Làm loạn
2024-11-02 14:47:11
Trình Túc Vũ nhớ lại những chuyện ngày hôm qua ở công ty, cô nâng mặt lườm Dương Dịch Hoài, rồi lại kéo chăn phủ kín người mình, hậm hực nói: "Không đi..."
Dương Dịch Hoài bị dáng vẻ giận dỗi của cô chọc cười, anh giả vờ nghiêm giọng hỏi:
"Cô muốn bị đuổi việc?"
"Anh đuổi đi..." Trình Túc Vũ ở trong chăn, lớn tiếng thách thức trả lời. Cô đến Dương Thị làm việc mười phần thì hết tám phần là vì Dương Dịch Hoài, không làm ở chỗ này thì cô làm ở chỗ khác, rời xa một người sếp như anh có lẽ cô còn sống tốt hơn.
Dương Dịch Hoài suýt chút nữa cười thành tiếng, nhưng vẫn nén lại kịp, anh hỏi:
"Vẫn tức giận chuyện kia?”
Thấy người bên trong chăn vẫn im lặng, Dương Dịch Hoài liền xuống giọng nói:
"Tôi đã cho Tô Tuyết thông báo trừ 2 tháng tiền lương của bọn họ..."
Trình Túc Vũ nghe thấy lời này của Dương Dịch Hoài, khuôn mặt nhỏ ló đầu ra khỏi chăn, ngước mắt nhìn anh.
"Không vừa lòng?" Thấy Trình Túc Vũ cứ nhìn mình chằm chằm, Dương Dịch Hoài thấp giọng hỏi.
Khác với suy nghĩ của Dương Dịch Hoài, anh cho rằng với tính khí của Trình Túc Vũ cô sẽ lại làm ầm một trận, chửi anh là đồ điên, đồ ngu này kia, nhưng cô lại chỉ ngoan ngoãn lắc đầu, tỏ ý rất vừa lòng với quyết định này của anh.
Dương Dịch Hoài không hiểu nổi cô, tâm tư của phụ nữ khó đoán, điều này anh biết, mà anh lại thuộc dạng người
khong muon doan.
Dương Dịch Hoài hài lòng gật đầu nhìn Trình Túc Vũ, anh nhìn đồng hồ thấy đã gần đến giờ làm việc, liền xoay người đi đến tủ quần áo. Anh không nhìn lại Trình Túc Vũ, chỉ nhàn nhạt nói: "Vậy thì dậy đi làm..."
"Dương Dịch Hoài..." Phía sau lưng Dương Dịch Hoài, Trình Túc Vũ thấp giọng gọi tên anh.
Cô nói: "Ngoài bọn họ... Còn một người nữa ức hiếp tôi..."
"Ai?" Dương Dịch Hoài nghe cô nói như vậy thì kinh ngạc, những người có liên quan đến chuyện hôm qua anh đã cho Tô Tuyết xử lý hết, còn có ai khác mà anh không biết?
Dương Dịch Hoài còn đang nghi hoặc với cách xử lý vấn đề của mình thì mái tóc mà anh tỉ mỉ vuốt keo, chải chuốt đẹp đẽ đã bị Trình Túc Vũ từ phía sau lau tới ghì mạnh xuống.
"A... Trình Túc Vũ... Cô điên à?" Dương Dịch theo phản xạ bắt lấy cổ tay Trình Túc Vũ trên đầu mình quát lớn.
Trình Túc Vũ vẫn giữ chặt nắm tóc của Dương Dịch Hoài không buông, cô có tật xấu là thù rất dai, mà hôm qua người làm cô uất ức nhất chính là anh, cô hét lớn tiếng còn hơn cả Dương Dịch Hoài:
"Là anh đấy... Đồ khốn... Hôm qua tôi đã muốn mắng anh như vậy rồi... Đồ khốn."
Dương Dịch Hoài vừa bất lực vừa tức cười, anh dễ dàng gỡ lấy cánh tay của cô ra, xoay người, vừa há miệng cắn mạnh vào vai Trình Túc Vũ, vừa dùng sức ép cô đến chân tường, khóa chặt hai tay cô lên đấy.
"Ah... Đau..."
Dương Dịch Hoài buông tha cho Trình Túc Vũ, anh nâng mắt nhìn cô, gắn giọng hỏi:
"Làm loạn đủ chưa hả?"
Dù Trình Túc Vũ có hung dữ tới đâu thì cũng chỉ là một cô gái nhỏ, sức lực không lại anh, hành động trả đũa người khác thủ đoạn cũng kém xa anh chỉ có thể cam chịu nhận thua.
Trình Túc Vũ uất ức cúi đầu không dám nhìn anh. Ngược lại mọi cử chỉ, chuyển động của cô đều bị Dương Dịch Hoài thu hết vào tầm mắt.
Trình Túc Vũ mặc trên người chiếc áo sơ mi màu đen của anh, ánh nắng buổi sáng xuyên qua lớp kính của cửa sổ sát đất hắt lên người cô càng làm nối bật làn da trắng hồng mềm mại khiến cho Dương Dịch Hoài càng nhìn càng muốn để lại vài dấu vết trên đó.
Lúc nãy khi môi lưỡi chạm vào da thịt của Trình Túc Vũ, thần kinh Dương Dịch Hoài lại giống như đêm qua lại gần như tê cứng.
Cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, Trình Túc Vũ giống như bị phong ấn, cô đứng im hoàn toàn không dám nhúc nhích trước sự giam giữ của Dương Dịch Hoài.
Đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, cả khuôn mặt Trình Túc Vũ nóng lên, cô mở to mắt nhìn nó, rồi lại nâng mắt nhìn Dương Dịch Hoài, vừa ngại vừa sợ, ấp a ấp úng nói:
"Dương Dịch Hoài... Anh... Anh..."
Biết cô đã nhìn thấy cái gì, Dương Dịch Hoài cũng nhìn xuống người anh em của mình, anh nhếch miệng cười, tự nhiên nói:
"Đàn ông buổi sáng đều như vậy..."
Trình Túc Vũ chớp mắt nhìn anh, hình như đúng là như vậy, lúc cô đọc tiểu thuyết, tác giả nào cũng đều miêu tả mỗi buổi sáng thức dậy chính là lúc cậu nhỏ phất cờ. Không ngờ nó lại là sự thật, tận mắt chứng kiến đúng là có cảm giác khác hẳn với chuyện chỉ tưởng tượng qua con chữ.
Thấy Trình Túc Vũ cứ nhìn mình bằng ánh mắt ngây ngô vô số tội như vậy, bên dưới Dương Dịch Hoài càng căng cứng khiến anh muốn phát điên lên.
Dương Dịch Hoài thở hắt ra một hơi, buông hai cánh tay đang giam chặt Trình Túc Vũ ra, vòng tay qua eo cô, kéo mạnh người con gái trước mặt vào lòng mình. Anh tiến sát lại gần, bàn tay ôm lấy một bên sườn mặt đang ngơ ngác của Trình Túc Vũ, cánh môi hai người gần như chạm vào nhau, Trình Túc Vũ có thể cảm nhận được từng nhịp thở gấp gáp của anh nên càng thêm bối rối.
"Trình Túc Vũ... Cô muốn vận động buổi sáng không?"
"Hả?"
Dương Dịch Hoài bị dáng vẻ giận dỗi của cô chọc cười, anh giả vờ nghiêm giọng hỏi:
"Cô muốn bị đuổi việc?"
"Anh đuổi đi..." Trình Túc Vũ ở trong chăn, lớn tiếng thách thức trả lời. Cô đến Dương Thị làm việc mười phần thì hết tám phần là vì Dương Dịch Hoài, không làm ở chỗ này thì cô làm ở chỗ khác, rời xa một người sếp như anh có lẽ cô còn sống tốt hơn.
Dương Dịch Hoài suýt chút nữa cười thành tiếng, nhưng vẫn nén lại kịp, anh hỏi:
"Vẫn tức giận chuyện kia?”
Thấy người bên trong chăn vẫn im lặng, Dương Dịch Hoài liền xuống giọng nói:
"Tôi đã cho Tô Tuyết thông báo trừ 2 tháng tiền lương của bọn họ..."
Trình Túc Vũ nghe thấy lời này của Dương Dịch Hoài, khuôn mặt nhỏ ló đầu ra khỏi chăn, ngước mắt nhìn anh.
"Không vừa lòng?" Thấy Trình Túc Vũ cứ nhìn mình chằm chằm, Dương Dịch Hoài thấp giọng hỏi.
Khác với suy nghĩ của Dương Dịch Hoài, anh cho rằng với tính khí của Trình Túc Vũ cô sẽ lại làm ầm một trận, chửi anh là đồ điên, đồ ngu này kia, nhưng cô lại chỉ ngoan ngoãn lắc đầu, tỏ ý rất vừa lòng với quyết định này của anh.
Dương Dịch Hoài không hiểu nổi cô, tâm tư của phụ nữ khó đoán, điều này anh biết, mà anh lại thuộc dạng người
khong muon doan.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dương Dịch Hoài hài lòng gật đầu nhìn Trình Túc Vũ, anh nhìn đồng hồ thấy đã gần đến giờ làm việc, liền xoay người đi đến tủ quần áo. Anh không nhìn lại Trình Túc Vũ, chỉ nhàn nhạt nói: "Vậy thì dậy đi làm..."
"Dương Dịch Hoài..." Phía sau lưng Dương Dịch Hoài, Trình Túc Vũ thấp giọng gọi tên anh.
Cô nói: "Ngoài bọn họ... Còn một người nữa ức hiếp tôi..."
"Ai?" Dương Dịch Hoài nghe cô nói như vậy thì kinh ngạc, những người có liên quan đến chuyện hôm qua anh đã cho Tô Tuyết xử lý hết, còn có ai khác mà anh không biết?
Dương Dịch Hoài còn đang nghi hoặc với cách xử lý vấn đề của mình thì mái tóc mà anh tỉ mỉ vuốt keo, chải chuốt đẹp đẽ đã bị Trình Túc Vũ từ phía sau lau tới ghì mạnh xuống.
"A... Trình Túc Vũ... Cô điên à?" Dương Dịch theo phản xạ bắt lấy cổ tay Trình Túc Vũ trên đầu mình quát lớn.
Trình Túc Vũ vẫn giữ chặt nắm tóc của Dương Dịch Hoài không buông, cô có tật xấu là thù rất dai, mà hôm qua người làm cô uất ức nhất chính là anh, cô hét lớn tiếng còn hơn cả Dương Dịch Hoài:
"Là anh đấy... Đồ khốn... Hôm qua tôi đã muốn mắng anh như vậy rồi... Đồ khốn."
Dương Dịch Hoài vừa bất lực vừa tức cười, anh dễ dàng gỡ lấy cánh tay của cô ra, xoay người, vừa há miệng cắn mạnh vào vai Trình Túc Vũ, vừa dùng sức ép cô đến chân tường, khóa chặt hai tay cô lên đấy.
"Ah... Đau..."
Dương Dịch Hoài buông tha cho Trình Túc Vũ, anh nâng mắt nhìn cô, gắn giọng hỏi:
"Làm loạn đủ chưa hả?"
Dù Trình Túc Vũ có hung dữ tới đâu thì cũng chỉ là một cô gái nhỏ, sức lực không lại anh, hành động trả đũa người khác thủ đoạn cũng kém xa anh chỉ có thể cam chịu nhận thua.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Túc Vũ uất ức cúi đầu không dám nhìn anh. Ngược lại mọi cử chỉ, chuyển động của cô đều bị Dương Dịch Hoài thu hết vào tầm mắt.
Trình Túc Vũ mặc trên người chiếc áo sơ mi màu đen của anh, ánh nắng buổi sáng xuyên qua lớp kính của cửa sổ sát đất hắt lên người cô càng làm nối bật làn da trắng hồng mềm mại khiến cho Dương Dịch Hoài càng nhìn càng muốn để lại vài dấu vết trên đó.
Lúc nãy khi môi lưỡi chạm vào da thịt của Trình Túc Vũ, thần kinh Dương Dịch Hoài lại giống như đêm qua lại gần như tê cứng.
Cảm nhận được ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, Trình Túc Vũ giống như bị phong ấn, cô đứng im hoàn toàn không dám nhúc nhích trước sự giam giữ của Dương Dịch Hoài.
Đột nhiên phát hiện ra điều gì đó, cả khuôn mặt Trình Túc Vũ nóng lên, cô mở to mắt nhìn nó, rồi lại nâng mắt nhìn Dương Dịch Hoài, vừa ngại vừa sợ, ấp a ấp úng nói:
"Dương Dịch Hoài... Anh... Anh..."
Biết cô đã nhìn thấy cái gì, Dương Dịch Hoài cũng nhìn xuống người anh em của mình, anh nhếch miệng cười, tự nhiên nói:
"Đàn ông buổi sáng đều như vậy..."
Trình Túc Vũ chớp mắt nhìn anh, hình như đúng là như vậy, lúc cô đọc tiểu thuyết, tác giả nào cũng đều miêu tả mỗi buổi sáng thức dậy chính là lúc cậu nhỏ phất cờ. Không ngờ nó lại là sự thật, tận mắt chứng kiến đúng là có cảm giác khác hẳn với chuyện chỉ tưởng tượng qua con chữ.
Thấy Trình Túc Vũ cứ nhìn mình bằng ánh mắt ngây ngô vô số tội như vậy, bên dưới Dương Dịch Hoài càng căng cứng khiến anh muốn phát điên lên.
Dương Dịch Hoài thở hắt ra một hơi, buông hai cánh tay đang giam chặt Trình Túc Vũ ra, vòng tay qua eo cô, kéo mạnh người con gái trước mặt vào lòng mình. Anh tiến sát lại gần, bàn tay ôm lấy một bên sườn mặt đang ngơ ngác của Trình Túc Vũ, cánh môi hai người gần như chạm vào nhau, Trình Túc Vũ có thể cảm nhận được từng nhịp thở gấp gáp của anh nên càng thêm bối rối.
"Trình Túc Vũ... Cô muốn vận động buổi sáng không?"
"Hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro