Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Phật Thủ!
2024-11-21 20:56:07
“May mà có Lam Nhiêm đạo nhân đi cùng, chúng ta mới có thể bình yên vượt qua bến đò Phật Quang đang bị Trọc Thế sư huynh canh giữ.” Gã vừa cười vừa nói:
“Chậc ~ Trọc Thế sư huynh phát đạt rồi chỉ muốn ăn mảnh, không thèm lui tới với đám sư huynh đệ chúng ta nữa.”
Gã vốn là sư đệ của Trọc Thế - tên Trọc Giới.
“Hóa ra cánh tay kia lại là Phật Thủ. Chẳng trách sư huynh lại khổ sở chờ ở bờ sông này suốt mấy năm.” Trọc Giới lấy ra một chiếc hộp gỗ trong khoang thuyền, mở hộp ra rồi nói. Trong hộp gỗ có một bàn tay phải màu da, mập mạp như tay của một tên béo. Điểm khác biệt duy nhất là bàn tay phải này không có máu, cũng không có mùi hôi thối, ngược lại còn giống như tay của người sống, vẫn còn độ đàn hồi.
“Lần này có thể thuận lợi tới đây, ngươi có công rất lớn!” Trọc Giới híp mắt cười nói với Giang Triệt.
“Vậy...” Giang Triệt vui mừng nhướng mày, nói: “Thượng sư đã đồng ý thu ta làm đồ đệ rồi sao? Để ta cũng có thể tu hành?”
“Không sai, đây là thứ ngươi nên có!” Trọc Giới vẫn cười nói.
Gã thật sự rất thích cười. Nụ cười của gã cũng rất thân thiện, rất dễ khiến người ta nảy sinh thiện cảm.
“Đa tạ Thượng sư! Đa tạ Thượng sư!” Giang Triệt liên tục dập đầu thưa gửi. Gã cực khổ một đường cũng chỉ vì giờ khắc này!
Từ nay về sau, gã không còn là một tên chủ thuyền ngày ngày phải dãi nắng dầm sương nữa.
“Ngươi đưa đầu qua đây, nhắm mắt lại!” Trọc Giới nhìn Giang Triệt dập đầu tới mức trán đã chảy máu, mới vui vẻ nói.
Trong lòng Giang Triệt vô cùng mừng rỡ, gã lập tức làm theo lời Trọc Giới, quỳ gối trước mặt gã, hai tay chập lại tạo thành hình chữ thập, hai mắt nhắm nghiền.
Trọc Giới cười híp mắt nhìn gã, sau đó nâng tay phải lên, hạ xuống đầu Giang Triệt. “Bốp” một tiếng, cái đầu Giang Triệt như trái dưa hấu trực tiếp vỡ toác ra.
“Kiếp sau có duyên lại làm đồ đệ của ta đi!” Trọc Thế nói: “Đời này ngươi đã biết quá nhiều. Biết quá nhiều thì không thích hợp làm đồ đệ của ta nữa.”
“Sư đệ, không ngờ ngươi lại có sở thích quái đản như vậy!” Một tạp công khác đứng bên cạnh Trọc Giới, nhẹ giọng nói.
Giọng nói của ả rất êm tai, nhẹ nhàng và ưu nhã giống như “tử yến”, mềm mại mà linh động như “tiếng hót khẽ khàng”. Nghe được thanh âm như vậy mới hiểu được cái gì là tử yến khẽ hót.
Một tăng nhân và một nữ tử ở cùng với nhau?
Liệu nữ tử này có đứng đắn hay không?
Đương nhiên là đứng đắn, bởi vì ả chính là ni cô của Bạch Liên Am.
Bạch Liên Am cũng cung phụng Phật Di Lặc, bởi vậy bọn họ cùng với Vị Lai Tông cũng như lá trên một cành, tựa tay với chân. Đa số đám người cùng thế hệ trong hai tông đều xưng hô nhau là sư huynh sư muội, sư tỷ sư đệ vân vân...
“Hồng Liên sư tỷ, chúng sinh đều khổ, làm người, cuối cùng cũng phải chết thôi! Ta giúp hắn sớm ra đi, không buồn không lo, bình yên vui vẻ xuống suối vàng, chẳng phải là từ bi lớn nhất hay sao?” Trọc Giới rũ mắt, từ bi nói: “Nam Mô Phật Di Lặc.”
“Không hổ là Trọc Giới có tâm địa Bồ Tát!” Ni cô Hồng Liên khẽ cười đầy vẻ châm chọc. Sau đó, ả đưa mắt nhìn Phật Thủ trong hộp gỗ, nói: “Phật Thủ này nên chia thế nào đây?”
Phật Thủ quá lớn cũng quá nặng, không thể cất vào pháp bảo trữ vật bình thường, nếu không sao bọn họ phải phiền toái như vậy?
“Mỗi người một nửa?” Trọc Giới nói: “Ta chịu thiệt một chút, lấy nửa đoạn trên. Nửa dưới chắc sẽ hữu dụng với sư tỷ hơn?”
“Ha ha...” Ni cô Hồng Liên khẽ cười một tiếng, nói với vẻ ngả ngớn: “Tiểu tiểu sư đệ à, cái miệng ngươi giỏi ba hoa lắm. Cửa của sư tỷ mỗi tối đều mở đấy.”
Ni cô Hồng Liên lên giọng ở hai từ “tiểu tiểu” – nho nhỏ.
Tu vi của Trọc Giới yếu hơn ni cô Hồng Liên, chỉ là tu sĩ Long Hổ kỳ, chưa hàng long phục hổ trở thành tu sĩ Kim Đan. Gã song tu với ni cô Hồng Liên, thể ngộ song thân Phật pháp, sợ là còn chưa lĩnh ngộ được chân lý về thiền và tuệ, sắc và không thì đã bị ni cô Hồng Liên hút đi sạch sẽ rồi.
Hồng Liên truyền pháp cũng cần phải trả giá chứ? Nhưng không có ni cô Hồng Liên thì gã cũng không chiếm được Phật Thủ.
Đột nhiên Trọc Giới mỉm cười, nhìn Phật Thủ trong hộp gỗ rồi nói: “Phật Thủ bền chắc, kim cương bất hoại, khó mà chia tách được. Chi bằng chúng ta cùng nhau tìm hiểu Phật Thủ xem sao?”
“Sư đệ đúng là người thẳng thắn, đương nhiên là được.” Ni cô Hồng Liên không sợ Trọc Giới giở trò, bởi tu vi của ả còn cao hơn Trọc Giới. Ả hợp tác với Trọc Giới chủ yếu là vì đầu óc của Trọc Giới tương đối hữu dụng. Bởi vậy ả nói tiếp: “Nhưng làm sao để che mắt người khác đây?”
Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, chuyện bọn họ lấy được Phật Thủ cũng như vậy, không có chuyện kín kẽ đến độ chẳng có sơ hở nào. Thời gian lâu dần, chưa biết chừng sẽ có những người khác tìm tới cửa. Đến lúc đó, phiền phức không ngừng đến, làm sao tìm hiểu Phật Thủ đây?
“Chuyện này không khó, ta tự có diệu kế.” Trọc Giới cười nóim chỉ đơn thuần là bảo hổ lột da, họa thủy đông lưu mà thôi.
“Chậc ~ Trọc Thế sư huynh phát đạt rồi chỉ muốn ăn mảnh, không thèm lui tới với đám sư huynh đệ chúng ta nữa.”
Gã vốn là sư đệ của Trọc Thế - tên Trọc Giới.
“Hóa ra cánh tay kia lại là Phật Thủ. Chẳng trách sư huynh lại khổ sở chờ ở bờ sông này suốt mấy năm.” Trọc Giới lấy ra một chiếc hộp gỗ trong khoang thuyền, mở hộp ra rồi nói. Trong hộp gỗ có một bàn tay phải màu da, mập mạp như tay của một tên béo. Điểm khác biệt duy nhất là bàn tay phải này không có máu, cũng không có mùi hôi thối, ngược lại còn giống như tay của người sống, vẫn còn độ đàn hồi.
“Lần này có thể thuận lợi tới đây, ngươi có công rất lớn!” Trọc Giới híp mắt cười nói với Giang Triệt.
“Vậy...” Giang Triệt vui mừng nhướng mày, nói: “Thượng sư đã đồng ý thu ta làm đồ đệ rồi sao? Để ta cũng có thể tu hành?”
“Không sai, đây là thứ ngươi nên có!” Trọc Giới vẫn cười nói.
Gã thật sự rất thích cười. Nụ cười của gã cũng rất thân thiện, rất dễ khiến người ta nảy sinh thiện cảm.
“Đa tạ Thượng sư! Đa tạ Thượng sư!” Giang Triệt liên tục dập đầu thưa gửi. Gã cực khổ một đường cũng chỉ vì giờ khắc này!
Từ nay về sau, gã không còn là một tên chủ thuyền ngày ngày phải dãi nắng dầm sương nữa.
“Ngươi đưa đầu qua đây, nhắm mắt lại!” Trọc Giới nhìn Giang Triệt dập đầu tới mức trán đã chảy máu, mới vui vẻ nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong lòng Giang Triệt vô cùng mừng rỡ, gã lập tức làm theo lời Trọc Giới, quỳ gối trước mặt gã, hai tay chập lại tạo thành hình chữ thập, hai mắt nhắm nghiền.
Trọc Giới cười híp mắt nhìn gã, sau đó nâng tay phải lên, hạ xuống đầu Giang Triệt. “Bốp” một tiếng, cái đầu Giang Triệt như trái dưa hấu trực tiếp vỡ toác ra.
“Kiếp sau có duyên lại làm đồ đệ của ta đi!” Trọc Thế nói: “Đời này ngươi đã biết quá nhiều. Biết quá nhiều thì không thích hợp làm đồ đệ của ta nữa.”
“Sư đệ, không ngờ ngươi lại có sở thích quái đản như vậy!” Một tạp công khác đứng bên cạnh Trọc Giới, nhẹ giọng nói.
Giọng nói của ả rất êm tai, nhẹ nhàng và ưu nhã giống như “tử yến”, mềm mại mà linh động như “tiếng hót khẽ khàng”. Nghe được thanh âm như vậy mới hiểu được cái gì là tử yến khẽ hót.
Một tăng nhân và một nữ tử ở cùng với nhau?
Liệu nữ tử này có đứng đắn hay không?
Đương nhiên là đứng đắn, bởi vì ả chính là ni cô của Bạch Liên Am.
Bạch Liên Am cũng cung phụng Phật Di Lặc, bởi vậy bọn họ cùng với Vị Lai Tông cũng như lá trên một cành, tựa tay với chân. Đa số đám người cùng thế hệ trong hai tông đều xưng hô nhau là sư huynh sư muội, sư tỷ sư đệ vân vân...
“Hồng Liên sư tỷ, chúng sinh đều khổ, làm người, cuối cùng cũng phải chết thôi! Ta giúp hắn sớm ra đi, không buồn không lo, bình yên vui vẻ xuống suối vàng, chẳng phải là từ bi lớn nhất hay sao?” Trọc Giới rũ mắt, từ bi nói: “Nam Mô Phật Di Lặc.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Không hổ là Trọc Giới có tâm địa Bồ Tát!” Ni cô Hồng Liên khẽ cười đầy vẻ châm chọc. Sau đó, ả đưa mắt nhìn Phật Thủ trong hộp gỗ, nói: “Phật Thủ này nên chia thế nào đây?”
Phật Thủ quá lớn cũng quá nặng, không thể cất vào pháp bảo trữ vật bình thường, nếu không sao bọn họ phải phiền toái như vậy?
“Mỗi người một nửa?” Trọc Giới nói: “Ta chịu thiệt một chút, lấy nửa đoạn trên. Nửa dưới chắc sẽ hữu dụng với sư tỷ hơn?”
“Ha ha...” Ni cô Hồng Liên khẽ cười một tiếng, nói với vẻ ngả ngớn: “Tiểu tiểu sư đệ à, cái miệng ngươi giỏi ba hoa lắm. Cửa của sư tỷ mỗi tối đều mở đấy.”
Ni cô Hồng Liên lên giọng ở hai từ “tiểu tiểu” – nho nhỏ.
Tu vi của Trọc Giới yếu hơn ni cô Hồng Liên, chỉ là tu sĩ Long Hổ kỳ, chưa hàng long phục hổ trở thành tu sĩ Kim Đan. Gã song tu với ni cô Hồng Liên, thể ngộ song thân Phật pháp, sợ là còn chưa lĩnh ngộ được chân lý về thiền và tuệ, sắc và không thì đã bị ni cô Hồng Liên hút đi sạch sẽ rồi.
Hồng Liên truyền pháp cũng cần phải trả giá chứ? Nhưng không có ni cô Hồng Liên thì gã cũng không chiếm được Phật Thủ.
Đột nhiên Trọc Giới mỉm cười, nhìn Phật Thủ trong hộp gỗ rồi nói: “Phật Thủ bền chắc, kim cương bất hoại, khó mà chia tách được. Chi bằng chúng ta cùng nhau tìm hiểu Phật Thủ xem sao?”
“Sư đệ đúng là người thẳng thắn, đương nhiên là được.” Ni cô Hồng Liên không sợ Trọc Giới giở trò, bởi tu vi của ả còn cao hơn Trọc Giới. Ả hợp tác với Trọc Giới chủ yếu là vì đầu óc của Trọc Giới tương đối hữu dụng. Bởi vậy ả nói tiếp: “Nhưng làm sao để che mắt người khác đây?”
Thiên hạ không có bức tường nào không lọt gió, chuyện bọn họ lấy được Phật Thủ cũng như vậy, không có chuyện kín kẽ đến độ chẳng có sơ hở nào. Thời gian lâu dần, chưa biết chừng sẽ có những người khác tìm tới cửa. Đến lúc đó, phiền phức không ngừng đến, làm sao tìm hiểu Phật Thủ đây?
“Chuyện này không khó, ta tự có diệu kế.” Trọc Giới cười nóim chỉ đơn thuần là bảo hổ lột da, họa thủy đông lưu mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro