Không Thể Rung Động

Viêm Ruột Thừa

2024-12-27 22:44:16

Như thường lệ, vào cuối tuần của cuối tháng, Thang Ninh và Cố Lê hẹn nhau gặp mặt ăn cơm.

Thang Ninh mang theo chiếc ô Cố Ngộ cho mượn, bởi vì cô không biết làm thế nào để trả lại cho anh.

Cô đã thử nhắn tin vài lần nhưng cuối cùng lại không biết nói thế nào, nên cứ thế mà gác chuyện này lại.

Nghĩ rằng hay là trả lại cho Cố Ngộ thông qua Cố Lê vậy.

Khi Thang Ninh trả sách và ô cho Cố Lê, Cố Lê nhìn chiếc ô nhưng không nhận: "Sao cậu không tự trả ô cho anh mình? Giờ tớ với anh ấy không sống cùng nhau, không tiện đưa cho anh ấy."

"Tớ... cũng không tiện, không biết liên lạc với anh ấy thế nào."

"Hửm? Vậy hôm đó anh ấy đưa ô cho cậu kiểu gì?" Cố Lê hỏi.

"Anh ấy... để ở cầu thang gần tầng văn phòng của tớ, rồi nhắn tin cho tớ." Thang Ninh thành thật nói.

"Nhát thế?" Cố Lê bật cười, "Anh ấy đã gửi đồ cho cậu hai lần rồi mà vẫn chưa gặp mặt cậu à?"

"Nhưng mà cũng may anh ấy không đến, tớ thấy sẽ rất ngại..."

"Haha, không sao, có gì phải ngại đâu, anh tớ là anh cậu, đều là người một nhà cả." Cố Lê vỗ vai Thang Ninh.

Trong lòng Thang Ninh nghĩ, thật ra vốn dĩ chẳng có gì phải ngại ngùng cả.

Nhưng vấn đề là lần đầu tiên hai người gặp nhau là do Thang Ninh gọi nhầm anh là "chồng", lần thứ hai lại nhận nhầm người mà nói "yêu anh".

Vì vậy, Thang Ninh luôn có chút kháng cự việc gặp mặt anh trai Cố Lê.

Cảm giác mỗi lần nhìn thấy anh, nghĩ đến anh đều nhớ lại cảm giác xã hội chết đó.

Cố Lê hào hứng nói với Thang Ninh: "À đúng rồi, bố tớ đã đồng ý cho tớ thỉnh thoảng đi hát ở quán bar, tớ đã liên lạc với chị khóa trên trước kia tìm tớ rồi, tháng sau có một quán bar khai trương, chị ấy dẫn tớ đi xem thử, tiện thể gặp người phụ trách ban nhạc, cậu đi cùng tớ nhé?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Ừ, nếu công việc không quá bận thì tớ sẽ đi cùng cậu."

"Không được, nhất định phải đi cùng tớ, chủ yếu là tớ nói với bố mẹ là đi cùng cậu họ mới đồng ý," Cố Lê vẻ mặt cầu khẩn, "Cậu không đi sẽ bị lộ mất."

Thang Ninh: "Được rồi, vậy nếu bận quá thì tớ sẽ mang laptop đi làm thêm giờ cùng cậu."

"Vẫn là vợ yêu của tớ tốt nhất!" Cố Lê chống cằm nhìn cô, "Vợ yêu của tớ tốt như vậy, sao lại không có đàn ông theo đuổi nhỉ? Chắc là bọn họ bị mù hết rồi?"

Thang Ninh ngẩn người.

Thực ra cô thi thoảng vẫn được xin số liên lạc, cũng được "giới thiệu" đủ kiểu, nhưng cô thường lười để ý, chuyện này cũng không nói nhiều với Cố Lê.

"Không có ai theo đuổi cũng tốt, thanh nhàn." Thang Ninh mím môi cười.

"Tiếc là bên cạnh mình không có người đàn ông tốt nào," Cố Lê lắc đầu, "đều không xứng với cậu, không phải điều kiện kém thì cũng là đồ tồi."

Thang Ninh cũng thở dài theo: "Mình cảm thấy đàn ông bây giờ, hình như chỉ cần hơi đẹp trai một chút là dễ trở thành đồ tồi."

"Đúng vậy, chẳng phải lần trước cậu còn kể với mình về người đàn ông trong công ty cậu công khai nói đến nhà tiểu tam sao," Cố Lê làm vẻ mặt ghét bỏ, "Thật sự nghĩ đến thôi đã thấy chán ghét."

"Nhưng mà người đó thật sự rất đẹp trai..." Thang Ninh nhớ lại khuôn mặt của anh, không khỏi cảm thán, "Có lẽ con gái nhìn thấy là không thể cưỡng lại được, tồi tệ cũng chịu thôi."

"Mình phải xem đẹp trai đến mức nào mới được!" Cố Lê bất mãn chống nạnh, "Lần sau mình đến công ty cậu, cậu dẫn mình đi xem xem."

"Mình sợ cậu sẽ chỉ thẳng vào mũi người ta mà mắng là đồ tồi." Cố Lê vừa nói vừa nghĩ đến điều gì đó bật cười, "Còn nhớ hồi đại học, có một bạn học của chúng ta bị cắm sừng không dám đi tìm tên khốn kia nói lý, cậu cầm loa đến dưới ký túc xá của người ta trực tiếp nói thẳng, khiến cho nam sinh đó sau này ai ai cũng biết."

"Đó là chuyện đương nhiên, đồ tồi thì phải bị trừng trị! Mình không thể chấp nhận nhất chính là ngoại tình, bị mình phát hiện một tên thì mình sẽ xử lý một tên!" Cố Lê vừa nói vừa nheo mắt nắm chặt tay, vẻ mặt nham hiểm.

Hai người nói chuyện trên trời dưới biển, giữa chừng Cố Lê đột nhiên cảm thấy đau bụng, đi vệ sinh một lần.

Đi rất lâu mới quay lại, thấy cô ấy vẫn ôm bụng vẻ mặt đau đớn, Thang Ninh hỏi: "Sao vậy?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Lê đau đến toát mồ hôi lạnh: "Không biết, mình đột nhiên đau bụng dữ dội."

"Có sao không?" Thang Ninh lo lắng, "Có cần đi bệnh viện không?"

"Không cần," Cố Lê ngồi phịch xuống ghế, thở hổn hển: "Dạ dày mình cũng luôn không được khỏe, chắc nghỉ ngơi một lát sẽ khỏi."

Tuy nói vậy, nhưng Cố Lê biết rất rõ cơn đau bụng hiện tại của mình, cảm giác khác với cơn đau dạ dày trước đây.

Có một cảm giác đau quặn như bị kìm kẹp chặt.

Sắc mặt và môi Cố Lê bắt đầu trắng bệch, giọng nói cũng rất yếu ớt.

Thang Ninh thấy Cố Lê như vậy sốt ruột: "Hay là đưa cậu đi bệnh viện nhé?"

"Không cần, về nhà nằm một lát chắc sẽ khỏi." Cố Lê cố gắng đứng dậy, nhưng phát hiện mình đau đến mức chân mềm nhũn, căn bản không đứng dậy được.

Thang Ninh cảm thấy sự việc có thể nghiêm trọng hơn tưởng tượng, đỡ Cố Lê dậy nói: "Đi thôi, chúng ta vẫn nên đến bệnh viện thì hơn."

Cô đỡ Cố Lê đi, cứ vài bước Cố Lê lại nhíu mày nghỉ một chút để thở.

Vất vả lắm mới lên được taxi, lúc xuống xe Cố Lê đau đến mức không đi nổi.

Thang Ninh không nói hai lời liền bế Cố Lê kiểu công chúa đi thẳng đến phòng cấp cứu đăng ký khám.

Trong lúc chờ kết quả chụp phim và xét nghiệm máu, Cố Lê dựa vào vai Thang Ninh, vô cùng yếu ớt, trông như thở thôi cũng đau.

Thang Ninh chỉ có thể nắm tay Cố Lê an ủi: "Không sao đâu, chúng ta đã đến bệnh viện rồi, đừng lo lắng."

"Ừm." Cố Lê khó khăn lắm mới phát ra một âm tiết, "Cảm ơn cậu."

Thang Ninh vừa định mở miệng thì nghe thấy bác sĩ cầm kết quả báo cáo nói: "Bệnh nhân Cố Lê, cô bị viêm ruột thừa cấp, cần phải phẫu thuật ngay lập tức."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Thể Rung Động

Số ký tự: 0