Cô Là Đồ Chơi Của Tôi
Hoa Ly Ly 1350
2024-10-16 15:42:47
“Còn có thể là thế nào, chính là anh ta ngủ với tôi đến nghiện, tối hôm nay lại hẹn tôi đến ngủ thôi.” - Không đợi Cố Minh Dạ nói, Sở Mộ Nhiễm nhếch môi cười khinh: “Sở phu nhân, tôi thật sự hiếu kỳ, các người nhận được cuộc điện thoại kia tới giờ cũng chưa đến nửa giờ, các người là từ bệnh viện vượt tất cả đèn đỏ đến đây sao?”
“Đúng vậy thì sao?” - Hà Cẩm Thu nhướng mày: “Tao đến trễ một chút, mày liền bỏ trốn đi phải không?”
Sở Mộ Nhiễm lắc đầu: “Tôi chỉ tò mò, coi như là tôi gọi cú điện thoại đó, cũng không nói vị trí cho các người. Các người có tinh nhãn sao? Liền biết được chúng tôi ở Đế Vương, còn biết chính xác phòng… Ồ, Sở đại tiểu thư có dị năng đặc biệt sao?”
Sở Ngọc Diệp căng thẳng, siết chặt tay Cố Minh Dạ trong vô thức.
Hà Cẩm Thu định trả lời, nhưng cũng không hiểu nên nhìn Sở Ngọc Diệp: “Ngọc Diệp con nói cho nó đi, yên tâm, mẹ hôm nay làm chỗ dựa cho con, không để con chịu ủy khuất.”
“Mẹ, mẹ thật tốt với con.” - Sở Ngọc Diệp từ tròn ngực Cố Minh Dạ chạy đến nhào vào lòng Hà Cẩm Thu: “Con nhận được điện thoại của em ấy, nghe em ấy và Minh Dạ như vậy, trong lòng vô cùng bi thương. Đúng lúc con nhận được một tin nhắn, nói họ ở Đế Vương, còn cho con số phòng…”
“Mày nghe thấy chưa, Ngọc Diệp nhà ta không phải loại người nham hiểm độc ác như mày, mày đừng cho rằng mọi người đều bị mù mà qua mặt.”
“Không mù, tôi còn cảm thấy không những các người mắt mù mà tâm cũng mù. Sở đại tiểu thư nói có tin nhắn, nó ở đâu, mang ra đây. Lại nói cô đã biết người gọi là tôi, tại sao không nói cho Sở phu nhân là tôi, để bà ta tới đây nhìn thấy tôi sợ hết hồn.”
Sở Ngọc Diệp cúi đầu cắn môi đáng thương: “Tin nhắn kia tôi đã xóa bỏ, đây là chuyện quá đau buồn, giữ nó làm gì? Tôi không nói với mẹ…là vì…vì…”
Trong lòng ngực Hà Cẩm Thu, Sở Ngọc Diệp khóc đến thương tâm, giống như không muốn nhắc đến chuyện này.
Hà Cẩm Thu đau lòng nói: “Ngọc Diệp ngoan, con không muốn nói thì đừng nói, mẹ hiểu…hôm nay bất kể ai cũng không được bắt nạt con, dù mẹ không làm được, cũng có ba con sẽ ra mặt cho con.”
“Cái gì?” - Sở Ngọc Diệp lớn giọng, mặt tràn ngập khẩn trương: “Baba cũng biết chuyện này sao?”
“Đúng vậy.” - Hà Cẩm Thu gật đầu.
Sở Ngọc Diêp sắc mặt tái nhợt, muốn nói gì đó thì cánh cửa lần nữa đẩy ra.
Chưa kịp nhìn ai, Sở Vân Quốc đã gầm lên: “Là tiện nhân nào không có liêm sỉ dám câu dẫn con rể Sở gia.”
Cố Minh Dạ đen mặt đứng lên, Sở Mộ Nhiễm ngồi ở sô pha nhoẻn môi bật cười.
Sau đó nhìn về phái Sở Mộ Nhiễm: “Sở Mộ Nhiễm, đây là chuyện gì, sao mày lại ở đây?”
Sở Ngọc Diệp vội vàng giải thích: “Ba, là em gái đang đùa thôi. Mộ Nhiễm đến đây chơi tình cờ gặp Minh Dạ đến uống rượu nên con bé lấy điện thoại của anh ấy gọi cho con. Thực ra không có chuyện gì xảy ra cả.”
Sở Ngọc Diệp hận đến cắn răng.
Hận không hất được nước bẩn lên Sở Mộ Nhiễm.
Hận Cố Minh Dạ không đủ kiên định bị Sở Mộ Nhiễm cám dỗ.
Hận Hà Cẩm Thu ngu dốt đi nói cho Sở Vân Quốc.
Lại càng hận Sở Vân Quốc uy thế ép người.
Nhưng lúc này cô ta chỉ có thể che giấu toàn bộ hận ý.
Cô ta biết Cố Minh Dạ sẽ không để mất mặt mũi, nên lại nhìn Cố Minh Dạ đầy khẩn cầu: “Minh Dạ, anh giải thích với ba em một chút đi.”
Chỉ cần Cố Minh Dạ nói không có, mọi thứ sẽ không có gì thay đổi.
Mọi người đều nhìn về phía Cố Minh Dạ, ngay cả Sở Mộ Nhiễm cũng muốn nghe câu trả lời của hắn.
“Cố thiếu, anh nói thử xem?” - Sở Mộ Nhiễm bước đến gần anh, cô ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn in dấu bàn tay, đôi mắt trong trẻo như mặt hồ mùa thu, phản chiếu bóng dáng anh.
“Em hy vọng tôi trả lời thế nào?” - Cố Minh Dạ nặng nề mở miệng.
Sở Mộ Nhiễm sững sờ.
Hỏi cô?
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng bị hắn từ bỏ một lần nữa, bây giờ hắn nói ra câu này, cô thật sự muốn nói vớ Sở Vân Quốc rằng cô và Cố Minh Dạ thật sự có quan hệ, và cô cũng có cơ hội gả cho Cố Minh Dạ.
Sở Vân Quốc là kẻ hám lợi, chỉ cần ông ta biết Sở Ngọc Diệp không còn giá trị, sẽ đá cô ta mà nâng niu cô, tới lúc đó tiền thuốc men của bà nội Chu sẽ không cần lo.
Và tất nhiên chuyện này sẽ đả kích tới Sở Ngọc Diệp, cho cô ta biết Sở Mộ Nhiễm cô không có dễ trêu.
Một mũi tên giết hai con nhạn.
Sở Mộ Nhiễm chớp mắt quyến rũ: “Mặc kệ tôi yêu cầu ta sao, Cố thiếu liền nghe lời tôi?”
“Ừ.” - Cố Minh Dạ gật đầu.
Sở Mộ Nhiễm cảm thấy người đàn ông này thật ngoan.
Nhưng mà…
Khóe môi cô hơi nhếch lên, giọng nói như bố thí: “Đã vậy thì anh nên đối xử tốt với chị gái tôi. Cô ta yêu anh đến vậy, yêu một cách hèn mọn và tính kế khắp nơi, thật đáng thương.”
Sắc mặt Cố Minh Dạ trở nên lạnh lùng, anh đang cố gắng kiềm chế cảm giác muốn túm cổ người phụ nữ trước mắt muốn cô ta bỏ xuống sự bình tĩnh và đắc ý của cô.
Sở Ngọc Diệp tức giận đến phát rung nhưng cô ta không dám làm gì lúc này.
Cô ta ủy khuất nắm tay Hà Cẩm Thu, r hiệu cho Hà Cẩm Thu lên tiếng.
“Còn bản thân mày thì sao? Nếu mày đã chủ động rút lui, mày phải thề rằng từ nay sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Cố thiếu nửa.” - Hà Cẩm Thu chán ghét mở miệng: “Nếu mày thề, chuyện hôm nay sẽ không truy cứu nữa, sẽ cho mày một khoảng tiền xem như là phí bịt miệng.”
“Được.” - Sở Mộ Nhiễm gật đầu: “Nếu các người trả đủ tiền, tôi sẽ không bao giờ quấy rầy Cố thiếu nữa. Khi nãy tôi cũng nói với anh ta rồi, về sau chỉ nên xem nhau là người xa lạ.”
“Không cần đến mức đó đâu…” - Ánh mắt Sở Vân Quốc lóe lên: “Tiểu Nhiễm, con là em gái của Ngọc Diệp, về sau chắc chắn sẽ tiếp xúc với Cố thiếu, không cần phải như vậy.”
Sở Mộ Nhiễm muốn cười.
Nhìn xem, Sở Vân Quốc đang bắt đầu tính kế rồi.
Cô liếc nhìn Sở Ngọc Diệp, gương mặt tái nhợt, cũng không biết có thật là tái phát bệnh tim hay không, bàn tay che lấy trái tim, làm bộ dạng sống dở chết dở, có vẻ rất đáng thương…
Haha, đáng đời.
“Tôi ngược lại có việc làm ăn muốn bàn với Sở tổng, không biết ý Sở tổng thế nào?” - Cố Minh Dạ lạnh lùng lên tiếng, đôi mắt đen sâu thẳm khiến không ai đoán được suy nghĩ của anh ta.
“Là chuyện làm ăn gì?”- Sở Vân Quốc hứng thú hỏi.
Cố Minh Dạ nhàn nhạt liếc nhìn Sở Mộ Nhiễm.
Sở Mộ Nhiễm đột nhiên có dự cảm không tốt.
“Tôi và Ngọc Diệp cảm tình không tệ, nếu không có gì ngoài ý muốn, vị trí Cố phu nhân chính là dành cho cô ấy. Nhưng mà chuyện ngoài ý muốn lần trước xảy ra, tôi bây giờ đối với con gái thứ hai của ông có hứng thú… tôi không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần khi tôi có nhu cầu, cô ấy liền đến ngủ, ông cảm thấy thế nào?”
“Có thể, đương nhiên có thể, chỉ cần Cố thiếu cần, để nó mỗi ngày hầu hạ ngài cũng không quan trọng.”
Đứa lớn làm Cố phu nhân, đứa nhỏ là bồi ngủ cho Cố Minh Dạ.
Sở Vân Quốc không có cảm thấy bị sỉ nhục, ngược lại còn rất vui mừng.
“Có thể con mẹ nhà ông, ông muốn ngủ thì chính mình đi ngủ với hắn ta.” - Sở Mộ Nhiễm phi thường tức giận gầm lên với Sở Vân Quốc, cô không bao giờ nghĩ ra chuyện này sẽ đi đến kết quả này.
Rõ ràng cô đã cho tất cả mọi người đường lui, chỉ cần như vậy, hai người bọn họ kết hôn, cô sẽ không còn liên quan đến Sở gia hay Cố Minh Dạ nữa. Nhưng hắn muốn cô lại ngủ với hắn? Hắn ta sao không đi chết đi.
“Còn có anh.” - Sở Mộ Nhiễm trừng mắt nhìn Cố Minh Dạ: “Anh muốn ngủ với tôi, con mẹ nó tôi đây không thích ngủ với anh. Anh cút đi càng xa càng tốt, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Cố Minh Dạ phớt lờ lời nói của Sở Mộ Nhiễm, nhìn Sở Vân Quốc nói: “Sở tổng thật thức thời, ngày mai hãy đến Cố thị một chuyến, tôi có mấy hạng mục cùng Sở tổng hợp tác.”
“Được được, tôi luôn tin tưởng vào tầm nhìn của Cố thiếu.”
“Vậy chuyện hợp đồng Tiểu Nhiễm giao cho ông xử lý, ông mau chóng làm tốt.” - nhớ ra cái gì đó, Cố Minh Dạ nhàn nhạt lên tiếng: “Đúng rồi bà nội Chu của Tiểu Nhiễm đang nằm ở bệnh viện, công việc của tôi nhiều, nhờ Sở tổng trong nôm một chút.”
Sở Vân Quốc lập tức hiểu ý: “Tôi hiểu, tôi hiểu, sẽ rất nhanh giải quyết.”
“Ừ.” - Cố Minh Dạ gật đầu.
“Vậy chúng tôi không làm phiền Cố thiếu nữa.”
Sở Vân Quốc là một kẻ mưu mô, nhìn thấy Cố Minh Dạ liền hiểu ý, nhanh chóng kéo Hà Cẩm Thu và Sở Ngọc Diệp đi, để lại Sở Mộ Nhiễm ở lại cùng hắn.
Trước khi rời đi, Sở Vân Quốc còn đóng cửa lại nói: “Cố thiếu, chúc ngài tối nay vui vẻ.”
Sở Mộ Nhiễm tức giận đến mức ném bình hoa về phía cửa.
Người vừa đi, cô quay đầu nhìn về phía Cố Minh Dạ: “Cố Minh Dạ, anh có ý gì đây? Khi nãy trong phòng tắm tôi đã nói rõ ràng với anh rồi, tôi và anh cả đời không cần liên quan, cả đời không cần gặp lại, tôi không muốn có chút quan hệ tình cảm với anh nữa, anh không hiểu à?”
“Tôi hiểu, cho nên tôi mới mua cô, không có liên quan đến tình cảm.”
Sở Mộ Nhiễm: “…”
“Cô không phải từ bỏ tình cảm của tôi dành cho cô và vứt bỏ như giày rách sao? Như cô muốn, tôi sẽ không bao giờ nói tới chuyện tình cảm nữa và ký hợp đồng với cô. Từ giờ trở đi, cô sẽ là đồ chơi của tôi, gọi thì đến đuổi là đi.”
Người đàn ông cao lớn, tuấn tú, khuôn mặt lạnh lùng cùng đôi mắt phượng tĩnh mịch.
Đây là điều cô muốn sao?
Không phải?
Còn có, tại sao lại đau lòng như vậy?
“Anh đừng đùa nữa.” - Sở Mộ Nhiễm chế giễu: “Anh cho rằng Sở Vân Quốc có năng lực khiến tôi ký hợp đồng, làm đồ chơi cho anh à? Còn có, anh không sợ tôi động thủ với anh sao, anh không biết lúc làm tình chính là lúc đàn ông mất đi phòng bị nhất.”
“Cô định làm gì tôi?”
“Làm gì? Anh tính kế tôi, không coi tôi là người, bây giờ tôi chỉ muốn giết anh.”
“Được.” - Cố Minh Dạ nhếch đôi môi mỏng, từng bước đi về phía Sở Mộ Nhiễm.
Cô lùi lại, có chút hoảng: “Anh…anh muốn gì?”
“Cho cô cơ hội.”
Sở Mộ Nhiễm: “…”
“Cô không phải nói đàn ông lúc làm tình là mất phòng bị nhất sao? Cô thử xem cô có thể làm bị thương tôi không?” - Đôi mắt anh trầm xuống, Cố Minh Dạ ép Sở Mộ Nhiễm vào vách tường, dùng một tay khống chế cô, một tay chen vào áo ngủ cô tìm kiếm.
Động tác quá nhanh, Sở Mộ Nhiễm không kịp phản kháng.
“Cố Minh Dạ, anh muốn làm gì? Khốn nạn, buông tôi ra.”.
“Làm cô.”
Bên trong Sở Mộ Nhiễm không mặc nội y, Cố Minh Dạ dễ dàng động thân, hai người cùng một tư thế đứng, khiến cả hai đều rên nhẹ.
Không đợi cô thích nghi, Cố Minh Da càng lúc càng di chuyển mạnh mẽ, như thể muốn xé cô thành từng mãnh, nhưng cũng là không muốn rời bỏ.
Lực mạnh đến mức, Cố Minh Dạ đụng mạnh vào nơi sâu nhất, Sở Mộ Nhiễm hét lên một tiếng, nước mắt sinh lý túa ra.
“Cố Minh Dạ, anh, mẹ nó…buông tôi ra… nếu không tôi sẽ động thủ.”
Sở Mộ Nhiễm muốn đánh nhưng bàn tay bị Cố Minh Dạ khóa chặt.
Cô giống như một con thỏ, bị một con sói đói ăn sạch.
Toàn bộ động tác đều không ảnh hưởng đến sự ra vào mạnh mẽ không có chút ý định dừng lại.
Cuối cùng, Sở Mộ Nhiệm há miệng cắn vào vai Cố Minh Dạ, nhưng hắn ta không có chút nào đau đớn, bên dưới tăng thêm một tầng mạnh bạo như đang trừng phạt.
Sở Mộ Nhiễm ê cả răng nhả khối thịt ra, trên vai cơ bắp cuồn cuộn cứng ngắt, hắn không bị thương còn cô muốn gãy răng.
Sở Mộ Nhiễm chấp nhận số phận mà không phản kháng nữa.
Cô tùy ý đẻ hắn làm cho đến ngủ quên, ngủ quên lại bị hắn làm tỉnh, tỉnh lại mơ mơ màng màng ngủ mất, chờ đến lần thứ hai tỉnh lại, căn phòng đã không còn bóng người.
Sở Mộ Nhiễm nhất thời ngồi dậy không nổi, toàn thân đau nhức, trên thân dưới thân không có chỗ nào không có dấu vết.
“Cố Minh Dạ, con mẹ nó thằng khốn nạn, đồ máu lạnh, quái thú, cầm thú, chó má.” - Sở Mộ Nhiễm tức giận đến mức đấm mạnh trên giường, cắn răng cắn lợi gào thét mắng chửi không tiếc lời.
“Đúng vậy thì sao?” - Hà Cẩm Thu nhướng mày: “Tao đến trễ một chút, mày liền bỏ trốn đi phải không?”
Sở Mộ Nhiễm lắc đầu: “Tôi chỉ tò mò, coi như là tôi gọi cú điện thoại đó, cũng không nói vị trí cho các người. Các người có tinh nhãn sao? Liền biết được chúng tôi ở Đế Vương, còn biết chính xác phòng… Ồ, Sở đại tiểu thư có dị năng đặc biệt sao?”
Sở Ngọc Diệp căng thẳng, siết chặt tay Cố Minh Dạ trong vô thức.
Hà Cẩm Thu định trả lời, nhưng cũng không hiểu nên nhìn Sở Ngọc Diệp: “Ngọc Diệp con nói cho nó đi, yên tâm, mẹ hôm nay làm chỗ dựa cho con, không để con chịu ủy khuất.”
“Mẹ, mẹ thật tốt với con.” - Sở Ngọc Diệp từ tròn ngực Cố Minh Dạ chạy đến nhào vào lòng Hà Cẩm Thu: “Con nhận được điện thoại của em ấy, nghe em ấy và Minh Dạ như vậy, trong lòng vô cùng bi thương. Đúng lúc con nhận được một tin nhắn, nói họ ở Đế Vương, còn cho con số phòng…”
“Mày nghe thấy chưa, Ngọc Diệp nhà ta không phải loại người nham hiểm độc ác như mày, mày đừng cho rằng mọi người đều bị mù mà qua mặt.”
“Không mù, tôi còn cảm thấy không những các người mắt mù mà tâm cũng mù. Sở đại tiểu thư nói có tin nhắn, nó ở đâu, mang ra đây. Lại nói cô đã biết người gọi là tôi, tại sao không nói cho Sở phu nhân là tôi, để bà ta tới đây nhìn thấy tôi sợ hết hồn.”
Sở Ngọc Diệp cúi đầu cắn môi đáng thương: “Tin nhắn kia tôi đã xóa bỏ, đây là chuyện quá đau buồn, giữ nó làm gì? Tôi không nói với mẹ…là vì…vì…”
Trong lòng ngực Hà Cẩm Thu, Sở Ngọc Diệp khóc đến thương tâm, giống như không muốn nhắc đến chuyện này.
Hà Cẩm Thu đau lòng nói: “Ngọc Diệp ngoan, con không muốn nói thì đừng nói, mẹ hiểu…hôm nay bất kể ai cũng không được bắt nạt con, dù mẹ không làm được, cũng có ba con sẽ ra mặt cho con.”
“Cái gì?” - Sở Ngọc Diệp lớn giọng, mặt tràn ngập khẩn trương: “Baba cũng biết chuyện này sao?”
“Đúng vậy.” - Hà Cẩm Thu gật đầu.
Sở Ngọc Diêp sắc mặt tái nhợt, muốn nói gì đó thì cánh cửa lần nữa đẩy ra.
Chưa kịp nhìn ai, Sở Vân Quốc đã gầm lên: “Là tiện nhân nào không có liêm sỉ dám câu dẫn con rể Sở gia.”
Cố Minh Dạ đen mặt đứng lên, Sở Mộ Nhiễm ngồi ở sô pha nhoẻn môi bật cười.
Sau đó nhìn về phái Sở Mộ Nhiễm: “Sở Mộ Nhiễm, đây là chuyện gì, sao mày lại ở đây?”
Sở Ngọc Diệp vội vàng giải thích: “Ba, là em gái đang đùa thôi. Mộ Nhiễm đến đây chơi tình cờ gặp Minh Dạ đến uống rượu nên con bé lấy điện thoại của anh ấy gọi cho con. Thực ra không có chuyện gì xảy ra cả.”
Sở Ngọc Diệp hận đến cắn răng.
Hận không hất được nước bẩn lên Sở Mộ Nhiễm.
Hận Cố Minh Dạ không đủ kiên định bị Sở Mộ Nhiễm cám dỗ.
Hận Hà Cẩm Thu ngu dốt đi nói cho Sở Vân Quốc.
Lại càng hận Sở Vân Quốc uy thế ép người.
Nhưng lúc này cô ta chỉ có thể che giấu toàn bộ hận ý.
Cô ta biết Cố Minh Dạ sẽ không để mất mặt mũi, nên lại nhìn Cố Minh Dạ đầy khẩn cầu: “Minh Dạ, anh giải thích với ba em một chút đi.”
Chỉ cần Cố Minh Dạ nói không có, mọi thứ sẽ không có gì thay đổi.
Mọi người đều nhìn về phía Cố Minh Dạ, ngay cả Sở Mộ Nhiễm cũng muốn nghe câu trả lời của hắn.
“Cố thiếu, anh nói thử xem?” - Sở Mộ Nhiễm bước đến gần anh, cô ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn in dấu bàn tay, đôi mắt trong trẻo như mặt hồ mùa thu, phản chiếu bóng dáng anh.
“Em hy vọng tôi trả lời thế nào?” - Cố Minh Dạ nặng nề mở miệng.
Sở Mộ Nhiễm sững sờ.
Hỏi cô?
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng bị hắn từ bỏ một lần nữa, bây giờ hắn nói ra câu này, cô thật sự muốn nói vớ Sở Vân Quốc rằng cô và Cố Minh Dạ thật sự có quan hệ, và cô cũng có cơ hội gả cho Cố Minh Dạ.
Sở Vân Quốc là kẻ hám lợi, chỉ cần ông ta biết Sở Ngọc Diệp không còn giá trị, sẽ đá cô ta mà nâng niu cô, tới lúc đó tiền thuốc men của bà nội Chu sẽ không cần lo.
Và tất nhiên chuyện này sẽ đả kích tới Sở Ngọc Diệp, cho cô ta biết Sở Mộ Nhiễm cô không có dễ trêu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một mũi tên giết hai con nhạn.
Sở Mộ Nhiễm chớp mắt quyến rũ: “Mặc kệ tôi yêu cầu ta sao, Cố thiếu liền nghe lời tôi?”
“Ừ.” - Cố Minh Dạ gật đầu.
Sở Mộ Nhiễm cảm thấy người đàn ông này thật ngoan.
Nhưng mà…
Khóe môi cô hơi nhếch lên, giọng nói như bố thí: “Đã vậy thì anh nên đối xử tốt với chị gái tôi. Cô ta yêu anh đến vậy, yêu một cách hèn mọn và tính kế khắp nơi, thật đáng thương.”
Sắc mặt Cố Minh Dạ trở nên lạnh lùng, anh đang cố gắng kiềm chế cảm giác muốn túm cổ người phụ nữ trước mắt muốn cô ta bỏ xuống sự bình tĩnh và đắc ý của cô.
Sở Ngọc Diệp tức giận đến phát rung nhưng cô ta không dám làm gì lúc này.
Cô ta ủy khuất nắm tay Hà Cẩm Thu, r hiệu cho Hà Cẩm Thu lên tiếng.
“Còn bản thân mày thì sao? Nếu mày đã chủ động rút lui, mày phải thề rằng từ nay sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt Cố thiếu nửa.” - Hà Cẩm Thu chán ghét mở miệng: “Nếu mày thề, chuyện hôm nay sẽ không truy cứu nữa, sẽ cho mày một khoảng tiền xem như là phí bịt miệng.”
“Được.” - Sở Mộ Nhiễm gật đầu: “Nếu các người trả đủ tiền, tôi sẽ không bao giờ quấy rầy Cố thiếu nữa. Khi nãy tôi cũng nói với anh ta rồi, về sau chỉ nên xem nhau là người xa lạ.”
“Không cần đến mức đó đâu…” - Ánh mắt Sở Vân Quốc lóe lên: “Tiểu Nhiễm, con là em gái của Ngọc Diệp, về sau chắc chắn sẽ tiếp xúc với Cố thiếu, không cần phải như vậy.”
Sở Mộ Nhiễm muốn cười.
Nhìn xem, Sở Vân Quốc đang bắt đầu tính kế rồi.
Cô liếc nhìn Sở Ngọc Diệp, gương mặt tái nhợt, cũng không biết có thật là tái phát bệnh tim hay không, bàn tay che lấy trái tim, làm bộ dạng sống dở chết dở, có vẻ rất đáng thương…
Haha, đáng đời.
“Tôi ngược lại có việc làm ăn muốn bàn với Sở tổng, không biết ý Sở tổng thế nào?” - Cố Minh Dạ lạnh lùng lên tiếng, đôi mắt đen sâu thẳm khiến không ai đoán được suy nghĩ của anh ta.
“Là chuyện làm ăn gì?”- Sở Vân Quốc hứng thú hỏi.
Cố Minh Dạ nhàn nhạt liếc nhìn Sở Mộ Nhiễm.
Sở Mộ Nhiễm đột nhiên có dự cảm không tốt.
“Tôi và Ngọc Diệp cảm tình không tệ, nếu không có gì ngoài ý muốn, vị trí Cố phu nhân chính là dành cho cô ấy. Nhưng mà chuyện ngoài ý muốn lần trước xảy ra, tôi bây giờ đối với con gái thứ hai của ông có hứng thú… tôi không có yêu cầu gì nhiều, chỉ cần khi tôi có nhu cầu, cô ấy liền đến ngủ, ông cảm thấy thế nào?”
“Có thể, đương nhiên có thể, chỉ cần Cố thiếu cần, để nó mỗi ngày hầu hạ ngài cũng không quan trọng.”
Đứa lớn làm Cố phu nhân, đứa nhỏ là bồi ngủ cho Cố Minh Dạ.
Sở Vân Quốc không có cảm thấy bị sỉ nhục, ngược lại còn rất vui mừng.
“Có thể con mẹ nhà ông, ông muốn ngủ thì chính mình đi ngủ với hắn ta.” - Sở Mộ Nhiễm phi thường tức giận gầm lên với Sở Vân Quốc, cô không bao giờ nghĩ ra chuyện này sẽ đi đến kết quả này.
Rõ ràng cô đã cho tất cả mọi người đường lui, chỉ cần như vậy, hai người bọn họ kết hôn, cô sẽ không còn liên quan đến Sở gia hay Cố Minh Dạ nữa. Nhưng hắn muốn cô lại ngủ với hắn? Hắn ta sao không đi chết đi.
“Còn có anh.” - Sở Mộ Nhiễm trừng mắt nhìn Cố Minh Dạ: “Anh muốn ngủ với tôi, con mẹ nó tôi đây không thích ngủ với anh. Anh cút đi càng xa càng tốt, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Cố Minh Dạ phớt lờ lời nói của Sở Mộ Nhiễm, nhìn Sở Vân Quốc nói: “Sở tổng thật thức thời, ngày mai hãy đến Cố thị một chuyến, tôi có mấy hạng mục cùng Sở tổng hợp tác.”
“Được được, tôi luôn tin tưởng vào tầm nhìn của Cố thiếu.”
“Vậy chuyện hợp đồng Tiểu Nhiễm giao cho ông xử lý, ông mau chóng làm tốt.” - nhớ ra cái gì đó, Cố Minh Dạ nhàn nhạt lên tiếng: “Đúng rồi bà nội Chu của Tiểu Nhiễm đang nằm ở bệnh viện, công việc của tôi nhiều, nhờ Sở tổng trong nôm một chút.”
Sở Vân Quốc lập tức hiểu ý: “Tôi hiểu, tôi hiểu, sẽ rất nhanh giải quyết.”
“Ừ.” - Cố Minh Dạ gật đầu.
“Vậy chúng tôi không làm phiền Cố thiếu nữa.”
Sở Vân Quốc là một kẻ mưu mô, nhìn thấy Cố Minh Dạ liền hiểu ý, nhanh chóng kéo Hà Cẩm Thu và Sở Ngọc Diệp đi, để lại Sở Mộ Nhiễm ở lại cùng hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước khi rời đi, Sở Vân Quốc còn đóng cửa lại nói: “Cố thiếu, chúc ngài tối nay vui vẻ.”
Sở Mộ Nhiễm tức giận đến mức ném bình hoa về phía cửa.
Người vừa đi, cô quay đầu nhìn về phía Cố Minh Dạ: “Cố Minh Dạ, anh có ý gì đây? Khi nãy trong phòng tắm tôi đã nói rõ ràng với anh rồi, tôi và anh cả đời không cần liên quan, cả đời không cần gặp lại, tôi không muốn có chút quan hệ tình cảm với anh nữa, anh không hiểu à?”
“Tôi hiểu, cho nên tôi mới mua cô, không có liên quan đến tình cảm.”
Sở Mộ Nhiễm: “…”
“Cô không phải từ bỏ tình cảm của tôi dành cho cô và vứt bỏ như giày rách sao? Như cô muốn, tôi sẽ không bao giờ nói tới chuyện tình cảm nữa và ký hợp đồng với cô. Từ giờ trở đi, cô sẽ là đồ chơi của tôi, gọi thì đến đuổi là đi.”
Người đàn ông cao lớn, tuấn tú, khuôn mặt lạnh lùng cùng đôi mắt phượng tĩnh mịch.
Đây là điều cô muốn sao?
Không phải?
Còn có, tại sao lại đau lòng như vậy?
“Anh đừng đùa nữa.” - Sở Mộ Nhiễm chế giễu: “Anh cho rằng Sở Vân Quốc có năng lực khiến tôi ký hợp đồng, làm đồ chơi cho anh à? Còn có, anh không sợ tôi động thủ với anh sao, anh không biết lúc làm tình chính là lúc đàn ông mất đi phòng bị nhất.”
“Cô định làm gì tôi?”
“Làm gì? Anh tính kế tôi, không coi tôi là người, bây giờ tôi chỉ muốn giết anh.”
“Được.” - Cố Minh Dạ nhếch đôi môi mỏng, từng bước đi về phía Sở Mộ Nhiễm.
Cô lùi lại, có chút hoảng: “Anh…anh muốn gì?”
“Cho cô cơ hội.”
Sở Mộ Nhiễm: “…”
“Cô không phải nói đàn ông lúc làm tình là mất phòng bị nhất sao? Cô thử xem cô có thể làm bị thương tôi không?” - Đôi mắt anh trầm xuống, Cố Minh Dạ ép Sở Mộ Nhiễm vào vách tường, dùng một tay khống chế cô, một tay chen vào áo ngủ cô tìm kiếm.
Động tác quá nhanh, Sở Mộ Nhiễm không kịp phản kháng.
“Cố Minh Dạ, anh muốn làm gì? Khốn nạn, buông tôi ra.”.
“Làm cô.”
Bên trong Sở Mộ Nhiễm không mặc nội y, Cố Minh Dạ dễ dàng động thân, hai người cùng một tư thế đứng, khiến cả hai đều rên nhẹ.
Không đợi cô thích nghi, Cố Minh Da càng lúc càng di chuyển mạnh mẽ, như thể muốn xé cô thành từng mãnh, nhưng cũng là không muốn rời bỏ.
Lực mạnh đến mức, Cố Minh Dạ đụng mạnh vào nơi sâu nhất, Sở Mộ Nhiễm hét lên một tiếng, nước mắt sinh lý túa ra.
“Cố Minh Dạ, anh, mẹ nó…buông tôi ra… nếu không tôi sẽ động thủ.”
Sở Mộ Nhiễm muốn đánh nhưng bàn tay bị Cố Minh Dạ khóa chặt.
Cô giống như một con thỏ, bị một con sói đói ăn sạch.
Toàn bộ động tác đều không ảnh hưởng đến sự ra vào mạnh mẽ không có chút ý định dừng lại.
Cuối cùng, Sở Mộ Nhiệm há miệng cắn vào vai Cố Minh Dạ, nhưng hắn ta không có chút nào đau đớn, bên dưới tăng thêm một tầng mạnh bạo như đang trừng phạt.
Sở Mộ Nhiễm ê cả răng nhả khối thịt ra, trên vai cơ bắp cuồn cuộn cứng ngắt, hắn không bị thương còn cô muốn gãy răng.
Sở Mộ Nhiễm chấp nhận số phận mà không phản kháng nữa.
Cô tùy ý đẻ hắn làm cho đến ngủ quên, ngủ quên lại bị hắn làm tỉnh, tỉnh lại mơ mơ màng màng ngủ mất, chờ đến lần thứ hai tỉnh lại, căn phòng đã không còn bóng người.
Sở Mộ Nhiễm nhất thời ngồi dậy không nổi, toàn thân đau nhức, trên thân dưới thân không có chỗ nào không có dấu vết.
“Cố Minh Dạ, con mẹ nó thằng khốn nạn, đồ máu lạnh, quái thú, cầm thú, chó má.” - Sở Mộ Nhiễm tức giận đến mức đấm mạnh trên giường, cắn răng cắn lợi gào thét mắng chửi không tiếc lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro