Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Đó Chính Là Lam...
2024-11-20 21:54:21
“Đồ đệ, không phải tất cả mọi người đều giống như vi sư.” Lam đạo nhân cảm thấy hôm nay Hứa Thuận có hơi kỳ lạ.
Ông ấy lại cười nói: “Không phải ngươi đang hy vọng vi sư sẽ dạy dỗ bọn họ một trận đấy chứ?”
Đúng là Hứa Thuận đang nghĩ như vậy thật. Hắn cho rằng Lam đạo nhân sẽ không nhẫn nhịn ngồi nhìn đám lừa trọc này gây chuyện đâu. Nhưng không ngờ, trong mắt Lam đạo nhân, chuyện đám người này làm cũng không có gì quá đáng.
Lam đạo nhân đã từng gặp qua nhiều người còn quá đáng hơn.
“Đó là chuyện của người khác, chớ có xen vào việc của người khác!” Lam đạo nhân nói.
“Sư tôn, chúng ta gặp chuyện bất bình không nên trừng ác giương thiện, trừ bạo an dân sao?” Hứa Thuận hỏi.
“Không ngờ yêu cầu đạo đức của đồ nhi lại cao như vậy?” Đây là lần đầu tiên Lam đạo nhân phát hiện ra điểm này của Hứa Thuận. Bình thường ông ấy đều thấy Hứa Thuận thiện tâm, khách khí với người, chứ chưa từng nghĩ yêu cầu đạo đức của hắn lại đạt đến trình độ này rồi... Cũng giống như chuyện hôm nay vậy, trong mắt ông ấy, đây vốn là việc nhỏ nhưng Hứa Thuận lại thấy khó có thể chấp nhận nổi.
Trong Tu Tiên giới có rất nhiều tu sĩ thì tất nhiên là dạng người gì cũng có, đám người nhảm nhí như Vị Lai Tông cũng không phải số ít. Vị Lai Tông không chắn ngang sông lớn, không ngăn cản toàn bộ dòng sông nên cũng không khiến Lam đạo nhân cảm thấy quá đáng.
Hơn nữa, bọn họ chỉ đang tra soát muốn tìm kiếm Phật bảo, cũng coi như có nguyên nhân mà không phải hành vi vô duyên vô cớ. Đổi thành Lam đạo nhân tự mình làm việc, ông ấy tự cho rằng bản thân cũng không có cách nào tốt hơn.
“Trừng ác giương thiện? Thiện là gì? Ác lại là cái gì?” Lam đạo nhân hỏi ngược lại: “Phần lớn mọi người đều cho rằng, người tốt với ta là thiện, không tốt với ta là ác. Nhưng lại không biết người lương thiện vừa quay mặt cũng có thể biến thành ác nhân, thậm chí ở nơi không ai thấy, ác nhân cũng có thể làm việc thiện.”
“Giết một người có thể sẽ hại chết càng nhiều người hơn.”
“Thiện ác khó định, không đến lượt chúng ta quản.”
“Lúc trước... Thôi, không nói nữa.”
Hứa Thuận nhìn Lam đạo nhân nói xong, lại một lần nữa hiểu thêm về Tiên Nhân, hoặc phải nói là tu sĩ.
“Không hiểu niềm vui sướng khi sinh tồn, cũng không hiểu nỗi chán ghét của tử vong, sinh ra không vui sướng, chết đi không khước từ, bước tới không do dự, tự do tự tại mà quay đi.”
Những điều này đại diện cho Tiên Nhân trong miệng Lam đạo nhân, ông ấy cũng là một người như vậy.
Trở thành tu sĩ vốn không phải vì trừng ác giương thiện, vì trừ bạo an dân. Có tu sĩ làm như vậy, chỉ là vì bọn họ muốn làm như vậy mà thôi. Mà Lam đạo nhân rõ ràng là một người không thích gây chuyện, ông ấy có tiêu chuẩn làm việc của riêng mình.
Ông ấy và những tu sĩ làm ác, tu sĩ làm thiện kia đều giống nhau, đều dựa theo tâm ý của mình, làm việc chính mình muốn làm.
“Sư tôn, thì ra ngài là người như vậy.” Hứa Thuận tự lẩm bẩm một mình.
“?” Lam đạo nhân không biết hình tượng của mình ở trong lòng Hứa Thuận là gì, ông ấy thản nhiên nói: “Vi sư vẫn luôn là như vậy, không hề che che giấu giấu.”
Thẳng thắn, không che giấu, cứ làm theo ý mình chứ chưa bao giờ quan tâm đến ánh mắt của người khác, đó chính là Lam đạo nhân.
Bọn họ đang nói chuyện, đột nhiên chủ thuyền Giang Triệt lại điều khiển chiếc thuyền cập bến. Bên cạnh bến đò có hai vị tăng nhân mặc áo vàng đã chờ sẵn từ lâu. Bọn họ chính là những người chịu trách nhiệm kiểm tra thuyền bè qua lại trên sông này.
“Hai vị Phật gia, chúng ta tới từ trấn Thái Sa!” Giang Triệt neo thuyền vào, vừa trông thấy hai hòa thượng đã vội vàng hô lên.
“Chúng ta đều hiểu quy củ của Phật gia, mời Phật gia đi bên này.” Giang Triệt mời hai hòa thượng lên thuyền. Hai vị tăng nhân Thanh Tâm và Thanh Mệnh có phần không kiên nhẫn, bước lên thuyền. Cũng đúng thôi, ai bị sắp xếp đi kiểm tra thuyền bè vào buổi tối như thế này đều cảm thấy khá là khó chịu.
Vốn dĩ bọn họ đang yên ổn tu hành trong núi, chẳng biết thế nào lại theo sư tôn tới đây, còn phải đi chặn đường lục soát thuyền bè nữa chứ?
Người trên thuyền bị lục soát thỉnh thoảng sẽ có vài câu oán hận, chẳng lẽ những kẻ phải bỏ thời gian công sức đi tra soát người khác như bọn họ lại không oán hận gì sao? Có thời gian như vậy thà đi niệm kinh tu hành, chẳng phải tốt hơn biết bao nhiêu sao?
Nhưng lệnh của sư tôn lại không thể vi phạm...
“Biết rồi!” Thanh Tâm đáp, gã vừa lên thuyền đã nhìn thấy Hứa Thuận và Lam đạo nhân.
“Ngươi...” Hứa Thuận không cần để ý đến, chỉ là một đứa nhóc con yếu nhớt, nhưng tên mập hở ngực lộ vú kia tuy hiển hiện trong mắt bọn họ nhưng lại không ở trước mắt. Là kẻ sâu không lường được.
Bọn họ lập tức nhận ra đối phương là một vị cao nhân.
“Không biết đây là vị tiền bối nào?” Thanh Tâm có phần e dè nhìn Lam đạo nhân.
“Ta chỉ đi ngang qua mà thôi, ngươi cứ để chúng ta đi qua, đôi bên đều yên ổn.” Lam đạo nhân nhìn hai tăng nhân mặc áo vàng, lạnh nhạt lên tiếng nói mà không buồn quay đầu lại.
Ông ấy lại cười nói: “Không phải ngươi đang hy vọng vi sư sẽ dạy dỗ bọn họ một trận đấy chứ?”
Đúng là Hứa Thuận đang nghĩ như vậy thật. Hắn cho rằng Lam đạo nhân sẽ không nhẫn nhịn ngồi nhìn đám lừa trọc này gây chuyện đâu. Nhưng không ngờ, trong mắt Lam đạo nhân, chuyện đám người này làm cũng không có gì quá đáng.
Lam đạo nhân đã từng gặp qua nhiều người còn quá đáng hơn.
“Đó là chuyện của người khác, chớ có xen vào việc của người khác!” Lam đạo nhân nói.
“Sư tôn, chúng ta gặp chuyện bất bình không nên trừng ác giương thiện, trừ bạo an dân sao?” Hứa Thuận hỏi.
“Không ngờ yêu cầu đạo đức của đồ nhi lại cao như vậy?” Đây là lần đầu tiên Lam đạo nhân phát hiện ra điểm này của Hứa Thuận. Bình thường ông ấy đều thấy Hứa Thuận thiện tâm, khách khí với người, chứ chưa từng nghĩ yêu cầu đạo đức của hắn lại đạt đến trình độ này rồi... Cũng giống như chuyện hôm nay vậy, trong mắt ông ấy, đây vốn là việc nhỏ nhưng Hứa Thuận lại thấy khó có thể chấp nhận nổi.
Trong Tu Tiên giới có rất nhiều tu sĩ thì tất nhiên là dạng người gì cũng có, đám người nhảm nhí như Vị Lai Tông cũng không phải số ít. Vị Lai Tông không chắn ngang sông lớn, không ngăn cản toàn bộ dòng sông nên cũng không khiến Lam đạo nhân cảm thấy quá đáng.
Hơn nữa, bọn họ chỉ đang tra soát muốn tìm kiếm Phật bảo, cũng coi như có nguyên nhân mà không phải hành vi vô duyên vô cớ. Đổi thành Lam đạo nhân tự mình làm việc, ông ấy tự cho rằng bản thân cũng không có cách nào tốt hơn.
“Trừng ác giương thiện? Thiện là gì? Ác lại là cái gì?” Lam đạo nhân hỏi ngược lại: “Phần lớn mọi người đều cho rằng, người tốt với ta là thiện, không tốt với ta là ác. Nhưng lại không biết người lương thiện vừa quay mặt cũng có thể biến thành ác nhân, thậm chí ở nơi không ai thấy, ác nhân cũng có thể làm việc thiện.”
“Giết một người có thể sẽ hại chết càng nhiều người hơn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thiện ác khó định, không đến lượt chúng ta quản.”
“Lúc trước... Thôi, không nói nữa.”
Hứa Thuận nhìn Lam đạo nhân nói xong, lại một lần nữa hiểu thêm về Tiên Nhân, hoặc phải nói là tu sĩ.
“Không hiểu niềm vui sướng khi sinh tồn, cũng không hiểu nỗi chán ghét của tử vong, sinh ra không vui sướng, chết đi không khước từ, bước tới không do dự, tự do tự tại mà quay đi.”
Những điều này đại diện cho Tiên Nhân trong miệng Lam đạo nhân, ông ấy cũng là một người như vậy.
Trở thành tu sĩ vốn không phải vì trừng ác giương thiện, vì trừ bạo an dân. Có tu sĩ làm như vậy, chỉ là vì bọn họ muốn làm như vậy mà thôi. Mà Lam đạo nhân rõ ràng là một người không thích gây chuyện, ông ấy có tiêu chuẩn làm việc của riêng mình.
Ông ấy và những tu sĩ làm ác, tu sĩ làm thiện kia đều giống nhau, đều dựa theo tâm ý của mình, làm việc chính mình muốn làm.
“Sư tôn, thì ra ngài là người như vậy.” Hứa Thuận tự lẩm bẩm một mình.
“?” Lam đạo nhân không biết hình tượng của mình ở trong lòng Hứa Thuận là gì, ông ấy thản nhiên nói: “Vi sư vẫn luôn là như vậy, không hề che che giấu giấu.”
Thẳng thắn, không che giấu, cứ làm theo ý mình chứ chưa bao giờ quan tâm đến ánh mắt của người khác, đó chính là Lam đạo nhân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn họ đang nói chuyện, đột nhiên chủ thuyền Giang Triệt lại điều khiển chiếc thuyền cập bến. Bên cạnh bến đò có hai vị tăng nhân mặc áo vàng đã chờ sẵn từ lâu. Bọn họ chính là những người chịu trách nhiệm kiểm tra thuyền bè qua lại trên sông này.
“Hai vị Phật gia, chúng ta tới từ trấn Thái Sa!” Giang Triệt neo thuyền vào, vừa trông thấy hai hòa thượng đã vội vàng hô lên.
“Chúng ta đều hiểu quy củ của Phật gia, mời Phật gia đi bên này.” Giang Triệt mời hai hòa thượng lên thuyền. Hai vị tăng nhân Thanh Tâm và Thanh Mệnh có phần không kiên nhẫn, bước lên thuyền. Cũng đúng thôi, ai bị sắp xếp đi kiểm tra thuyền bè vào buổi tối như thế này đều cảm thấy khá là khó chịu.
Vốn dĩ bọn họ đang yên ổn tu hành trong núi, chẳng biết thế nào lại theo sư tôn tới đây, còn phải đi chặn đường lục soát thuyền bè nữa chứ?
Người trên thuyền bị lục soát thỉnh thoảng sẽ có vài câu oán hận, chẳng lẽ những kẻ phải bỏ thời gian công sức đi tra soát người khác như bọn họ lại không oán hận gì sao? Có thời gian như vậy thà đi niệm kinh tu hành, chẳng phải tốt hơn biết bao nhiêu sao?
Nhưng lệnh của sư tôn lại không thể vi phạm...
“Biết rồi!” Thanh Tâm đáp, gã vừa lên thuyền đã nhìn thấy Hứa Thuận và Lam đạo nhân.
“Ngươi...” Hứa Thuận không cần để ý đến, chỉ là một đứa nhóc con yếu nhớt, nhưng tên mập hở ngực lộ vú kia tuy hiển hiện trong mắt bọn họ nhưng lại không ở trước mắt. Là kẻ sâu không lường được.
Bọn họ lập tức nhận ra đối phương là một vị cao nhân.
“Không biết đây là vị tiền bối nào?” Thanh Tâm có phần e dè nhìn Lam đạo nhân.
“Ta chỉ đi ngang qua mà thôi, ngươi cứ để chúng ta đi qua, đôi bên đều yên ổn.” Lam đạo nhân nhìn hai tăng nhân mặc áo vàng, lạnh nhạt lên tiếng nói mà không buồn quay đầu lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro