Phạm tội
2024-11-02 14:47:11
Hôm sau, tình trạng của Trình Túc Vũ nghiêm trọng như vậy, Dương Dịch Hoài dứt khoát không đi làm, ở bên cạnh cô cả một ngày trời.
Trình Túc Vũ không ăn, không uống được gì, Dương Dịch Hoài chỉ có thể đưa cô tới bệnh viện để truyền dinh dưỡng... Gần tối, anh mới đưa cô về biệt thự Lâm Giang.
Trong nhà, ba mẹ Dương đều đang ở phòng khách xem tivi, thấy hai người cùng nhau trở về, đều sửng sờ không nói thành lời.
Nhìn thấy ba mẹ Dương, một cảm giác ấm ức trào dâng trong lòng Trình Túc Vũ, cô nhào vào lòng mẹ Dương oà khóc nức nở:
"Mẹ... Hức.." Cô cũng không hiểu sao mình lại như thế này, cô chỉ biết không ăn được, không ngủ được, người lúc nào cũng không có sức lực thật sự rất khổ sở...
"Tiểu Vũ... Làm sao vậy? Thằng nhóc này lại ức hiếp con à?" Mẹ Dương ôm lấy Trình túc Vũ lo lắng hỏi cô, ánh mắt bà sắc bén liếc nhìn Dương Dịch Hoài.
Dương Dịch Hoài chột dạ nhìn bà, lúc trước rõ ràng khi nhắc đến chuyện này, anh rất đắc ý xem như một chiến công của mình đem về cho ba mẹ, nhưng nhìn thấy Trình Túc Vũ vất vả như vậy, anh lại không còn phấn khởi được như lúc đầu nữa.
Dương Dịch Hoài chậm rãi ngồi xuống sofa đối diện mẹ Dương, ánh mắt anh đảo qua đôi mắt đầy nghi hoặc của mẹ. Anh đặt tập hồ sơ xuống bàn trà, tạo ra một tiếng động nhỏ vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.
Ánh mắt sắc bén của ba Dương không hề rời khỏi Dương Dịch Hoài, ông âm trầm cầm lấy tập hồ sơ lên xem, khi nhìn rõ nội dung bên trong, khóe miệng khẽ nhếch lên. Khi ngẩng đầu, giọng ông ấm áp:
"Được 6 tuần rồi à?"
Mẹ Dương nghe ba Dương hỏi như vậy, cũng bất giác quay người lại nhìn ông, nhìn thấy đáy mắt tràn đầy ý cười của chồng mình, bà đột nhiên hiểu ra vấn đề, phấn khích hỏi lại:
"Mang thai thật à?"
Nhìn bộ dạng hào hứng, hai mắt sáng rực lên của ba mẹ, Dương Dịch Hoài không nhịn được mà thầm cười, anh gật đầu, giả vờ hờ hững "Ờ" một tiếng.
Mẹ Dương phấn khích đến nổi bật cười thành tiếng, vỗ vào đùi mình đen đét, tiện tay giật lấy báo cáo trên tay ba Dương tự mình xem cho rõ.
Trình Túc Vũ hiểu mẹ Dương biết mình sắp lên chức bà chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, nhưng không ngờ lại thái quá đến như vậy. Cô cao giọng gọi bà:
"Me..."
Mẹ Dương quay lại nhìn cô, thấy đôi mắt long lanh còn ngấn lệ của Trình Túc Vũ, bà cố kiềm nén nỗi vui sướng trong lòng, dịu dàng dỗ dành cô:
"Tiểu Vũ... Làm mẹ rồi... không khóc... không khóc... Nếu không sinh em bé ra, mặt lúc nào cũng sẽ nhăn nhó đó bảo bối... Ha.."
Ba Dương cũng rất vui, chỉ là ông giỏi kiểm soát cảm xúc của mình, ông nhìn Dương Dịch Hoài, thấp giọng hỏi:
"Hai đứa tính như thế nào?"
"Con muốn kết hôn..."
Dương Dịch Hoài tất nhiên không muốn gì khác ngoài chuyện này. Chỉ là Trình lại không cho anh được như ý nguyện.
"Con không muốn.." Trình Túc Vũ cao giọng nói.
Ba Dương nhìn cô, ông trầm ngâm một lúc, rồi cũng gật đầu nói:
"Được... nghe con."
"Mẹ không có ý kiến gì... Đằng nào cũng là cháu của mẹ"
Dương Dịch Hoài sầm mặt nhìn ba mẹ mình, anh cảm giác như mình bị phản bội, anh tưởng rằng, đưa Trình Túc Vũ về nhà, thông báo chuyện cô mang thai với ba mẹ, họ sẽ tận lực khuyên nhủ cô, tha thứ cho anh, rồi tiến đến hôn nhân, để đứa bé có một gia đình trọn vẹn... Không ngờ họ lại lại khuyến khích cô làm mẹ đơn thân... Để thằng con trai ruột như anh phải chịu cảnh không danh không phận.
Dương Dịch Hoài đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, anh đi đến bên cạnh Trình Túc Vũ, dứt khoát bế bổng cô lên trước ánh mắt kinh ngạc của ba mẹ Dương, trầm giọng nói:
"Thông báo xong rồi... Con đưa em ấy về nhà nghỉ đây.."
"Về đâu chứ... Con bé đang mang thai, phải ở đây, để mẹ tiện chăm sóc. Mẹ Dương vội vàng đứng bật dậy, níu lấy cánh tay Trình Túc Vũ, lo lắng nói.
Dương Dịch Hoài trầm mặc nhìn bà, anh chầm chậm gắn từng chữ trong miệng mình:
"Con tự chăm sóc mẹ... của... con... con được."
Dứt lời, trước ánh mắt ngỡ ngàng của ba mẹ Dương, anh ôm theo Trình Túc Vũ, rời khỏi biệt thư Lâm Giang.
Mẹ Dương nhìn ba Dương, bồn chồn hỏi ông:
"Cứ vậy để nó đưa Tiểu Vũ đi à?"
Ba Dương ôm lấy vai bà, vỗ nhẹ trấn an, ông vẫn là nguyên tắc cũ, chuyện của người trẻ, thế hệ trước như bọn họ không nên xen vào làm gì... Tránh xôi hỏng bỏng không.
Trong xe, Trình Túc Vũ vẫn còn ấm ức, không ngừng liếc mắt nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh.
Dương Dịch Hoài cười cười, nhéo nhẹ lấy má cô, yêu chiều nói:
"Bà mẹ nhỏ à... Đừng có nhìn anh bằng vẻ mặt ấm ức như vậy nữa..."
"Anh có cảm giác như mình phạm tội với em vậy."
Trình Túc Vũ nheo mắt nhìn Dương Dịch Hoài, khinh khỉnh nói:
"Chứ anh nghĩ đứa bé này có được bằng cách nào?"
Dương Dịch Hoài khựng người, nụ cười trên môi chợt tắt, nhớ lại đêm hôm đó, cũng trong chiếc xe này, anh vì ghen với Phó Thiên Minh mà đè cô ra, không chút thương tiếc chiếm đoạt... Em bé được 6 tuần, tính toán thời gian vừa lúc hợp lý... Minh chứng tội lỗi mà Dương Dịch Hoài phải yêu thương cả đời, lại đang ngày một lớn lên trong bụng Trình Túc Vũ.
Trình Túc Vũ không ăn, không uống được gì, Dương Dịch Hoài chỉ có thể đưa cô tới bệnh viện để truyền dinh dưỡng... Gần tối, anh mới đưa cô về biệt thự Lâm Giang.
Trong nhà, ba mẹ Dương đều đang ở phòng khách xem tivi, thấy hai người cùng nhau trở về, đều sửng sờ không nói thành lời.
Nhìn thấy ba mẹ Dương, một cảm giác ấm ức trào dâng trong lòng Trình Túc Vũ, cô nhào vào lòng mẹ Dương oà khóc nức nở:
"Mẹ... Hức.." Cô cũng không hiểu sao mình lại như thế này, cô chỉ biết không ăn được, không ngủ được, người lúc nào cũng không có sức lực thật sự rất khổ sở...
"Tiểu Vũ... Làm sao vậy? Thằng nhóc này lại ức hiếp con à?" Mẹ Dương ôm lấy Trình túc Vũ lo lắng hỏi cô, ánh mắt bà sắc bén liếc nhìn Dương Dịch Hoài.
Dương Dịch Hoài chột dạ nhìn bà, lúc trước rõ ràng khi nhắc đến chuyện này, anh rất đắc ý xem như một chiến công của mình đem về cho ba mẹ, nhưng nhìn thấy Trình Túc Vũ vất vả như vậy, anh lại không còn phấn khởi được như lúc đầu nữa.
Dương Dịch Hoài chậm rãi ngồi xuống sofa đối diện mẹ Dương, ánh mắt anh đảo qua đôi mắt đầy nghi hoặc của mẹ. Anh đặt tập hồ sơ xuống bàn trà, tạo ra một tiếng động nhỏ vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.
Ánh mắt sắc bén của ba Dương không hề rời khỏi Dương Dịch Hoài, ông âm trầm cầm lấy tập hồ sơ lên xem, khi nhìn rõ nội dung bên trong, khóe miệng khẽ nhếch lên. Khi ngẩng đầu, giọng ông ấm áp:
"Được 6 tuần rồi à?"
Mẹ Dương nghe ba Dương hỏi như vậy, cũng bất giác quay người lại nhìn ông, nhìn thấy đáy mắt tràn đầy ý cười của chồng mình, bà đột nhiên hiểu ra vấn đề, phấn khích hỏi lại:
"Mang thai thật à?"
Nhìn bộ dạng hào hứng, hai mắt sáng rực lên của ba mẹ, Dương Dịch Hoài không nhịn được mà thầm cười, anh gật đầu, giả vờ hờ hững "Ờ" một tiếng.
Mẹ Dương phấn khích đến nổi bật cười thành tiếng, vỗ vào đùi mình đen đét, tiện tay giật lấy báo cáo trên tay ba Dương tự mình xem cho rõ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Túc Vũ hiểu mẹ Dương biết mình sắp lên chức bà chắc chắn sẽ rất hạnh phúc, nhưng không ngờ lại thái quá đến như vậy. Cô cao giọng gọi bà:
"Me..."
Mẹ Dương quay lại nhìn cô, thấy đôi mắt long lanh còn ngấn lệ của Trình Túc Vũ, bà cố kiềm nén nỗi vui sướng trong lòng, dịu dàng dỗ dành cô:
"Tiểu Vũ... Làm mẹ rồi... không khóc... không khóc... Nếu không sinh em bé ra, mặt lúc nào cũng sẽ nhăn nhó đó bảo bối... Ha.."
Ba Dương cũng rất vui, chỉ là ông giỏi kiểm soát cảm xúc của mình, ông nhìn Dương Dịch Hoài, thấp giọng hỏi:
"Hai đứa tính như thế nào?"
"Con muốn kết hôn..."
Dương Dịch Hoài tất nhiên không muốn gì khác ngoài chuyện này. Chỉ là Trình lại không cho anh được như ý nguyện.
"Con không muốn.." Trình Túc Vũ cao giọng nói.
Ba Dương nhìn cô, ông trầm ngâm một lúc, rồi cũng gật đầu nói:
"Được... nghe con."
"Mẹ không có ý kiến gì... Đằng nào cũng là cháu của mẹ"
Dương Dịch Hoài sầm mặt nhìn ba mẹ mình, anh cảm giác như mình bị phản bội, anh tưởng rằng, đưa Trình Túc Vũ về nhà, thông báo chuyện cô mang thai với ba mẹ, họ sẽ tận lực khuyên nhủ cô, tha thứ cho anh, rồi tiến đến hôn nhân, để đứa bé có một gia đình trọn vẹn... Không ngờ họ lại lại khuyến khích cô làm mẹ đơn thân... Để thằng con trai ruột như anh phải chịu cảnh không danh không phận.
Dương Dịch Hoài đè nén cảm giác khó chịu trong lòng, anh đi đến bên cạnh Trình Túc Vũ, dứt khoát bế bổng cô lên trước ánh mắt kinh ngạc của ba mẹ Dương, trầm giọng nói:
"Thông báo xong rồi... Con đưa em ấy về nhà nghỉ đây.."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Về đâu chứ... Con bé đang mang thai, phải ở đây, để mẹ tiện chăm sóc. Mẹ Dương vội vàng đứng bật dậy, níu lấy cánh tay Trình Túc Vũ, lo lắng nói.
Dương Dịch Hoài trầm mặc nhìn bà, anh chầm chậm gắn từng chữ trong miệng mình:
"Con tự chăm sóc mẹ... của... con... con được."
Dứt lời, trước ánh mắt ngỡ ngàng của ba mẹ Dương, anh ôm theo Trình Túc Vũ, rời khỏi biệt thư Lâm Giang.
Mẹ Dương nhìn ba Dương, bồn chồn hỏi ông:
"Cứ vậy để nó đưa Tiểu Vũ đi à?"
Ba Dương ôm lấy vai bà, vỗ nhẹ trấn an, ông vẫn là nguyên tắc cũ, chuyện của người trẻ, thế hệ trước như bọn họ không nên xen vào làm gì... Tránh xôi hỏng bỏng không.
Trong xe, Trình Túc Vũ vẫn còn ấm ức, không ngừng liếc mắt nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh.
Dương Dịch Hoài cười cười, nhéo nhẹ lấy má cô, yêu chiều nói:
"Bà mẹ nhỏ à... Đừng có nhìn anh bằng vẻ mặt ấm ức như vậy nữa..."
"Anh có cảm giác như mình phạm tội với em vậy."
Trình Túc Vũ nheo mắt nhìn Dương Dịch Hoài, khinh khỉnh nói:
"Chứ anh nghĩ đứa bé này có được bằng cách nào?"
Dương Dịch Hoài khựng người, nụ cười trên môi chợt tắt, nhớ lại đêm hôm đó, cũng trong chiếc xe này, anh vì ghen với Phó Thiên Minh mà đè cô ra, không chút thương tiếc chiếm đoạt... Em bé được 6 tuần, tính toán thời gian vừa lúc hợp lý... Minh chứng tội lỗi mà Dương Dịch Hoài phải yêu thương cả đời, lại đang ngày một lớn lên trong bụng Trình Túc Vũ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro