Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
《 Độ Nhân Thán...
2024-11-23 21:09:44
Bọn họ muốn đi đâu, Lam đạo nhân không nói, Hứa Thuận cũng không hỏi.
Đợi đến khi trời tối, Lam đạo nhân mới tìm một chỗ hạ trại. Ông ấy có thể đi đường suốt đêm, nhưng Hứa Thuận không được. Dù sao hiện giờ, ông ấy cũng đang đi lang thang tùy hứng, đến đâu hay đến đó, cho nên đi tới nơi nào cũng không sao cả.
Gặp được đồ đệ tốt cũng tùy hứng mà thu vào, hết thảy đều vô câu vô thúc, tự do tự tại.
Lam Đạo chọn một nơi khuất gió, để Hứa Thuận đi nhặt nhạnh đống nhánh cây rồi dùng ngón tay điểm một cái, ngọn lửa lập tức bùng lên trên đống nhánh cây nọ.
Ngọn lửa không lớn nhưng khói đặc cực dày.
"Quá ẩm rồi." Lam đạo nhân cau mày, lại dùng ngón tay điểm một cái, lúc này hỏa diễm mạnh mẽ mới bùng lên.
Tên đồ đệ này của ông ấy, ngoại trừ mỗi ngày đều đưa ra một đống lớn toàn những vấn đề kỳ quái và lời nói vô tri, thì tại sao ngay cả nhặt củi cũng không biết chứ?
"Ngày hôm trước, ta vừa truyền thụ《 Thanh Hoa Chân Kinh 》cho ngươi, ngươi đã học thuộc đúng hạn chưa?" Lam đạo nhân hỏi.
Hứa Thuận lập tức nói: "Đã học thuộc rồi, hôm qua còn sinh ra khí cảm nữa!" Nói xong, hắn lập tức đọc《 Thanh Hoa Chân Kinh 》 đã thuộc làu ra.
Thật ra ngay từ lúc trước, khi Lam đạo nhân dạy hắn đọc thuộc đoạn khẩu quyết《 Thanh Hoa Chân Kinh 》 dài đến mấy vạn chữ lại trúc trắc, không thuận miệng, hắn đã học thuộc nó làu làu rồi.
Đồ đệ của mình có thể học thuộc lòng nhanh như vậy, còn sinh ra khí cảm khiến Lam đạo nhân rất hài lòng, ông ấy nói: "Hôm nay ta lại tiếp tục giảng giải về《 Thanh Hoa Chân Kinh 》 cho ngươi!"
Học thuộc chân kinh rồi nhưng đương nhiên cần phải phối hợp với những lời giảng giải của sư phó mới có thể tu luyện được, nếu chỉ biết rõ nội dung chân kinh mà vẫn có thể tu luyện... thế thì quá mức coi thường Thanh Hoa phái được chân truyền từ Tiên giới rồi.
Về phần đọc kinh văn rồi luyện vớ vẩn lung tung, đó lại là một câu chuyện khác.
Lam đạo nhân truyền thụ một canh giờ, mới đưa mắt nhìn sắc trời một chút rồi nói: "Hôm nay đến đây thôi."
"Đa tạ sư tôn đã truyền pháp!" Hứa Thuận cung kính nói.
Đúng là nghe Lam đạo nhân giảng giải xong, Hứa Thuận mới hiểu được nội dung của《 Thanh Hoa Chân Kinh 》, từ đó mới đủ năng lực đi lên con đường tu tiên.
"Hôm nay vi sư lại truyền thụ cho ngươi một thiên 《 Độ Nhân Thánh Hiền Phúc Đức Vô Lượng Kinh 》!" Lam đạo nhân lại nói.
"Khẩn cầu sư tôn truyền pháp." Hứa Thuận nói.
"Ta nói một câu, ngươi đọc một câu. Thanh Hoa tổ sư, đại từ đại bi..." Lam đạo nhân mở miệng nói. Hứa Thuận đọc theo một hồi, trong lòng tràn đầy cổ quái.
Bản 《 Độ Nhân Thánh Hiền Phúc Đức Vô Lượng Kinh 》này hoàn toàn khác với bản 《 Thanh Hoa Chân Kinh 》 tối nghĩa khó hiểu kia.
《 Độ Nhân Thánh Hiền Phúc Đức Vô Lượng Kinh 》cực kỳ đơn giản dễ hiểu, đọc hết cả thiên, quanh đi quẩn lại chỉ toàn những lời nịnh nọt dồn dồn dập dập, trực tiếp thổi phồng vị Thanh Hoa tổ sư kia lên làm nhân vật đại từ đại bi đệ nhất thiên hạ, chuyên cứu người trong hoạn nạn khó khăn.
Hứa Thuận đọc theo Lam đạo nhân chừng ba lần, coi như đã học thuộc lòng luôn rồi. Hứa Thuận của hiện tại đầu óc minh mẫn, trí nhớ kinh người, hoàn toàn khác với tên mập ú trì độn trước khi xuyên qua.
"Cái kia... Sư phụ, con có một vấn đề không biết có nên hỏi hay không?" Hứa Thuận chợt mở miệng nói.
"Có vấn đề kỳ quái gì mà ngươi chưa hỏi nữa?" Lam đạo nhân trợn mắt nhìn Hứa Thuận.
Mấy ngày nay bọn họ ở chung với nhau, những vấn đề kỳ lạ của Hứa Thuận cứ lần lượt xuất hiện, liên miên không dứt, suýt chút nữa đã khiến Lam đạo nhân không sao chống đỡ nổi. Cũng may Lam đạo nhân vốn là người vô câu vô thúc, vô pháp vô thiên, nếu đổi lại là một người hơi bảo thủ, nói không chừng sẽ giận điên lên, hung hăng mắng mỏ Hứa Thuận một hồi.
"Sư phụ, cái này... Hình như《 Độ Nhân Thánh Hiền Phúc Đức Vô Lượng Kinh 》 không tu luyện được?" Hứa Thuận hỏi.
"Đương nhiên là không tu luyện được, đây vốn là lời ca tụng tổ sư đấy." Lam đạo nhân thản nhiên nói.
"Vậy thì đọc nó có ích lợi gì?" Hứa Thuận lại hỏi.
"Tác dụng rất lớn nha! Chờ đến một ngày ngươi gặp được tổ sư, lỡ như tổ sư hỏi: Đồ tôn, hàng ngày ngươi có nhớ tụng niệm《 Độ Nhân Thánh Hiền Phúc Đức Vô Lượng Kinh 》 hay không? Lúc ấy, ngươi sẽ nói thế nào?" Lam đạo nhân nói: "Đương nhiên là ngươi sẽ nói mỗi ngày con đều tụng niệm rồi!"
"Đến lúc đó khi bái kiến tổ sư, ngay cả những lời ca tụng tổ sư trong《 Độ Nhân Thánh Hiền Phúc Đức Vô Lượng Kinh 》mà ngươi cũng không biết, chẳng phải quá mất mặt rồi?"
"Ngươi là đứa gà mờ mới nhập môn, không biết tương lai có duyên gặp được tổ sư hay không, còn vi sư sợ là không bao lâu nữa sẽ Phi Thăng Tiên giới, bái kiến tổ sư rồi!"
Rất nhanh Hứa Thuận đã phát hiện ra hai điểm mù trong lời nói của sư phụ, hắn lập tức hỏi: "Tổ sư của chúng ta còn sống ư?"
"Sư phụ người sắp Phi Thăng rồi hả?"
Đợi đến khi trời tối, Lam đạo nhân mới tìm một chỗ hạ trại. Ông ấy có thể đi đường suốt đêm, nhưng Hứa Thuận không được. Dù sao hiện giờ, ông ấy cũng đang đi lang thang tùy hứng, đến đâu hay đến đó, cho nên đi tới nơi nào cũng không sao cả.
Gặp được đồ đệ tốt cũng tùy hứng mà thu vào, hết thảy đều vô câu vô thúc, tự do tự tại.
Lam Đạo chọn một nơi khuất gió, để Hứa Thuận đi nhặt nhạnh đống nhánh cây rồi dùng ngón tay điểm một cái, ngọn lửa lập tức bùng lên trên đống nhánh cây nọ.
Ngọn lửa không lớn nhưng khói đặc cực dày.
"Quá ẩm rồi." Lam đạo nhân cau mày, lại dùng ngón tay điểm một cái, lúc này hỏa diễm mạnh mẽ mới bùng lên.
Tên đồ đệ này của ông ấy, ngoại trừ mỗi ngày đều đưa ra một đống lớn toàn những vấn đề kỳ quái và lời nói vô tri, thì tại sao ngay cả nhặt củi cũng không biết chứ?
"Ngày hôm trước, ta vừa truyền thụ《 Thanh Hoa Chân Kinh 》cho ngươi, ngươi đã học thuộc đúng hạn chưa?" Lam đạo nhân hỏi.
Hứa Thuận lập tức nói: "Đã học thuộc rồi, hôm qua còn sinh ra khí cảm nữa!" Nói xong, hắn lập tức đọc《 Thanh Hoa Chân Kinh 》 đã thuộc làu ra.
Thật ra ngay từ lúc trước, khi Lam đạo nhân dạy hắn đọc thuộc đoạn khẩu quyết《 Thanh Hoa Chân Kinh 》 dài đến mấy vạn chữ lại trúc trắc, không thuận miệng, hắn đã học thuộc nó làu làu rồi.
Đồ đệ của mình có thể học thuộc lòng nhanh như vậy, còn sinh ra khí cảm khiến Lam đạo nhân rất hài lòng, ông ấy nói: "Hôm nay ta lại tiếp tục giảng giải về《 Thanh Hoa Chân Kinh 》 cho ngươi!"
Học thuộc chân kinh rồi nhưng đương nhiên cần phải phối hợp với những lời giảng giải của sư phó mới có thể tu luyện được, nếu chỉ biết rõ nội dung chân kinh mà vẫn có thể tu luyện... thế thì quá mức coi thường Thanh Hoa phái được chân truyền từ Tiên giới rồi.
Về phần đọc kinh văn rồi luyện vớ vẩn lung tung, đó lại là một câu chuyện khác.
Lam đạo nhân truyền thụ một canh giờ, mới đưa mắt nhìn sắc trời một chút rồi nói: "Hôm nay đến đây thôi."
"Đa tạ sư tôn đã truyền pháp!" Hứa Thuận cung kính nói.
Đúng là nghe Lam đạo nhân giảng giải xong, Hứa Thuận mới hiểu được nội dung của《 Thanh Hoa Chân Kinh 》, từ đó mới đủ năng lực đi lên con đường tu tiên.
"Hôm nay vi sư lại truyền thụ cho ngươi một thiên 《 Độ Nhân Thánh Hiền Phúc Đức Vô Lượng Kinh 》!" Lam đạo nhân lại nói.
"Khẩn cầu sư tôn truyền pháp." Hứa Thuận nói.
"Ta nói một câu, ngươi đọc một câu. Thanh Hoa tổ sư, đại từ đại bi..." Lam đạo nhân mở miệng nói. Hứa Thuận đọc theo một hồi, trong lòng tràn đầy cổ quái.
Bản 《 Độ Nhân Thánh Hiền Phúc Đức Vô Lượng Kinh 》này hoàn toàn khác với bản 《 Thanh Hoa Chân Kinh 》 tối nghĩa khó hiểu kia.
《 Độ Nhân Thánh Hiền Phúc Đức Vô Lượng Kinh 》cực kỳ đơn giản dễ hiểu, đọc hết cả thiên, quanh đi quẩn lại chỉ toàn những lời nịnh nọt dồn dồn dập dập, trực tiếp thổi phồng vị Thanh Hoa tổ sư kia lên làm nhân vật đại từ đại bi đệ nhất thiên hạ, chuyên cứu người trong hoạn nạn khó khăn.
Hứa Thuận đọc theo Lam đạo nhân chừng ba lần, coi như đã học thuộc lòng luôn rồi. Hứa Thuận của hiện tại đầu óc minh mẫn, trí nhớ kinh người, hoàn toàn khác với tên mập ú trì độn trước khi xuyên qua.
"Cái kia... Sư phụ, con có một vấn đề không biết có nên hỏi hay không?" Hứa Thuận chợt mở miệng nói.
"Có vấn đề kỳ quái gì mà ngươi chưa hỏi nữa?" Lam đạo nhân trợn mắt nhìn Hứa Thuận.
Mấy ngày nay bọn họ ở chung với nhau, những vấn đề kỳ lạ của Hứa Thuận cứ lần lượt xuất hiện, liên miên không dứt, suýt chút nữa đã khiến Lam đạo nhân không sao chống đỡ nổi. Cũng may Lam đạo nhân vốn là người vô câu vô thúc, vô pháp vô thiên, nếu đổi lại là một người hơi bảo thủ, nói không chừng sẽ giận điên lên, hung hăng mắng mỏ Hứa Thuận một hồi.
"Sư phụ, cái này... Hình như《 Độ Nhân Thánh Hiền Phúc Đức Vô Lượng Kinh 》 không tu luyện được?" Hứa Thuận hỏi.
"Đương nhiên là không tu luyện được, đây vốn là lời ca tụng tổ sư đấy." Lam đạo nhân thản nhiên nói.
"Vậy thì đọc nó có ích lợi gì?" Hứa Thuận lại hỏi.
"Tác dụng rất lớn nha! Chờ đến một ngày ngươi gặp được tổ sư, lỡ như tổ sư hỏi: Đồ tôn, hàng ngày ngươi có nhớ tụng niệm《 Độ Nhân Thánh Hiền Phúc Đức Vô Lượng Kinh 》 hay không? Lúc ấy, ngươi sẽ nói thế nào?" Lam đạo nhân nói: "Đương nhiên là ngươi sẽ nói mỗi ngày con đều tụng niệm rồi!"
"Đến lúc đó khi bái kiến tổ sư, ngay cả những lời ca tụng tổ sư trong《 Độ Nhân Thánh Hiền Phúc Đức Vô Lượng Kinh 》mà ngươi cũng không biết, chẳng phải quá mất mặt rồi?"
"Ngươi là đứa gà mờ mới nhập môn, không biết tương lai có duyên gặp được tổ sư hay không, còn vi sư sợ là không bao lâu nữa sẽ Phi Thăng Tiên giới, bái kiến tổ sư rồi!"
Rất nhanh Hứa Thuận đã phát hiện ra hai điểm mù trong lời nói của sư phụ, hắn lập tức hỏi: "Tổ sư của chúng ta còn sống ư?"
"Sư phụ người sắp Phi Thăng rồi hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro