Chết Cũng Không Xin Lỗi
Hoa Ly Ly 1350
2024-10-16 15:42:47
Sở Vân Quốc dùng chân đạp Sở Mộ Nhiễm ngã xuống đất, dùng tay tát vào mặt và người cô, không xem cô là con gái của ông mà chính là kẻ thù.
“Nghiệp chướng, chính mày khiến Sở gia trở thành trò hề của Giang thành.”
Gương mặt Sở Mộ Nhiễm sưng lên, cô cắn môi chịu đựng không nói một lời.
Hà Cẩm Thu nhàn nhã uống ngụm trà liền nói: “Vân Quốc, chúng ta nhất thiết là họp báo giải trừ quan hệ với nó. Đúng là thứ lớn lên từ khu ổ chuột cho nên tính cách y như đám nghèo hèn đó. Trước kia chúng ta không nên đón nó về Sở gia.”
“Không được.” - Ánh mắt Sở Vân Quốc dữ tợn: “Phải mang nó đến Cố gia xin lỗi, sau đó mang đến bệnh viện tìm Ngọc Diệp xin lỗi để giải quyết cho xong chuyện này. Sở gia chúng ta ở Giang thành này không thể để cho người khác đàm tiếu chị em giành một chồng.”
Nói xin lỗi? Để một người bị hại đi xin lỗi người hại mình?
Nhớ trước kia cô thật ngu ngốc. Lúc đó dù cô làm sai chuyện gì đó, Sở Ngọc Diệp sẽ giả vờ làm người chị hiền lành tốt bụng khuyên cô nói xin lỗi thì ba mẹ sẽ không tức giận nữa, mọi người sẽ không truy cứu nữa.
Lúc đó cô quá ngu ngốc, không trộm tiền cũng xin lỗi, không đánh người cũng xin lỗi, những chuyện không có làm cũng xin lỗi.
Cuối cùng, chính là bị cha mẹ ruột chán ghét, và danh tiếng ở Giang thành ngày càng xấu đi.
Nhưng bây giờ cô đã không còn ngu ngốc nữa.
“Tôi không đi Cố gia, cũng không xin lỗi Sở Ngọc Diệp, trừ khi tôi chết.”
“Vậy mày đi chết đi, để Cố gia nguôi giận.” - Sở Vân Quốc rống lên: “Mặt mũi của Sở gia bị mày làm mất sạch, mày không chết, tao cũng muốn giết chết mày.”
Cố gia ở Giang thành là cái gì đó không thể đụng được.
Nếu Sở Mộ Nhiễm chết đi có thể xoa dịu cơn giận của Cố Minh Dạ, ông ta cũng vui lòng.
Sở Vân Quốc ép buộc lôi Sở Mộ Nhiễm lên xe đi đến Cố gia xin lỗi, ngay cả quần áo xộc xệch cũng không cho cô thay ra.
Ngồi trên xe với cơ thể đau nhức khiến cô nhớ đến sự điên cuồng đêm qua của người đàn ông kia.
Ánh mắt kia lạnh lùng và u ám, đôi bàn tay mạnh mẽ bóp lấy cổ cô, chính là muốn lấy mạng cô… Nếu không phải Sở Ngọc Diệp đột nhiên lên cơn đau tim thì có lẽ bây giờ cô đã trở thành một cái xác.
Đến của Cố gia, cận vệ không cho họ vào và nói rằng Cố thiếu không có ở nhà, vậy nên Sở Vân Quốc liền đưa Sở Mộ Nhiễm đến bệnh viện.
Sở Vân Quốc lôi kéo Sở Mộ Nhiễm đi vào bên trong bệnh viện, cô bị lôi đi như một con rối và không còn chút sức lực phản kháng.
Đến bên ngoài phòng bệnh của Sở Ngọc Diệp, cô nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đứng đó.
Là Cố Minh Dạ.
Nhìn thấy hắn, trái tim cô đột nhiên quặn đau, đôi mắt cô cụp xuống.
“Cố thiếu, ngài đến đây xem Ngọc Diệp sao?” - Sở Vân Quốc nhìn Cố Mạc Dạ nịnh nọt: “Chuyện đêm qua thật sự là xin lỗi ngài, tôi mang theo nghiệt chủng này đến xin lỗi ngài.”
Nói xong, trừng mắt nhìn Sở Mộ Nhiễm: “Còn không nhanh xin lỗi Cố thiếu.”
Không kịp phòng bị, Sở Mộ Nhiễm đã bị đạp ngã xuống đất, khi ngẩng đầu lên bắt gặp một đôi mắt phượng sâu thẩm đen như vực thẳm.
Hắn cao cao tại thượng, cô hèn mọn như bùn nhão.
Thật khó tin, một tuần trước cô còn bám lấy anh, theo đuổi anh, toàn tâm toàn ý trao cả cảm tình cho anh, nguyện vì anh mà làm bất cứ chuyện gì.
Đúng là vừa ngu ngốc vừa ngây thơ.
Sở Mộ Nhiễm cong môi lên cười tự giễu.
“Còn không nói xin lỗi.” - Sở Vân Quốc hung hăng tát mạnh vào đầu Sở Mộ Nhiễm khiến đầu cô choáng váng, ông ta hèn mọn nhìn Cố Minh Dạ nói: “Sở gia chúng ta chính là gia môn bất hạnh, sinh ra một cái nghiệt chủng, dám đi câu dẫn Cố thiếu, xin ngài đừng giận chúng tôi.”
“Không, tôi không xin lỗi.”
Sở Mộ Nhiễm loạng choạng đứng dậy, dùng đôi mắt bình tĩnh và quật cường nhìn Cố Minh Dạ.
Dù cô có chật vật với gương mặt sưng vù, tóc tai rối bời nhưng ánh mắt đen láy của cô vô cùng sạch sẽ khiến người ta không nhìn ra sự chật vật của cô.
“Mày không xin lỗi, không xin lỗi tao sẽ đánh chết mày.” - Sở Vân Quốc tức. giận đến nỗi dùng chân đấm đá, hận không thể thật sự giết chết cô.
“Đủ rồi.” - Cố Minh Dạ cau mày, giọng lạnh lẽo vang lên.
Sở Mộ Nhiễm ngẩng đầu có chút kinh ngạc, không lẽ… Cố Mạc Dạ sẽ thay cô nói chuyện?
“Ngọc Diệp cần nghĩ ngơi, các người đừng gây ầm ĩ.” - Giọng nói của hắn lạnh đến thấu xương, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn Sở Mộ Nhiễm: “Còn có, nếu không cam tâm tình nguyện xin lỗi, tôi sẽ không tiếp nhận, Ngọc Diệp cũng không tiếp nhận.”
“Tôi sẽ không bao giờ xin lỗi với những việc tôi không làm, ngay cả khi tôi chết.” - Trái tim Sở Mộ Nhiễm lạnh như băng, ngước mắt nhìn vào mắt Cố Minh Dạ, trong mắt cô đã không còn sự mê luyến trước kia, chỉ còn lại sự lạnh lẽo chết chóc.
Chết?
Nói thì dễ.
Đôi môi Cố Minh Dạ cong lên đầy khinh bỉ, liếc nhìn Sở Mộ Nhiễm, bước chân vòng qua cô rời khỏi.
Sau lưng hắn, vang lên âm thanh Sở Vân Quốc mắng chửi.
“Đồ tiện nhân, trước mặt Cố thiếu còn không biết tốt xấu, mày muốn chết sao?”
“Khiến chị của mày tức giận đến nhập viện, sao mày lại ác độc như vậy?”
…..
Cố Minh Dạ đi đến cửa thang máy, tiếng mắng chửi vẫn còn vang vọng sau lưng, khiến Cố Minh Dạ không nhịn được liếc nhìn một cái.
Chỉ thấy bóng lưng mảnh khảnh kia dựa vào tường, trong lòng anh có chút phiền não khó diễn giải.
Tại sao cô gái đó không vì mình mà giải thích.
Không có khả năng tự vệ còn bướng bỉnh chỉ nhận lại sự thua thiệt, cô ta không biết sao?
Cả Giang thành đồn đại Sở Mộ Nhiễm là nữ nhân phóng đãng, bởi vì ghen ghét chị gái mà học làm cái xấu để thu hút sự chú ý của cha mẹ… Cố Minh Dạ cũng từng cho là như vậy, nhưng mà cái đêm hoang đường tối qua, anh mới biết, là lần đầu của cô.
Cô ấy sạch sẽ.
Ngoài sạch sẽ, còn rất ngây ngô.
Sở Mộ Nhiễm tỉnh lại khi trời đã phủ một màu đen huyền bí.
Khi cô mở mắt liền bắt gặp ánh mắt của Sở Ngọc Diệp đang nhìn cô chằm chằm, sau đó cô ta nở nụ cười nhàn nhạt.
“Cô tỉnh rồi à, tôi cứ nghĩ cô sẽ ngủ đến sáng.” - Sở Ngọc Diệp cười một tiếng: “Ba nói cô ở lại chăm sóc tôi, vậy mà cô thật không có tâm.”
“Thì sao?”
“Xem ra hôm nay cô thật sự không thoải mái, nằm ở ghế sô pha có thể ngủ ngon như vậy, nhìn ra còn không bằng một con chó.” - Sở Ngọc Diệp cười cười.
“Tất nhiên mệt, tôi vừa ngủ với anh rể cho nên khá mệt, không rãnh tranh cãi với cô.” - Sở Mộ Nhiễm nhếch môi: “Nhân tiện, cô còn chưa từng làm tình với anh rể của tôi phải không? Lại nói, tôi là nữ nhân đầu tiên của hắn, haha…thật sự là có lời, cảm ơn nhé, chị gái.”
“Mày…” - Sở Ngọc Diệp tức giận đến phát run, hận không thể xé rách miệng Sở Mộ Nhiễm.
Bọn họ chính xác là chưa từng làm qua.
Cố Minh Dạ vô cùng yêu chiều cô, nhưng cô ta lại dè dặt và cẩn trọng nói rằng sẽ giao lần đầu cho anh trong đêm tân hôn. Người đàn ông lạnh lùng và tự chủ cũng tôn trọng cô, vì cô cự tuyệt tất cả cám dỗ, giữ bản thân trong sạch.
Vì muốn cho Sở Mộ Nhiễm một cú chí mạng, cô ta đành phải ác tâm thiết kế bố trận này, nhưng bây giờ liền cảm thấy có chút hối hận.
“Cô còn dám nghĩ có thể kiếm lời, Minh Dạ còn một chút nữa bóp chết cô, cả Sở gia cũng sẽ không chứa chấp cô.”
“Đây không phải là những gì cô muốn à? Để cho tôi thân bại danh liệt, cô thành công làm tu hú chiếm tổ. Để hãm hại tôi, cô còn dám tìm đến cả phóng viên và cảnh sát đến… Sở Ngọc Diệp, cô không sợ chơi với lửa có ngày chết cháy sao?”
“Cô cho rằng tôi ngu như cô à?” - Sở Ngọc Diệp che miệng cười: “Những đám cảnh sát và phóng viên chỉ là đám lưu manh đóng giả. Có Minh Dạ ở đó tin tức sẽ không được lọt ra ngoài sao phải tốn nhiều tiền thuê người thật, chỉ cần đạt được mục đích của tôi là đủ.”
Đôi mắt Sở Mộ Nhiễm vô cùng lạnh lẽo, không nghĩ Sở Ngọc Diệp vô sỉ đến trình độ này.
“Chỉ là…” - Sở Ngọc Diệp có chút thất vọng: Tại sao con chó kia không kéo cái mền giật xuống, để cho mọi người nhìn thấy cơ thể của một cái nữ nhân vạn người đè có bao nhiêu mê người chứ?”
Sở Mộ Nhiễm gật đầu: “Ừ, là anh rể đã che chắn cho tôi. Anh ấy sao có thể trơ mắt nhìn nữ nhân của anh ấy bị người ta nhìn thấy chứ, đàn ông mà, cần thể diện.”
Sở Ngọc Diệp tức giận rống lên: “Câm miệng lại.”
“Cô đã làm ra chuyện đáng xấu hổ ảnh hưởng đến Sở gia, lại bị Mộ gia từ hôn, cô nghĩ ba sẽ bỏ qua cho cô à? Bây bao vây tứ phía, cô còn không mau quỳ xuống cầu xin tôi.”
“Cầu xin cô? Có chết tôi cũng không cầu xin cô.”
Sở Ngọc Diệp cười lạnh: “Thật sao? Nếu vậy thì cái gọi là bà Chu kia phải làm sao có thể phẫu thuật đây? Vì muốn có tiền cô đồng ý đính hôn với Mộ Viễn Hoàng, bây giờ đều bị từ hôn, cô cảm thấy ba sẽ cho cô tiền à? Cô bây giờ không cầu xin tôi thì sẽ cầu xin ai?”
“Mẹ nó con khốn Sở Ngọc Diệp, đó cũng là bà nội của cô, bây giờ cô mang bà ấy ra uy hiếp tôi?.” - Sở Mộ Nhiễm đột nhiên tức giận, đưa tay tát mạnh vào gương mặt Sở Ngọc Diệp.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh vang lên một tiếng “ầm.”
“Nghiệp chướng, chính mày khiến Sở gia trở thành trò hề của Giang thành.”
Gương mặt Sở Mộ Nhiễm sưng lên, cô cắn môi chịu đựng không nói một lời.
Hà Cẩm Thu nhàn nhã uống ngụm trà liền nói: “Vân Quốc, chúng ta nhất thiết là họp báo giải trừ quan hệ với nó. Đúng là thứ lớn lên từ khu ổ chuột cho nên tính cách y như đám nghèo hèn đó. Trước kia chúng ta không nên đón nó về Sở gia.”
“Không được.” - Ánh mắt Sở Vân Quốc dữ tợn: “Phải mang nó đến Cố gia xin lỗi, sau đó mang đến bệnh viện tìm Ngọc Diệp xin lỗi để giải quyết cho xong chuyện này. Sở gia chúng ta ở Giang thành này không thể để cho người khác đàm tiếu chị em giành một chồng.”
Nói xin lỗi? Để một người bị hại đi xin lỗi người hại mình?
Nhớ trước kia cô thật ngu ngốc. Lúc đó dù cô làm sai chuyện gì đó, Sở Ngọc Diệp sẽ giả vờ làm người chị hiền lành tốt bụng khuyên cô nói xin lỗi thì ba mẹ sẽ không tức giận nữa, mọi người sẽ không truy cứu nữa.
Lúc đó cô quá ngu ngốc, không trộm tiền cũng xin lỗi, không đánh người cũng xin lỗi, những chuyện không có làm cũng xin lỗi.
Cuối cùng, chính là bị cha mẹ ruột chán ghét, và danh tiếng ở Giang thành ngày càng xấu đi.
Nhưng bây giờ cô đã không còn ngu ngốc nữa.
“Tôi không đi Cố gia, cũng không xin lỗi Sở Ngọc Diệp, trừ khi tôi chết.”
“Vậy mày đi chết đi, để Cố gia nguôi giận.” - Sở Vân Quốc rống lên: “Mặt mũi của Sở gia bị mày làm mất sạch, mày không chết, tao cũng muốn giết chết mày.”
Cố gia ở Giang thành là cái gì đó không thể đụng được.
Nếu Sở Mộ Nhiễm chết đi có thể xoa dịu cơn giận của Cố Minh Dạ, ông ta cũng vui lòng.
Sở Vân Quốc ép buộc lôi Sở Mộ Nhiễm lên xe đi đến Cố gia xin lỗi, ngay cả quần áo xộc xệch cũng không cho cô thay ra.
Ngồi trên xe với cơ thể đau nhức khiến cô nhớ đến sự điên cuồng đêm qua của người đàn ông kia.
Ánh mắt kia lạnh lùng và u ám, đôi bàn tay mạnh mẽ bóp lấy cổ cô, chính là muốn lấy mạng cô… Nếu không phải Sở Ngọc Diệp đột nhiên lên cơn đau tim thì có lẽ bây giờ cô đã trở thành một cái xác.
Đến của Cố gia, cận vệ không cho họ vào và nói rằng Cố thiếu không có ở nhà, vậy nên Sở Vân Quốc liền đưa Sở Mộ Nhiễm đến bệnh viện.
Sở Vân Quốc lôi kéo Sở Mộ Nhiễm đi vào bên trong bệnh viện, cô bị lôi đi như một con rối và không còn chút sức lực phản kháng.
Đến bên ngoài phòng bệnh của Sở Ngọc Diệp, cô nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đứng đó.
Là Cố Minh Dạ.
Nhìn thấy hắn, trái tim cô đột nhiên quặn đau, đôi mắt cô cụp xuống.
“Cố thiếu, ngài đến đây xem Ngọc Diệp sao?” - Sở Vân Quốc nhìn Cố Mạc Dạ nịnh nọt: “Chuyện đêm qua thật sự là xin lỗi ngài, tôi mang theo nghiệt chủng này đến xin lỗi ngài.”
Nói xong, trừng mắt nhìn Sở Mộ Nhiễm: “Còn không nhanh xin lỗi Cố thiếu.”
Không kịp phòng bị, Sở Mộ Nhiễm đã bị đạp ngã xuống đất, khi ngẩng đầu lên bắt gặp một đôi mắt phượng sâu thẩm đen như vực thẳm.
Hắn cao cao tại thượng, cô hèn mọn như bùn nhão.
Thật khó tin, một tuần trước cô còn bám lấy anh, theo đuổi anh, toàn tâm toàn ý trao cả cảm tình cho anh, nguyện vì anh mà làm bất cứ chuyện gì.
Đúng là vừa ngu ngốc vừa ngây thơ.
Sở Mộ Nhiễm cong môi lên cười tự giễu.
“Còn không nói xin lỗi.” - Sở Vân Quốc hung hăng tát mạnh vào đầu Sở Mộ Nhiễm khiến đầu cô choáng váng, ông ta hèn mọn nhìn Cố Minh Dạ nói: “Sở gia chúng ta chính là gia môn bất hạnh, sinh ra một cái nghiệt chủng, dám đi câu dẫn Cố thiếu, xin ngài đừng giận chúng tôi.”
“Không, tôi không xin lỗi.”
Sở Mộ Nhiễm loạng choạng đứng dậy, dùng đôi mắt bình tĩnh và quật cường nhìn Cố Minh Dạ.
Dù cô có chật vật với gương mặt sưng vù, tóc tai rối bời nhưng ánh mắt đen láy của cô vô cùng sạch sẽ khiến người ta không nhìn ra sự chật vật của cô.
“Mày không xin lỗi, không xin lỗi tao sẽ đánh chết mày.” - Sở Vân Quốc tức. giận đến nỗi dùng chân đấm đá, hận không thể thật sự giết chết cô.
“Đủ rồi.” - Cố Minh Dạ cau mày, giọng lạnh lẽo vang lên.
Sở Mộ Nhiễm ngẩng đầu có chút kinh ngạc, không lẽ… Cố Mạc Dạ sẽ thay cô nói chuyện?
“Ngọc Diệp cần nghĩ ngơi, các người đừng gây ầm ĩ.” - Giọng nói của hắn lạnh đến thấu xương, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng nhìn Sở Mộ Nhiễm: “Còn có, nếu không cam tâm tình nguyện xin lỗi, tôi sẽ không tiếp nhận, Ngọc Diệp cũng không tiếp nhận.”
“Tôi sẽ không bao giờ xin lỗi với những việc tôi không làm, ngay cả khi tôi chết.” - Trái tim Sở Mộ Nhiễm lạnh như băng, ngước mắt nhìn vào mắt Cố Minh Dạ, trong mắt cô đã không còn sự mê luyến trước kia, chỉ còn lại sự lạnh lẽo chết chóc.
Chết?
Nói thì dễ.
Đôi môi Cố Minh Dạ cong lên đầy khinh bỉ, liếc nhìn Sở Mộ Nhiễm, bước chân vòng qua cô rời khỏi.
Sau lưng hắn, vang lên âm thanh Sở Vân Quốc mắng chửi.
“Đồ tiện nhân, trước mặt Cố thiếu còn không biết tốt xấu, mày muốn chết sao?”
“Khiến chị của mày tức giận đến nhập viện, sao mày lại ác độc như vậy?”
…..
Cố Minh Dạ đi đến cửa thang máy, tiếng mắng chửi vẫn còn vang vọng sau lưng, khiến Cố Minh Dạ không nhịn được liếc nhìn một cái.
Chỉ thấy bóng lưng mảnh khảnh kia dựa vào tường, trong lòng anh có chút phiền não khó diễn giải.
Tại sao cô gái đó không vì mình mà giải thích.
Không có khả năng tự vệ còn bướng bỉnh chỉ nhận lại sự thua thiệt, cô ta không biết sao?
Cả Giang thành đồn đại Sở Mộ Nhiễm là nữ nhân phóng đãng, bởi vì ghen ghét chị gái mà học làm cái xấu để thu hút sự chú ý của cha mẹ… Cố Minh Dạ cũng từng cho là như vậy, nhưng mà cái đêm hoang đường tối qua, anh mới biết, là lần đầu của cô.
Cô ấy sạch sẽ.
Ngoài sạch sẽ, còn rất ngây ngô.
Sở Mộ Nhiễm tỉnh lại khi trời đã phủ một màu đen huyền bí.
Khi cô mở mắt liền bắt gặp ánh mắt của Sở Ngọc Diệp đang nhìn cô chằm chằm, sau đó cô ta nở nụ cười nhàn nhạt.
“Cô tỉnh rồi à, tôi cứ nghĩ cô sẽ ngủ đến sáng.” - Sở Ngọc Diệp cười một tiếng: “Ba nói cô ở lại chăm sóc tôi, vậy mà cô thật không có tâm.”
“Thì sao?”
“Xem ra hôm nay cô thật sự không thoải mái, nằm ở ghế sô pha có thể ngủ ngon như vậy, nhìn ra còn không bằng một con chó.” - Sở Ngọc Diệp cười cười.
“Tất nhiên mệt, tôi vừa ngủ với anh rể cho nên khá mệt, không rãnh tranh cãi với cô.” - Sở Mộ Nhiễm nhếch môi: “Nhân tiện, cô còn chưa từng làm tình với anh rể của tôi phải không? Lại nói, tôi là nữ nhân đầu tiên của hắn, haha…thật sự là có lời, cảm ơn nhé, chị gái.”
“Mày…” - Sở Ngọc Diệp tức giận đến phát run, hận không thể xé rách miệng Sở Mộ Nhiễm.
Bọn họ chính xác là chưa từng làm qua.
Cố Minh Dạ vô cùng yêu chiều cô, nhưng cô ta lại dè dặt và cẩn trọng nói rằng sẽ giao lần đầu cho anh trong đêm tân hôn. Người đàn ông lạnh lùng và tự chủ cũng tôn trọng cô, vì cô cự tuyệt tất cả cám dỗ, giữ bản thân trong sạch.
Vì muốn cho Sở Mộ Nhiễm một cú chí mạng, cô ta đành phải ác tâm thiết kế bố trận này, nhưng bây giờ liền cảm thấy có chút hối hận.
“Cô còn dám nghĩ có thể kiếm lời, Minh Dạ còn một chút nữa bóp chết cô, cả Sở gia cũng sẽ không chứa chấp cô.”
“Đây không phải là những gì cô muốn à? Để cho tôi thân bại danh liệt, cô thành công làm tu hú chiếm tổ. Để hãm hại tôi, cô còn dám tìm đến cả phóng viên và cảnh sát đến… Sở Ngọc Diệp, cô không sợ chơi với lửa có ngày chết cháy sao?”
“Cô cho rằng tôi ngu như cô à?” - Sở Ngọc Diệp che miệng cười: “Những đám cảnh sát và phóng viên chỉ là đám lưu manh đóng giả. Có Minh Dạ ở đó tin tức sẽ không được lọt ra ngoài sao phải tốn nhiều tiền thuê người thật, chỉ cần đạt được mục đích của tôi là đủ.”
Đôi mắt Sở Mộ Nhiễm vô cùng lạnh lẽo, không nghĩ Sở Ngọc Diệp vô sỉ đến trình độ này.
“Chỉ là…” - Sở Ngọc Diệp có chút thất vọng: Tại sao con chó kia không kéo cái mền giật xuống, để cho mọi người nhìn thấy cơ thể của một cái nữ nhân vạn người đè có bao nhiêu mê người chứ?”
Sở Mộ Nhiễm gật đầu: “Ừ, là anh rể đã che chắn cho tôi. Anh ấy sao có thể trơ mắt nhìn nữ nhân của anh ấy bị người ta nhìn thấy chứ, đàn ông mà, cần thể diện.”
Sở Ngọc Diệp tức giận rống lên: “Câm miệng lại.”
“Cô đã làm ra chuyện đáng xấu hổ ảnh hưởng đến Sở gia, lại bị Mộ gia từ hôn, cô nghĩ ba sẽ bỏ qua cho cô à? Bây bao vây tứ phía, cô còn không mau quỳ xuống cầu xin tôi.”
“Cầu xin cô? Có chết tôi cũng không cầu xin cô.”
Sở Ngọc Diệp cười lạnh: “Thật sao? Nếu vậy thì cái gọi là bà Chu kia phải làm sao có thể phẫu thuật đây? Vì muốn có tiền cô đồng ý đính hôn với Mộ Viễn Hoàng, bây giờ đều bị từ hôn, cô cảm thấy ba sẽ cho cô tiền à? Cô bây giờ không cầu xin tôi thì sẽ cầu xin ai?”
“Mẹ nó con khốn Sở Ngọc Diệp, đó cũng là bà nội của cô, bây giờ cô mang bà ấy ra uy hiếp tôi?.” - Sở Mộ Nhiễm đột nhiên tức giận, đưa tay tát mạnh vào gương mặt Sở Ngọc Diệp.
Lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh vang lên một tiếng “ầm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro