Không Thể Kiềm Chế Trước Em

Nhiễm Nhiễm, An...

Hoa Ly Ly 1350

2024-10-16 15:42:47

Nửa tháng, Cố Minh Dạ đi sớm về muộn.

Mỗi ngày nửa đêm đi về, mở thắt lưng, đè cô xuống giường làm cô đến không chút thương tiếc, đợi đến khi lửa tắt, phóng thích sau đó liền kéo quần lên rời đi, bỏ lại cô một mình ở căn phòng lớn.

Mỗi ngày đều như vậy, ngày mỗi ngày.

Thật sự là phạm tiện, cô vậy mà lại quen thuộc với sự hành hạ của anh.

Vết thương trên cơ thể được bôi thuốc hằng ngày, nhưng trái tim đã trở nên tê liệt, buổi tối đều mặc kệ Cố Minh Dạ dày vò mà không phản kháng.

Thân thể quá thành thật, sẽ run rẩy lên vì sự va chạm của anh, nhưng ngay cả đến thời điểm cao trào nhất, cô cũng cắn chặt môi không phát ra âm thanh.

Chết tâm, cô nghĩ bản thân như một cái xác không hồn, không biết sẽ bị nhốt ở nơi này đến khi nào. Đến khi, cô vô tình nghe được tin tức từ người làm.

Nghe xong, toàn thân như lạc vào vùng tâm tối lạnh giá.

Buổi tối, Sở Mộ Nhiễm ngồi ở ghế sô pha xem tivi, thông tin trên tivi không lọt vào tai cô, cho đến khi nghe thấy tiếng mở cửa, toàn thân cô run rẩy sợ hãi.

Tiếng bước chân nặng nề vang lên, anh vốn đang định đi lên cầu thang, sau một lúc dừng lại, anh đi về phía sô pha.

Là Cố Minh Dạ, anh ta đến.

“Sao hôm nay em không ở trong phòng chờ tôi.”

Sở Mộ Nhiễm mím môi không đáp.

Đứng phía sau, Cố Minh Dạ cười lạnh nói: “Em cho rằng ở dưới lầu thì tôi không thể làm gì em à?”

Sở Mộ Nhiễm trong lòng căng thẳng: “Không phải…”

Cô thật sự không muốn anh chạm vào cô nữa, nhưng lúc này anh quá đáng sợ, chỉ riêng giọng điệu lạnh lùng của anh đã khiến cô hoàn toàn run rẩy.

Có lẽ cô đối với anh đã sợ hãi đến tận xương tủy.

“Không phải cái gì?” - Đi tới trước mặt cô, Cố Minh Dạ dùng ngón tay dài và khỏe nắm lấy cằm cô, nhìn rõ sự sợ hãi và chán ghét trên mặt cô, ánh mắt anh trở nên sắc bén và lạnh lùng vô tình mở miệng: “Sở Mộ Nhiễm, em làm rất tốt, em thật sự rất lớn gan, dám chống cự tôi.”

Anh cúi xuống với một vẻ mặt bình tĩnh, nóng lòng muốn chứng minh sự kiểm soát của mình đối với cô, anh cởi áo ngủ của cô và ném đó xuống đất ngay phòng khách, sau đó đè cô xuống ghế sô pha và cắn vào cổ cô như một con thú.

Sở Mộ Nhiễm chống cự quyết liệt, đẩy Cố Minh Dạ ra muốn chạy trốn, nhưng bị anh kéo lại đè xuống sô pha một lần nữa: “Sở Mộ Nhiễm, khi tôi muốn em, em phải ngoan ngoãn mở rộng hai chân ra, đây là em thiếu nợ tôi, muốn trốn, em suy nghĩ quá ngây thơ rồi.”

Cô thiếu nợ anh?

Thật sự nực cười!

Nước mắt từ khóe mắt cô chảy xuống, Sở Mộ Nhiễm khàn giọng hét lên: “Cố Minh Dạ, anh muốn gì ở tôi? Nếu muốn mạng của tôi, anh hãy lấy mạng của tôi đi. Dù sao mạng của tôi cũng là do anh bảy năm trước cứu ra, bây giờ trả lại cho anh cũng không mất mát gì. Nhưng mà, khi anh muốn phát tiết dục vọng, tại sao anh không đi tìm Sở Ngọc Diệp.”

“Em cũng biết là phát tiết dục vọng, tôi làm sao cam lòng để cho cô ấy chịu khổ?” - Cố Minh Dạ lạnh lùng mở miệng: “Ngọc Diệp bị bệnh tim, không thể chịu loại dày vò này, còn em là đồ chơi của tôi, đây là nhiệm vụ của em.”

Ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Sở Mộ Nhiễm, Cố Minh Dạ lạnh lùng nhếch môi, không quan tâm đến sự run rẩy của cô, bàn tay xoa lên bộ ngực trần thưởng thức, chơi đùa xoa bóp không chút thương tiếc.

Giọng nói đầy ác ý trước sự run rẩy của cô: “Lại nói, thân thể của em cũng rất thích bị tôi làm, không phải sao?”

“Không phải, tôi không phải.” - Sở Mộ Nhiễm đẩy tay Cố Minh Dạ ra, khóc đến run rẩy: “Tôi là tôi, tôi không phải đồ chơi của anh, không phải.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Vậy ai là người ký hợp đồng bán mình cho tôi với ba của em, giấy trắng mực đen, em có muốn phủ nhận không?”

Sở Mộ Nhiễm cắn răng không đáp, thì ra anh ta đã biết về hợp đồng đó.

Thấy Sở Mộ Nhiễm không đáp, Cố Minh Dạ cười khẩy, ôm lấy bờ eo cô, hung hăng đi vào.

“A….” - Sở Mộ Nhiễm bấm ngón tay và lòng tay, cơn đau đột ngột khiến cô run lên vì đau, sắc mặt tái nhợt.

Nhưng mà, chẳng bao lâu, cảm giác thoải mái liền khiến trái tim cô lạnh buốt.

Dù mọi thứ như vậy, cô vậy mà vẫn động tình với anh ta.

Cô đúng là tiện nhân.

Chẳng biết qua bao lâu, chỉ biết lần này Cố Minh Dạ đặc biệt hung ác, hai người dây dưa trên ghế sô pha, chỉ thấy hình ảnh hai người phập phồng thân thể.

Làm xong, Sở Mộ Nhiễm vô cùng mệt mỏi.

Nước mắt từ khóe mi rơi xuống tóc cô, nhìn người đàn ông đứng dậy, chỉnh lại quần áo một cách sạch sẽ, giống như người vừa rồi cùng cô kịch liệt chỉ là một khác, trái tim cô bỗng nhiên lạnh lẽo.

Cố Minh Dạ đứng dậy, đang định rời đi thì một giọng nói lạnh lùng vang lên phía sau lưng anh: “Cố thiếu, chúc mừng anh và chị gái tôi đính hôn.”

“Em biết?” - Cố Minh Dạ dừng lại.

Sở Mộ Nhiễm dùng hết sức đẩy mình dậy, dùng đôi mắt đen láy nhìn anh, giễu cợt nói: “Anh không muốn cho tôi biết sao?”

“Cũng đúng, anh đương nhiên không muốn để tôi biết, tôi mặc dù mang tiếng xấu, lại ngu ngốc, nhưng bên ngoài lại đẹp đẽ, sức khỏe tốt, có thể chịu được khi anh phát dục phải không?”

“Ừ…” - Cố Minh Dạ bình tĩnh quay lại nhìn cô.

Sở Mộ Nhiễm hô hấp trì trệ, càng hận hơn.

“Em nói chính mình chịu được tôi, là đang ám chỉ muốn tôi chơi em thêm phải không?” - Vừa nói, anh vừa cởi thắt lưng: “Em còn muốn, có thể nói sớm với tôi, không cần đơi tôi kéo quần lên mới nói mất thời gian, tôi còn chưa có thỏa mãn, còn có thể chơi em thêm mấy lần nữa.”

“Không.” - Sở Mộ Nhiễm nghiến răng nghiến lợi: “Không không không.”.

“Thật là không?”

“Dừng lại đi, đồ khốn nạn.”

Cố Minh Dạ dừng lại và lạnh lùng nhìn cô, sau đó cười lạnh quay lưng muốn rời đi.

Đây là sinh hoạt của họ trong nửa tháng qua.

“Anh đứng lại đó.” - Sở Mộ Nhiễm không muốn anh ta đi, giữ chặt tay anh.

Cô đã ngơ ngác nửa tháng, không muốn tiếp tục nữa.

“Em còn muốn nói gì nữa à?”

“Đúng.” - Sở Mộ Nhiễm gật đầu.

Cô không biết mình đã làm sai cái gì, rõ ràng trước kia anh đối với cô rất tốt, còn nói yêu cô, tin tưởng cô, bảo hộ cô.

Vì sao bây giờ lại căm ghét cô?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô không muốn tiếp tục nữa, cô muốn thẳng thắn nói chuyện.

“Cố thiếu…” - Sở Mộ Nhiễm mở miệng: “Giữa tôi và anh, có phải có hiểu nhầm gì không?”

“Hiểu nhầm?” - Anh hỏi lại.

Sở Mộ Nhiễm gật đầu: “Tôi thừa giận tôi đã đùa giỡn quá trớn, nhưng tôi cảm thấy anh không phải vì chuyện tôi trói anh lại mà đối với tôi như vậy, phải không?”

“Đương nhiên không phải?”

“Vậy… là anh nhìn thấy Du Kỳ Phong té ngã trên người tôi sao?” - Sở Mộ Nhiễm bắt đầu giải thích: “Đó chỉ là tai nạn, tôi có thể giải thích. Là vì tôi trói anh trên giường một đêm… cho nên sợ anh xử lý tôi nên mới nhờ Du thiếu lái xe đưa tôi đi…”

“Tại sao lại là hắn ta?”

“Ở Giang thành, chỉ có hắn mới có thể chống lại anh, sắp xếp chỗ ở cho tôi, để anh không tìm được tôi… tôi muốn đợi anh bình tĩnh lại mới đi tìm anh.”

Cố Minh Dạ cúi đầu cười ra tiếng, thanh âm mang theo vô tận trào phúng: “Em xác định em sẽ tìm tôi sao?”

“Vì sao lại không?” - Sở Mộ Nhiễm hỏi lại: “Tôi…”

Là vì cô thích anh, không phải sao?

Nhưng cô không thể nói ra, anh ta đối với cô như vậy mà cô bây giờ còn nói thích, cô không phải kẻ cuồng ngược.

“Em thế nào? Nói không nên lời, phải không?” - Đôi tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt Cố Minh Dạ đột nhiên trở nên lạnh lẽo: “Sở Mộ Nhiễm, em nên bỏ đi cái suy nghĩ muốn trốn khỏi tôi, tôi sẽ không buông em, có cánh cũng không thể thoát.”

“Anh và Sở Ngọc Diệp đã đính hôn rồi, anh nhốt tôi lại, tôi là ai?”

“Em không phải biết thân phận của mình rồi sao? Em chỉ là đồ chơi của tôi, để tôi phát tiết.”

“Cố Minh Dạ.” - Sở Mộ Nhiễm tức giận với đôi mắt đỏ hoe: “Anh trước kia luôn miệng nói yêu tôi, đồ giả dối. Anh nói yêu tôi, nhưng vẫn vì Sở Ngọc Diệp mà đối xử tệ với tôi. Bây giờ, anh lại chà đạp lòng tự trọng của tôi, anh có còn là con người không?”

“Chỉ vì bất mãn với tôi mà em liền lao vào lòng người đàn ông khác ôm ấp yêu thương? Người khác nói em là loại nữ nhân dơ bẩn, thật đúng là nói không sai.”

“Tôi không có, tôi và Du Kỳ Phong chỉ là ngoài ý muốn.”

Anh ta chiếm lấy thân thể cô, còn nói cô như vậy, anh mắt mù sao?

“Ngoài ý muốn, Sở Mộ Nhiễm, em đừng giả vờ trước mắt tôi nữa. Em có biết tôi ghét nhất bộ mặt đạo đức giả của em.”

“Vậy thì thả tôi ra.” - Sở Mộ Nhiễm tức giận hét lên, nước mắt rơi không ngừng: “Anh ghét tôi thì thả tôi ra đi, mỗi ngày trở về giày vò tôi thì có ích gì? Lên giường cùng mới phụ nữ mình chán ghét, Cố đại thiếu gia thật là thú vị.”

“Để em đi, để em cùng Du Kỳ Phong cùng nhau bay đi à?”

“Tôi và anh ta không có gì cả, tôi phải nói với anh bao nhiêu lần nữa.” - Sở Mộ Nhiễm gần như suy sụp.

“Không có gì? Nếu không có gì, Du gia sẽ đến Sở gia cầu hôn sao? Nếu không có gì, Du phu nhân có nói em và Du Kỳ Phong yêu nhau sâu sắc sao? Nếu không có gì, Du gia sẽ bỏ gấp hai lần yêu cầu chỉ muốn em gả về Du gia? Sở Mộ Nhiễm, em đừng có giả vờ nữa, bộ dạng giả tạo của em khiến tôi buồn nôn.”

Sở Mộ Nhiễm kinh hãi.

Du gia đến Sở gia cầu hôn?

Cuộc nói chuyện kết thúc vô nghĩa và hiểu lầm dường như sâu sắc hơn.<code> Lại trôi qua nửa tháng, nhưng khác lần trước, Cố Minh Dạ không quay về nữa sau đêm tranh cãi đó. Cố Minh Dạ không quay về, lòng can đảm của cô càng lớn hơn. Lợi dụng người hầu làm việc bận rộn ở dưới, cô lẻn vào thư phòng của Cố Minh Dạ, tìm kiếm thứ gì đó để có thể khống chế được Cố Minh Dạ, cũng là thoát khỏi nơi này. Tìm mãi cũng không thấy thứ gì dùng được, Sở Mổ Nhiễm mở tủ sách phía dưới liền nhìn thấy một khóa sắt, có mật mã. Cô thử những dãy số liên quan đến Cố Minh Dạ liền không được, một lúc thử đến sinh nhật của mình, lại cứ như vậy mở ra. Bên trong chỉ có tiền, ngoại tệ, vài thứ có giá trị, ngoài ra, còn có một thứ khiến Sở Mộ Nhiễm mừng rỡ, chính là điện thoại của cô. Vội mở ra, bấm số gọi Du Kỳ Phong hỏi tình hình anh ta, nhưng cuối cùng chỉ có tiết tút tút tút, số không có thật. Cô gọi lại mấy lần, kết quả đều không đổi. Trong lúc bối rối, điện thoại của cô bỗng nhiên reo lên. Là Trác Ảnh. “Này, em biến mất ở đâu một tháng nay, tôi gọi đều không liên lạc được, có chuyện gì xảy ra với em?” “Không có gì.” - Sở Mộ Nhiễm lảng đi: “Anh gọi tôi có gì không?” “À, tôi về nước, điều tra lại chuyện bảy năm trước về nước nên đi tìm em, muốn tìm em đòi nợ một chút haha.” “Đòi nợ?” “Không phải bảy năm trước em bị bắt cóc, bị nhốt trong nhà kho cháy sao?” “Làm sao anh biết?” - Sở Mộ Nhiễm kinh ngạc: “Chuyện này Sở gia đè xuống, sao anh biết.” “Tôi biết, vì người cứu em là tôi.” “Hả?” Không phải là Cố Minh Dạ sao? Chính là vì Cố Minh Dạ đã cứu cô ra khỏi đám cháy nên trong lòng cô luôn tôn thờ anh. “Em thật sự không nhớ sao, lúc đó em thật sự đã nắm chặt tay tôi không buông, khóc lóc thét lên rằng muốn gả cho tôi, đây không phải chỉ là thuận miệng chứ?” - Trác Ảnh trêu chọc: “May là tôi không tin lời em nói, nếu không thì thật đau lòng.” Sở Mộ Nhiễm: “...” “Vậy tại sao mấy năm nay anh không nói?” “Lần đó vì quá vội, mặt của em dính nhem nhuốc, cho nên tôi không nhận ra em, tôi lại còn phải đi gấp. Lần này về nước, tôi vô tình điều tra được thì ra người đó lại là em, haha… xem ra chúng ra rất có duyên.” Sở Mộ Nhiễm: “...” Đầu óc cô hỗn loạn. Không biết ai cúp điện thoại trước, Sở Mộ Nhiễm ngơ ngác ngồi trên chiếc ghế gỗ ngoài ban công, từ chạng vạng cho đến khi màn đêm buông xuống, cô vẫn chưa thể tỉnh táo lại. Gió thu thoang thoảng thổi, bay bay chiếc váy trên người, nhưng bên tai cô vẫn vọng tới giọng nói của Trác Ảnh: “lúc đó em thật sự đã nắm chặt tay tôi không buông, khóc lóc thét lên rằng muốn gả cho tôi, đây không phải chỉ là thuận miệng chứ?” Vậy mà 7 năm qua cô chạy theo cái gì? Bảy năm qua, cô theo đuổi Cố Minh Dạ, cô vui vẻ chịu đựng tất cả sự lạnh lùng của anh, chỉ vì cô được anh ôm trong tay sau khi cứu ra khỏi đám cháy. Khi cô mở mắt ra, người đầu tiên cô nhìn thấy là Cố Minh Dạ. Cô cho là anh đã cứu cô, anh cũng chưa từng phản bác nó. Không, anh từng nói qua. Khi cô cứ bám lấy anh, anh đã nói với cô. Anh nói anh không cứu cô, anh chỉ vì cô đáng thương mà giúp một tay, người cứu cô là người khác. Nhưng cô không chịu tin nếu anh không nói ra người cứu cô là ai, cô cảm thấy anh đang nói dối vì không muốn cô theo đuổi anh. Hóa ra là anh không nói dối, người cứu cô thật sự không phải là Cố Minh Dạ, mà là Trác Ảnh, một người bạn từ thuở bé xíu đã quên mặt, thật kỳ diệu. Chỉ là, vì sao Cố Minh Dạ trước kia nhất định không nói ra đó là Trác Ảnh. Tại sao? ……. Đế Vương. Tiệc tùng xoa hoa, nhạc xập xình. Trong phòng bao, Cố Minh Dạ rót rượu mạnh vào miệng, khuôn mặt lạnh lùng không hề biểu lộ một chút cảm xúc nào. Rượu mạnh cay xé cổ nhưng anh thậm chí không hề chớp mắt. Ngồi đối diện anh, người đàn ông tuấn tú bật cười, nâng ly rượu nhìn vào ánh sáng phản chiếu: “Cậu còn nhớ cô bé năm đó tôi cứu không?” “Cô bé nào?” - Cố Minh Dạ rót thêm một ly nữa. Sau mấy ly rượu mạnh, tuy còn tỉnh táo nhưng phản ứng có chút chậm chạp không nghĩ tới chuyện cũ. “Chính là cô bé tôi đã cứu ra trong đám cháy ở nhà kho, người đã hét lên kêu khóc muốn gả cho tôi, cậu không nhớ à?” - Trác Ảnh nhấp một ngụm, cười khẽ: “Không ngờ tôi và cô ấy có nhân duyên sâu như vậy.” Trái tim Cố Minh Dạ rung lên, sự say xỉn trong cơ thể lập tức biến mất: “nhân duyên?” “Ừ.” “Chuyện gì xảy ra?” “Cậu quan tâm à?” - Trác Ảnh kinh ngạc. Cố Minh Dạ trầm mặc không đáp, uống cạn ly rượu trong tay. “Tôi từng nói có một cô bé đã cứu tôi khi bé, cậu nhớ không? Tôi đã tìm được cô ấy và liên lạc với cô ấy qua mạng. Khi tôi về nước và hẹn gặp cô ấy, thì ra cô ấy là nhị tiểu thư nhà họ Sở.” Cố Minh Dạ đặt ly rượu trên bàn: “Có liên quan gì?” Thì ra người đó là Trác Ảnh. Khó trách anh điều tra lại không có kết quả. Trác Ảnh bật cười: “Cô ấy là cô bé tôi đã cứu bảy năm trước, tôi điều tra vụ lần đó, vô tình tra được, đây không phải là nhân duyên sao?” Nếu Sở Mộ Nhiễm biết chuyện này thì sao? Bảy năm qua, Trác Ảnh rời đi, Sở Mộ Nhiễm luôn nghĩ anh là người cứu cô nên cô đã ngoan ngoãn theo đuổi anh suốt bảy năm. Trong lòng Cố Minh Dạ như thiêu đốt, lại uống thêm một ly. Trác Ảnh nghĩ về mối nhân duyên thì bật cười trong khi tâm trạng của Cố Minh Dạ rất tệ. Uống hết ly này đến ly khác, đầu óc trở nên hỗn loạn. “Minh Dạ.” - Trác Ảnh cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, nắm lấy tay đang rót rượu vào miệng, cau mày nói: “Hôm nay cậu xảy ra chuyện gì vậy, chúng ta lâu ngày mới gặp lại, sao trông cậu tâm trạng vậy?” “Tôi không sao.” - Cố Minh Dạ câu môi lên, tiếp tục câu chuyện: “Khi nào cậu sẽ nói với cô ấy?” Trác Ảnh có chút kinh ngạc: “Hôm nay nói rồi.” “Hôm nay cậu gặp cô ấy?” “Không, chúng tôi chỉ nói chuyện điện thoại…” - Trác Ảnh câu mày hỏi lại: “Minh Dạ, cậu sao vậy? Sao cậu lại để ý đến chuyện của Tiểu Nhiễm vậy? Có phải cậu có hiểu nhầm gì với em vợ tương lai của cậu, không thích tôi nhắc đến cô ấy à?” “Điện thoại? Hiểu nhầm? Không thích?” - Sau khi nói ba câu này, Cố Minh Dạ cười nhẹ, đôi mắt phượng sâu thẳm đen láy phủ một tầng sương mù mỏng manh: “Tôi không sao.” Anh thì có thể có việc gì. Chẳng phải anh đã quyết định sẽ không yêu người phụ nữ ác độc đó sao? Anh sẽ không có việc gì cả. Cố Minh Dạ loạng choạng đi về phía cửa. “Cậu đi đâu?” - Trác Ảnh hỏi. “Quay lại.” “Quay lại đâu?” “...nhà của tôi.” Trác Ảnh mơ hồ nhìn Cố Minh Dạ rời đi, sau đó lấy điện thoại ra gọi đi một cuộc. …… Trở về biệt thự Giang Sơn, Cố Minh Dạ đi thẳng lên lầu. Cơn gió mát của mùa thu đã thổi đi gần hết độ cồn trong cơ thể, đầu óc anh đã tỉnh táo hơn, nhưng trái tim ngày càng cô đơn và trống rỗng. Khi mở cửa ra, anh liền phát hiện Sở Mộ Nhiễm ngồi trên ghế gỗ ở ban công. Nửa tháng không gặp, cô ấy gầy đi rất nhiều. Gió đêm lạnh lẽo thổi tung chiếc váy và mái tóc cô, Sở Mộ Nhiễm vẫn ngồi im bất động. Trong lòng anh bỗng nhiên có cảm giác hoảng hốt không thể giải thích được. Sải bước về ban công, Cố Minh Dạ bước đi cố tình vang lên. Nghe thấy âm thanh sau lưng, Sở Mộ Nhiễm ngơ ngác quay đầu lại nhìn, hành động này cuối cùng cũng khiến cho cô có chút sức sống. Khi nhìn thấy anh, cô có chút khó tin. “Em đã biết chuyện đó phải không?” - Cố Minh Dạ bình tĩnh nói. Anh không nói ra bất cứ điều gì, nhưng anh tin rằng cô hiểu. Do dự một lát, Sở Mộ Nhiễm gật đầu. “Tôi và Trác Ảnh là bạn thuở nhỏ.” “...ừm.” - Sở Mộ Nhiễm lại gật đầu lần nữa. “Tôi đã từng nói với em, không phải tôi cứu em, nhưng em không tin.” “Tôi nhớ.” “Em theo đuổi tôi bảy năm, trong bảy năm qua, tôi vô số lần từ chối em, Sở Mộ Nhiễm… những điều đó em vẫn nhớ chứ?” - Không phải là anh có lỗi với cô, là cô đến trêu chọc anh trước. Nhẹ nhàng gật đầu, Sở Mộ Nhiễm không chút do dự nói: “Tôi đều nhớ cả.” “Em không có gì muốn nói với tôi sao?” - Cô gái trước mặt luôn duy trì bộ dạng bình tĩnh, giống như thế giới này chỉ có một mình anh nội tâm giày vò như lửa đốt. Trong lòng Cố Minh Dạ nổi lên tức giận, lên giọng chất vấn: “Sở Mộ Nhiễm, em đã biết trước đây không phải tôi cứu em, em liền không có gì muốn nói sao?” “Tôi không có gì để nói.” - Sở Mộ Nhiễm đứng lên, nhàn nhạt đáp: “Tự tôi nhận sai người, mà anh… cũng đã từng nói cho tôi biết, người cứu tôi không phải là anh, tự tôi không tin.” “Tôi hiểu rồi.” - Sở Mộ Nhiễm thở dài, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên một tia cười nhàn nhạt: “Mặc dù tôi không biết bên trong có vấn đề khuất mắt gì, nhưng tất cả chuyện này là vấn đề của riêng tôi và không liên quan đến anh.” “Em không trách tôi sao?” - Đôi mắt Cố Minh Dạ tối sầm lại. Cô không trách anh, lại trở nên bình tĩnh như vậy, điều này nằm ngoài dự tính của anh, nhưng nó lại càng khiến anh khó chịu hơn. Anh thật sự muốn phá hủy sự lạnh lùng trên mặt cô và muốn cô trở nên nóng bỏng trong lòng ngực của anh… Thà cô ấy phát cáu với anh còn hơn là cô ây bình tĩnh nhìn thấu mọi chuyện. “Tôi không trách anh.” - Sở Mộ Nhiễm lắc đầu. Hiếm khi hai người có thể hòa thuận nói chuyện, cô muốn nói rõ về chuyện Du gia cầu hôn Sở gia, hai người không có tình yêu, cô cùng anh ta không thể kết hôn. Còn có Sở Ngọc Diệp. Bây giờ anh và Sở Ngọc Diệp đã đính hôn, anh và cô cũng không nên dây dưa tiếp. Nói chuyện thật tốt, có hợp lại rồi cũng sẽ cho chia tay. “Chúng ta ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện đi.” - Sở Mộ Nhiễm nói. Bình tĩnh nói chuyện? Sắc mặt Cố Minh Dạ càng khó coi hơn: “Không nói, giữa chúng ta không có gì để nói.” Sở Mộ Nhiễm cau mày: “Sao lại không? Chúng ta hãy sớm giải quyết vấn đề để tốt hơn cho cả hai.” “KHÔNG NGHE.” “Anh không cảm thấy khó xử sao? Chẳng lẽ anh ưa thích phiền phức? Anh nhốt tôi ở đây không sợ Sở Ngọc Diẹp gây phiền phức cho anh, không sợ Sở gia trở mặt với anh sao?” “Nếu như em là phiền phức, tôi liền thích phiền phức, tôi sẽ không thả em đi, mãi mãi.” Sở Mộ Nhiễm ngạc nhiên: “...” Cô chưa bao giờ nhìn thấy Cố Minh Dạ như thế này, lúc này… mấy tỉnh táo, có chút cáu kỉnh, thậm chí có chút ngây thơ khiến cô cảm thấy lạ lẫm. Sở Mộ Nhiễm còn đang kinh ngạc, Cố Minh Dạ đã kéo cô vào lòng, ôm ngang cô đi vào bên trong. “Cố Minh Dạ, anh muốn làm gì, anh mau buông tôi ra.” - Sở Mộ Nhiễm đấm vào người Cố Minh Dạ, có chút tức giận: “Nói chuyện đàng hoàng đi, anh đừng có động tay động chân.” “Tôi không thích nghe những gì em nói, nếu em không nghe lời, tôi sẽ làm cho đến khi nào em nghe lời.” “Cái gì?” - Sở Mộ Nhiễm trợn mắt. Tư duy của anh ta, cô có chút không theo kịp. “Tôi muốn làm với em, làm cho đến khi em ngoan ngoãn nghe lời, đừng làm cho lòng tôi khó chịu nữa.” - Đi đến bên giường, Cố Minh Dạ ném Sở Mộ Nhiễm xuống giường, sau đó lao lên như một con báo săn mồi, đè lên người cô, không có cách này chạy thoát. Sở Mộ Nhiễm tức giận gầm lên: “Cố Minh Dạ, anh điên rồi, dù anh có làm vậy với tôi, tôi cũng sẽ không nghe lời anh.” Tuy nhiên, đôi môi của anh đã ngậm lấy môi cô hôn thật sâu, cạy miệng cô ra, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn ấm áp của cô, tựa như có thứ gì đó thơm ngon, mút một cách say mê và tham lam. Sở Mộ Nhiễm nhận ra mùi rượu sau nụ hôn, cô thở hổn hển nói: “Cố Minh Dạ, anh say rồi. Dù hôm nay anh có ép tôi làm tình với anh, tôi cũng không từ bỏ quyết định rời đi, tôi sẽ rời đi.” “Một lần không được, thì hai lần.” “Hai lần cũng không được.” “Ba lần!” - càng nhiều anh càng thích. Sở Mộ Nhiễm cảm thấy không thể nào nói chuyện với anh ta, cựa quậy muốn rời giường. Nhưng không thoát được. Anh lúc này đã vứt bỏ tất cả kiềm chế trên người, chỉ còn lại bản năng của người đàn ông. Anh muốn cô, anh muốn hung hăng muốn cô. Nụ hôn lại tiếp tục rơi xuống, Sở Mộ Nhiễm ra sức tránh né, Cố Minh Dạ giữ cằm cô lại và hôn thật sâu. Ngay khi Sở Mộ Nhiễm gương mặt đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí, Cố Minh Dạ buông cô ra, giọng nói êm dịu bên tai tràn ngập sự thỏa mãn: “Nhiễm Nhiễm, anh yêu em, anh yêu em rất nhiều.” Thích? Anh ta thích cô? Đối với anh ta thích chỉ là muốn thân thể thôi sao? Nếu anh yêu cô, anh nên tôn trọng cô, đừng để cô dính vào tin đồn, không chỉ muốn cơ thể cô mà còn phải cho cô danh phận, để cô đường đường chính chính đứng bên cạnh anh, có thể kiêu ngạo nói bất cứ người nói rằng cô là người phụ nữ của anh. Sở Mộ Nhiễm muốn phản bác, nhưng lời đến đầu môi chỉ còn tiếng rên rỉ. Thật không có tiền đồ. Cô tự khinh thường chính mình trong lòng. Cố Minh Dạ đã làm cùng cô nhiều lần, anh biết tất cả những điểm nhạy cảm nhất của cô và dễ dàng khiến cô run rẩy dưới thân anh. Bàn tay anh tham lam ngao du khắp cơ thể cô, như mang theo dòng điện kích thích từng tất da tất thịt của cô khiến cô không khỏi rên rỉ, đây chính là sự cổ vũ tốt nhất hiện tại. Cố Minh Da động tác ngày càng điên cuồng, giống như một con ngựa sắt vượt ngàn sông núi, khiến toàn thân cô chỉ có thể run lên, khi cô mở mắt ra, trong tầm mắt có thể nhìn thấy anh, cũng chỉ có thể nhìn thấy anh. Một lần. Hai lần. Đến lần thứ ba, Sở Mộ Nhiễm cuối cùng cũng không nhịn được nữa kêu khóc, đánh vào ngực Cố Minh Dạ: “Cố Minh Dạ, đủ… tôi không muốn…từ bỏ…” “Em còn muốn nói chuyện nữa không?” “Không nói, không nói.” “Em còn muốn rời khỏi tôi không?” Sở Mộ Nhiễm chịu đựng sự va chạm mạnh mẽ của anh, ý thức nói với cô rằng cô không thể buông tay lúc này, cô nhắm đôi mắt ngấn nước, bướng bỉnh nói: “Tôi sẽ rời đi…” Vừa dứt lời, Cố Minh Dạ lại kịch liệt hơn. Một đêm qua, Cố Minh Dạ giống như cỗ máy không biết mệt mỏi, đem Sở Mộ Nhiễm lăn lộn dày vò không ngừng nghĩ, giống như lời anh nói, sẽ làm cô đến khi nào cô nói không rời đi. Sở Mộ Nhiễm bị làm mệt mỏi đến mơ màng, không biết đã bị anh ép nói ra cái gì, cuối cùng mọi thứ cũng kết thúc. Nép mình trong khủy tay, bị anh ôm chặt, Sở Mộ Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, chỉ cảm thấy toàn thân rã rời. Cố ngước mắt lên nhìn anh, chạm vào ánh mắt anh đang cúi xuống nhìn cô, người đàn ông vốn lạnh lùng và vô cảm đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ với cô, như làn gió ấm áp lay động trái tim cô, như tia nắng ấm áp trên bầu trời mùa xuân, làm băng giá trong lòng tan chảy. Cô chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười như vậy của anh. Anh lại ôm cô vào lòng ngực, giọng nói khàn khàn lại mang theo mấy phần ủy khuất: “Nhiễm Nhiễm, em biết không, trước kia tôi không sợ trời không sợ đất, luôn cảm thấy trên thế giới này không có gì khiến tôi sợ hãi, nhưng hôm nay, khi quay về đây tôi đã sợ hãi…” “Anh sợ cái gì?” - Sở Mộ Nhiễm hỏi lại. “Tôi không phải là người cứu em, tôi sợ em sẽ không cần tôi.” Sở Mộ Nhiễm sững sờ. Ôm chặt cô, giống như không biết mình đang nói gì, nhỏ giọng anh thì thầm bên tai cô: “Nhiễm Nhiễm, đừng rời bỏ tôi, tôi chỉ muốn em, và em cũng chỉ muốn tôi. Một ngày nào đó, tôi sẽ cho em tất cả mọi thứ, bao gồm cả sinh mạng của tôi.” Sở Mộ Nhiễm trầm mặc. Cô không muốn anh nhìn thấy cô bật khóc trong vòng tay anh, không muốn anh biết cô mềm lòng. Khi cô bình tâm lại, cố ý dùng giọng lạnh lùng hỏi anh: “Anh nói sẽ cho tôi tất cả, vậy tại sao anh lại đính hôn với người khác và để tôi trở thành tiểu tam?” Tại sao cô phải chịu đựng sự nhục nhã này. Nhưng người đàn ông đang ôm cô trong ngực, rất lâu không đáp lời. </code>

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Kiềm Chế Trước Em

Số ký tự: 0