Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Nói Thì Rất Dễ!
2024-11-21 20:56:07
“Ríu rít ~” Một tiếng hạc kêu du dương réo rắt vọng lại, sau đó một con tiên hạc từ chỗ sâu trong biển mây bay tới. Tiên hạc vỗ đôi cánh màu trắng đen, bay qua không trung tạo thành một đường cong duyên dáng, sau đó đi tới trước mặt Lam đạo nhân.
“Là Hạc Nhi đấy à!” Lam đạo nhân vỗ đầu con tiên hạc đang dụi nhẹ vào áo mình.
Hứa Thuận nhìn thoáng qua tiên hạc, tiên hạc cũng liếc mắt nhìn hắn một cái. Chỉ cần qua ánh mắt cũng có thể xác định được đây chính là con từng tỏ vẻ khinh bỉ hắn lúc trước.
“Ríu rít ~ ríu rít ~” Tiên hạc giang cánh, như thể đang nói điều gì đó với Lam đạo nhân.
“Biết rồi, ngươi dẫn đường đi!” Lam đạo nhân cười nói.
Tiên hạc vỗ cánh bay lên, phát ra một tiếng hạc kêu xuyên suốt, sau đó Hứa Thuận cũng cảm thấy mình không tự chủ được mà bay lên. Không, không phải hắn bay lên mà là dưới chân hắn vừa có thêm một chiếc phi chu màu xanh biếc. Phi chu dài nhọn, nhìn như lá trúc, chính là phi chu lá trúc của Lam đạo nhân.
“Hai vị đồ nhi, theo ta đi gặp Bách Lý sư bá của các ngươi nào.” Hiếm khi mới thấy Lam đạo nhân mặc lên người một bộ đạo bào màu lam, đó là đạo bào của thế hệ chữ Lam bọn họ.
Về phần Hứa Thuận và Tử Tô, trên người cả hai đều có thêm một bộ đạo bào màu tím.
Phi chu theo tiên hạc bay qua biển mây, Hứa Thuận nhìn thấy dãy núi Tùng Khê dưới chân, biển mây cuồn cuộn, khi thì tụ lại, khi thì tản ra, hệt như tiên cảnh.
“Ríu rít ~” Tiên hạc lại kêu lên một tiếng, lần này trong núi Tùng Khê lại có thêm rất nhiều tiếng hạc kêu đáp lại.
Theo tiếng hạc kêu, trong mây lại có chừng mười mấy con tiên hạc bay ra, cùng với con tiên hạc vừa kêu, cả đàn cùng nhau bay múa bên cạnh phi chu lá trúc.
Phía trên là biển mây, bên trong một chiếc lá trúc, bên cạnh lại có tiên hạc, tất cả những điều này đã giúp Hứa Thuận lần đầu tiên cảm nhận được niềm vui sướng khi tu tiên.
Con mẹ nó, cả ngày cùng Lam đạo nhân lăn lê trên đường, ta cũng sắp quên mất mình là tu sĩ rồi!
Trong lòng Hứa Thuận thầm giễu, đúng lúc ấy hắn lại bắt gặp một ngọn núi nổi bật giữa dãy núi đằng xa. Chỉ thấy dãy núi non xung quanh tựa như những cánh hoa sen vây quanh ngọn núi kia. Trên đỉnh núi có mây mù lượn lờ, nhìn như những dải lụa mỏng chậm rãi bồng bềnh, lúc ẩn lúc hiện.
Con tiên hạc dẫn đầu bay lên đỉnh núi, sau đó dừng lại ngay trước cửa hang núi, ở nơi ấy có một người nghiêng ngả xiêu vẹo và bốn người khác đứng thẳng tắp. Cửa động giống như ngọc thạch, bên cạnh có cây tùng, phía dưới cây tùng còn có bàn ghế đá và một bàn cờ.
Trên cửa động có đôi câu đối thiết họa ngân câu.
(铁画银钩 – thiết họa ngân câu: Ý chỉ chữ viết mạnh mẽ lại sắc sảo, từng nét vạch như khắc bằng sắt, từng nét móc như chạm bằng bạc)
“Bách lý chi hành, thủy vu cước hạ.”
“Vạn trượng Tiên đồ, phủ khám quần sơn.”
Hoành phi: “Nói thì rất dễ.”
(Hành trình vạn dặm, nước ở dưới chân,
Tiên đồ vạn trượng, nhìn xuống dãy núi)
Ôi...
Vừa nhìn thấy bức hoành phi này, Hứa Thuận đã đoán được đại khái vị Bách Lý sư bá đang đứng ở cửa động nghênh đón Lam đạo nhân có tính cách như thế nào rồi.
Bách Lý Tùng xiêu vẹo dựa vào cửa động, trên người mặc một bộ y phục màu đỏ thẫm như ông lão mừng thọ, vừa nhìn thấy Lam đạo nhân đã hô lớn: “Hắc, Lam béo, không thể tin được nhãi con ngươi lại sắp phi thăng rồi...”
Thì ra không chỉ một mình ta đặt biệt hiệu này cho Lam đạo nhân!
Hứa Thuận chợt có cảm giác vị Bách Lý Tùng - người tóc bạc mặt hồng hào như trẻ nhỏ, nhìn không rõ tuổi tác trước mặt mình - cũng là một tồn tại không đứng đắn.
“Bái kiến Bách Lý huynh trưởng!” Bình thường, Lam đạo nhân ghét nhất là lễ nghi phiền phức nhưng lúc này lại cung kính hành lễ với Bách Lý Tùng, bởi có lẽ ông ấy chẳng còn lần hành lễ tiếp theo nữa.
Sau khi ông ấy hành lễ, Hứa Thuận và Tử Tô cũng hành lễ với đối phương.
“Tử Tài (Tử Tô) bái kiến Bách Lý sư bá!”
“Nhãi con ngươi đúng là…” Bách Lý Tùng cau mày nói: “Tử Thái? Tía Tô? Đây là tên kiểu gì thế?”
Bách Lý Tùng nhìn hai người Hứa Thuận và Tử Tô, chợt lắc đầu nói: “Chậc ~ hai người các ngươi đáng thương thật, lại bái nhập vào môn hạ của nhãi con này rồi phải nhận hai cái tên rách nát như thế!”
Cái gì mà không đứng đắn, đây không phải là rất đứng đắn sao?
Từ hôm nay trở đi, người chính là sư bá ruột của ta!
Trong lòng Hứa Thuận cực kỳ đồng tình với lời Bách Lý Tùng vừa nói.
“Ngươi xem tên đồ đệ của ta đi, mạnh hơn nhãi con ngươi nhiều!” Bách Lý Tùng vừa dứt lời, bốn vị đệ tử phía sau ông ấy đã tiến lên một bước, đồng loạt hành lễ với Lam đạo nhân:
“Tây Biên Mạc bái kiến Lam sư thúc!”
“Tây Biên Minh bái kiến Lam sư thúc!”
“Tây Biên Kỳ bái kiến Lam sư thúc!”
“Tây Biên Diệu bái kiến Lam sư thúc!”
Bốn người bọn họ tụ lại cùng một chỗ, vừa hay là “Mạc Danh Kỳ Diệu”.
(莫名其妙 – mạc danh kỳ diệu – Không hiểu ra sao. Do từ 明 – Míng – Minh đồng âm với 名 – Míng – Danh)
Nghiêm túc mà nói, so với Khoai Tím, Thì Là, Rong Biển thì đúng là bộ tứ này mạnh hơn thật.
Nhưng cũng không mạnh lắm…
“Là Hạc Nhi đấy à!” Lam đạo nhân vỗ đầu con tiên hạc đang dụi nhẹ vào áo mình.
Hứa Thuận nhìn thoáng qua tiên hạc, tiên hạc cũng liếc mắt nhìn hắn một cái. Chỉ cần qua ánh mắt cũng có thể xác định được đây chính là con từng tỏ vẻ khinh bỉ hắn lúc trước.
“Ríu rít ~ ríu rít ~” Tiên hạc giang cánh, như thể đang nói điều gì đó với Lam đạo nhân.
“Biết rồi, ngươi dẫn đường đi!” Lam đạo nhân cười nói.
Tiên hạc vỗ cánh bay lên, phát ra một tiếng hạc kêu xuyên suốt, sau đó Hứa Thuận cũng cảm thấy mình không tự chủ được mà bay lên. Không, không phải hắn bay lên mà là dưới chân hắn vừa có thêm một chiếc phi chu màu xanh biếc. Phi chu dài nhọn, nhìn như lá trúc, chính là phi chu lá trúc của Lam đạo nhân.
“Hai vị đồ nhi, theo ta đi gặp Bách Lý sư bá của các ngươi nào.” Hiếm khi mới thấy Lam đạo nhân mặc lên người một bộ đạo bào màu lam, đó là đạo bào của thế hệ chữ Lam bọn họ.
Về phần Hứa Thuận và Tử Tô, trên người cả hai đều có thêm một bộ đạo bào màu tím.
Phi chu theo tiên hạc bay qua biển mây, Hứa Thuận nhìn thấy dãy núi Tùng Khê dưới chân, biển mây cuồn cuộn, khi thì tụ lại, khi thì tản ra, hệt như tiên cảnh.
“Ríu rít ~” Tiên hạc lại kêu lên một tiếng, lần này trong núi Tùng Khê lại có thêm rất nhiều tiếng hạc kêu đáp lại.
Theo tiếng hạc kêu, trong mây lại có chừng mười mấy con tiên hạc bay ra, cùng với con tiên hạc vừa kêu, cả đàn cùng nhau bay múa bên cạnh phi chu lá trúc.
Phía trên là biển mây, bên trong một chiếc lá trúc, bên cạnh lại có tiên hạc, tất cả những điều này đã giúp Hứa Thuận lần đầu tiên cảm nhận được niềm vui sướng khi tu tiên.
Con mẹ nó, cả ngày cùng Lam đạo nhân lăn lê trên đường, ta cũng sắp quên mất mình là tu sĩ rồi!
Trong lòng Hứa Thuận thầm giễu, đúng lúc ấy hắn lại bắt gặp một ngọn núi nổi bật giữa dãy núi đằng xa. Chỉ thấy dãy núi non xung quanh tựa như những cánh hoa sen vây quanh ngọn núi kia. Trên đỉnh núi có mây mù lượn lờ, nhìn như những dải lụa mỏng chậm rãi bồng bềnh, lúc ẩn lúc hiện.
Con tiên hạc dẫn đầu bay lên đỉnh núi, sau đó dừng lại ngay trước cửa hang núi, ở nơi ấy có một người nghiêng ngả xiêu vẹo và bốn người khác đứng thẳng tắp. Cửa động giống như ngọc thạch, bên cạnh có cây tùng, phía dưới cây tùng còn có bàn ghế đá và một bàn cờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên cửa động có đôi câu đối thiết họa ngân câu.
(铁画银钩 – thiết họa ngân câu: Ý chỉ chữ viết mạnh mẽ lại sắc sảo, từng nét vạch như khắc bằng sắt, từng nét móc như chạm bằng bạc)
“Bách lý chi hành, thủy vu cước hạ.”
“Vạn trượng Tiên đồ, phủ khám quần sơn.”
Hoành phi: “Nói thì rất dễ.”
(Hành trình vạn dặm, nước ở dưới chân,
Tiên đồ vạn trượng, nhìn xuống dãy núi)
Ôi...
Vừa nhìn thấy bức hoành phi này, Hứa Thuận đã đoán được đại khái vị Bách Lý sư bá đang đứng ở cửa động nghênh đón Lam đạo nhân có tính cách như thế nào rồi.
Bách Lý Tùng xiêu vẹo dựa vào cửa động, trên người mặc một bộ y phục màu đỏ thẫm như ông lão mừng thọ, vừa nhìn thấy Lam đạo nhân đã hô lớn: “Hắc, Lam béo, không thể tin được nhãi con ngươi lại sắp phi thăng rồi...”
Thì ra không chỉ một mình ta đặt biệt hiệu này cho Lam đạo nhân!
Hứa Thuận chợt có cảm giác vị Bách Lý Tùng - người tóc bạc mặt hồng hào như trẻ nhỏ, nhìn không rõ tuổi tác trước mặt mình - cũng là một tồn tại không đứng đắn.
“Bái kiến Bách Lý huynh trưởng!” Bình thường, Lam đạo nhân ghét nhất là lễ nghi phiền phức nhưng lúc này lại cung kính hành lễ với Bách Lý Tùng, bởi có lẽ ông ấy chẳng còn lần hành lễ tiếp theo nữa.
Sau khi ông ấy hành lễ, Hứa Thuận và Tử Tô cũng hành lễ với đối phương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tử Tài (Tử Tô) bái kiến Bách Lý sư bá!”
“Nhãi con ngươi đúng là…” Bách Lý Tùng cau mày nói: “Tử Thái? Tía Tô? Đây là tên kiểu gì thế?”
Bách Lý Tùng nhìn hai người Hứa Thuận và Tử Tô, chợt lắc đầu nói: “Chậc ~ hai người các ngươi đáng thương thật, lại bái nhập vào môn hạ của nhãi con này rồi phải nhận hai cái tên rách nát như thế!”
Cái gì mà không đứng đắn, đây không phải là rất đứng đắn sao?
Từ hôm nay trở đi, người chính là sư bá ruột của ta!
Trong lòng Hứa Thuận cực kỳ đồng tình với lời Bách Lý Tùng vừa nói.
“Ngươi xem tên đồ đệ của ta đi, mạnh hơn nhãi con ngươi nhiều!” Bách Lý Tùng vừa dứt lời, bốn vị đệ tử phía sau ông ấy đã tiến lên một bước, đồng loạt hành lễ với Lam đạo nhân:
“Tây Biên Mạc bái kiến Lam sư thúc!”
“Tây Biên Minh bái kiến Lam sư thúc!”
“Tây Biên Kỳ bái kiến Lam sư thúc!”
“Tây Biên Diệu bái kiến Lam sư thúc!”
Bốn người bọn họ tụ lại cùng một chỗ, vừa hay là “Mạc Danh Kỳ Diệu”.
(莫名其妙 – mạc danh kỳ diệu – Không hiểu ra sao. Do từ 明 – Míng – Minh đồng âm với 名 – Míng – Danh)
Nghiêm túc mà nói, so với Khoai Tím, Thì Là, Rong Biển thì đúng là bộ tứ này mạnh hơn thật.
Nhưng cũng không mạnh lắm…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro