Không Trừu Tượng Không Tu Tiên (Dịch)
Sư Đệ, Tam Quan...
2024-11-21 20:56:07
Vì sao lại thu một tăng nhân thọt chân làm đồ đệ?
Hứa Thuận không hiểu, nhưng hắn biết mình đã có thêm một tên sư đệ rồi.
“Ngươi đứng lên đi!” Lam đạo nhân đỡ tăng nhân thọt chân đứng dậy.
“Ngươi đi theo vi sư mấy ngày, đợi vi sư nghĩ cho ngươi một cái đạo danh thật hay đã.” Lam đạo nhân nhìn tăng nhân thọt chân rồi nói.
“Đa tạ sư tôn!” Tăng nhân thọt chân cảm động đến rơi nước mắt. Tên của gã hiện giờ là Thiết Trúc – cái tên từng được vị sư tôn đã mất của gã đặt cho. Vị sư tôn kia cùng gã sống nương tựa lẫn nhau khá nhiều năm, cuối cùng là gã đưa ma cho sư tôn.
Tên ư?
Hứa Thuận nghĩ đến đạo danh của mình, lại nhìn tăng nhân thọt chân cảm động đến rơi nước mắt trước mặt, hi vọng đến lúc đó ngươi sẽ không chửi thầm đã là tốt lắm rồi.
“Vị này là Tam sư huynh của ngươi.” Lam đạo nhân chỉ vào Hứa Thuận bên cạnh, nói: “Ta còn hai đồ nhi khác, chờ sau khi chúng ta làm xong chuyện ở núi Tùng Khê, trở lại sơn môn, có khả năng các ngươi sẽ được gặp chúng.”
Ông ấy nói là có khả năng, bởi chính ông ấy cũng không biết hai đồ nhi kia có ở trong sơn môn hay không.
“Bái kiến Tam sư huynh!” Tăng nhân thọt chân cung kính hành lễ với Hứa Thuận, dù Hứa Thuận nhỏ tuổi hơn gã rất nhiều.
Hứa Thuận cũng đáp lễ lại, nói: “Gặp qua Tứ sư đệ.”
Cũng may đối phương nói là Tam sư huynh, mà không phải Nhị sư huynh, bằng không hắn sẽ cảm thấy rất lạ. Cứ như vậy, tăng nhân thọt chân đã trở thành một người trong đoàn bọn họ, ba người tiếp tục đi về hướng Đông.
“Sao lại có nhiều người đến tìm sư tôn đòi Phật Thủ thế? Chẳng lẽ vì con lừa trọc ở cửa sông lớn kia à?” Hứa Thuận nghĩ đến những việc xảy ra trong khoảng thời gian này, lại nhớ đến chuyện thi thoảng bọn họ sẽ gặp phải tăng nhân đều đòi Phật Thủ, bèn hỏi tăng nhân thọt chân bên cạnh.
Tất nhiên là tăng nhân thọt chân sẽ nhiệt tình trả lời câu hỏi của hắn, còn là biết gì nói nấy, tỉ mỉ thuật lại truyền thuyết về Phật Thủ cùng với tin đồn có liên quan tới Lam đạo nhân đang lan truyền trong Tu Tiên giới.
Truyền thuyết kể rằng, Phật Di Lặc đại từ đại bi ở Tây Thiên thấy chúng sinh chịu khổ, cố ý đưa chúng sinh thoát ly bể khổ, vì thế mới bỏ xuống một bàn tay Phật.
Theo truyền thuyết, Phật Thủ ẩn chứa pháp lực vô biên, có thể trợ giúp tu sĩ Phật môn lĩnh ngộ Chân Pháp Phật môn, từ đó thành Phật.
Lại theo truyền thuyết thì Phật Thủ đang nằm trong tay Lam Nhiêm đạo nhân sắp phi thăng. Ông ấy muốn mang theo Phật Thủ phi thăng, cắt đứt sự từ bi của Phật Di Lặc.
“Hả?” Hứa Thuận nghe tới sững sờ sau đó không nhịn được được nói: “Chuyện này vừa nghe đã thấy không hợp lý rồi.”
“Thật sự có Phật Thủ sao? Vì sao Phật lại để một tay ở Tu Tiên giới?”
“Sư tôn là người của Đạo môn thì lấy Phật Thủ làm gì? Đã phi thăng rồi, sao có thể thay đổi suy nghĩ, muốn trở thành Phật được? Ta thà tin sư tôn lấy Phật Thủ làm món Phật thủ ngâm tiêu còn hơn!” Giọng điệu của Hứa Thuận đầy vẻ chế giễu.
Hắn cảm thấy đầu óc của đám người trong Phật môn này đều có vấn đề. Một lời đồn đại đơn giản như vậy cũng không phân biệt được thật giả. Mà chuyện lúc trước vừa mới xảy ra chưa được bao lâu, ai ngờ lời đồn đã bay đầy trời rồi, bảo không có người ở phía sau thổi gió ai mà tin được?
Về phần người thổi gió, chẳng lẽ đối phương chính là con lừa trọc mới xông ra chặn đường bọn họ đoạn thời gian trước đó?
“Phật thủ ngâm tiêu?” Tăng nhân thọt chân có phần sửng sốt, lại trừng to mắt hỏi: “Sư tôn thật sự ăn rồi hả?”
“Haizz ~ ta chỉ ví von như vậy mà thôi! Ý của ta là dù sư tôn có Phật Thủ thật cũng sẽ không giữ ở bên người.” Hứa Thuận cảm thấy tăng nhân thọt chân này chẳng có khiếu hài hước gì cả.
“Sư huynh, sợ là ngươi không biết chuyện này rồi.” Hòa thượng thọt chân thở dài một hơi rồi nói: “Đạo sĩ có tam hoành là kiếm quang, luyện khí và không nói lý. Nên ở trong mắt người của Phật môn, những lời đồn này đều trở thành vô cùng hợp lý cả!”
Người của Đạo môn nói người của Phật môn có tam bảo là Phật quang, độn pháp và không biết xấu hổ, thì người của Phật môn lại nói người của Đạo môn có tam hoành là kiếm quang, luyện khí và không nói lý.
Hợp lý không?
Rất hợp lý.
Cảm giác cùng với nhận thức khi tự mình nhìn mình và khi người khác nhìn mình sẽ không giống nhau.
Ừm… đại khái là mỗi chén trà xanh đều cảm thấy mình là hoa sen trắng [1].
Nét mặt Hứa Thuận rất lạ, không ngờ hình tượng của hắn và Lam đạo nhân ở trong lòng người Phật môn lại là thế này...
“Ta cảm thấy những lời này có phần bất công, cứ giữ mãi định kiến về người ta như thế là không được đâu!” Hứa Thuận cảm khái nói.
“Sư huynh, ta cảm thấy...” Tăng nhân thọt chân nhỏ giọng nói: “Với kiến giải vụng về của sư đệ thì điều này cũng khá có đạo lý đấy. Từ nay về sau, sư đệ cũng là người không nói lý chứ không phải kẻ không biết xấu hổ nữa.”
Giọng điệu của gã tràn đầy khát khao. Kẻ không biết xấu hổ sao có thể ngang tàng như người không nói lý được?
“...”
Sư đệ, tam quan của ngươi có chút vặn vẹo rồi đấy.
-----------------
[1] : Trà xanh chỉ kiểu người giả tạo, bên ngoài thì đáng yêu ngây thơ thật ra bên trong thối nát, nhiều tâm kế...
Hoa sen trắng chỉ người tương tự như trà xanh, nhưng ngoại trừ khoác lên vẻ ngoài ngây thơ thuần khiết mà bên trong một bụng tâm kế thì mấy người này còn biết lấy lòng những cô gái bên cạnh, vẫn có thể duy trì được tín nhiệm của bọn họ dù trong lòng đầy âm mưu thủ đoạn – coi như phiên bản thăng cấp của trà xanh.
Hứa Thuận không hiểu, nhưng hắn biết mình đã có thêm một tên sư đệ rồi.
“Ngươi đứng lên đi!” Lam đạo nhân đỡ tăng nhân thọt chân đứng dậy.
“Ngươi đi theo vi sư mấy ngày, đợi vi sư nghĩ cho ngươi một cái đạo danh thật hay đã.” Lam đạo nhân nhìn tăng nhân thọt chân rồi nói.
“Đa tạ sư tôn!” Tăng nhân thọt chân cảm động đến rơi nước mắt. Tên của gã hiện giờ là Thiết Trúc – cái tên từng được vị sư tôn đã mất của gã đặt cho. Vị sư tôn kia cùng gã sống nương tựa lẫn nhau khá nhiều năm, cuối cùng là gã đưa ma cho sư tôn.
Tên ư?
Hứa Thuận nghĩ đến đạo danh của mình, lại nhìn tăng nhân thọt chân cảm động đến rơi nước mắt trước mặt, hi vọng đến lúc đó ngươi sẽ không chửi thầm đã là tốt lắm rồi.
“Vị này là Tam sư huynh của ngươi.” Lam đạo nhân chỉ vào Hứa Thuận bên cạnh, nói: “Ta còn hai đồ nhi khác, chờ sau khi chúng ta làm xong chuyện ở núi Tùng Khê, trở lại sơn môn, có khả năng các ngươi sẽ được gặp chúng.”
Ông ấy nói là có khả năng, bởi chính ông ấy cũng không biết hai đồ nhi kia có ở trong sơn môn hay không.
“Bái kiến Tam sư huynh!” Tăng nhân thọt chân cung kính hành lễ với Hứa Thuận, dù Hứa Thuận nhỏ tuổi hơn gã rất nhiều.
Hứa Thuận cũng đáp lễ lại, nói: “Gặp qua Tứ sư đệ.”
Cũng may đối phương nói là Tam sư huynh, mà không phải Nhị sư huynh, bằng không hắn sẽ cảm thấy rất lạ. Cứ như vậy, tăng nhân thọt chân đã trở thành một người trong đoàn bọn họ, ba người tiếp tục đi về hướng Đông.
“Sao lại có nhiều người đến tìm sư tôn đòi Phật Thủ thế? Chẳng lẽ vì con lừa trọc ở cửa sông lớn kia à?” Hứa Thuận nghĩ đến những việc xảy ra trong khoảng thời gian này, lại nhớ đến chuyện thi thoảng bọn họ sẽ gặp phải tăng nhân đều đòi Phật Thủ, bèn hỏi tăng nhân thọt chân bên cạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tất nhiên là tăng nhân thọt chân sẽ nhiệt tình trả lời câu hỏi của hắn, còn là biết gì nói nấy, tỉ mỉ thuật lại truyền thuyết về Phật Thủ cùng với tin đồn có liên quan tới Lam đạo nhân đang lan truyền trong Tu Tiên giới.
Truyền thuyết kể rằng, Phật Di Lặc đại từ đại bi ở Tây Thiên thấy chúng sinh chịu khổ, cố ý đưa chúng sinh thoát ly bể khổ, vì thế mới bỏ xuống một bàn tay Phật.
Theo truyền thuyết, Phật Thủ ẩn chứa pháp lực vô biên, có thể trợ giúp tu sĩ Phật môn lĩnh ngộ Chân Pháp Phật môn, từ đó thành Phật.
Lại theo truyền thuyết thì Phật Thủ đang nằm trong tay Lam Nhiêm đạo nhân sắp phi thăng. Ông ấy muốn mang theo Phật Thủ phi thăng, cắt đứt sự từ bi của Phật Di Lặc.
“Hả?” Hứa Thuận nghe tới sững sờ sau đó không nhịn được được nói: “Chuyện này vừa nghe đã thấy không hợp lý rồi.”
“Thật sự có Phật Thủ sao? Vì sao Phật lại để một tay ở Tu Tiên giới?”
“Sư tôn là người của Đạo môn thì lấy Phật Thủ làm gì? Đã phi thăng rồi, sao có thể thay đổi suy nghĩ, muốn trở thành Phật được? Ta thà tin sư tôn lấy Phật Thủ làm món Phật thủ ngâm tiêu còn hơn!” Giọng điệu của Hứa Thuận đầy vẻ chế giễu.
Hắn cảm thấy đầu óc của đám người trong Phật môn này đều có vấn đề. Một lời đồn đại đơn giản như vậy cũng không phân biệt được thật giả. Mà chuyện lúc trước vừa mới xảy ra chưa được bao lâu, ai ngờ lời đồn đã bay đầy trời rồi, bảo không có người ở phía sau thổi gió ai mà tin được?
Về phần người thổi gió, chẳng lẽ đối phương chính là con lừa trọc mới xông ra chặn đường bọn họ đoạn thời gian trước đó?
“Phật thủ ngâm tiêu?” Tăng nhân thọt chân có phần sửng sốt, lại trừng to mắt hỏi: “Sư tôn thật sự ăn rồi hả?”
“Haizz ~ ta chỉ ví von như vậy mà thôi! Ý của ta là dù sư tôn có Phật Thủ thật cũng sẽ không giữ ở bên người.” Hứa Thuận cảm thấy tăng nhân thọt chân này chẳng có khiếu hài hước gì cả.
“Sư huynh, sợ là ngươi không biết chuyện này rồi.” Hòa thượng thọt chân thở dài một hơi rồi nói: “Đạo sĩ có tam hoành là kiếm quang, luyện khí và không nói lý. Nên ở trong mắt người của Phật môn, những lời đồn này đều trở thành vô cùng hợp lý cả!”
Người của Đạo môn nói người của Phật môn có tam bảo là Phật quang, độn pháp và không biết xấu hổ, thì người của Phật môn lại nói người của Đạo môn có tam hoành là kiếm quang, luyện khí và không nói lý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hợp lý không?
Rất hợp lý.
Cảm giác cùng với nhận thức khi tự mình nhìn mình và khi người khác nhìn mình sẽ không giống nhau.
Ừm… đại khái là mỗi chén trà xanh đều cảm thấy mình là hoa sen trắng [1].
Nét mặt Hứa Thuận rất lạ, không ngờ hình tượng của hắn và Lam đạo nhân ở trong lòng người Phật môn lại là thế này...
“Ta cảm thấy những lời này có phần bất công, cứ giữ mãi định kiến về người ta như thế là không được đâu!” Hứa Thuận cảm khái nói.
“Sư huynh, ta cảm thấy...” Tăng nhân thọt chân nhỏ giọng nói: “Với kiến giải vụng về của sư đệ thì điều này cũng khá có đạo lý đấy. Từ nay về sau, sư đệ cũng là người không nói lý chứ không phải kẻ không biết xấu hổ nữa.”
Giọng điệu của gã tràn đầy khát khao. Kẻ không biết xấu hổ sao có thể ngang tàng như người không nói lý được?
“...”
Sư đệ, tam quan của ngươi có chút vặn vẹo rồi đấy.
-----------------
[1] : Trà xanh chỉ kiểu người giả tạo, bên ngoài thì đáng yêu ngây thơ thật ra bên trong thối nát, nhiều tâm kế...
Hoa sen trắng chỉ người tương tự như trà xanh, nhưng ngoại trừ khoác lên vẻ ngoài ngây thơ thuần khiết mà bên trong một bụng tâm kế thì mấy người này còn biết lấy lòng những cô gái bên cạnh, vẫn có thể duy trì được tín nhiệm của bọn họ dù trong lòng đầy âm mưu thủ đoạn – coi như phiên bản thăng cấp của trà xanh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro