Không Thể Không Động Lòng

Nghỉ việc

2024-11-02 14:47:11



Đột nhiên bị hỏi như thế này, Dương Dịch Hoài không khỏi bực tức, gương mặt tối sầm lại. Anh nhìn chằm chằm vào Trình Túc Vũ, trầm giọng hỏi:

"Ai chơi đùa em?"

Trình Túc Vũ tránh né ánh mắt của Dương Dịch Hoài, cô vừa bước ngang qua người anh vừa lạnh giọng nói:

"Anh về phòng của mình đi"

Dương Dịch Hoài nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, trong lòng tức tối. Anh vội vã nắm lấy tay cô, siết chặt:

"Trình Túc Vũ, em nói rõ ràng đi!"

Chát...

Bất chợt, một cái tát thật mạnh hạ xuống sườn mặt Dương Dịch Hoài.

Bàn tay vừa mới đánh người của Trình Túc Vũ vẫn còn đang run rẩy nhưng ánh mắt cô nhìn anh lại đầy quyết liệt.

Dương Dịch Hoài dùng lưỡi đẩy nhẹ phần má bỏng rát của mình, anh liếc nhìn người con gái trước mặt, đáy mắt đỏ ngầu bao phủ mấy phần tức giận đang dồn nén.

"Trình Túc Vũ... Anh nhịn em rất nhiều lần rồi đó..." Dương Dịch Hoài gắn giọng nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Vậy thì đừng nhịn nữa.." Trình Túc Vũ nhìn anh, cố gắng giữ kín mấy phần dao động trong ánh mắt, hờ hững đáp.

Dương Dịch Hoài vô thức cười khẩy, anh đã xuống nước hết mức mà mình có thể làm được với Trình Túc Vũ nhưng vẫn không thể vừa ý cô.

Đời này của Dương Dịch Hoài ngoài ba anh ra thì chỉ có Trình Túc Vũ là dám tát anh hết lần này đến lần khác. Những lúc như vậy anh chỉ có thể nuốt giận vào lòng, nhịn cô cho qua chuyện...

Dương Dịch Hoài vẫn chưa xác định rõ thứ tình cảm mình dành cho Trình Túc Vũ là gì nên hoàn toàn không biết phải đối xử với cô như thế nào... Nếu có thể nhường nhịn, dỗ dành cô một chút để cô vui thì Dương Dịch Hoài cũng sẵn sàng. Nhưng hôm nay chính miệng cô lại gán lên đầu anh tội danh "chơi đùa cô" còn bảo anh không cần nhịn cô nữa... Sự kiêu ngạo của một thằng đàn ông không cho phép Dương Dịch Hoài tiếp tục hạ mình như vậy.

Râm

Cánh cửa đóng sầm lại, Dương Dịch Hoài mang theo cơn thịnh nộ trong lòng gần như muốn bùng nổ mà rời đi, để lại trong lòng Trình Túc Vũ một khoảng trống lạnh lẽo. Cô ngồi thụp xuống sàn, ôm chặt lấy đầu gối, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Có những chuyện có lẽ nên kết thúc càng sớm càng tốt, càng dây dưa càng khó xử cho cả hai.

***

Sau đêm hôm đó, hợp đồng với đối tác nước C dù đã ký kết thành công nhưng không khí giữa Dương Dịch Hoài và Trình Túc Vũ vẫn ngột ngạt. Cả hai trở về nước trong sự im lặng đến nghẹt thở, mối quan hệ vốn đã rạn nứt giờ đây như những mảnh thủy tinh vỡ vụn, không thể hàn gắn.

"Em muốn nghỉ việc?" Dương Dịch Hoài nhìn chằm chằm "Đơn xin thôi việc" của Trình Túc Vũ đặt trên bàn mình, trong lòng anh xen lẫn những cảm xúc hỗn loạn khó chịu nhưng vẫn giữ nghiêm dáng vẻ lãnh đạm thường ngày, lạnh giọng hỏi cô.

"Đã hết hợp đồng 3 tháng." Trình Túc Vũ nhẹ giọng nói.

Dương Dịch Hoài sầm mặt nhìn cô, trầm giọng nói:

"Bên phòng nhân sự đang chuẩn bị hợp đồng mới cho em."

Dương Dịch Hoài vẫn còn nhớ khi Trình Túc Vũ bắt đầu làm việc ở công ty, anh đã cho cô ký hợp đồng thử việc 3 tháng. Ban đầu, Dương Dịch Hoài muốn sau 3 tháng, nếu Trình Túc Vũ làm việc không tốt, anh sẽ sa thải cô, để cô biết khó mà lui không bám lấy anh nữa. Nhưng hiện tại, sự thật là năng lực làm việc của Trình Túc Vũ rất tốt, hai người trong công việc cũng rất hợp nhau.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vì công Dương Dịch Hoài phải ký tiếp hợp đồng với Trình Túc Vũ là đương nhiên, vì tư anh càng không muốn để cô rời đi.

Trình Túc Vũ lắc đầu, nụ cười gượng gạo trên môi, "Nhưng em không muốn làm nữa..."

Cô dừng lại một chốc, nhìn Dương Dịch Hoài, hơi khó xử nói ra những lời trong lòng:

"Ừm... Mối quan hệ của chúng ta bây giờ... Mỗi ngày gặp mặt nhau, nói không ngại chính là nói dối..."

"Nên cách tốt nhất vẫn là em nghỉ việc thì sẽ tốt cho cả hai...

Dương Dịch Hoài nhìn cô, trong cổ họng không biết làm sao giống như bị mắc nghẹn, giọng nói hơi khàn đặc:

"Thời buổi hiện nay tìm việc bên ngoài rất khó."

Trình Túc Vũ lại cười, thoải mái nói: "Không sao... Phó Thị muốn mở chi nhánh ở đây, đàn anh nói sẽ để cho em một vị trí...

"Em đồng ý rồi!"

Dương Dịch Hoài thật sự không ngờ, con át chủ bài trong tay cuối cùng lại trở thành hòn đá đập vào chân mình, để Trình Túc Vũ có thể dễ dàng từ bỏ anh mà chạy theo thằng khác.

Dương Dịch Hoài cúi đầu không nhìn cô, giấu đi sự tức giận và thất vọng trong đáy mắt, anh lướt qua đơn xin thôi việc, giọng điệu lạnh nhạt:

"Tùy em."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Không Động Lòng

Số ký tự: 0