Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Đây Là Loại Tin...
2024-11-20 21:54:21
“Không phải Tiên Nhân hạ phàm sẽ rất lợi hại sao?” Hứa Thuận lại lên tiếng hỏi. Hình như vừa rồi hắn có nghe thấy đối phương nói Tu Tiên giới trực tiếp ra tay hạ độc thủ với Tiên Nhân hạ phàm.
“Lợi hại, nhưng không phải là vô cùng lợi hại.” Lam đạo nhân nói: “Tiên Nhân không thể trở về Tu Tiên giới, chỉ có thể phái phân thân xuống đây thôi.”
“Có Tiên Nhân còn dùng phân thân đoạt xá thai nhi, bắt đầu từ trẻ con, hưởng thụ cảm giác hơn người từ trên trời xuống dưới đất, chỉ có mình ta độc tôn.” Lam đạo nhân cười lạnh một tiếng, trên mặt đầy vẻ khinh thường.
Ông ấy cho rằng những người này cũng chỉ biết tự mình an ủi mình, tự mình dỗ dành chính mình mà thôi.
Theo truyền thuyết kể rằng, thời điểm Phật Đà vừa sinh ra đã giơ một tay chỉ lên trời, một tay chỉ xuống đất rồi nói: “Trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn.”
Nếu thật sự có người sinh vào khoảnh khắc bầu trời xuất hiện mây tía, sau đó vừa sinh ra đã bùng nổ một hồi khí phách, nói rằng: “Lão tử là Long Ngạo Thiên, Long trong Long Ngạo Thiên, Ngạo trong Long Ngạo Thiên, Thiên trong Long Ngạo Thiên!”
Thì khẳng định là cảnh tượng này sẽ vô cùng xấu hổ!
Hứa Thuận thả cho trí tưởng tượng bay xa một phen, sau đó đột nhiên nghĩ đến những người giác tỉnh túc tuệ kia, lại nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ những người giác tỉnh túc tuệ nọ đều là nhóm Tiên Nhân muốn khoe khoang mà thất bại kia?”
“Cũng có khả năng này, nhưng không có chứng cứ, còn cần vi sư tới Tiên giới nhìn xem sao đã!” Lam đạo nhân gật đầu nói.
Đồ nhi nhà mình đúng là có tài.
Chuyện này mà hắn cũng có thể liên tưởng ra được.
“Nói tóm lại, đám Thiên Ma ngoại vực kia đều những kẻ ngạo thị thiên hạ, cả ngày khoe khoang đến mức mùi thối bay ra khắp nơi, kém xa đồ nhi của ta.” Lam đạo nhân nhìn Hứa Thuận rồi nói: “Mỗi người đều là một tồn tại đặc biệt. Đồ nhi, ngươi chỉ đặc biệt hơn người thường một chút mà thôi, không cần phải lo nghĩ nhiều như vậy, cứ yên tâm thoải mái tu hành là được.”
Ông ấy sợ trong lòng Hứa Thuận có điều nghi hoặc sẽ gây ảnh hưởng tới chuyện tu hành, ngược lại còn lên tiếng trấn an hắn.
Người khác có đặc biệt hay không thì ta không biết, nhưng ở thế giới này ta chắc chắn là đứng đầu... Ấy chờ đã.
Hứa Thuận chợt nghĩ đến chuyện về Thanh Hoa Phái mới được Lam đạo nhân thuận miệng kể ra. Ừm… nếu so sánh với những câu chuyện kia thì kinh nghiệm của hắn cũng chưa chắc đã là đặc biệt nhất.
…
Trời dần hửng sáng, hai sư đồ cũng kết thúc cuộc nói chuyện phiếm tại đây và tiếp tục đi về hướng Đông, tham gia Nhan Khai Yến.
Bình thường tới buổi tối bọn họ đều như vậy.
Một người hỏi, một người đáp.
Một người dạy, một người học.
Một sư, một đồ.
Núi có nhiều hơn nữa cũng có lúc đi hết. Nước có sâu hơn nữa cũng có thể ngồi thuyền vượt qua.
Hứa Thuận ngồi trên một chiếc thuyền dài mười bảy - mười tám mét, cùng Lam đạo nhân xuôi dòng mà đi.
Trên mặt sông rộng lớn, sóng nước không cao, tương đối bằng phẳng. Ánh mặt trời nhảy nhót trên mặt nước, tạo thành những mảng sáng lóng lánh.
Hứa Thuận ngồi bên mạn thuyền, lặng lẽ nhìn phong cảnh hai bên bờ. Từ bến đò bộn bề bận rộn đến những vách núi dốc đứng, còn có núi rừng xanh um tươi tốt, Hứa Thuận đều nhìn đến say sưa.
Đi suốt một tháng trong núi, cuối cùng hắn và Lam đạo nhân cũng tới bên bờ sông lớn. Dân bản xứ gọi con sông này là Tuyết Sơn Giang, ý là nước sông từ trên núi tuyết chảy xuống. Đang lúc Hứa Thuận cho rằng bọn họ sẽ bơi sang bờ sông đối diện, Lam đạo nhân lại dẫn hắn lên thuyền, xuôi dòng mà đi.
“Sư tôn, sao chúng ta không bay qua mà lại phải đi thuyền?” Hứa Thuận buồn bực hỏi. Một tu sĩ Đại Thừa kỳ, bình thường đều đi loanh quanh trong núi thì cũng thôi đi, nhưng hiện giờ cần qua sông vậy mà cũng phải thuê thuyền hả?
Ông ấy không biết bay sao?
Đây là loại tinh thần gì chứ?
Là tinh thần tăng GDP cho xã hội!
Là giác ngộ nhất định phải cống hiến một phần sức lực vì xã hội này!
“Đồ nhi, bay trên trời sao có thể sung sướng như ngồi thuyền được?” Lam đạo nhân nửa nằm ở đầu thuyền, vừa cầm cần câu vừa nói. Gió nhẹ trên mặt sông thổi qua cái bụng trần của ông ấy, mang đến cảm thấy vô cùng thích ý cho vị đạo nhân này.
Bên cạnh ông ấy còn có một giỏ cá, bên trong tất nhiên là chẳng có thứ gì rồi.
Nếu ông ấy muốn làm càn thì ngay cả rồng trong tam giang ngũ hồ cũng có thể câu ra. Còn nếu ông ấy không làm càn thì câu một ngày cũng chẳng được cái gì.
“Sư tôn, chúng ta đi dự tiệc mà? Sao người không đến sớm mấy ngày để ôn chuyện nhiều hơn chứ?” Hứa Thuận nhìn mặt trời sắp lặn ở phía Tây, chợt lên tiếng hỏi một câu.
Vào cuối tháng mười, mặt trời xuống núi sớm hơn bình thường rất nhiều.
“Người ta có bảo ta đến sớm đâu?” Lam đạo nhân trả lời rất đơn giản.
Bách Lý đạo nhân không bảo ông ấy đến sớm, vậy thì ông ấy sẽ đến đúng giờ.
“Không phải hai người là bạn tốt sao?” Hứa Thuận cảm thấy những người bạn mà Lam đạo nhân kết giao, cũng như những nữ nhân mà ông ấy quen biết đều rất kỳ lạ.
Bằng hữu sắp đi rồi, chẳng lẽ không nên tới sớm để ôn chuyện nhiều hơn sao?
“Lợi hại, nhưng không phải là vô cùng lợi hại.” Lam đạo nhân nói: “Tiên Nhân không thể trở về Tu Tiên giới, chỉ có thể phái phân thân xuống đây thôi.”
“Có Tiên Nhân còn dùng phân thân đoạt xá thai nhi, bắt đầu từ trẻ con, hưởng thụ cảm giác hơn người từ trên trời xuống dưới đất, chỉ có mình ta độc tôn.” Lam đạo nhân cười lạnh một tiếng, trên mặt đầy vẻ khinh thường.
Ông ấy cho rằng những người này cũng chỉ biết tự mình an ủi mình, tự mình dỗ dành chính mình mà thôi.
Theo truyền thuyết kể rằng, thời điểm Phật Đà vừa sinh ra đã giơ một tay chỉ lên trời, một tay chỉ xuống đất rồi nói: “Trên trời dưới đất, duy ngã độc tôn.”
Nếu thật sự có người sinh vào khoảnh khắc bầu trời xuất hiện mây tía, sau đó vừa sinh ra đã bùng nổ một hồi khí phách, nói rằng: “Lão tử là Long Ngạo Thiên, Long trong Long Ngạo Thiên, Ngạo trong Long Ngạo Thiên, Thiên trong Long Ngạo Thiên!”
Thì khẳng định là cảnh tượng này sẽ vô cùng xấu hổ!
Hứa Thuận thả cho trí tưởng tượng bay xa một phen, sau đó đột nhiên nghĩ đến những người giác tỉnh túc tuệ kia, lại nghi hoặc hỏi: “Chẳng lẽ những người giác tỉnh túc tuệ nọ đều là nhóm Tiên Nhân muốn khoe khoang mà thất bại kia?”
“Cũng có khả năng này, nhưng không có chứng cứ, còn cần vi sư tới Tiên giới nhìn xem sao đã!” Lam đạo nhân gật đầu nói.
Đồ nhi nhà mình đúng là có tài.
Chuyện này mà hắn cũng có thể liên tưởng ra được.
“Nói tóm lại, đám Thiên Ma ngoại vực kia đều những kẻ ngạo thị thiên hạ, cả ngày khoe khoang đến mức mùi thối bay ra khắp nơi, kém xa đồ nhi của ta.” Lam đạo nhân nhìn Hứa Thuận rồi nói: “Mỗi người đều là một tồn tại đặc biệt. Đồ nhi, ngươi chỉ đặc biệt hơn người thường một chút mà thôi, không cần phải lo nghĩ nhiều như vậy, cứ yên tâm thoải mái tu hành là được.”
Ông ấy sợ trong lòng Hứa Thuận có điều nghi hoặc sẽ gây ảnh hưởng tới chuyện tu hành, ngược lại còn lên tiếng trấn an hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người khác có đặc biệt hay không thì ta không biết, nhưng ở thế giới này ta chắc chắn là đứng đầu... Ấy chờ đã.
Hứa Thuận chợt nghĩ đến chuyện về Thanh Hoa Phái mới được Lam đạo nhân thuận miệng kể ra. Ừm… nếu so sánh với những câu chuyện kia thì kinh nghiệm của hắn cũng chưa chắc đã là đặc biệt nhất.
…
Trời dần hửng sáng, hai sư đồ cũng kết thúc cuộc nói chuyện phiếm tại đây và tiếp tục đi về hướng Đông, tham gia Nhan Khai Yến.
Bình thường tới buổi tối bọn họ đều như vậy.
Một người hỏi, một người đáp.
Một người dạy, một người học.
Một sư, một đồ.
Núi có nhiều hơn nữa cũng có lúc đi hết. Nước có sâu hơn nữa cũng có thể ngồi thuyền vượt qua.
Hứa Thuận ngồi trên một chiếc thuyền dài mười bảy - mười tám mét, cùng Lam đạo nhân xuôi dòng mà đi.
Trên mặt sông rộng lớn, sóng nước không cao, tương đối bằng phẳng. Ánh mặt trời nhảy nhót trên mặt nước, tạo thành những mảng sáng lóng lánh.
Hứa Thuận ngồi bên mạn thuyền, lặng lẽ nhìn phong cảnh hai bên bờ. Từ bến đò bộn bề bận rộn đến những vách núi dốc đứng, còn có núi rừng xanh um tươi tốt, Hứa Thuận đều nhìn đến say sưa.
Đi suốt một tháng trong núi, cuối cùng hắn và Lam đạo nhân cũng tới bên bờ sông lớn. Dân bản xứ gọi con sông này là Tuyết Sơn Giang, ý là nước sông từ trên núi tuyết chảy xuống. Đang lúc Hứa Thuận cho rằng bọn họ sẽ bơi sang bờ sông đối diện, Lam đạo nhân lại dẫn hắn lên thuyền, xuôi dòng mà đi.
“Sư tôn, sao chúng ta không bay qua mà lại phải đi thuyền?” Hứa Thuận buồn bực hỏi. Một tu sĩ Đại Thừa kỳ, bình thường đều đi loanh quanh trong núi thì cũng thôi đi, nhưng hiện giờ cần qua sông vậy mà cũng phải thuê thuyền hả?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông ấy không biết bay sao?
Đây là loại tinh thần gì chứ?
Là tinh thần tăng GDP cho xã hội!
Là giác ngộ nhất định phải cống hiến một phần sức lực vì xã hội này!
“Đồ nhi, bay trên trời sao có thể sung sướng như ngồi thuyền được?” Lam đạo nhân nửa nằm ở đầu thuyền, vừa cầm cần câu vừa nói. Gió nhẹ trên mặt sông thổi qua cái bụng trần của ông ấy, mang đến cảm thấy vô cùng thích ý cho vị đạo nhân này.
Bên cạnh ông ấy còn có một giỏ cá, bên trong tất nhiên là chẳng có thứ gì rồi.
Nếu ông ấy muốn làm càn thì ngay cả rồng trong tam giang ngũ hồ cũng có thể câu ra. Còn nếu ông ấy không làm càn thì câu một ngày cũng chẳng được cái gì.
“Sư tôn, chúng ta đi dự tiệc mà? Sao người không đến sớm mấy ngày để ôn chuyện nhiều hơn chứ?” Hứa Thuận nhìn mặt trời sắp lặn ở phía Tây, chợt lên tiếng hỏi một câu.
Vào cuối tháng mười, mặt trời xuống núi sớm hơn bình thường rất nhiều.
“Người ta có bảo ta đến sớm đâu?” Lam đạo nhân trả lời rất đơn giản.
Bách Lý đạo nhân không bảo ông ấy đến sớm, vậy thì ông ấy sẽ đến đúng giờ.
“Không phải hai người là bạn tốt sao?” Hứa Thuận cảm thấy những người bạn mà Lam đạo nhân kết giao, cũng như những nữ nhân mà ông ấy quen biết đều rất kỳ lạ.
Bằng hữu sắp đi rồi, chẳng lẽ không nên tới sớm để ôn chuyện nhiều hơn sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro