Trực Thăng Play
Hoa Ly Ly 1350
2024-10-16 15:42:47
Cố Minh Dạ nhận được tin tức báo về, Kỷ Tiếu Tiếu đang chuẩn bị thực hiện một giao dịch.
Sở Mộ Nhiễm lo lắng, cho nên luôn theo dõi sát quá trình điều tra cùng anh.
"Tình báo của chúng ta phát tin tức về, đây là bức ảnh chụp Kỷ Tiếu Tiếu đang bắt cóc một đứa bé, nhưng vì người trong ảnh cải trang, nên cũng không xác định có phải là cô ấy không." - Cố Minh Dạ nhận về thông tin liền nói cùng Sở Mộ Nhiễm.
Sở Mộ Nhiễm vội nói: "Cho em xem ảnh đi, chỉ cần là Tiếu Tiếu, em nhìn sơ liền biết có phải hay không."
Sở Mộ Nhiễm không đợi Cố Minh Dạ đưa qua, vội chạy đến ngồi trong lòng anh nhìn những bức ảnh trong máy tính gửi về.
"Đây là Tiếu Tiếu." - Sở Mộ Nhiễm khẳng định, sau đó lại mở to mắt: "Hơn nữa, em xác định Tiếu Tiếu vô tội, cô ấy không phải loại người ham hư vinh, vì tiền mà làm việc bất nhân, cô ấy đang truyền tin tức cho em."
Cố Minh Dạ nheo mắt lại: "Ý em là gì?"
"Anh nhìn vào bức ảnh đi." - Sở Mộ Nhiễm chỉ vào một bức ảnh: "Anh thấy tay cô ấy đặt trên eo không, nhìn như bình thường nhưng tay cô ấy lại nghiêng như một khẩu súng. Đây là hành động bí mật giữa em và cô ấy đã từng thỏa thuận."
"Thỏa thuận cái gì?"
"Khu khu." - Sở Mộ Nhiễm ho hai tiếng: "Thỏa thuận liều chết đánh chết kẻ địch."
Cố Minh Dạ: ".."
Sở Mộ Nhiễm giải thích: "Khi còn nhỏ em rất thảm, Chu gia không cho ăn nên em rất thấp còi, gầy gò và luôn bị bắt nạt. Vì bị bắt nạt quá nhiều nên em nhất định muốn đánh trả. Tiếp đó, em và Tiếu Tiếu sẽ cùng nhau đi đánh nhau, để ăn ý, em và cô ấy thỏa thuận ra dấu tay như vậy, chỉ cần một bên đưa ra ký hiệu như vậy, chính là tổng tần công, sẽ liều chết mà đánh chết đối thủ."
Cố Minh Dạ: ".."
"Điều quan trọng là Tiếu Tiếu đang dùng dành động này để ám chỉ em, chúng ta có nên cân nhắc một chút không?" - Sở Mộ Nhiễm nhìn Cố Minh Dạ: "Cố thiếu, em biết anh đang nghi ngờ Tiếu Tiếu, nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, phái người đi phòng ngừa một chút, cũng không mất gì phải không?"
Bởi vì quá lo lắng cho nên cô thường gọi "Minh Dạ" đã đổi thành "Cố thiếu."
Cố Minh Dạ: ".."
Hai người lại bắt đầu coi lại những bức ảnh cũ. Đã tìm ra trong bốn vụ gần nhất, Kỷ Tiếu Tiếu cũng đã gửi hành động y như vậy.
Vả lại bốn vụ đó bên SC đều thất bại, Giang Lãng nói rằng đã có người gửi tin nặc danh cho hắn.
Cố Minh Dạ trầm mặc toan tính một lúc: "Nếu như phán đoán của chúng ta chính xác, cho rằng Kỷ Tiếu Tiếu chỉ đang giả vờ phục vụ tổ chức SC, thực ra cô ấy đang tìm cách cứu nạn nhân. Nếu lần này cô ấy lại ra động tác, có nghĩa là cô ấy lại muốn hành động."
Sở Mộ Nhiễm cũng gật đầu đồng ý.
"Lần này, anh sẽ tự mình đến đó."
Sở Mộ Nhiễm gật đầu: "Em sẽ đi cùng anh."
Thân phận của Cố Minh Dạ bề nổi là chủ tịch tập đoàn Cố thị, bình thường nhiệm vụ đều giao cho đội viên Thiên Sơn đi thực hiện. Lần này nếu không phải liên quan đến Kỷ Tiếu Tiếu, vì Sở Mộ Nhiễm thân quen, anh cũng sẽ không tự mình tham gia.
"Không được, em ngoan ngoãn ở nhà cho anh."
"Tại sao?" - Sở Mộ Nhiễm không vui: "Em muốn đi cứu bạn của em cũng không được sao? Hơn nữa, em và Tiếu Tiếu dễ giao tiếp hơn, người của anh cũng không cần phải đi thăm dò."
Cố Minh Dạ kiên định: "Hiện tại cơ thể em còn chưa hồi phục tốt, không cần nghĩ cái khác, chỉ cần chuyên tâm chăm sóc mình thật tốt."
"Nhưng..."
"Đừng lo, chỉ cần em ngoan ngoãn ở nhà, anh sẽ mang Kỷ Tiếu Tiếu về cho em."
Dù làm cách nào, Sở Mộ Nhiễm cũng không có biện pháp thuyết phục Cố Minh Dạ.
Dù là cô trên giường dùng vô số chiêu thức, dỗ dành, sáng hôm sau luôn tỉnh lại với cái lưng đau nhức và không có bất cứ thương lượng nào từ Cố Minh Dạ.
Lòng dạ cứng như sắt.
Ngày Cố Minh Dạ đi, Sở Mộ Nhiễm giận dỗi đến mức không thèm đi tiễn.
"Dì Chu, Tiểu Nhiễm đâu rồi?"
Cô gái nhỏ của anh giận dối anh đến mức không thèm xuống tiến anh?
"Haha..." - Dì Chu bật cười: "Phu nhân hiện tại còn giận dỗi ngài, hay là ngài lên lầu nói với phu nhân một tiếng."
Chỉ là anh lên lầu, cửa phòng ngủ đã bị khóa, anh gõ cửa cũng không thấy Sở Mộ Nhiễm mở cửa. Nhìn đồng hồ đã sắp đến giờ, Cố Minh Dạ chỉ có thể đi xuống.
Dù sao, Sở Mộ Nhiễm cũng đã soạn cho anh một valy hành lý, điều này chứng tỏ cô dù có tức giận cũng còn quan tâm đến anh.
Chờ anh đưa Kỷ Tiếu Tiếu quay về, nói không chừng cô sẽ vui đến mức quên luôn cả tức giận.
Ngồi trên xe, Cố Minh Dạ âm thầm suy nghĩ cách dỗ dành cô hết giận khi trở về.
Vì chuyến đi tuyệt mật, cho nên không đi phương tiện công cộng để tránh bị phát hiện.
Cố Minh Dạ leo lên chiếc trực thăng đã được chuẩn bị sẵn.
Cánh quạt trực thăng quay rất nhanh, tạo ra âm thanh cực lớn.
Cố Minh Dạ đeo tai nghe, tựa lưng vào ghế, chăm chú nhìn những tòa nhà trên mặt đất nhỏ lại, không có cái gì đẹp, anh nhắm mắt lại.
Nhiệm vụ lần này có rất ít manh mối, Cố Minh Dạ đang muốn vạch ra một kế hoạch thật chu đáo.
Chớp mắt qua nửa giờ bay, Cố Minh Dạ đang mãi suy nghĩ thì bên tai vang lên một giọng nói nghi ngờ.
"Cố thiếu, chúng ta... hình như trên trực thăng có gì đó không ổn." - Trần Diệp đang lái mở miệng.
Hắn nghe được vài tiếng động, nhưng không rõ ràng, dù sao trên trực thang quá ồn.
"Chuyện gì?"
"Giống như có tiếng động, không lẽ có cái gì đó tiến vào?"
Sau đó, thanh âm cộp cộp cộp vang lên rõ ràng hơn từ phía sau... dường như từ hành lý của Cố Minh Da.
Đôi mắt phượng dài hẹp nheo lại, anh đưa tay gõ vào chiếc valy, rất nhanh bên trong vang ra tiếng ô ô ô nho nhỏ.
Thanh ẩm này... có chút quen tai.
Cố Minh Dạ: "."
Đưa mắt nhìn Trần Diệp, ra hiệu hắn lái vững vàng hơn.
Anh muốn xem trong valy là có cái gì, tuy nhiên, anh đã có chút suy đoán.
Khi anh mở chiếc valy ra, nhìn thấy con ma nhỏ tạo ra tiếng động bên trong, sắc mặt đen đi đáng sợ.
"SỞ! MỘ! NHIỄM!"
Từng chữ nói ra, Cố Minh Dạ nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô gái trước mặt, hận không thể đem cô nhét ngược vào trong valy, trực tiếp ném về nhà ngay lập tức.
"A..." - Sở Mộ Nhiễm nhảy ra khỏi va y, cử động tứ chi, trực tiếp ngồi xuống ghế sau trực thăng, ngăn cản Cố Minh Dạ sắp phát tiết: "Chồng yêu ơi, em van xin anh một lát nữa hãy mắng em có được không? Em bây giờ rất không thoải mái, đầu choáng váng, cần phải yên tĩnh."
Cố Minh Dạ: "..."
"Chồng ơi, hay anh ôm em được không, để em có thể thoải mái một chút." - Sở Mộ Nhiễm biết cách dập lửa giận, trực tiếp nhào vào lòng Cố Minh Dạ, không quan tâm phía trước là ai, cả hai tay và hai chân đều bám trên người
Cố Minh Dạ.
Sở Mộ Nhiễm biết rõ điểm yếu của Cố Minh Dạ là ở đâu.
Anh sợ cô không thoải mái, sợ cô khó chịu, chỉ cần cô nũng nịu thì tất cả mọi tức giận của anh sẽ tiêu tan, cùng lắm thì... anh sẽ lôi cô lên giường dạy dỗ một trận.
"Minh Dạ, em có chút thiếu dưỡng khí, ở trong valy lâu như vậy, em khó thở quá..."
Sở Mộ Nhiễm ra vẻ đáng thương dưới ánh mắt đen tối của Cố Minh Dạ.
"Em..sao lại ngốc như vậy? Đầu óc bị ngập nước sao, sao lại hành hạ bản thân như vậy?" - Đến cùng vẫn là lo lắng cho Sở Mộ Nhiễm, đưa tay vỗ nhẹ nhàng lên lưng cô: "Có thoải mái hơn chưa?"
"Không có, chỉ có ôm anh mới thở được." - Sở Mộ Nhiễm ôm chặt lấy anh.
Cố Minh Dạ: "...
Anh cam chịu phục vụ Sở Mộ Nhiễm, dù là trong lòng muốn mắng cô một trận, tốt nhất là vỗ mông cô một trận, nhưng nhìn thấy tóc cô rối bù và đang nép mình trong lòng ngực anh, anh không muốn tức giận với cô.
Trần Diệp đang lái, cơ hồ bật cười không ra tiếng.
Thật sự là cỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Không nghĩ đến Cố lão đại cũng có ngày hôm nay.
Nhưng bất quá xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, Trần Diệp vẫn ân cần nhắc nhở ông chủ: "Cố thiếu, có cần kéo tấm che lại không? Như vậy, ngài và phu nhân có thể nói chuyện tự nhiên."
Đối mặt với câu hỏi của Trần Diệp, Cố Minh Dạ mất tự nhiên gật đầu một cái, lại nói: "Cho tôi hai cái tai nghe, sau đó điều chỉnh hai tai nghe phía sau tách kênh. Nếu cậu dám nghe lén..."
Nếu không phải đang lái, Trần Diệp đã muốn giơ tay đầu hàng: "Cố thiếu, tôi khẳng định không dám."
Hà tất gì phải tự ngược đãi mình mà nghe lén.
"Ừ." - Cố Minh Dạ gật đầu.
Anh cầm lấy hai tai nghe từ Trần Diệp, đeo vào tai cho Sở Mộ Nhiễm.
Có tai nghe bảo vệ, tiếng ẩm ẩm của trực thăng đã yên tĩnh đi rất nhiều.
Sau đó, cô nhìn thấy một tấm màng che từ từ hạ xuống, tách hai hàng ghế trước sau thành hai thể giới nhỏ.
Cái này, có chút quen.
Cô ngầng đầu lên nhìn Cố Minh Dạ.
Bên trên, Trần Diệp chuyền tâm lái.
Trực thăng này không phải tài sản của Cố Minh Dạ mà là được thiết kế đặc biệt cho Thiên Sơn.
Bởi vì cần phải hộ tống những tù binh cực kỳ nguy hiểm cho nên phải thiết kế ra tấm che vì sự an toàn và bảo vệ ghế lái, có thể ngăn phi công bị tấn công khi đang điều khiển trực thăng.
Bây giờ cũng không có phòng bị ai, nhưng cũng có tác dụng khác.
Trong khi Trần Diệp đang lái máy bay, hắn không khỏi ảo tưởng về sự chiến đấu phía sau giữa Cố Minh Dạ và Sở Mộ Nhiễm.
Hy vọng Cố thiếu có thể Trực thăng Play thật vui vẻ, nếu vui vẻ có thể có hắn nghĩ một ngày, để anh cũng đi tìm đối tượng mà play.
Phía ghế sau, không ai biết Trần Diệp đang nghĩ gì...
Sở Mộ Nhiễm nhìn Cố Minh Dạ, và anh cũng nhìn cô.
Ánh mắt sâu thằm và tối tăm lại có chút khiêu khích và trêu chọc.
Ngay từ khi tấm màn kia kéo xuống, cô đã cảm thấy tình hình không ổn chút nào.
Cô chớp mắt, vẻ mặt vô tội.
Cuối cùng, Cố Minh Dạ không nhịn được mở miệng trước: "Sao vậy, em còn muốn làm cái gì?"
Sở Mộ Nhiễm: "..."
Cô không muốn làm gì cả có được không? Nhưng sao cô ngửi được mùi nguy hiểm xung quanh mình.
"Em có cảm giác, là anh muốn dạy dỗ em?" - Sở Mộ Nhiễm cắn môi.
"Anh thật sự muốn dạy dỗ em, bởi vì em thật sự cần phải giáo huấn, em thấy thế nào?hả?" - Cố Minh Dạ hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ Nhiễm như một con thỏ trắng, cúi đầu cắn bên gáy của cô, giọng nói tức giận:
"Nếu anh không dạy dỗ em một chút, lần sau em còn dám làm loạn với anh."
"Ai bảo anh không cho em đi cùng, cho nên em mới như vậy..."
"Ý em là, em làm loạn chính là lỗi của anh?" - Cố Minh Dạ nguy hiểm hỏi lại.
"Thật ra... em cũng không có làm loạn."
"Tốt, em con dám cãi lại, xem ra tinh thần của em đã rất tốt rồi phải không?" - Cố Minh Dạ nhếch môi: "Coi như là phía trước không làm loạn, vậy bây giờ có thể làm loạn."
Sở Mộ Nhiễm: "..."
"Lần đầu Trực thăng Play, chờ mong sao?"
Sở Mộ Nhiễm: ".."
Cô không kịp phát biểu ý kiến, môi của anh đã áp vào môi cô.
Sở Mộ Nhiễm bị đè lên hôn thật sâu, lưng dán vào thân máy lạnh lẽo, cảm giác cả người như sắp ngất đi.
Chết là nghĩ đến Trần Diệp đang lái phía trước, phía sau họ làm việc này, khuôn mặt cô đỏ bừng. Nghĩ lại, Trần Diệp còn hỏi Cố Minh Dạ có muốn kéo tấm che xuống không, có lẽ cũng biết Cố Minh Dạ muốn làm gì phải không?
Quả nhiên, đàn ông đều một ruột.
Không có cái gì tốt.
Sở Mộ Nhiễm bị hôn đến thất điên bát đảo, hết lần này đến lần khác không phản kháng được.
Ghế sau trên trực thăng không rộng, Sở Mộ Nhiễm bị Cố Minh Dạ lật lại và nằm trên ghế bằng cả hai tay, quỳ một gối và giơ một chân lên, tạo ra dáng như tập một tư thế yoga.
Chiếc váy thật sự nâng lên, đôi mắt Cố Minh Dạ tối sầm nhìn vào cánh hoa mấp máy mời gọi.
Bàn tay chai sạn chạm vào nơi nhạy cảm, miết lấy, xoa tròn hạt đậu nhô lên, từ trong hang động bắt đầu ẩm ướt.
Toàn thân anh phủ lên người cô, bờ môi cắn lấy vành tai cô, thở ra hơi thở nóng bỏng: "Nhiễm Nhiễm, cho anh hôn em nhé."
Sở Mộ Nhiễm: ".."
Từ khi nào Cố đại tổng tài muốn hôn vợ mà xin phép trước, trong lòng Sở Mộ Nhiễm có chút nghi ngờ.
Ngón tay chai sạn ấn mạnh vào hạt đậu, Sở Mộ Nhiễm ngẩng đầu rên rỉ: "Um..anh... làm đi..."
Cố Minh Dạ cắn vành tai cô hài lòng, từ từ quỳ xuống, gương mặt đối diện với tiểu h.uyệt, ánh mắt sâu thằm đầy khao khát.
Sở Mộ Nhiễm đang ở tư thế quỳ, không biết tình hình phía sau, bỗng nhiên một chiếc lưỡi ấm nóng ngậm lấy cánh hoa phía dưới hạ thân, từ từ đi theo vách thịt tiến vào trong.
"Um..Minh Dạ. bẩn..sao anh...ưm...đừng liếm..." - Sở Mộ Nhiễm cong người, sự khoái cảm kỳ lạ xẹt qua cơ thể khiến cô muốn nổ tung.
Thì ra anh xin phép hôn cô, chính là hôn ở đó, nghĩ đến thôi, đã khiến Sở Mộ Nhiễm gương mặt đỏ bừng.
Cố Minh Dạ thật sự đã khao khát, hôm nay được dịp liền muốn ức hiếp cô một trận. Anh dùng đầu lưỡi tách hai cánh hoa ra, tìm đến hạt đậu gồ lên, dùng chiếc lưỡi mạnh mẽ đâm chọc liếm láp từng chút một.
Đôi bàn tay chai sạn tách hai cánh hoa rộng ra, để lộ ra hang động phấn đổ, bên trong dòng nước trắng đục trào ra cùng mùi hương dâm mỹ như đang dụ hoặc, chiếc lưỡi dài nhàm trực tiếp liễm mút phần thịt non kia.
"Um... A Dạ... chồng... đừng...không thể...a...a....a..."
Cố Minh Dạ nghe tiếng rên rỉ của cô thì càng tăng tốc hơn, anh gần như ngậm toàn bộ nơi mềm mại kia vào trong miệng, thanh âm trực thăng lấn áp tiếng rên rỉ cũng như tiếng nước mật đang được anh hút vào.
Sở Mộ Nhiễm như bị nhấn chìm trong dục vọng, bị anh chơi đùa quá tàn nhẫn, cô hoàn toàn đầu hàng, không thể kiểm chế muốn phun trào, bàn tay siết chặt run rẩy: "Aaaaaa... A Dạ, không được...anh mau buông ra...em...em không được rồi."
Nghe cô dường như sắp tới cực hạn, Cố Minh Dạ càng ra sưc kích thích cô hơn, bờ môi mút lấy cánh hoa, dùng răng cắn vào hạt đậu yếu ớt, khiến hang động không tự chủ được mà tuông ra dâm d-ịch.
Không ngờ lần đầu tiên của họ trên trực thăng, cô đã bị anh liếm đến mức phun trào.
Toàn thân Sở Mộ Nhiêm cao trao muốn ngã quy xuống, eo cô được đôi bàn tay nâng lên, Cố Minh Dạ còn luyến tiếc mút lấy cánh hoa của cô, cho đến khi cạn cả nước mới cam lòng.
"Nhiễm Nhiễm." - Giọng Cố Minh Dạ khàn đi, cả hai đều không cởi hết quần áo, Cố Minh Dạ kéo ra gậy sắt cứng rắn to lớn, hung hăng tách hai cánh hoa chen vào hang động vẫn còn mẫn cảm.
Trực thăng play, làm tình trên không, thật mới mẻ và kích động.
Hạ thể đang mẫn cảm bị lấp đầy, Sở Mộ Nhiễm không ngừng rên rỉ, giống như một con mèo nhỏ gọi mẹ.
"Um....a... Minh Dạ...nhẹ..anh nhẹ chút."
Gậy sắt chen vào, hung hăng cắm thẳng đến nơi mềm mại bên trong, không cho cô kịp nghĩ ngơi, khiến toàn bộ cơ thể cô nhũn ra.
Bàn tay Cố Minh Dạ vỗ lên cánh mông Sở Mộ Nhiễm: "Lần sau còn dám làm loạn không?"
Sở Mộ Nhiễm nén đau lên: "Không...không dám nữa...ưm...nhẹ chút."
Cố Minh Dạ cảm thấy vỗ mông một cái, không thể dạy dỗ được cô, còn tăng thêm tình thú, rõ ràng càng kẹp anh
that chat len.
"Hừ..thả lỏng...Nhiễm Nhiễm...đừng kẹp..."
Thật sự là một tên hỗn đãn, không biết dày vò qua bao lâu, Sở Mộ Nhiễm chỉ có thể mềm nhũn ngã vào lòng ngực Cố Minh Dạ, thở dốc, đôi má trắng nõn ửng hồng, giống như một cánh hoa đào xinh đẹp.
Ngồi trực thăng đến nơi, Sở Mộ Nhiễm lúc này mới thắc mắc vì sao Cố Minh Dạ lại vội vàng đi bằng trực thăng, dù sao việc này cũng không phải quá gấp.
Cố Minh Dạ không đành giấu cô: "Theo báo cáo của người theo dõi Kỷ Tiếu Tiếu gửi về, cô ấy từ hôm qua đến giờ đều không rời khỏi phòng khách sạn, có thể sự tình có biến cho nên anh liền đến càng sớm càng tốt."
"Cái gì?" - Sở Mộ Nhiễm hoảng sợ: "Anh nói Tiếu Tiếu đã biển mất một ngày."
"Không phải biến mất, chỉ là không có đi ra ngoài." - Cố Minh Dạ chỉnh lại: "Người của anh đến khách sạn thăm dò, Kỷ Tiếu Tiếu vẫn đang ở trong khách sạn, chỉ là không có đi ra ngoài."
Đường đi đầy ổ gà, Sở Mộ Nhiễm tựa vào lòng ngực Cố Minh Dạ, không yên lòng nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, vừa suy nghĩ về chuyện của Kỷ Tiếu Tiếu.
Tuy nhiên, cô không biết khi cô đang nghĩ về Kỷ Tiếu Tiếu, thì Kỷ Tiếu Tiếu cũng đang nghĩ đến cô.
Khách sạn...
Trong phòng khách sạn, người đàn ông hung hăng kéo tóc Kỷ Tiếu Tiếu về phía sau, khuôn mặt sưng tấy của cô bị phơi dưới ánh đèn, hết sức kinh tâm.
Sở Mộ Nhiễm lo lắng, cho nên luôn theo dõi sát quá trình điều tra cùng anh.
"Tình báo của chúng ta phát tin tức về, đây là bức ảnh chụp Kỷ Tiếu Tiếu đang bắt cóc một đứa bé, nhưng vì người trong ảnh cải trang, nên cũng không xác định có phải là cô ấy không." - Cố Minh Dạ nhận về thông tin liền nói cùng Sở Mộ Nhiễm.
Sở Mộ Nhiễm vội nói: "Cho em xem ảnh đi, chỉ cần là Tiếu Tiếu, em nhìn sơ liền biết có phải hay không."
Sở Mộ Nhiễm không đợi Cố Minh Dạ đưa qua, vội chạy đến ngồi trong lòng anh nhìn những bức ảnh trong máy tính gửi về.
"Đây là Tiếu Tiếu." - Sở Mộ Nhiễm khẳng định, sau đó lại mở to mắt: "Hơn nữa, em xác định Tiếu Tiếu vô tội, cô ấy không phải loại người ham hư vinh, vì tiền mà làm việc bất nhân, cô ấy đang truyền tin tức cho em."
Cố Minh Dạ nheo mắt lại: "Ý em là gì?"
"Anh nhìn vào bức ảnh đi." - Sở Mộ Nhiễm chỉ vào một bức ảnh: "Anh thấy tay cô ấy đặt trên eo không, nhìn như bình thường nhưng tay cô ấy lại nghiêng như một khẩu súng. Đây là hành động bí mật giữa em và cô ấy đã từng thỏa thuận."
"Thỏa thuận cái gì?"
"Khu khu." - Sở Mộ Nhiễm ho hai tiếng: "Thỏa thuận liều chết đánh chết kẻ địch."
Cố Minh Dạ: ".."
Sở Mộ Nhiễm giải thích: "Khi còn nhỏ em rất thảm, Chu gia không cho ăn nên em rất thấp còi, gầy gò và luôn bị bắt nạt. Vì bị bắt nạt quá nhiều nên em nhất định muốn đánh trả. Tiếp đó, em và Tiếu Tiếu sẽ cùng nhau đi đánh nhau, để ăn ý, em và cô ấy thỏa thuận ra dấu tay như vậy, chỉ cần một bên đưa ra ký hiệu như vậy, chính là tổng tần công, sẽ liều chết mà đánh chết đối thủ."
Cố Minh Dạ: ".."
"Điều quan trọng là Tiếu Tiếu đang dùng dành động này để ám chỉ em, chúng ta có nên cân nhắc một chút không?" - Sở Mộ Nhiễm nhìn Cố Minh Dạ: "Cố thiếu, em biết anh đang nghi ngờ Tiếu Tiếu, nhưng nghi ngờ thì nghi ngờ, phái người đi phòng ngừa một chút, cũng không mất gì phải không?"
Bởi vì quá lo lắng cho nên cô thường gọi "Minh Dạ" đã đổi thành "Cố thiếu."
Cố Minh Dạ: ".."
Hai người lại bắt đầu coi lại những bức ảnh cũ. Đã tìm ra trong bốn vụ gần nhất, Kỷ Tiếu Tiếu cũng đã gửi hành động y như vậy.
Vả lại bốn vụ đó bên SC đều thất bại, Giang Lãng nói rằng đã có người gửi tin nặc danh cho hắn.
Cố Minh Dạ trầm mặc toan tính một lúc: "Nếu như phán đoán của chúng ta chính xác, cho rằng Kỷ Tiếu Tiếu chỉ đang giả vờ phục vụ tổ chức SC, thực ra cô ấy đang tìm cách cứu nạn nhân. Nếu lần này cô ấy lại ra động tác, có nghĩa là cô ấy lại muốn hành động."
Sở Mộ Nhiễm cũng gật đầu đồng ý.
"Lần này, anh sẽ tự mình đến đó."
Sở Mộ Nhiễm gật đầu: "Em sẽ đi cùng anh."
Thân phận của Cố Minh Dạ bề nổi là chủ tịch tập đoàn Cố thị, bình thường nhiệm vụ đều giao cho đội viên Thiên Sơn đi thực hiện. Lần này nếu không phải liên quan đến Kỷ Tiếu Tiếu, vì Sở Mộ Nhiễm thân quen, anh cũng sẽ không tự mình tham gia.
"Không được, em ngoan ngoãn ở nhà cho anh."
"Tại sao?" - Sở Mộ Nhiễm không vui: "Em muốn đi cứu bạn của em cũng không được sao? Hơn nữa, em và Tiếu Tiếu dễ giao tiếp hơn, người của anh cũng không cần phải đi thăm dò."
Cố Minh Dạ kiên định: "Hiện tại cơ thể em còn chưa hồi phục tốt, không cần nghĩ cái khác, chỉ cần chuyên tâm chăm sóc mình thật tốt."
"Nhưng..."
"Đừng lo, chỉ cần em ngoan ngoãn ở nhà, anh sẽ mang Kỷ Tiếu Tiếu về cho em."
Dù làm cách nào, Sở Mộ Nhiễm cũng không có biện pháp thuyết phục Cố Minh Dạ.
Dù là cô trên giường dùng vô số chiêu thức, dỗ dành, sáng hôm sau luôn tỉnh lại với cái lưng đau nhức và không có bất cứ thương lượng nào từ Cố Minh Dạ.
Lòng dạ cứng như sắt.
Ngày Cố Minh Dạ đi, Sở Mộ Nhiễm giận dỗi đến mức không thèm đi tiễn.
"Dì Chu, Tiểu Nhiễm đâu rồi?"
Cô gái nhỏ của anh giận dối anh đến mức không thèm xuống tiến anh?
"Haha..." - Dì Chu bật cười: "Phu nhân hiện tại còn giận dỗi ngài, hay là ngài lên lầu nói với phu nhân một tiếng."
Chỉ là anh lên lầu, cửa phòng ngủ đã bị khóa, anh gõ cửa cũng không thấy Sở Mộ Nhiễm mở cửa. Nhìn đồng hồ đã sắp đến giờ, Cố Minh Dạ chỉ có thể đi xuống.
Dù sao, Sở Mộ Nhiễm cũng đã soạn cho anh một valy hành lý, điều này chứng tỏ cô dù có tức giận cũng còn quan tâm đến anh.
Chờ anh đưa Kỷ Tiếu Tiếu quay về, nói không chừng cô sẽ vui đến mức quên luôn cả tức giận.
Ngồi trên xe, Cố Minh Dạ âm thầm suy nghĩ cách dỗ dành cô hết giận khi trở về.
Vì chuyến đi tuyệt mật, cho nên không đi phương tiện công cộng để tránh bị phát hiện.
Cố Minh Dạ leo lên chiếc trực thăng đã được chuẩn bị sẵn.
Cánh quạt trực thăng quay rất nhanh, tạo ra âm thanh cực lớn.
Cố Minh Dạ đeo tai nghe, tựa lưng vào ghế, chăm chú nhìn những tòa nhà trên mặt đất nhỏ lại, không có cái gì đẹp, anh nhắm mắt lại.
Nhiệm vụ lần này có rất ít manh mối, Cố Minh Dạ đang muốn vạch ra một kế hoạch thật chu đáo.
Chớp mắt qua nửa giờ bay, Cố Minh Dạ đang mãi suy nghĩ thì bên tai vang lên một giọng nói nghi ngờ.
"Cố thiếu, chúng ta... hình như trên trực thăng có gì đó không ổn." - Trần Diệp đang lái mở miệng.
Hắn nghe được vài tiếng động, nhưng không rõ ràng, dù sao trên trực thang quá ồn.
"Chuyện gì?"
"Giống như có tiếng động, không lẽ có cái gì đó tiến vào?"
Sau đó, thanh âm cộp cộp cộp vang lên rõ ràng hơn từ phía sau... dường như từ hành lý của Cố Minh Da.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đôi mắt phượng dài hẹp nheo lại, anh đưa tay gõ vào chiếc valy, rất nhanh bên trong vang ra tiếng ô ô ô nho nhỏ.
Thanh ẩm này... có chút quen tai.
Cố Minh Dạ: "."
Đưa mắt nhìn Trần Diệp, ra hiệu hắn lái vững vàng hơn.
Anh muốn xem trong valy là có cái gì, tuy nhiên, anh đã có chút suy đoán.
Khi anh mở chiếc valy ra, nhìn thấy con ma nhỏ tạo ra tiếng động bên trong, sắc mặt đen đi đáng sợ.
"SỞ! MỘ! NHIỄM!"
Từng chữ nói ra, Cố Minh Dạ nghiến răng nghiến lợi gọi tên cô gái trước mặt, hận không thể đem cô nhét ngược vào trong valy, trực tiếp ném về nhà ngay lập tức.
"A..." - Sở Mộ Nhiễm nhảy ra khỏi va y, cử động tứ chi, trực tiếp ngồi xuống ghế sau trực thăng, ngăn cản Cố Minh Dạ sắp phát tiết: "Chồng yêu ơi, em van xin anh một lát nữa hãy mắng em có được không? Em bây giờ rất không thoải mái, đầu choáng váng, cần phải yên tĩnh."
Cố Minh Dạ: "..."
"Chồng ơi, hay anh ôm em được không, để em có thể thoải mái một chút." - Sở Mộ Nhiễm biết cách dập lửa giận, trực tiếp nhào vào lòng Cố Minh Dạ, không quan tâm phía trước là ai, cả hai tay và hai chân đều bám trên người
Cố Minh Dạ.
Sở Mộ Nhiễm biết rõ điểm yếu của Cố Minh Dạ là ở đâu.
Anh sợ cô không thoải mái, sợ cô khó chịu, chỉ cần cô nũng nịu thì tất cả mọi tức giận của anh sẽ tiêu tan, cùng lắm thì... anh sẽ lôi cô lên giường dạy dỗ một trận.
"Minh Dạ, em có chút thiếu dưỡng khí, ở trong valy lâu như vậy, em khó thở quá..."
Sở Mộ Nhiễm ra vẻ đáng thương dưới ánh mắt đen tối của Cố Minh Dạ.
"Em..sao lại ngốc như vậy? Đầu óc bị ngập nước sao, sao lại hành hạ bản thân như vậy?" - Đến cùng vẫn là lo lắng cho Sở Mộ Nhiễm, đưa tay vỗ nhẹ nhàng lên lưng cô: "Có thoải mái hơn chưa?"
"Không có, chỉ có ôm anh mới thở được." - Sở Mộ Nhiễm ôm chặt lấy anh.
Cố Minh Dạ: "...
Anh cam chịu phục vụ Sở Mộ Nhiễm, dù là trong lòng muốn mắng cô một trận, tốt nhất là vỗ mông cô một trận, nhưng nhìn thấy tóc cô rối bù và đang nép mình trong lòng ngực anh, anh không muốn tức giận với cô.
Trần Diệp đang lái, cơ hồ bật cười không ra tiếng.
Thật sự là cỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Không nghĩ đến Cố lão đại cũng có ngày hôm nay.
Nhưng bất quá xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, Trần Diệp vẫn ân cần nhắc nhở ông chủ: "Cố thiếu, có cần kéo tấm che lại không? Như vậy, ngài và phu nhân có thể nói chuyện tự nhiên."
Đối mặt với câu hỏi của Trần Diệp, Cố Minh Dạ mất tự nhiên gật đầu một cái, lại nói: "Cho tôi hai cái tai nghe, sau đó điều chỉnh hai tai nghe phía sau tách kênh. Nếu cậu dám nghe lén..."
Nếu không phải đang lái, Trần Diệp đã muốn giơ tay đầu hàng: "Cố thiếu, tôi khẳng định không dám."
Hà tất gì phải tự ngược đãi mình mà nghe lén.
"Ừ." - Cố Minh Dạ gật đầu.
Anh cầm lấy hai tai nghe từ Trần Diệp, đeo vào tai cho Sở Mộ Nhiễm.
Có tai nghe bảo vệ, tiếng ẩm ẩm của trực thăng đã yên tĩnh đi rất nhiều.
Sau đó, cô nhìn thấy một tấm màng che từ từ hạ xuống, tách hai hàng ghế trước sau thành hai thể giới nhỏ.
Cái này, có chút quen.
Cô ngầng đầu lên nhìn Cố Minh Dạ.
Bên trên, Trần Diệp chuyền tâm lái.
Trực thăng này không phải tài sản của Cố Minh Dạ mà là được thiết kế đặc biệt cho Thiên Sơn.
Bởi vì cần phải hộ tống những tù binh cực kỳ nguy hiểm cho nên phải thiết kế ra tấm che vì sự an toàn và bảo vệ ghế lái, có thể ngăn phi công bị tấn công khi đang điều khiển trực thăng.
Bây giờ cũng không có phòng bị ai, nhưng cũng có tác dụng khác.
Trong khi Trần Diệp đang lái máy bay, hắn không khỏi ảo tưởng về sự chiến đấu phía sau giữa Cố Minh Dạ và Sở Mộ Nhiễm.
Hy vọng Cố thiếu có thể Trực thăng Play thật vui vẻ, nếu vui vẻ có thể có hắn nghĩ một ngày, để anh cũng đi tìm đối tượng mà play.
Phía ghế sau, không ai biết Trần Diệp đang nghĩ gì...
Sở Mộ Nhiễm nhìn Cố Minh Dạ, và anh cũng nhìn cô.
Ánh mắt sâu thằm và tối tăm lại có chút khiêu khích và trêu chọc.
Ngay từ khi tấm màn kia kéo xuống, cô đã cảm thấy tình hình không ổn chút nào.
Cô chớp mắt, vẻ mặt vô tội.
Cuối cùng, Cố Minh Dạ không nhịn được mở miệng trước: "Sao vậy, em còn muốn làm cái gì?"
Sở Mộ Nhiễm: "..."
Cô không muốn làm gì cả có được không? Nhưng sao cô ngửi được mùi nguy hiểm xung quanh mình.
"Em có cảm giác, là anh muốn dạy dỗ em?" - Sở Mộ Nhiễm cắn môi.
"Anh thật sự muốn dạy dỗ em, bởi vì em thật sự cần phải giáo huấn, em thấy thế nào?hả?" - Cố Minh Dạ hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ Nhiễm như một con thỏ trắng, cúi đầu cắn bên gáy của cô, giọng nói tức giận:
"Nếu anh không dạy dỗ em một chút, lần sau em còn dám làm loạn với anh."
"Ai bảo anh không cho em đi cùng, cho nên em mới như vậy..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Ý em là, em làm loạn chính là lỗi của anh?" - Cố Minh Dạ nguy hiểm hỏi lại.
"Thật ra... em cũng không có làm loạn."
"Tốt, em con dám cãi lại, xem ra tinh thần của em đã rất tốt rồi phải không?" - Cố Minh Dạ nhếch môi: "Coi như là phía trước không làm loạn, vậy bây giờ có thể làm loạn."
Sở Mộ Nhiễm: "..."
"Lần đầu Trực thăng Play, chờ mong sao?"
Sở Mộ Nhiễm: ".."
Cô không kịp phát biểu ý kiến, môi của anh đã áp vào môi cô.
Sở Mộ Nhiễm bị đè lên hôn thật sâu, lưng dán vào thân máy lạnh lẽo, cảm giác cả người như sắp ngất đi.
Chết là nghĩ đến Trần Diệp đang lái phía trước, phía sau họ làm việc này, khuôn mặt cô đỏ bừng. Nghĩ lại, Trần Diệp còn hỏi Cố Minh Dạ có muốn kéo tấm che xuống không, có lẽ cũng biết Cố Minh Dạ muốn làm gì phải không?
Quả nhiên, đàn ông đều một ruột.
Không có cái gì tốt.
Sở Mộ Nhiễm bị hôn đến thất điên bát đảo, hết lần này đến lần khác không phản kháng được.
Ghế sau trên trực thăng không rộng, Sở Mộ Nhiễm bị Cố Minh Dạ lật lại và nằm trên ghế bằng cả hai tay, quỳ một gối và giơ một chân lên, tạo ra dáng như tập một tư thế yoga.
Chiếc váy thật sự nâng lên, đôi mắt Cố Minh Dạ tối sầm nhìn vào cánh hoa mấp máy mời gọi.
Bàn tay chai sạn chạm vào nơi nhạy cảm, miết lấy, xoa tròn hạt đậu nhô lên, từ trong hang động bắt đầu ẩm ướt.
Toàn thân anh phủ lên người cô, bờ môi cắn lấy vành tai cô, thở ra hơi thở nóng bỏng: "Nhiễm Nhiễm, cho anh hôn em nhé."
Sở Mộ Nhiễm: ".."
Từ khi nào Cố đại tổng tài muốn hôn vợ mà xin phép trước, trong lòng Sở Mộ Nhiễm có chút nghi ngờ.
Ngón tay chai sạn ấn mạnh vào hạt đậu, Sở Mộ Nhiễm ngẩng đầu rên rỉ: "Um..anh... làm đi..."
Cố Minh Dạ cắn vành tai cô hài lòng, từ từ quỳ xuống, gương mặt đối diện với tiểu h.uyệt, ánh mắt sâu thằm đầy khao khát.
Sở Mộ Nhiễm đang ở tư thế quỳ, không biết tình hình phía sau, bỗng nhiên một chiếc lưỡi ấm nóng ngậm lấy cánh hoa phía dưới hạ thân, từ từ đi theo vách thịt tiến vào trong.
"Um..Minh Dạ. bẩn..sao anh...ưm...đừng liếm..." - Sở Mộ Nhiễm cong người, sự khoái cảm kỳ lạ xẹt qua cơ thể khiến cô muốn nổ tung.
Thì ra anh xin phép hôn cô, chính là hôn ở đó, nghĩ đến thôi, đã khiến Sở Mộ Nhiễm gương mặt đỏ bừng.
Cố Minh Dạ thật sự đã khao khát, hôm nay được dịp liền muốn ức hiếp cô một trận. Anh dùng đầu lưỡi tách hai cánh hoa ra, tìm đến hạt đậu gồ lên, dùng chiếc lưỡi mạnh mẽ đâm chọc liếm láp từng chút một.
Đôi bàn tay chai sạn tách hai cánh hoa rộng ra, để lộ ra hang động phấn đổ, bên trong dòng nước trắng đục trào ra cùng mùi hương dâm mỹ như đang dụ hoặc, chiếc lưỡi dài nhàm trực tiếp liễm mút phần thịt non kia.
"Um... A Dạ... chồng... đừng...không thể...a...a....a..."
Cố Minh Dạ nghe tiếng rên rỉ của cô thì càng tăng tốc hơn, anh gần như ngậm toàn bộ nơi mềm mại kia vào trong miệng, thanh âm trực thăng lấn áp tiếng rên rỉ cũng như tiếng nước mật đang được anh hút vào.
Sở Mộ Nhiễm như bị nhấn chìm trong dục vọng, bị anh chơi đùa quá tàn nhẫn, cô hoàn toàn đầu hàng, không thể kiểm chế muốn phun trào, bàn tay siết chặt run rẩy: "Aaaaaa... A Dạ, không được...anh mau buông ra...em...em không được rồi."
Nghe cô dường như sắp tới cực hạn, Cố Minh Dạ càng ra sưc kích thích cô hơn, bờ môi mút lấy cánh hoa, dùng răng cắn vào hạt đậu yếu ớt, khiến hang động không tự chủ được mà tuông ra dâm d-ịch.
Không ngờ lần đầu tiên của họ trên trực thăng, cô đã bị anh liếm đến mức phun trào.
Toàn thân Sở Mộ Nhiêm cao trao muốn ngã quy xuống, eo cô được đôi bàn tay nâng lên, Cố Minh Dạ còn luyến tiếc mút lấy cánh hoa của cô, cho đến khi cạn cả nước mới cam lòng.
"Nhiễm Nhiễm." - Giọng Cố Minh Dạ khàn đi, cả hai đều không cởi hết quần áo, Cố Minh Dạ kéo ra gậy sắt cứng rắn to lớn, hung hăng tách hai cánh hoa chen vào hang động vẫn còn mẫn cảm.
Trực thăng play, làm tình trên không, thật mới mẻ và kích động.
Hạ thể đang mẫn cảm bị lấp đầy, Sở Mộ Nhiễm không ngừng rên rỉ, giống như một con mèo nhỏ gọi mẹ.
"Um....a... Minh Dạ...nhẹ..anh nhẹ chút."
Gậy sắt chen vào, hung hăng cắm thẳng đến nơi mềm mại bên trong, không cho cô kịp nghĩ ngơi, khiến toàn bộ cơ thể cô nhũn ra.
Bàn tay Cố Minh Dạ vỗ lên cánh mông Sở Mộ Nhiễm: "Lần sau còn dám làm loạn không?"
Sở Mộ Nhiễm nén đau lên: "Không...không dám nữa...ưm...nhẹ chút."
Cố Minh Dạ cảm thấy vỗ mông một cái, không thể dạy dỗ được cô, còn tăng thêm tình thú, rõ ràng càng kẹp anh
that chat len.
"Hừ..thả lỏng...Nhiễm Nhiễm...đừng kẹp..."
Thật sự là một tên hỗn đãn, không biết dày vò qua bao lâu, Sở Mộ Nhiễm chỉ có thể mềm nhũn ngã vào lòng ngực Cố Minh Dạ, thở dốc, đôi má trắng nõn ửng hồng, giống như một cánh hoa đào xinh đẹp.
Ngồi trực thăng đến nơi, Sở Mộ Nhiễm lúc này mới thắc mắc vì sao Cố Minh Dạ lại vội vàng đi bằng trực thăng, dù sao việc này cũng không phải quá gấp.
Cố Minh Dạ không đành giấu cô: "Theo báo cáo của người theo dõi Kỷ Tiếu Tiếu gửi về, cô ấy từ hôm qua đến giờ đều không rời khỏi phòng khách sạn, có thể sự tình có biến cho nên anh liền đến càng sớm càng tốt."
"Cái gì?" - Sở Mộ Nhiễm hoảng sợ: "Anh nói Tiếu Tiếu đã biển mất một ngày."
"Không phải biến mất, chỉ là không có đi ra ngoài." - Cố Minh Dạ chỉnh lại: "Người của anh đến khách sạn thăm dò, Kỷ Tiếu Tiếu vẫn đang ở trong khách sạn, chỉ là không có đi ra ngoài."
Đường đi đầy ổ gà, Sở Mộ Nhiễm tựa vào lòng ngực Cố Minh Dạ, không yên lòng nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, vừa suy nghĩ về chuyện của Kỷ Tiếu Tiếu.
Tuy nhiên, cô không biết khi cô đang nghĩ về Kỷ Tiếu Tiếu, thì Kỷ Tiếu Tiếu cũng đang nghĩ đến cô.
Khách sạn...
Trong phòng khách sạn, người đàn ông hung hăng kéo tóc Kỷ Tiếu Tiếu về phía sau, khuôn mặt sưng tấy của cô bị phơi dưới ánh đèn, hết sức kinh tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro