Lâm Hi Nghiên
2024-11-02 14:47:11
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, chiếc taxi từ từ dừng lại trước một tiệm hoa nhỏ, đã hơn 10 giờ tối, con phố nhỏ vắng lặng, Trình Túc Vũ có thể nghe thấy rõ tiếng tích tắc của kim đồng hồ trên tay cô và vài chiếc lá khô xào xạc dưới chân. Trái ngược với không khí, ảm đạm lạnh lẽo bên ngoài, trong cửa tiệm "The Flower Nook" vẫn le lói ánh đèn vàng ấm áp. Trình Túc Vũ bước đến gần, khẽ đẩy cánh cửa, tiếng chuông trước cửa kêu lên, cô gái đang say sưa cắm hoa trước mặt ngước mắt lên nhìn cô khẽ mỉm cười. Nụ cười tỏa sáng trên đôi môi hồng, như một đóa hoa đang hé nở, mang đến cảm giác dịu dàng, ấm áp làm cho tâm trạng khó chịu Trình Túc Vũ cũng vơi đi chút ít.
Nhìn thấy Trình Túc Vũ mang theo vẻ mặt không vui đến tìm mình, Lâm Hi Nghiên dùng đầu ngón chân cũng suy nghĩ được cô bạn của mình lại gặp phải chuyện gì, cô nhẹ giọng hỏi:
"Dương Dịch Hoài của cậu lại chọc giận cậu à?"
Trình Túc Vũ bước vào trong, tiện tay cầm lấy một cành hoa hồng trên kệ trưng bày, tìm một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Lâm Hi Nghiên, phụng phịu trả lời cô: "Còn ai có thể chọc giận được tớ hả?"
Lâm Hi Nghiên khẽ cười, đưa đến cho Trình Túc Vũ một ly nước, bất lực nhìn cô trút giận lên mấy bông hoa của mình.
Trình Túc Vũ nhìn bông hồng tàn tạ trong tay, cảm xúc u uất đã dồn nén từ nãy đến giờ đều đổ dồn lên bông hoa ấy, cô cũng biết Dương Dịch Hoài không có tình cảm với mình, chỉ là chính tai nghe thấy anh nói ra điều đó trái tim giống như bông hoa hồng bị cô tàn nhẫn bóp nát này vậy.
Khi tâm trạng đã dần ổn định lại, Trình Túc Vũ quay sang nhìn Lâm Hi Nghiên, dịu giọng hỏi cô:
"Tiểu Uyên đâu... Hôm nay con bé không theo cậu ra cửa tiệm à?"
"Đang ngủ ở bên trong." Lâm Hi Nghiên chỉ vào căn phòng nghỉ bên trong cửa tiệm, giọng nói nhẹ nhàng trả lời cô.
Trình Túc Vũ gật đầu, cô lặng thinh một lúc suy nghĩ gì đó, rồi mới nhỏ giọng, thận trọng hỏi Lâm Hi Nghiên:
"Này... Hôm nay có biết tớ đã gặp ai không?"
Lâm Hi Nghiên nghiêng đầu nhìn Trình Túc Vũ, thật ra trong lòng cô cũng đoán được tên một người, nhưng vẫn giả vờ hỏi lại: "Ai?"
"Chồng cũ của cậu đấy..." Trình Túc Vũ trả lời.
Lâm Hi Nghiên im lặng một lúc, chỉ nhàn nhạt hỏi lại: "Gặp ở công ty à?"
Trình Túc Vũ theo bản năng gật đầu, thoáng thấy Lâm Hi Nghiên trên mặt không để lộ cảm xúc gì, cô cẩn trọng hỏi lại:
"Không hỏi anh ấy nói gì với tớ à?"
Lâm Hi Nghiên đặt chiếc kéo trên tay xuống bàn, âm thanh kim loại va chạm với mặt kính phát ra một tiếng cạch lạnh lẽo, cô nhìn Trình Túc Vũ, môi hồng khẽ nhếch lên, giọng nói vẫn nhẹ nhàng trả lời cô nhưng ngữ khí lại lạnh nhạt: "Không quan tâm."
Trình Túc Vũ cũng cười, đưa ngón tay cái lên, tỏ ý thán phục tinh thần nâng được thì buông được của Lâm Hi Nghiên. Lâm Hi Nghiên vô ý mang thai rồi kết hôn năm 18 tuổi, cả một tương lai tươi đẹp phía trước của cô ấy đều trở nên mịt mờ, gia đình từ mặt, niềm an ủi duy nhất của Lâm Hi Nghiên thời điểm ấy chỉ đơn giản là cô được kết hôn với người cô yêu, nhưng gượng ép ở bên một người không yêu mình đã khiến Lâm Hi Nghiên hoàn toàn tuyệt vọng. 3 năm sau đó họ ly hôn, đứa con gái duy nhất trong cuộc hôn nhân này được toà án quyết định giao cho chồng cũ cô nuôi dưỡng, vì cô chỉ mới tốt nghiệp cấp 3, không có bằng cấp, không có nghề nghiệp, cô hoàn toàn không đủ điều kiện nuôi để nuôi con mình.
Im lặng một lúc lâu, Trình Túc Vũ lại hỏi Lâm Hi Nghiên:
"Sao cậu có thể từ bỏ được anh ấy vậy?"
Lâm Hi Nghiên thờ ơ trả lời: "Vì đột nhiên tỉnh ra thôi."
Nói rồi cô nhìn Trình Túc Vũ, thấp giọng hỏi:
"Còn cậu bao giờ mới chịu tỉnh đây?"
Đột nhiên lại bị hỏi như vậy, Trình Túc Vũ bất giác khựng người, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Hi Nghiên, chỉ có thể lảng đi, ấp a ấp úng trả lời cô: "Tớ... Tớ rất tỉnh táo đấy nhé..."
Lâm Hi Nghiên thở dài, nhìn cô bạn thân cố chấp không khác gì mình ngày xưa mà chạnh lòng: "Sau này đừng có ôm tớ mà khóc lóc."
Trình Túc Vũ nghe thấy lời này, cũng quay sang nhìn Lâm Hi Nghiên, đáy mắt cô hơi cay, tầng nước mỏng từ từ dâng lên bao phủ lấy con ngươi nâu thẩm, giọng cô nghẹn ngào: "Tớ chỉ là không muốn bản thân phải hối hận... Nếu một ngày tớ thật sự mệt rồi, tớ không kiên trì được nữa thì tớ sẽ từ bỏ thôi."
Lâm Hi Nghiên nhìn cô, trái tim cũng như bị bóp nghẹt, lúc cô muốn bước lên ôm Trình Túc Vũ thì chuông cửa lại kêu lên, giọng nói một người đàn ông vọng vào trong tiệm:
"Vợ à... Trễ như vậy rồi sao em còn chưa... Chưa..."
Nhìn thấy Trình Túc Vũ mang theo vẻ mặt không vui đến tìm mình, Lâm Hi Nghiên dùng đầu ngón chân cũng suy nghĩ được cô bạn của mình lại gặp phải chuyện gì, cô nhẹ giọng hỏi:
"Dương Dịch Hoài của cậu lại chọc giận cậu à?"
Trình Túc Vũ bước vào trong, tiện tay cầm lấy một cành hoa hồng trên kệ trưng bày, tìm một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh Lâm Hi Nghiên, phụng phịu trả lời cô: "Còn ai có thể chọc giận được tớ hả?"
Lâm Hi Nghiên khẽ cười, đưa đến cho Trình Túc Vũ một ly nước, bất lực nhìn cô trút giận lên mấy bông hoa của mình.
Trình Túc Vũ nhìn bông hồng tàn tạ trong tay, cảm xúc u uất đã dồn nén từ nãy đến giờ đều đổ dồn lên bông hoa ấy, cô cũng biết Dương Dịch Hoài không có tình cảm với mình, chỉ là chính tai nghe thấy anh nói ra điều đó trái tim giống như bông hoa hồng bị cô tàn nhẫn bóp nát này vậy.
Khi tâm trạng đã dần ổn định lại, Trình Túc Vũ quay sang nhìn Lâm Hi Nghiên, dịu giọng hỏi cô:
"Tiểu Uyên đâu... Hôm nay con bé không theo cậu ra cửa tiệm à?"
"Đang ngủ ở bên trong." Lâm Hi Nghiên chỉ vào căn phòng nghỉ bên trong cửa tiệm, giọng nói nhẹ nhàng trả lời cô.
Trình Túc Vũ gật đầu, cô lặng thinh một lúc suy nghĩ gì đó, rồi mới nhỏ giọng, thận trọng hỏi Lâm Hi Nghiên:
"Này... Hôm nay có biết tớ đã gặp ai không?"
Lâm Hi Nghiên nghiêng đầu nhìn Trình Túc Vũ, thật ra trong lòng cô cũng đoán được tên một người, nhưng vẫn giả vờ hỏi lại: "Ai?"
"Chồng cũ của cậu đấy..." Trình Túc Vũ trả lời.
Lâm Hi Nghiên im lặng một lúc, chỉ nhàn nhạt hỏi lại: "Gặp ở công ty à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Túc Vũ theo bản năng gật đầu, thoáng thấy Lâm Hi Nghiên trên mặt không để lộ cảm xúc gì, cô cẩn trọng hỏi lại:
"Không hỏi anh ấy nói gì với tớ à?"
Lâm Hi Nghiên đặt chiếc kéo trên tay xuống bàn, âm thanh kim loại va chạm với mặt kính phát ra một tiếng cạch lạnh lẽo, cô nhìn Trình Túc Vũ, môi hồng khẽ nhếch lên, giọng nói vẫn nhẹ nhàng trả lời cô nhưng ngữ khí lại lạnh nhạt: "Không quan tâm."
Trình Túc Vũ cũng cười, đưa ngón tay cái lên, tỏ ý thán phục tinh thần nâng được thì buông được của Lâm Hi Nghiên. Lâm Hi Nghiên vô ý mang thai rồi kết hôn năm 18 tuổi, cả một tương lai tươi đẹp phía trước của cô ấy đều trở nên mịt mờ, gia đình từ mặt, niềm an ủi duy nhất của Lâm Hi Nghiên thời điểm ấy chỉ đơn giản là cô được kết hôn với người cô yêu, nhưng gượng ép ở bên một người không yêu mình đã khiến Lâm Hi Nghiên hoàn toàn tuyệt vọng. 3 năm sau đó họ ly hôn, đứa con gái duy nhất trong cuộc hôn nhân này được toà án quyết định giao cho chồng cũ cô nuôi dưỡng, vì cô chỉ mới tốt nghiệp cấp 3, không có bằng cấp, không có nghề nghiệp, cô hoàn toàn không đủ điều kiện nuôi để nuôi con mình.
Im lặng một lúc lâu, Trình Túc Vũ lại hỏi Lâm Hi Nghiên:
"Sao cậu có thể từ bỏ được anh ấy vậy?"
Lâm Hi Nghiên thờ ơ trả lời: "Vì đột nhiên tỉnh ra thôi."
Nói rồi cô nhìn Trình Túc Vũ, thấp giọng hỏi:
"Còn cậu bao giờ mới chịu tỉnh đây?"
Đột nhiên lại bị hỏi như vậy, Trình Túc Vũ bất giác khựng người, cô không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Hi Nghiên, chỉ có thể lảng đi, ấp a ấp úng trả lời cô: "Tớ... Tớ rất tỉnh táo đấy nhé..."
Lâm Hi Nghiên thở dài, nhìn cô bạn thân cố chấp không khác gì mình ngày xưa mà chạnh lòng: "Sau này đừng có ôm tớ mà khóc lóc."
Trình Túc Vũ nghe thấy lời này, cũng quay sang nhìn Lâm Hi Nghiên, đáy mắt cô hơi cay, tầng nước mỏng từ từ dâng lên bao phủ lấy con ngươi nâu thẩm, giọng cô nghẹn ngào: "Tớ chỉ là không muốn bản thân phải hối hận... Nếu một ngày tớ thật sự mệt rồi, tớ không kiên trì được nữa thì tớ sẽ từ bỏ thôi."
Lâm Hi Nghiên nhìn cô, trái tim cũng như bị bóp nghẹt, lúc cô muốn bước lên ôm Trình Túc Vũ thì chuông cửa lại kêu lên, giọng nói một người đàn ông vọng vào trong tiệm:
"Vợ à... Trễ như vậy rồi sao em còn chưa... Chưa..."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro