Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)

Có Rượu, Có Bằn...

2024-11-20 21:54:21

“Cũng đúng, Bách Lý đạo huynh cũng ở chỗ Yên nương tử mấy năm. Có điều...” Lam đạo nhân nói với giọng đầy châm biếm mỉa mai: “Người nào đó ra sức xun xoe mà Yên nương tử lại không thèm nhìn tới!”

Người nào đó là ai, không cần nói cũng biết.

Nghe được lời Lam đạo nhân vừa nói, bốn người “Mạc Danh Kỳ Diệu” đang đứng hai bên cũng lập tức dựng thẳng lỗ tai.

Ai mà không thích hóng chuyện, nhất là chuyện của sư tôn nhà mình?

“Hừ ~ không biết có phải mắt Yên nương tử mù rồi không? Một thanh niên ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái thì không nhìn tới, ngược lại đi nhìn một tên béo phì.” Bách Lý Tùng bị vạch trần nội tình cũng không giả bộ nữa mà nói thẳng luôn ra.

Tên béo là ai, không cần nói cũng biết.

Nói xong, Bách Lý Tùng nhấc vò rượu lên, rót cho Lam đạo nhân một chén lớn. Bọn họ uống rượu đều dùng bát to, không phải chén nhỏ hay chén ngọc.

“Đồ nhi, các ngươi và hai vị sư điệt cũng nếm thử đi.” Bách Lý Tùng cầm một vò rượu, ném về phía Tây Biên Mạc...

Tây Biên Mạc nhận lấy bằng cả hai tay, trước tiên rót cho Hứa Thuận và Tử Tô một chén, sau mới rót cho mình và ba vị sư đệ một chén.

“Tới đây, cùng uống nào!” Bách Lý Tùng giơ bát lớn trong tay lên, uống một hơi cạn sạch!

Lam đạo nhân cũng uống một hơi cạn sạch.

Hứa Thuận ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, sau đó uống cạn chén rượu màu xanh biếc trong tay, lập tức cảm nhận được khoang miệng đầy mùi tùng thơm ngát, cũng có trộn lẫn với một chút mùi rượu.

Hơi đắng nhưng hồi vị lại rất ngọt ngào.

Ưm ~ uống như bia vị trái cây vậy.

Lam đạo nhân uống xong rượu trong bát mới lên tiếng nói: “Khi đó làm sao mà ta biết được chuyện này? Cả ngày chỉ biết mỗi tu hành, đọc sách mà thôi.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Có người trời sinh đã hiểu lòng nữ nhân. Nhưng cũng có người mỗi ngày đều được nữ nhân đút cơm, vậy mà vẫn không biết trong lòng nữ nhân đang nghĩ gì.

Chênh lệch giữa người với người còn lớn hơn giữa người với chó.

“Không phải Yên nương tử mắt mù mà là ngươi mù! Sau đó Yên nương tử đi đâu rồi?” Bách Lý Tùng hỏi.

Hiếm khi thấy Lam đạo nhân trầm mặc một hồi, sau đó mới nói: “Không biết...”

Tu Tiên giới này rộng lớn như vậy, sau khi từ biệt chưa biết chừng suốt quãng đời còn lại cũng không thể gặp nhau thêm lần nữa.

“Vậy năm ấy, vị công chúa giao nhân chúng ta cứu được sau khi cùng hàng phục ác giao ở Đông Hải đâu rồi?” Bách Lý Tùng nhớ lại chuyện cũ: “Còn nhớ lúc ấy ta đã cố ý tìm cớ để rời đi.”

“Hả? Ngươi nói Tiểu Bạch à?” Lam đạo nhân đáp: “Ta đưa nàng về biển san hô, nàng muốn giữ ta ở lại chơi mấy ngày nhưng ta nhớ thương đống sách trên núi nên về luôn.”

“Hết rồi hả?”

“Hết rồi!”

Bách Lý Tùng im lặng một hồi, thực sự không còn gì để nói nữa: “Ông trời đúng là mắt mù, vậy mà lại cho một kẻ như ngươi thành Tiên! Khẳng định là ngươi đã dùng tà pháp hiến tế tình cảm mới có thể tu hành nhanh như vậy!”

Bách Lý Tùng lại rót cho mình và Lam đạo nhân một bát rượu, rồi không nhịn được mà trào phúng một câu.

Thằng nhãi này tu hành nhanh như vậy, chắc chắn là dùng tà pháp! Không phải ta không bằng thằng nhãi này, mà là do thằng nhãi này dùng tà pháp!

Bách Lý Tùng tự an ủi mình.

“Bách Lý đạo huynh, ngươi như vậy là ước ao tới mức ghen tị rồi!” Lam đạo nhân cười ha hả, nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hai người bọn họ làm bằng hữu đã nhiều năm, đều là người bụng dạ thẳng thắn, nên ăn nói chẳng kiêng kỵ điều gì.

“Ta nghe nói, ngươi còn có Phật Thủ trong tay?” Đột nhiên Bách Lý Tùng lại hỏi.

“Sao? Bách Lý đạo huynh cũng có hứng thú với thứ này à?” Lam đạo nhân cười hỏi.

“Đương nhiên là có hứng thú rồi!” Bách Lý Tùng nói: “Ta đã ăn qua móng heo hầm tương nhưng chưa từng ăn Phật thủ hầm tương, không biết ăn vào sẽ có mùi vị thế nào.”

“...”

Tử Tô vốn đang ở một bên im lặng uống rượu, chợt ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bách Lý Tùng, rồi lại nhìn về phía Hứa Thuận.

Trước có Phật thủ ngâm tiêu, sau có Phật thủ hầm tương.

Người của Đạo môn chúng ta đều như vậy sao?

Thật sự là... Quá đỉnh!

Kiếp này có thể làm người của Đạo môn đúng là quá mức vinh hạnh rồi!

“Ta lấy đâu ra thứ đó chứ? Ta mà có thì đã tự mình gặm từ lâu rồi, còn đợi tới lượt ngươi chắc?” Lam đạo nhân chép miệng nói: “Hầm tương không ngon, trước hầm sau nướng, làm như vậy ăn mới không ngấy.”

“Cũng đúng. Nói đến móng heo hầm tương ta lại nghĩ tới Chu tiên cô năm đó từng gặp được trên núi Lão Quân.” Nét mặt Bách Lý Tùng đầy vẻ hồi ức, nói: “Khi đó ta đã có tu vi Long Hổ rồi, không ngờ vẫn bị móng heo hầm tương quyến rũ.”

“Gì mà bị móng heo hầm tương quyến rũ, rõ ràng là bị Chu tiên cô quyến rũ thì có!” Lam đạo nhân không hề khách khí, trực tiếp vạch trần Bách Lý Tùng.

“Trước mặt tiểu bối, ít nhiều gì ngươi cũng phải chừa cho ta chút mặt mũi chứ!” Bách Lý Tùng lại uống thêm một bát rượu, cất lên giọng nói trong men say.

Ông ấy rất vui vẻ, hôm nay có rượu, có bằng hữu, còn có quá khứ.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)

Số ký tự: 0