Mềm lòng
2024-11-02 14:47:11
Lời đề nghị của Dương Dịch Hoài khiến Trình Túc Vũ tròn mắt kinh ngạc, cả người như bị đóng băng tại chỗ. Ánh mắt cô dán chặt vào màn hình điện thoại, đột nhiên trong lòng lại không còn cảm giác khó chịu như lúc nãy, ngược lại còn có chút hài lòng.
Cảm nhận người con gái trong lòng vẫn còn lưỡng lự, Dương Dịch Hoài nâng đầu khỏi hõm cổ cô, đôi mắt anh tràn đầy ý cười. Anh nghiêng mặt hôn nhẹ lên má cô, rồi thuận tay nhận điện thoại, mở loa ngoài, đặt vào tay cô.
Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia đã truyền tới tiếng khóc nức nở thảm thương:
"Anh Dịch Hoài... Hức... Em gặp tai nạn xe... Anh có thể đến đây được không?"
Trình Túc Vũ nhíu mày, cô thầm nghĩ Tô Tịch Nhan có phải ở ác lắm không? Lúc thì nhập viện, lúc thì tai nạn... Trùng hợp là lần nào cũng phải gọi cho Dương Dịch Hoài. Dù trong lòng cô không thoải mái nhưng vấn đề này là chuyện riêng của hai người họ, cô không có tư cách xen vào, lần trước không biết thân biết phận còn cãi nhau một trận lớn với Dương Dịch Hoài... nghĩ thôi cũng thấy bản thân thật ngu ngốc.
Trình Túc Vũ đưa điện thoại sang cho Dương Dịch Hoài, nhưng anh lại không liếc nhìn thử một cái, chỉ chăm chăm nghịch má cô. Những gì Tô Tịch Nhan vừa nói không phải Dương Dịch Hoài không nghe được, chỉ là thái độ anh quá hờ hững, Trình Túc Vũ cũng bị anh làm cho hoang mang.
Đầu dây bên kia mãi không nhận được câu trả lời, Tô Tịch Nhan thấp thỏm gọi, "Anh Dịch Hoài...
Trình Túc Vũ biết Dương Dịch Hoài đã cho mình toàn quyền quyết định, cô hằng giọng nói:
"Cô Tô... Cô còn chưa bất tỉnh... Vẫn gọi được xe cứu thương mà."
Dương Dịch Hoài nghe cô trả lời như vậy khoé môi bất giác nhếch lên một đường cong đầy ý vị. Miệng mồm Trình Túc Vũ quả thật rất biết chọc tức người khác, đột nhiên anh có chút tột nghiệp cho Tô Tịch Nhan.
Đầu dây bên kia im lặng mất mấy giây, một lúc sau mới truyền tới tiếng gọi ấp úng:
"Trình... Túc Vũ..."
"Ờ" Trình Túc Vũ thờ ơ đáp.
"Anh Dịch Hoài đâu? Sao cô lại nghe điện thoại anh ấy." Tô Tịch Nhan bên kia gần như hét vào điện thoại.
"Bên cạnh.." Trình Túc Vũ biết Tô Tịch Nhan sắp nổi điên lên rồi, cô không muốn tiếp chuyện người điên liền đẩy điện thoại sang cho Dương Dịch Hoài.
"Nghe máy người yêu cũ của anh đi." giọng điệu của cô thờ ơ, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.
Dương Dịch Hoài cười cười, nhận lấy điện thoại từ tay cô. Không chút do dự ngắt cuộc gọi, rồi tắt nguồn điện thoại một cách dứt khoát.
"Không nghe à?" Trình Túc Vũ tròn mắt, kinh ngạc nhìn anh.
"Sao anh phải nghe?" Dương Dịch Hoài cười khẩy, như Trình Túc Vũ đã nói, Tô Tịch Nhan vẫn còn tỉnh táo gọi cho anh được thì gọi cho người khác được, anh không quan tâm cô ta và cũng không có nghĩa vụ phải quan tâm.
Không để Trình Túc Vũ kịp phản ứng, Dương Dịch Hoài đã thuận thế ôm cô ngã xuống giường. Giờ anh chỉ quan tâm làm sao để người con gái trước mặt mình hết giận, đồng ý về nhà với anh, kết hôn với anh... Còn những chuyện khác đều do cô quyết.
Niềm vui thoáng qua trong lòng Trình Túc Vũ nhanh chóng tắt lịm. Cô nhớ lại những lời nói khó nghe anh từng dành cho mình, giọng nói trở nên lạnh lùng:
"Lần trước không phải gấp gáp đến mức mắng tôi luôn à?"
Đột nhiên bị vạch lại tội cũ, Dương Dịch Hoài hơi lúng túng. Anh thấp giọng, dè dặt giải thích:
"Lần đó anh không đến bệnh viện... Là Tô Tuyết đến."
"Tô Tịch Nhan là người đại diện phía đối tác... Nếu cô ta có chuyện gì, bên kia sẽ phải đổi người đại diện, rất nhiều việc đã bàn bạc xong phải làm lại từ
đầu... Rất phiền phức.
"Vậy tại sao lại nổi giận với tôi... Cứ nói thẳng ra là được mà?" Trình Túc Vũ cảm nhận được sự chân thành của anh, cô tin anh, nhưng trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi vấn.
Dương Dịch Hoài có phần chột dạ, anh không thể nào nói lúc đó anh muốn chỉnh đốn cô, sợ cưới nhau rồi cô sẽ ngày càng ngang ngược, leo lên đầu anh ngồi nên muốn chấn chỉnh thái độ của cô lại. Khó khăn lắm mới làm Trình Túc Vũ hài lòng được một chút, công sức này không thể đổ sông đổ biển được.
Dương Dịch Hoài cười cười, cúi đầu hôn lên má cô mấy cái, cố tình trêu chọc, đánh lạc hướng cô:
"Tiểu Vũ... Thật ra em đanh đá một chút cũng rất đáng yêu."
"Cút.." Giọng cô sắc lạnh, nhưng đôi mắt lại long lanh ý cười.
Dương Dịch Hoài cũng cười, bàn tay rắn rỏi nhẹ nhàng khám phá từng đường nét khuôn mặt thiếu nữ, anh khẽ cúi đầu, hôn lên má cô, rồi từ từ di chuyển xuống đôi môi mềm mại.
Trình Túc Vũ cảm thấy mình điên thật rồi, lại bị vài ba câu nói của Dương Dịch Hoài thu phục, trúc trắc đáp lại anh... Nhưng quả thật Dương Dịch Hoài rất mồm miệng, đến hôm nay Trình Túc Vũ mới biết, hoá ra anh cũng có mặt này.
Dây dưa với nhau một hồi, trong lúc Dương Dịch Hoài kích thích không kiềm nén nổi nữa muốn tiến xa hơn thì Trình Túc Vũ lại dứt khoát đẩy anh ra.
Ánh mắt cô hơi mơ màng nhìn anh, hơi thở không ổn định, nhưng giọng nói lại sắc bén:
"Về nhà của anh đi."
"Sao anh phải về?" Dương Dịch Hoài bị tụt hứng giữa đường, tất nhiên anh không chịu, cắn chặt cô không buông.
"Vậy anh ở lại nhà tôi là hợp lý à?"
Cảm nhận người con gái trong lòng vẫn còn lưỡng lự, Dương Dịch Hoài nâng đầu khỏi hõm cổ cô, đôi mắt anh tràn đầy ý cười. Anh nghiêng mặt hôn nhẹ lên má cô, rồi thuận tay nhận điện thoại, mở loa ngoài, đặt vào tay cô.
Điện thoại vừa kết nối, đầu dây bên kia đã truyền tới tiếng khóc nức nở thảm thương:
"Anh Dịch Hoài... Hức... Em gặp tai nạn xe... Anh có thể đến đây được không?"
Trình Túc Vũ nhíu mày, cô thầm nghĩ Tô Tịch Nhan có phải ở ác lắm không? Lúc thì nhập viện, lúc thì tai nạn... Trùng hợp là lần nào cũng phải gọi cho Dương Dịch Hoài. Dù trong lòng cô không thoải mái nhưng vấn đề này là chuyện riêng của hai người họ, cô không có tư cách xen vào, lần trước không biết thân biết phận còn cãi nhau một trận lớn với Dương Dịch Hoài... nghĩ thôi cũng thấy bản thân thật ngu ngốc.
Trình Túc Vũ đưa điện thoại sang cho Dương Dịch Hoài, nhưng anh lại không liếc nhìn thử một cái, chỉ chăm chăm nghịch má cô. Những gì Tô Tịch Nhan vừa nói không phải Dương Dịch Hoài không nghe được, chỉ là thái độ anh quá hờ hững, Trình Túc Vũ cũng bị anh làm cho hoang mang.
Đầu dây bên kia mãi không nhận được câu trả lời, Tô Tịch Nhan thấp thỏm gọi, "Anh Dịch Hoài...
Trình Túc Vũ biết Dương Dịch Hoài đã cho mình toàn quyền quyết định, cô hằng giọng nói:
"Cô Tô... Cô còn chưa bất tỉnh... Vẫn gọi được xe cứu thương mà."
Dương Dịch Hoài nghe cô trả lời như vậy khoé môi bất giác nhếch lên một đường cong đầy ý vị. Miệng mồm Trình Túc Vũ quả thật rất biết chọc tức người khác, đột nhiên anh có chút tột nghiệp cho Tô Tịch Nhan.
Đầu dây bên kia im lặng mất mấy giây, một lúc sau mới truyền tới tiếng gọi ấp úng:
"Trình... Túc Vũ..."
"Ờ" Trình Túc Vũ thờ ơ đáp.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Anh Dịch Hoài đâu? Sao cô lại nghe điện thoại anh ấy." Tô Tịch Nhan bên kia gần như hét vào điện thoại.
"Bên cạnh.." Trình Túc Vũ biết Tô Tịch Nhan sắp nổi điên lên rồi, cô không muốn tiếp chuyện người điên liền đẩy điện thoại sang cho Dương Dịch Hoài.
"Nghe máy người yêu cũ của anh đi." giọng điệu của cô thờ ơ, như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.
Dương Dịch Hoài cười cười, nhận lấy điện thoại từ tay cô. Không chút do dự ngắt cuộc gọi, rồi tắt nguồn điện thoại một cách dứt khoát.
"Không nghe à?" Trình Túc Vũ tròn mắt, kinh ngạc nhìn anh.
"Sao anh phải nghe?" Dương Dịch Hoài cười khẩy, như Trình Túc Vũ đã nói, Tô Tịch Nhan vẫn còn tỉnh táo gọi cho anh được thì gọi cho người khác được, anh không quan tâm cô ta và cũng không có nghĩa vụ phải quan tâm.
Không để Trình Túc Vũ kịp phản ứng, Dương Dịch Hoài đã thuận thế ôm cô ngã xuống giường. Giờ anh chỉ quan tâm làm sao để người con gái trước mặt mình hết giận, đồng ý về nhà với anh, kết hôn với anh... Còn những chuyện khác đều do cô quyết.
Niềm vui thoáng qua trong lòng Trình Túc Vũ nhanh chóng tắt lịm. Cô nhớ lại những lời nói khó nghe anh từng dành cho mình, giọng nói trở nên lạnh lùng:
"Lần trước không phải gấp gáp đến mức mắng tôi luôn à?"
Đột nhiên bị vạch lại tội cũ, Dương Dịch Hoài hơi lúng túng. Anh thấp giọng, dè dặt giải thích:
"Lần đó anh không đến bệnh viện... Là Tô Tuyết đến."
"Tô Tịch Nhan là người đại diện phía đối tác... Nếu cô ta có chuyện gì, bên kia sẽ phải đổi người đại diện, rất nhiều việc đã bàn bạc xong phải làm lại từ
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
đầu... Rất phiền phức.
"Vậy tại sao lại nổi giận với tôi... Cứ nói thẳng ra là được mà?" Trình Túc Vũ cảm nhận được sự chân thành của anh, cô tin anh, nhưng trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi vấn.
Dương Dịch Hoài có phần chột dạ, anh không thể nào nói lúc đó anh muốn chỉnh đốn cô, sợ cưới nhau rồi cô sẽ ngày càng ngang ngược, leo lên đầu anh ngồi nên muốn chấn chỉnh thái độ của cô lại. Khó khăn lắm mới làm Trình Túc Vũ hài lòng được một chút, công sức này không thể đổ sông đổ biển được.
Dương Dịch Hoài cười cười, cúi đầu hôn lên má cô mấy cái, cố tình trêu chọc, đánh lạc hướng cô:
"Tiểu Vũ... Thật ra em đanh đá một chút cũng rất đáng yêu."
"Cút.." Giọng cô sắc lạnh, nhưng đôi mắt lại long lanh ý cười.
Dương Dịch Hoài cũng cười, bàn tay rắn rỏi nhẹ nhàng khám phá từng đường nét khuôn mặt thiếu nữ, anh khẽ cúi đầu, hôn lên má cô, rồi từ từ di chuyển xuống đôi môi mềm mại.
Trình Túc Vũ cảm thấy mình điên thật rồi, lại bị vài ba câu nói của Dương Dịch Hoài thu phục, trúc trắc đáp lại anh... Nhưng quả thật Dương Dịch Hoài rất mồm miệng, đến hôm nay Trình Túc Vũ mới biết, hoá ra anh cũng có mặt này.
Dây dưa với nhau một hồi, trong lúc Dương Dịch Hoài kích thích không kiềm nén nổi nữa muốn tiến xa hơn thì Trình Túc Vũ lại dứt khoát đẩy anh ra.
Ánh mắt cô hơi mơ màng nhìn anh, hơi thở không ổn định, nhưng giọng nói lại sắc bén:
"Về nhà của anh đi."
"Sao anh phải về?" Dương Dịch Hoài bị tụt hứng giữa đường, tất nhiên anh không chịu, cắn chặt cô không buông.
"Vậy anh ở lại nhà tôi là hợp lý à?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro