hờ khó khăn hít lấy từng ngụm khí lạnh.
Dương Dịch Hoài nhìn cô, cả thân thể trắng mềm loã lồ trước mắt anh, rồi lại nhìn xuống bên dưới của chính mình, hơi thở của anh lại gấp gáp, anh xoay người, nắm lấy hai cánh tay của Trình Túc Vũ khoá chặt trên đỉnh đầu. Trình Túc Vũ bị giật mình, chưa kịp nói tiếng nào thì bên dưới lại bị đâm phập vào trong một lần nữa.
Trình Túc Vũ mệt đến nổi không còn sức lực để la hét, cô ưỡn người, ngón tay bấu chặt lấy bả vai anh, trong lúc mê man cô nghe thấy tiếng Dương Dịch Hoài thì thầm bên tai mình, giọng nói trầm khàn, "Lần này nữa thôi... Tiểu Vũ..."
Dương Dịch Hoài cười thành tiếng, anh nâng người, nữa ngồi nữa quỳ trên giường, từng khớp xương ngón tay nổi lên chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của mình, nhìn cô trào phúng nói: "Em còn giả bộ... Chẳng phải em muốn điều này nhất sao?"
Trình Túc Vũ cũng lờ mờ hiểu rõ tình trạng của Dương Dịch Hoài, đêm hôm đó cô uống nhầm thuốc, cô cũng giống như anh bây giờ. Cô biết nụ cười vừa nãy của anh là có ý gì, hành động của anh là muốn làm gì, anh là đang khinh rẻ cô, cho rằng cô muốn làm tình với anh đến điên rồi đến bỏ thuốc cũng dám làm...
Trình Túc Vũ ngồi bật dậy, cô muốn nói chuyện rõ ràng với Dương Dịch Hoài thì lại bị anh đẩy ngã xuống giường, Trình Túc Vũ còn chưa kịp nói lời nào cánh môi lần nữa bị lấp kín, Dương Dịch Hoài hôn cô rất mạnh bạo, dù Trình Túc Vũ có cố hết sức ngậm chặt miệng thì Dương Dịch Hoài cũng sẽ dùng răng nạy miệng cô ra mà đưa đầu lưỡi ướt nóng của anh vào trong. Cánh tay Trình Túc Vũ chống lên hai bả vai của Dương Dịch Hoài ra sức đẩy mạnh, cô cố gắng trườn người lên trên để thoát khỏi anh, nhưng cô càng di chuyển, Dương Dịch Hoài càng siết chặt cô lại, mỗi lúc cô ra sức chống cự anh liền cắn vào môi lưỡi cô như trừng phạt.
Trình Túc Vũ không đấu nổi anh, bàn tay nắm chặt lấy bả vai anh dần dần buông lỏng, để mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Cảm thấy thấy người trong lòng đã không còn chống cự, Dương Dịch Hoài thoã mãn cười thầm, anh mút lấy môi cô một cái thật mạnh rồi mới luyến tiếc rời khỏi cánh môi mềm mại của đối phương.
Cả người Trình Túc Vũ bị nhấc bổng lên, Dương Dịch Hoài kéo lấy khoá váy đằng sau của cô, từng chút, từng chút cởi sạch váy áo trên người Trình Túc Vũ để lộ những mảng da thịt trắng hồng mềm mại, cảnh xuân trước mặt làm cho cổ họng Dương Dịch Hoài càng khô khốc, anh nuốt lấy từ ngụm nước bọt, mạnh mẽ cúi xuống ngậm lấy xương quai xanh của cô mà cắn mút.
"Ah..." Trình Túc Vũ kêu lên một tiếng, cả thân thể trống trãi khiến cô co rúm người lại, nhưng Dương Dịch Hoài lại không cho phép, anh bắt lấy chân Trình Túc Vũ vắt ngang cánh tay mình, ánh mắt đục ngầu nhìn cô chằm chằm khiến cho Trình Túc Vũ lạnh người mà run lên.
Dương Dịch Hoài nhếch miệng cười, cúi đầu vùi mặt vào ngực cô, anh há miệng ngậm lấy nụ hồng trên ngực còn một tay thì nắm chặt bầu ngực còn lại. Dương Dịch Hoài không thể không công nhận Trình Túc Vũ lớn lên không những nhìn bên ngoài xinh đẹp mà bên trong càng khiến người ta mê đắm chết người.
Dương Dịch Hoài vừa mút vừa bóp, những đụng chạm cơ thể này khiến cho Trình Túc Vũ không chịu nổi, cô bấu chặt lấy ga giường, cơ thể khó chịu vặn vẹo, miệng nhỏ vô thức phát ra mấy tiếng rên rỉ yêu kiều.
Dương Dịch Hoài đã trúng thuốc còn bị mấy tiếng rên rỉ của cô làm cho càng lúc càng hưng phấn, bụng dưới căng cứng như sắp nổ, anh không kiềm chế được nữa mà nhanh chóng cởi quần ra, đưa người anh em của mình thúc mạnh vào hoa h.uyệt của Trình Túc Vũ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ah... Đau quá... Hức..." Trình Túc Vũ cảm nhận thân dưới của mình như bị rách toẹt cô hét lên, bấu chặt lấy cánh tay Dương Dịch Hoài khóc nấc lên.
Dương Dịch Hoài còn chưa vào hết, anh cảm nhận được đầu thịt của mình chạm phải một lớp màng mỏng, nhìn thấy Trình Túc Vũ đau đớn khóc nấc lên anh có chút chần chừ, nhưng cứ nghĩ đến chuyện hôm nay anh lại tức giận, thẳng tay nâng mông Trình Túc Vũ lên mạnh mẽ đâm mạnh vào trong, cảm giác bên trong ấm nóng lại chật hẹp làm cho anh thoã mãn thở hắt ra một hơi đầy sung sướng.
Ngược lại Trình Túc Vũ thì đau đến không mở mắt nổi, cô hét lớn, nức nở cầu xin anh:
"Á... Dương Dịch Hoài... Em đau lắm..."
Dương Dịch Hoài nhíu mày nhìn hàng mi run rẩy của Trình Túc Vũ, anh kiềm chế cảm xúc muốn xâm chiếm của bản thân lại, từ từ di chuyển chậm rãi cậu nhỏ của mình. Mỗi lần di chuyển nơi đó của Trình Túc Vũ lại kẹp chặt lấy anh, khiến Dương Dịch Hoài toát mồ hôi hột. Từ từ, khi cảm nhận được sự trơn trượt bên dưới Dương Dịch Hoài liền không màng kiêng kị gì nữa, anh đẩy mạnh vào bên trong cô, ra vào càng lúc càng mạnh bạo.
"Ah..." Bên dưới liên tục bị tác động mạnh, đau đớn lại xen lẫn một cảm giác khó nói thành lời, đầu óc Trình Túc Vũ trống rỗng, bất giác cô vươn tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn, rệu rã mồ hôi của Dương Dịch Hoài.
Cảm nhận được hành động của cô, Dương Dịch Hoài càng đâm sâu vào trong hơn nữa, đến thời khắc cao trào anh cong người bắn hết tinh hoa của mình vào bên trong cô, sung sướng thở hắt một hơi, cúi người lấp kín môi hồng, đắm đuối hôn cô.
Kết thúc lần hoan ái đầu tiên, Dương Dịch Hoài rút cậu nhỏ của mình ra, bên trên dính một lớp nhày đục, vẫn còn căng cứng nóng rực như than hồng.
Trình Túc Vũ rệu rã nằm trên giường, cô hé mắt nhìn anh, môi mỏng mở hờ khó khăn hít lấy từng ngụm khí lạnh.
Dương Dịch Hoài nhìn cô, cả thân thể trắng mềm loã lồ trước mắt anh, rồi lại nhìn xuống bên dưới của chính mình, hơi thở của anh lại gấp gáp, anh xoay người, nắm lấy hai cánh tay của Trình Túc Vũ khoá chặt trên đỉnh đầu. Trình Túc Vũ bị giật mình, chưa kịp nói tiếng nào thì bên dưới lại bị đâm phập vào trong một lần nữa.
Trình Túc Vũ mệt đến nổi không còn sức lực để la hét, cô ưỡn người, ngón tay bấu chặt lấy bả vai anh, trong lúc mê man cô nghe thấy tiếng Dương Dịch Hoài thì thầm bên tai mình, giọng nói trầm khàn, "Lần này nữa thôi... Tiểu Vũ..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro