Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Sao Tu Tiên Giớ...
2024-11-20 21:54:21
Qua một canh giờ, rốt cục Lam đạo nhân cũng đọc xong nhiều lần đoạn kinh văn vừa thối vừa dài ấy, lúc còn trẻ ông ấy vốn chẳng thèm ngó tới đoạn kinh văn chó má buồn nôn này. Mà hổi tưởng lại mới thấy, ai ngờ một người ngày xưa vốn cực kỳ nề nếp, quy củ trong quy củ như ông ấy lại có ngày sắp sửa thành tiên?
Mà kể cả có thành tiên thì đó cũng là chuyện của mấy trăm năm sau rồi, thực sự không ngờ, nhanh như vậy ông ấy đã sắp phi thăng lên Tiên giới bái kiến tổ sư.
Nói tóm lại, bộ kinh văn này nhất định phải thuộc!
Lam đạo nhân khẽ lắc lắc đầu, sau đó đưa mắt nhìn thoáng qua Hứa Thuận, lại có chút hài lòng gật nhẹ đầu. Mặc dù Hứa Thuận này có rất nhiều vấn đề, lại hơi lập dị quái đản, nhưng ngày thường cũng coi như chăm chỉ, tương đối có nguyên tắc.
Ông ấy đã thu ba tên đồ đệ, nhưng chỉ mỗi nhóc con này là chăm chỉ nhất, không cần thúc giục cũng biết tự mình tu luyện.
Hai đồ đệ trước đó, chỉ cần tu vi đạt được một chút tiểu thành, là chẳng biết đã lang thang đến xó xỉnh nào rồi, cũng không biết bọn họ có thể tu thành Tiên hay không, để rồi cuối cùng sư đồ mấy người có thể đoàn tụ tại Tiên giới!
Nghĩ đến đây, Lam đạo nhân lại thay đổi tư thế, để cho mình nằm thoải mái hơn một chút, khiến gió đêm thổi qua càng mát hơn một chút, thổi cho ông ấy thật là thoải mái cả người!
Bỗng nhiên một tiếng gầm giận dữ truyền đến từ xa xa, Hứa Thuận đang đả tọa bỗng giật nảy mình, thiếu chút nữa đã dẫn khí đi vào đường rẽ.
Dù vậy, tiếng gầm nọ cũng khiến hắn vội vàng đứng lên, trực tiếp rời khỏi trạng thái nhập tĩnh, trái tim thình thịch đập loạn. Tới hiện tại, bỗng nhiên Hứa Thuận lại có phần hiểu ra, vì sao khi tu hành lại cần một gian phòng yên tĩnh.
Lam đạo nhân bên kia không đứng dậy, vẫn tiếp tục nhắm mắt nằm xuống.
Hứa Thuận nhìn theo hướng thanh âm phát ra, đã trông thấy một điểm đen xuất hiện dưới ánh trăng, nhưng quá mơ hồ, nhìn không rõ. Đằng sau điểm đen ấy, có một vật kỳ quái bốn chân vừa nhanh chóng lao vút qua.
Dường như bọn họ là một đuổi một chạy, còn thuận theo phương hướng này, nhanh chóng tới gần. Nhưng ngay cả khi khoảng cách giữa hai bên đã rất gần rồi, Hứa Thuận vẫn không thấy rõ kia là thứ gì, bởi vì trời quá tối.
Đợi cho đến khi hai thứ kia trực tiếp nhảy một cái đến khu vực ở cách đó không xa, Hứa Thuận mới trông thấy rõ ràng.
Kẻ đang chạy phía trước là một con cương thi toàn thân màu vàng, mặc áo giáp...? Hắn không nhìn rõ mặt mũi của nó, chỉ biết toàn thân con này có mang theo một vòng sát khí tựa như sương mù màu đen. Chờ đến khi nó trông thấy người phía sau đuổi theo, lại gầm lên giận dữ, sau đó tăng tốc nhảy đi càng xa hơn.
Chính vì đã nhìn thấy vùng sát khí trên người cùng với động tác nhảy lên của nó, Hứa Thuận mới suy đoán con này là cương thi.
Ở phía sau con cương thi này, có một người đang cưỡi trên lưng hổ. Con hổ kia có hình thể cực lớn, hai mắt vô thần, nhìn dáng vẻ khá là khô gầy.
Con hổ cũng nhảy tới, vội vàng đuổi theo con cương thi phía trước. Nhìn dáng vẻ này, hình như nó là một con Cương Thi Hổ?
Hổ cũng có thể luyện thành cương thi sao?
Sao Tu Tiên giới lại có thứ đồ chơi này?
Trên người Cương Thi Hổ có một vị đạo nhân mặc đạo bào màu vàng, đầu đội phát quan, tay cầm kiếm gỗ đào, bên cạnh có mấy tấm phù chú màu vàng liên tục xoay tròn, uy phong lẫm liệt, đạo pháp cao thâm.
Chỉ thấy người nọ vung kiếm gỗ đào lên, một đạo phù chú màu vàng bên người lập tức bay ra ngoài, đánh thẳng lên thân cương thi đang chạy trốn phía trước, đánh cho thân hình cương thi phải ngừng lại, sau đó vì ăn đau mà nổi giận gầm lên một tiếng, giống như tiếng người nhưng cũng giống như dã thú.
Tiếng gầm thét vừa nãy Hứa Thuận nghe được chính là thanh âm này.
"Đại Cáp, ngươi đừng chạy! Ngươi trốn không thoát đâu!" Đạo nhân áo vàng nhìn thấy cương thi bị đau, lập tức hô lớn.
Con cương thi kia chỉ là Đồng Giáp Thi, thần chí sơ khai giống như dã thú, đâu có nghe được lời đạo nhân nói. Nó bị tấm phù chú kia đánh tới, chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ giống như bị sét đánh, đang lúc phẫn nộ, bỗng nhiên nó lại ngửi được mùi người sống! Mà lúc này lại vừa vặn là lúc nó đang cần máu người để bổ sung lực lượng!
Nó thuận theo hướng phát ra mùi hương, nhào về phía tên quần chúng đang vây xem Hứa Thuận.
Dưới ánh trăng mông lung giữa đêm khuya, bị một con cương thi hung ác nhào tới vào người là loại cảm thụ gì?
Hứa Thuận chẳng suy nghĩ gì đã vội vàng xoay người hô lớn: "Sư phụ, cứu mạng!"
Đồng Giáp Thi nhanh như chớp, trong nháy mắt đã đến trước mặt Hứa Thuận.
Đạo nhân áo vàng ở phía sau nó vội vàng kêu to: "Đại Cáp, đừng đả thương người!"
Theo thanh âm của gã vang lên, mấy tấm phù chú vốn đang xoay tròn bên người gã cũng vùn vụt bay ra, phù chú kết nối với nhau, tạo thành một cái vòng vàng trực tiếp bao vây lấy thân thể Đồng Giáp Thi, làm cho nó ở bên trong vòng vàng không thể động đậy được.
"Ngươi có chiêu này sao không dùng sớm?" Hứa Thuận đứng lên từ dưới đất, toàn thân lấm lem đầy bụi đất, nhìn tên đạo sĩ áo vàng rõ ràng có công phu áp đáy hòm lại kiên quyết không sử dụng để mình bị dọa một trận, không nhịn được bức xúc nói.
Mà kể cả có thành tiên thì đó cũng là chuyện của mấy trăm năm sau rồi, thực sự không ngờ, nhanh như vậy ông ấy đã sắp phi thăng lên Tiên giới bái kiến tổ sư.
Nói tóm lại, bộ kinh văn này nhất định phải thuộc!
Lam đạo nhân khẽ lắc lắc đầu, sau đó đưa mắt nhìn thoáng qua Hứa Thuận, lại có chút hài lòng gật nhẹ đầu. Mặc dù Hứa Thuận này có rất nhiều vấn đề, lại hơi lập dị quái đản, nhưng ngày thường cũng coi như chăm chỉ, tương đối có nguyên tắc.
Ông ấy đã thu ba tên đồ đệ, nhưng chỉ mỗi nhóc con này là chăm chỉ nhất, không cần thúc giục cũng biết tự mình tu luyện.
Hai đồ đệ trước đó, chỉ cần tu vi đạt được một chút tiểu thành, là chẳng biết đã lang thang đến xó xỉnh nào rồi, cũng không biết bọn họ có thể tu thành Tiên hay không, để rồi cuối cùng sư đồ mấy người có thể đoàn tụ tại Tiên giới!
Nghĩ đến đây, Lam đạo nhân lại thay đổi tư thế, để cho mình nằm thoải mái hơn một chút, khiến gió đêm thổi qua càng mát hơn một chút, thổi cho ông ấy thật là thoải mái cả người!
Bỗng nhiên một tiếng gầm giận dữ truyền đến từ xa xa, Hứa Thuận đang đả tọa bỗng giật nảy mình, thiếu chút nữa đã dẫn khí đi vào đường rẽ.
Dù vậy, tiếng gầm nọ cũng khiến hắn vội vàng đứng lên, trực tiếp rời khỏi trạng thái nhập tĩnh, trái tim thình thịch đập loạn. Tới hiện tại, bỗng nhiên Hứa Thuận lại có phần hiểu ra, vì sao khi tu hành lại cần một gian phòng yên tĩnh.
Lam đạo nhân bên kia không đứng dậy, vẫn tiếp tục nhắm mắt nằm xuống.
Hứa Thuận nhìn theo hướng thanh âm phát ra, đã trông thấy một điểm đen xuất hiện dưới ánh trăng, nhưng quá mơ hồ, nhìn không rõ. Đằng sau điểm đen ấy, có một vật kỳ quái bốn chân vừa nhanh chóng lao vút qua.
Dường như bọn họ là một đuổi một chạy, còn thuận theo phương hướng này, nhanh chóng tới gần. Nhưng ngay cả khi khoảng cách giữa hai bên đã rất gần rồi, Hứa Thuận vẫn không thấy rõ kia là thứ gì, bởi vì trời quá tối.
Đợi cho đến khi hai thứ kia trực tiếp nhảy một cái đến khu vực ở cách đó không xa, Hứa Thuận mới trông thấy rõ ràng.
Kẻ đang chạy phía trước là một con cương thi toàn thân màu vàng, mặc áo giáp...? Hắn không nhìn rõ mặt mũi của nó, chỉ biết toàn thân con này có mang theo một vòng sát khí tựa như sương mù màu đen. Chờ đến khi nó trông thấy người phía sau đuổi theo, lại gầm lên giận dữ, sau đó tăng tốc nhảy đi càng xa hơn.
Chính vì đã nhìn thấy vùng sát khí trên người cùng với động tác nhảy lên của nó, Hứa Thuận mới suy đoán con này là cương thi.
Ở phía sau con cương thi này, có một người đang cưỡi trên lưng hổ. Con hổ kia có hình thể cực lớn, hai mắt vô thần, nhìn dáng vẻ khá là khô gầy.
Con hổ cũng nhảy tới, vội vàng đuổi theo con cương thi phía trước. Nhìn dáng vẻ này, hình như nó là một con Cương Thi Hổ?
Hổ cũng có thể luyện thành cương thi sao?
Sao Tu Tiên giới lại có thứ đồ chơi này?
Trên người Cương Thi Hổ có một vị đạo nhân mặc đạo bào màu vàng, đầu đội phát quan, tay cầm kiếm gỗ đào, bên cạnh có mấy tấm phù chú màu vàng liên tục xoay tròn, uy phong lẫm liệt, đạo pháp cao thâm.
Chỉ thấy người nọ vung kiếm gỗ đào lên, một đạo phù chú màu vàng bên người lập tức bay ra ngoài, đánh thẳng lên thân cương thi đang chạy trốn phía trước, đánh cho thân hình cương thi phải ngừng lại, sau đó vì ăn đau mà nổi giận gầm lên một tiếng, giống như tiếng người nhưng cũng giống như dã thú.
Tiếng gầm thét vừa nãy Hứa Thuận nghe được chính là thanh âm này.
"Đại Cáp, ngươi đừng chạy! Ngươi trốn không thoát đâu!" Đạo nhân áo vàng nhìn thấy cương thi bị đau, lập tức hô lớn.
Con cương thi kia chỉ là Đồng Giáp Thi, thần chí sơ khai giống như dã thú, đâu có nghe được lời đạo nhân nói. Nó bị tấm phù chú kia đánh tới, chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ giống như bị sét đánh, đang lúc phẫn nộ, bỗng nhiên nó lại ngửi được mùi người sống! Mà lúc này lại vừa vặn là lúc nó đang cần máu người để bổ sung lực lượng!
Nó thuận theo hướng phát ra mùi hương, nhào về phía tên quần chúng đang vây xem Hứa Thuận.
Dưới ánh trăng mông lung giữa đêm khuya, bị một con cương thi hung ác nhào tới vào người là loại cảm thụ gì?
Hứa Thuận chẳng suy nghĩ gì đã vội vàng xoay người hô lớn: "Sư phụ, cứu mạng!"
Đồng Giáp Thi nhanh như chớp, trong nháy mắt đã đến trước mặt Hứa Thuận.
Đạo nhân áo vàng ở phía sau nó vội vàng kêu to: "Đại Cáp, đừng đả thương người!"
Theo thanh âm của gã vang lên, mấy tấm phù chú vốn đang xoay tròn bên người gã cũng vùn vụt bay ra, phù chú kết nối với nhau, tạo thành một cái vòng vàng trực tiếp bao vây lấy thân thể Đồng Giáp Thi, làm cho nó ở bên trong vòng vàng không thể động đậy được.
"Ngươi có chiêu này sao không dùng sớm?" Hứa Thuận đứng lên từ dưới đất, toàn thân lấm lem đầy bụi đất, nhìn tên đạo sĩ áo vàng rõ ràng có công phu áp đáy hòm lại kiên quyết không sử dụng để mình bị dọa một trận, không nhịn được bức xúc nói.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro