Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Có Khó Cũng Phả...
2024-11-20 21:54:21
Hứa Thuận đi được chừng nửa ngày, trên đầu đã chảy đầy mồ hôi. Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đường núi uốn lượn quanh co như một con cự mãng xuyên qua núi non trùng trùng điệp điệp. May mà hiện giờ hắn cũng có chút tu vi, nếu không khẳng định là chẳng thể bò tới nơi này được.
Lại nói, ở thời điểm hắn xuyên tới thế giới này, bản thân cũng ở trong một cái sơn thôn, tới khi bái sư theo Lam đạo nhân tu hành, cả ngày cũng đi dạo loanh quanh trong núi.
Núi kề núi, ngoài núi vẫn là núi, khắp nơi đều là núi.
Loại hoàn cảnh như vậy, hoàn toàn có thể biến một kẻ kiếp trước vốn lớn lên ở vùng đồng bằng có phần yêu thích núi non như Hứa Thuận biến thành chán ghét chúng.
Bởi vì leo núi rất mệt, còn đi mãi không dừng, chẳng biết đến lúc nào mới có thể bước tới một vùng bình nguyên rộng lớn, trải dài cả nghìn dặm như kiếp trước đây?
“Đồ nhi, vi sư chờ ngươi ở phía trước!” Thân hình Lam đạo nhân nhẹ nhàng như chim, chỉ hai - ba bước đã nhảy tới một vách núi cao đến mấy chục mét, dựng đứng gần chín mươi độ rồi.
“Mẹ kiếp... Thế này thì đi cái kiểu gì?” Hứa Thuận nhìn vách núi chỉ thấy toàn là cỏ dại và mỏm đá gồ ghề. Mẹ nó… đừng bảo là ta vừa leo được nửa đường thì trượt tay một cái, tự mình làm mình ngã chết nhé.
Hứa Thuận không khỏi do dự.
“Chỉ là một cái sườn núi nho nhỏ thôi mà, chẳng lẽ lại làm khó được Tử Tài đồ nhi muốn tự tay ‘trộn gỏi’ tổ sư của ta sao?” Lam đạo nhân đứng trên sườn núi, nói với giọng điệu đầy mỉa mai khích tướng.
“Sư tôn, người đã là tu sĩ Đại Thừa kỳ, sao không nhấc tay mang ta theo luôn?” Hứa Thuận chưa từng chơi trò leo núi này, nên nhìn thấy vách núi dốc đứng như vậy, hắn cũng có phần e dè, sợ sệt… dù hắn biết Lam đạo nhân sẽ không để mình ngã chết đâu.
Lam đạo nhân đứng từ trên cao nhìn xuống, nói với Hứa Thuận đang đứng dưới vách núi: “Hôm nay ta có thể giúp ngươi, ngày mai cũng có thể giúp ngươi. Nhưng đợi đến khi vi sư phi thăng, lúc đó còn ai có thể giúp ngươi được nữa?”
“Không chịu gom từng bước, sao được ngàn dặm xa, không tích từng dòng suối, sao thành ra biển rộng? Tu hành giống như đường núi, đều phải tự mình bước từng bước mà đi thôi!”
Tu hành, vừa là tu cũng vừa là hành, lại còn tùy thuộc vào chính mình nữa.
Lại nói, ngọn núi này có độ cao chừng mấy chục mét, nói cao cũng không cao, nói thấp cũng không thấp, cũng chỉ cao chừng mười mấy tầng lầu mà thôi.
Hứa Thuận cắn răng, hai chân run rẩy, bàn tay gần như đã bị mài nát mới bò lên được vách núi này. May mà trên vách núi có tảng đá để bám vào, lại cộng thêm sức lực lẫn sức chịu đựng của bản thân Hứa Thuận đã được nâng cao thêm rất nhiều trong khoảng thời gian tu hành này.
Dù vậy, khi hắn thật vất vả bò lên trên, hai cánh tay đều đã phát run, chỉ biết đặt mông ngồi dưới đất thở dốc.
Lam đạo nhân vẫn giữ dáng vẻ nhãn nhà nằm trên cỏ như cũ, yên lặng nhìn đám mây trắng trôi lờ lững trên trời.
Nếu không phải dáng người quá mức mập mạp cùng với tướng mạo quá mức bình thường, thì Lam đạo nhân ở thời hiện tại, sẽ rất giống một vị mỹ nam tử an nhàn, thư thái.
“Thế nào?” Lam đạo nhân nhìn thoáng qua Hứa Thuận, thản nhiên hỏi.
“Chỉ là một vách núi nhỏ thôi, ta đã giải quyết xong rồi!” Đầu Hứa Thuận đổ đầy mồ hôi nhưng vẫn vươn tay đánh ra thủ thế “nhỏ” rồi nói.
Đúng là lúc mới bắt đầu leo lên, hắn cũng thấy vô cùng sợ hãi, hai cánh tay cứ một mực bấu chặt vào tảng đá, toàn thân đều cứng ngắc đến mất tự nhiên. Chờ đến lúc xốc lại tinh thần, hung hăng đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, hắn dứt khoát bò một hơi được hơn mười mét, nhưng khi cúi đầu nhìn xuống, lại bắt đầu cảm thấy chóng mặt hoa mắt. Đó là triệu chứng sợ độ cao.
Chỉ cần con người rời khỏi mặt đất, hoặc nhiều hoặc ít kiểu gì cũng sẽ thấy sợ hãi.
Ở kiếp trước, lần đầu tiên Hứa Thuận leo lên cái thang chữ A, hắn cũng thấy run chân không chịu nổi, huống chi đây còn là vách núi cao đến mấy chục mét?
Đã vậy khi ngẩng đầu nhìn lên, vẫn thấy vách núi cao chừng hai - ba mươi mét nữa.
Câu hỏi đặt ra lúc này là, đi lên hay đi xuống?
Hắn cắn răng lựa chọn tiếp tục đi lên.
Hắn không muốn lùi bước.
Càng lên cao, hai tay càng mất sức, thân thể càng mỏi mệt, trong lòng đã bắt đầu nảy ra đủ các loại suy nghĩ lung tung rối loạn rồi, đồng thời sức ì, ý muốn từ bỏ, nỗi sợ hãi, cảm giác yếu đuối muốn tìm một chỗ nương tựa vân vân… lại ùn ùn xuất hiện trong đầu hắn.
Mãi cho đến khi leo lên trên vách núi, lúc này hắn mới cảm thấy quá trình tưởng chừng như vô cùng đáng sợ kia, chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi.
Vách núi nhìn như vậy chứ không quá cao, với thân thủ của hắn hiện giờ, leo núi cũng không quá đáng sợ.
Đáng sợ là ngọn núi ở trong lòng hắn vô cùng cao.
Đáng sợ là hắn cảm thấy mình không làm được.
“Khi vi sư còn trẻ cũng từng leo núi, cũng từng sợ hãi khi đứng trước những khó khăn gập ghềnh trên con đường tu hành.” Lam đạo nhân đứng dậy: “Người khác nói đường khó đi, đó là cảm thụ của người khác. Đường có khó đi thật hay không còn cần chính mình đi thử mới biết được.”
Hứa Thuận cầm bao quần áo nói với theo: “Sư tôn, rốt cuộc con đường kia có khó đi không?”
“Vi sư đi qua rồi, bởi vậy trong lòng vi sư, nó rất khó đi nhưng cũng rất đáng giá.” Lam đạo nhân nói.
Ông ấy từng nghe người khác nói, cũng từng tự mình đi nếm thử, cuối cùng vẫn nói ra câu “đường rất khó đi”.
Đường thật sự rất khó đi sao?
Phải đi qua mới biết được.
Mà có khó cũng phải đi!
Lại nói, ở thời điểm hắn xuyên tới thế giới này, bản thân cũng ở trong một cái sơn thôn, tới khi bái sư theo Lam đạo nhân tu hành, cả ngày cũng đi dạo loanh quanh trong núi.
Núi kề núi, ngoài núi vẫn là núi, khắp nơi đều là núi.
Loại hoàn cảnh như vậy, hoàn toàn có thể biến một kẻ kiếp trước vốn lớn lên ở vùng đồng bằng có phần yêu thích núi non như Hứa Thuận biến thành chán ghét chúng.
Bởi vì leo núi rất mệt, còn đi mãi không dừng, chẳng biết đến lúc nào mới có thể bước tới một vùng bình nguyên rộng lớn, trải dài cả nghìn dặm như kiếp trước đây?
“Đồ nhi, vi sư chờ ngươi ở phía trước!” Thân hình Lam đạo nhân nhẹ nhàng như chim, chỉ hai - ba bước đã nhảy tới một vách núi cao đến mấy chục mét, dựng đứng gần chín mươi độ rồi.
“Mẹ kiếp... Thế này thì đi cái kiểu gì?” Hứa Thuận nhìn vách núi chỉ thấy toàn là cỏ dại và mỏm đá gồ ghề. Mẹ nó… đừng bảo là ta vừa leo được nửa đường thì trượt tay một cái, tự mình làm mình ngã chết nhé.
Hứa Thuận không khỏi do dự.
“Chỉ là một cái sườn núi nho nhỏ thôi mà, chẳng lẽ lại làm khó được Tử Tài đồ nhi muốn tự tay ‘trộn gỏi’ tổ sư của ta sao?” Lam đạo nhân đứng trên sườn núi, nói với giọng điệu đầy mỉa mai khích tướng.
“Sư tôn, người đã là tu sĩ Đại Thừa kỳ, sao không nhấc tay mang ta theo luôn?” Hứa Thuận chưa từng chơi trò leo núi này, nên nhìn thấy vách núi dốc đứng như vậy, hắn cũng có phần e dè, sợ sệt… dù hắn biết Lam đạo nhân sẽ không để mình ngã chết đâu.
Lam đạo nhân đứng từ trên cao nhìn xuống, nói với Hứa Thuận đang đứng dưới vách núi: “Hôm nay ta có thể giúp ngươi, ngày mai cũng có thể giúp ngươi. Nhưng đợi đến khi vi sư phi thăng, lúc đó còn ai có thể giúp ngươi được nữa?”
“Không chịu gom từng bước, sao được ngàn dặm xa, không tích từng dòng suối, sao thành ra biển rộng? Tu hành giống như đường núi, đều phải tự mình bước từng bước mà đi thôi!”
Tu hành, vừa là tu cũng vừa là hành, lại còn tùy thuộc vào chính mình nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại nói, ngọn núi này có độ cao chừng mấy chục mét, nói cao cũng không cao, nói thấp cũng không thấp, cũng chỉ cao chừng mười mấy tầng lầu mà thôi.
Hứa Thuận cắn răng, hai chân run rẩy, bàn tay gần như đã bị mài nát mới bò lên được vách núi này. May mà trên vách núi có tảng đá để bám vào, lại cộng thêm sức lực lẫn sức chịu đựng của bản thân Hứa Thuận đã được nâng cao thêm rất nhiều trong khoảng thời gian tu hành này.
Dù vậy, khi hắn thật vất vả bò lên trên, hai cánh tay đều đã phát run, chỉ biết đặt mông ngồi dưới đất thở dốc.
Lam đạo nhân vẫn giữ dáng vẻ nhãn nhà nằm trên cỏ như cũ, yên lặng nhìn đám mây trắng trôi lờ lững trên trời.
Nếu không phải dáng người quá mức mập mạp cùng với tướng mạo quá mức bình thường, thì Lam đạo nhân ở thời hiện tại, sẽ rất giống một vị mỹ nam tử an nhàn, thư thái.
“Thế nào?” Lam đạo nhân nhìn thoáng qua Hứa Thuận, thản nhiên hỏi.
“Chỉ là một vách núi nhỏ thôi, ta đã giải quyết xong rồi!” Đầu Hứa Thuận đổ đầy mồ hôi nhưng vẫn vươn tay đánh ra thủ thế “nhỏ” rồi nói.
Đúng là lúc mới bắt đầu leo lên, hắn cũng thấy vô cùng sợ hãi, hai cánh tay cứ một mực bấu chặt vào tảng đá, toàn thân đều cứng ngắc đến mất tự nhiên. Chờ đến lúc xốc lại tinh thần, hung hăng đánh một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, hắn dứt khoát bò một hơi được hơn mười mét, nhưng khi cúi đầu nhìn xuống, lại bắt đầu cảm thấy chóng mặt hoa mắt. Đó là triệu chứng sợ độ cao.
Chỉ cần con người rời khỏi mặt đất, hoặc nhiều hoặc ít kiểu gì cũng sẽ thấy sợ hãi.
Ở kiếp trước, lần đầu tiên Hứa Thuận leo lên cái thang chữ A, hắn cũng thấy run chân không chịu nổi, huống chi đây còn là vách núi cao đến mấy chục mét?
Đã vậy khi ngẩng đầu nhìn lên, vẫn thấy vách núi cao chừng hai - ba mươi mét nữa.
Câu hỏi đặt ra lúc này là, đi lên hay đi xuống?
Hắn cắn răng lựa chọn tiếp tục đi lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hắn không muốn lùi bước.
Càng lên cao, hai tay càng mất sức, thân thể càng mỏi mệt, trong lòng đã bắt đầu nảy ra đủ các loại suy nghĩ lung tung rối loạn rồi, đồng thời sức ì, ý muốn từ bỏ, nỗi sợ hãi, cảm giác yếu đuối muốn tìm một chỗ nương tựa vân vân… lại ùn ùn xuất hiện trong đầu hắn.
Mãi cho đến khi leo lên trên vách núi, lúc này hắn mới cảm thấy quá trình tưởng chừng như vô cùng đáng sợ kia, chẳng qua cũng chỉ có thế mà thôi.
Vách núi nhìn như vậy chứ không quá cao, với thân thủ của hắn hiện giờ, leo núi cũng không quá đáng sợ.
Đáng sợ là ngọn núi ở trong lòng hắn vô cùng cao.
Đáng sợ là hắn cảm thấy mình không làm được.
“Khi vi sư còn trẻ cũng từng leo núi, cũng từng sợ hãi khi đứng trước những khó khăn gập ghềnh trên con đường tu hành.” Lam đạo nhân đứng dậy: “Người khác nói đường khó đi, đó là cảm thụ của người khác. Đường có khó đi thật hay không còn cần chính mình đi thử mới biết được.”
Hứa Thuận cầm bao quần áo nói với theo: “Sư tôn, rốt cuộc con đường kia có khó đi không?”
“Vi sư đi qua rồi, bởi vậy trong lòng vi sư, nó rất khó đi nhưng cũng rất đáng giá.” Lam đạo nhân nói.
Ông ấy từng nghe người khác nói, cũng từng tự mình đi nếm thử, cuối cùng vẫn nói ra câu “đường rất khó đi”.
Đường thật sự rất khó đi sao?
Phải đi qua mới biết được.
Mà có khó cũng phải đi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro