Không Xéo Xắt Chết Ngươi Không Thành Phật
Chương 5
Tô Thành Ách Nhân
2024-02-25 00:40:05
Đầu hắn bị ấn nhẹ, những ngón tay với lớp chai mỏng luồn vào tóc, vuốt ve cái tai mềm mại.
Trình Tư Tề cụp tai, vừa lấy ít thuốc trị thương trên kệ bên cạnh sập theo yêu cầu của Vô Yếm, vừa nói: “Ngươi biết ta, hẳn cũng biết chuyện nhà ta phải không? Phụ thân ta là tri phủ Hoài Dương tiền nhiệm, mẫu thân là thê tử duy nhất của ông ấy, ta là con trai độc đinh…”
Đương nhiên Vô Yếm không thể trả lời là mình chẳng biết gì cả, bèn “ừm” bừa một tiếng, chờ nội dung tiếp theo.
“Ta biết ngươi…. Thần thông quảng đại, nhưng cứ bôi thuốc đi.” Trình Tư Tề cầm bình thuốc tới bên người Vô Yếm, vạch áo cà sa của y, xem miệng vết thương trên cổ, tội lỗi và thương tiếc hiện rõ trên mặt hắn.
Hắn liếc nhìn Vô Yếm, “Ta băng bó cho ngươi…”
Dùng đan dược trị mấy vết thương nhỏ này giống như giết gà bằng dao mổ trâu, nhưng Vô Yếm không từ chối sự chăm sóc từ Trình thiếu tông chủ. Y vừa nhìn cái đuôi hồ ly trắng bông xù bận đông bận tây, vừa thúc giục: “Sau đó thì sao?”
“Không phải sau đó.”
Trình Tư Tề rửa sạch miệng vết thương, thoa thuốc cho Vô Yếm với gương mặt rất nghiêm túc. Hắn mím môi, nói tiếp, “Là trước nữa. Lúc còn nhỏ lắm ấy, thật ra ta chỉ có mẫu thân thôi. Nhà ta sống trong sơn thôn nhỏ thuộc Kiến Lăng, lúc đó phụ thân chưa phải là tri phủ, hãy còn là một tài tử nổi danh của thôn, tuổi trẻ đã đỗ tú tài, rồi vào kinh ứng thí. Nghe người trong thôn nói lúc phụ thân muốn vào kinh, mẫu thân có thai rồi, sợ đường xá xa xôi sẽ xảy ra bất trắc nên không lên kinh thành chung với phụ thân….”
Gia đình vừa làm nông vừa đọc sách, nghe cũng không tồi.
Kiếm tu Huyền Kiếm Tông tuy là mấy cục sắt cứng đầu cứng cổ khó chịu khó chiều nhưng lại đáng tin cậy một cách bất ngờ, tuyệt đối sẽ không chọn cho thiếu tông chủ nhà mình một xuất thân vớ vẩn.
Vậy rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì?
Ngón tay Vô Yếm gõ gõ đầu gối, nghe giọng nói khàn khàn dễ chịu của thiếu niên gần trong gang tấc, lẳng lặng suy tư.
“Lần đầu phụ thân thi không đậu, bèn ở lại kinh thành học tiếp, ba năm sau thì đề danh bảng vàng.”
Vô Yếm híp híp mắt.
Giọng Trình Tư Tề thoáng ngừng, lại thấp xuống hơn, “Khi đó ta cũng bốn tuổi rồi. Mẫu thân vốn muốn đưa ta lên kinh tìm phụ thân, nào ngờ đêm trước ngày khởi hành, trong núi mưa to, rồi thành lũ lụt… Cả thôn bị ngập, mẫu thân dẫn theo ta chạy nạn, còn quỳ lạy trước quán nhà người ta để ta có bữa cơm no…”
Trình phu nhân là người như thế sao?
Trình Tư Tề kể tiếp không dừng, “Sau đó, cuối cùng nhà ta cũng vào kinh, rồi mới biết được, phụ thân bị điều đi làm quan ở một nơi rất xa… Mẫu thân làm công cho nhà người ta tích cóp ít tiền, rồi lại đi tìm phụ thân. Rất nhiều người khuyên mẫu thân đừng đi, phụ thân phát đạt vậy rồi, làm gì cần người vợ tào khang nữa? Nhưng mẫu thân không nghe, vẫn cứ tìm, mãi cho tới mấy năm trước, nhà ta tìm tới Hoài Dương…”
Trình Tư Tề ngồi dậy quấn băng cho Vô Yếm. Hắn khẽ khàng cụp mắt xuống, trong mắt chợt có tia sáng là lạ chẳng thể gọi tên nhẹ nhàng xẹt qua.
“Phụ thân gặp mẹ con ta thì vui lắm. Nhiều năm qua rồi nhưng ông vẫn không cưới vợ mới, cũng không nạp thiếp, trái lại luôn truy tìm tin tức về chúng ta ở khắp nơi. Ta tới Hoài Dương thì trở thành công tử nhà tri phủ hàng thật giá thật, cuộc sống phải gọi là ăn sung mặc sướng…. Phụ mẫu thương yêu, gia đình đầm ấm, ta cũng chẳng mong cầu thêm gì.”
Trình Tư Tề ngừng nghỉ một hơi, tay thắt nút băng gạc ở đầu vai Vô Yếm, ngữ khí trầm xuống, “Rồi hôm nọ, ta gặp đồng hương thôn Kiến Lăng hồi xưa trên phố….”
Kẻ chạy nạn lưu lạc tới tận đây chính là đồng hương từng vui chơi với nhau trong thôn ngày trước.
Chỉ là nhiều năm sau, trong đám trẻ cùng cởi truồng tắm mưa đó, kẻ trở thành tri phủ thiếu gia thanh tuấn nổi bật, người biến thành tên ăn mày đầu đường xó chợ lay lắt cho qua ngày đoạn tháng.
Trình Tư Tề thấy tình cảnh của bạn thời thơ ấu, lại thêm nghe người ta khóc lóc kể lể thì động lòng trắc ẩn, thuận tay cho đối phương ít ngân lượng, mà không ngờ rằng, chính vì vậy mà bị một con rệp bám dính lấy.
Con rệp ăn được của ngon rồi thì cắn chặt Trình Tư Tề không nhả.
Nhưng Trình Tư Tề không phải người tốt lòng dạ đàn bà, một mao cũng không cho nữa, thẳng tay đuổi người đi.
Con rệp bám khung cửa, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Thằng tạp chủng! Ngươi tưởng ngươi là tri phủ thiếu giả thật hả? Nương ngươi thông dâm với yêu quái trong núi đẻ ra tên nghiệt chủng quái vật ngươi! Lúc ngươi ra đời thiên lôi đốt trụi nửa ngọn núi, người ngươi còn có cả lông….”
Trình Tư Tề ngẩn người, bỗng thô bạo xé một góc áo nhét vào mồm tên ăn mày kia, trầm giọng lệnh: “Ném ra ngoài. Về sau gặp lần nào đánh lần đó!”
Tên ăn mày ư ư ư vùng vẫy bị quăng khỏi cửa sau.
Trình Tư Tề tức quá thể, mãi cho tới tối mặt cũng vẫn còn đen thui.
Từ trước tới nay hắn cũng không phải người có thể nén được chuyện trong lòng, khi Trình phu nhân hỏi, hắn bèn kể rõ ràng đầu đuôi.
“Nói xằng nói bậy chuyện yêu ma quỷ quái gì chứ, dám có ý đồ đơm đặt về mẫu thân để trục lợi!” Trình Tư Tề tức giận, “Uổng công ta chỉ có mình hắn là bạn từ thuở thơ ấu, không tin được hắn lớn rồi lại thành người như vậy!”
Mẫu thân hắn ngồi bên mép giường đất, cúi đầu thêu túi thơm, như bị lửa giận của Trình Tư Tề dọa rồi, bất cẩn đâm kim thêu vào tay.
Trình Tư Tề vội vàng im ngay, đi tìm kim sang dược cho Trình phu nhân: “Nương, con sai rồi, làm nương sợ rồi…”
Trình phu nhân ngước gương mặt xinh đẹp dịu dàng lên, cười điềm đạm: “Không sao, Tề Nhi. Mấy người đó nói bậy thôi. Năm ấy mẫu tử chúng ta cô nhi quả phụ, không có ai đáng tin ở bên cạnh, sao không bị người khác nói này nói nọ cho được? Chớ để tâm quá, kẻo tự tức tới hại thân.”
“Mà này, con thấy tiểu thư Tiền gia thế nào…”
“Nương, con không muốn thành thân…”
Chủ đề cứ thế bị thay đổi.
Nhưng mấy hôm sau, Trình Tư Tề nghe vài người bàn tán, rằng năm thôn làng sát núi Kiến Lăng đã bị thổ phỉ đồ thôn. Y đi tìm tên ăn mày bị mình đuổi đi kia thì không thấy.
Kiến Lăng lại khá gần Hoài Dương.
Đầu xuân sau đó, Trình Tư Tề xuất hành vân du, bái biệt phụ mẫu về Kiến Lăng một chuyến.
Sơn thôn hắn từng sống hẻo lánh ít người tới lui nay nhìn đâu cũng là nhà tranh cũ nát tồi tàn và vết máu khô sẫm màu.
Mộ hoang chơ vơ giữa tiêu điều sương khói, bi thương vắng lặng chẳng vang lời.
“Lần đầu tiên ta gặp yêu quái chính là ở nơi đó.”
Ánh mắt chìm sâu trong hồi ức của Trình Tư Tề chuyển tới trên mặt Vô Yếm, hắn và Vô Yếm ngồi ở mép sập, mặt không biểu cảm, đôi mắt nghiêm túc, “Ngươi gặp yêu quái bao giờ chưa?”
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn như nhớ ra cái gì, bổ sung thêm nửa câu, “Không tính ta, là yêu quái thật ấy.”
“Thi thoảng cũng gặp.” Vô Yếm trả lời.
Là trong những lần đại chiến với Yêu tu Ma tu chứ chẳng muốn gặp lắm đâu.
Trình Tư Tề hạ thấp giọng: “Ta gặp một hồ yêu.”
“Hắn lớn lắm, như một ngọn núi nhỏ. Hắn thấy ta thì bảo ta với hắn có chung huyết thống. Ta không tin, hắn lại nói với ta hắn không phải yêu quái ở thế giới này, giới này vốn không có yêu quái, là hắn bị người ta truy sát, cùng đường đành chạy trốn tới đây, sau đó vì chữa thương đã nảy sinh quan hệ với một nữ tử người phàm…. Nữ tử đó chính là mẫu thân ta.”
Vô Yếm hơi hơi nhướng mày.
Mấy câu này nếu người bình thường nghe được, chắc chắn sơ hở sẽ không bị nhìn thấu. Tiếc thay, Vô Yếm là tu sĩ Kim Đan, mặc dù hiện tại không mạnh hơn người phàm bao nhiêu, nhưng y biết rõ, nếu Trình Tư Tề thật sự là con của hồ yêu và Trình phu nhân thì tuyệt đối không có chuyện thần hồn không dung hợp, vẫn là nửa người nửa yêu.
Tu sĩ và người phàm kết hợp, vì huyết mạch cực kỳ mạnh mẽ nên ra đời trăm phần sẽ là yêu.
Nửa người nửa yêu…. Thay vì nói là sinh nở một cách tự nhiên thì cố tình hoài thai nuôi dưỡng mà ra lại càng có lý hơn.
Có thể Trình Tư Tề còn có điều giấu giếm, nhưng hắn không nói nối. Thế thì, quả nhiên sau màn có bàn tay hắc ám đã nhắm vào Trình thiếu tông chủ ngay từ đầu, phải không?
Vô Yếm xoa đầu Trình Tư Tề, thấy hắn không định nói tiếp, cũng không hỏi chuyện trong một đêm hắn cửa nát nhà tan, bị thân mẫu hắn vô cùng yêu thương bán vào chỗ này.
Thay vào đó, y mỉm cười, hù dọa: “Tính khóc hả? Dám khóc ta nhéo tai ngươi đấy.”
Âm điệu mang đôi phần đùa giỡn, nhưng nhiều hơn là dịu dàng chạm sâu vào lòng người.
Trình Tư Tề thả lỏng thân thể cứng còng, rũ mắt, chầm chậm gật đầu, dúi một bên tai hồ ly vào tay Vô Yếm, nhẹ giọng mời: “Ngươi nhéo đi…. Coi như, coi như báo đáp chút ơn cứu mạng trước…. Nhưng là, nhéo xong rồi thì xoa cho ta, được không?”
Lòng bàn tay hơi ngứa.
Cái lỗ tai hồ ly mềm mịn ngang ngược chui vào, quét qua kẽ ngón tay, cọ dài từ lòng bàn tay tới mặt trong cổ tay.
Ngón tay y thoáng cứng lại, cũng hơi tê tê.
Vô Yếm thu tay, thầm nhủ, giống loài hồ yêu này quả tình là thiên địch Thiên Đạo chuyên môn phái tới khắc Phật tu bọn họ, chứ còn gì nữa? Lông xù lại ưa làm nũng, thật là quấy nhiễu người thanh tu mà.
“Thông thường ân cứu mạng chẳng phải nên lấy thân báo đáp à?”
Đứng dậy rót chung trà đưa qua, Vô Yếm cười nhẹ như không, liếc nhìn Trình thiếu tông chủ một cái.
Trình Tư Tề run tay, thiếu chút nữa không cầm nổi chung trà, “Ngươi không phải người xuất gia ư? Sao lại dễ phá giới thế….”
Vậy mới vừa rồi ngươi còn rù quến người ta làm gì?
Vô Yếm chửi thầm, buồn cười mà nắm chặt cái tay Trình Tư Tề, ổn định chung trà, “Chọc ngươi thôi. Tăng ni chúng ta nếu phá giới, e rằng chẳng chờ nổi ngươi lấy thân báo đáp đã thân tử đạo tiêu rồi.”
Trình Tư Tề súc miệng, uống ngụm trà mới, gật đầu nói tiếp: “Ta từng nghe mấy câu chuyện của kỳ nhân dị sĩ ngày xưa… Lúc trước ngươi nói ngươi được người ta phó thác tới, ta có thể hỏi người đó là ai không?”
“Ngươi có thể hỏi, nhưng ta không thể nói.” Vô Yếm trả về một đáp án hơi vô lại.
Nhưng cũng là lời thật lòng.
Huyền Kiếm Tông giúp Trình Tư Tề nhập phàm thì không thể tiếp tục nhúng tay nữa. Ngày nào Trình Tư Tề còn chưa thoát cõi phàm, ngày ấy y cũng không thể lo về Huyền Kiếm Tông được.
Mệnh số là một chuyện mơ hồ huyền ảo, thật sự phải cẩn trọng từng ly từng tí.
Trình Tư Tề nghẹn lời, nhìn chằm chằm Vô Yếm chốc lát, như thể muốn bới ra mớ tim gan đen thùi lùi từ gương mặt cười vui như gió tốt xuân tươi của con lừa trọc này, ừng ực uống một ngụm nước lớn, đoạn mắng: “Yêu tăng.”
Từ khi vào phòng khách quý, Trình Tư Tề không ra ngoài lần nào.
Mấy ngày sau đó, Vô Yếm giữ hắn trong phòng, tự mình trông chừng bảo vệ, không thả hắn đi.
Tuy nói trải qua sự việc này, Trình thiếu tông chủ đã thân cận với y hơn nhiều, không còn phòng bị như xưa, nhưng lần nào Vô Yếm hỏi hắn có muốn rời đi với mình không, hắn luôn cố chấp lắc đầu.
Vô Yếm hỏi cho có thế thôi, chứ cũng không thật lòng muốn đi ngay. Bởi thông qua phản ứng của Trình Tư Tề, y đã lờ mờ đoán ra vài điều —– Tâm ma của Trình Tư Tề có lẽ nằm ở những chuyện này. Cho dù y có thể đưa Trình Tư Tề đi, nhưng không có cách nào giúp hắn tu luyện. Chi bằng trước mắt cứ giải quyết tâm ma, sau lại liên hệ Huyền Kiếm Tông, xem thử có thể kết thúc chuyến nhập phàm mệnh số ba chìm bảy nổi chín lênh đênh này không.
Hai người ở chung một phòng, thế mà cũng rất hòa thuận thoải mái.
Vô Yếm chẳng hấp thu được bao nhiêu linh khí, song thà ít còn hơn không, mỗi ngày y đều đả tọa, diễn rất tròn vai một vị kỳ nhân dị sĩ khi đường hoàng đĩnh đạc khi lại thiếu đứng đắn trong mắt Trình Tư Tề.
Trình Tư Tề cũng học theo y đả tọa, nhưng Vô Yếm không cho hắn tu luyện, sợ Trình thiếu tông chủ tài năng siêu việt trúc cơ trót lọt thuận đường kết đan, thế thì xôi hỏng bỏng không mất. Vô Yếm bèn tìm rất nhiều sách cho Trình Tư Tề giết thời gian.
Về cái chết của Đàm lão gia, cũng không tạo ra sóng gió gì.
Bộ khoái trong thành đã tới một chuyến, vừa thấy bộ dạng phi nhân loại của Đàm lão gia thì trong lòng giật thót, không dám tự tiện quyết định, chỉ báo lên trên theo quy trình.
Phần báo cáo này tiêu tốn quá nhiều thời gian, đã lâu chưa thấy tin tức mới.
Phòng khách quý Nhuyễn Hồng Các trở thành cấm địa, không ai dám vào đuổi vị công tử hòa nhã cao quý nay đã biến thành hòa thượng quái nhân, cũng không dám đi tìm Trình Tư Tề, sợ rước họa vào thân.
Thái độ chuyển thành tôn kính mà vẫn giữ khoảng cách. Mỗi ngày dâng đầy đủ ba bữa cơm, luôn chuẩn bị sẵn nước ấm và đồ ăn nhẹ, làm gì cũng cẩn thận hết mức.
Cả ngày ở trong phòng luôn khó tránh khỏi buồn tẻ, Vô Yếm tu luyện nhiều năm nên đã quen rồi, Trình Tư Tề vẫn là chàng trai trẻ lòng hiếu kỳ cao thì chưa. Hiềm nỗi, từ hôm ấy, hắn không thể hoàn toàn khống chế được, hay bị lòi đuôi hồ ly, mười lần ra ngoài là mười lần dọa người mất mật chẳng sót lần nào. Vô Yếm không cho hắn đi nữa, đành phải tự mình thường xuyên xuất môn, thay hắn mang về chút đồ ăn ngon đồ chơi vui, hóng ít tin đồn thú vị.
Sau đó nữa, Vô Yếm phát hiện ra, hiểu biết về Trình thiếu tông chủ từ đôi câu vài lời của Huyền Kiếm Tông quả tình quá phiến diện rồi.
Lúc mới gặp chàng thanh niên lòng đầy cảnh giác như con báo nhỏ luôn gằm gừ nhe răng, khi thân quen hơn thì thật sự là phường đầy tài năng trong việc được voi đòi tiên. Mỗi ngày hắn đều giương đuôi hồ ly quấy rối y, khiến y thiếu chút nữa không tiếp tục khoác nổi lớp da dịu dàng giả tạo này.
Hôm nay, quả đầu trọc lóc đột nhiên bị sờ, Vô Yếm sớm đã dự đoán được, y mở mắt ra, đối diện là đôi mắt đan phượng đương híp lại của Trình Tư Tề, “Vô Yếm, hôm qua ta nghe quy công dưới lầu nói, cửa tiệm hai mặt tiền trên đường Hồi Xuân bán tóc giả làm bằng chỉ đen rất giống thật, ngươi đi thử thử không?”
Vô Yếm lành lạnh liếc hắn: “Nóng lắm. Trọc mát hơn.”
“Ta muốn ăn cháo gạo nếp cẩm ở sát vách tiệm tóc giả,” Trình Tư Tề không vòng vo nữa, ngồi xổm trước mặt y, ngưỡng đầu nhìn y, “Loại lần rồi ngươi mua ấy.”
“Ta thấy ngươi không phải hồ ly tinh đâu,” Vô Yếm đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa lạnh lùng phán, “Là heo tinh mới phải.”
Trình Tư Tề mặt mày tỉnh bơ, nằm trên chiếu trúc xua xua tay với Vô Yếm, đoạn trở mình, đối diện y bằng mông, lại còn lắc lắc cái đuôi.
Vô Yếm rất muốn xử cái đuôi chó đấy một phen ra trò, lòng thầm niệm Vô Căn Thiên Thủy mấy lần mới bình tĩnh lại, đoạn trở tay đóng cửa, dán bùa rồi băng qua hai con phố mua cháo cho Trình thiếu tông chủ.
Cửa phòng bị khép lại, giữa không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng ve vang lên hết đợt này tới đợt khác là rõ ràng.
Trình Tư Tề nhắm mắt nằm trên khoảng chiếu nơi Vô Yếm vừa đả tọa. Không bao lâu sau, hắn nghe được tiếng gõ cửa chậm rãi nhẹ nhàng lẫn chút cảm giác khắc chế.
Hắn mở mắt ra nhìn đăm đăm cánh cửa một lát rồi nhỏm dậy, nắm chặt Phật châu trong tay, từ từ đi về phía cửa, giọng nói trầm thấp đầy căng thẳng: “Hôm nay mới mồng bảy, còn chưa tới….”
Chưa nói xong câu, một giọng nữ mềm nhẹ quen thuộc đã truyền qua từ mặt cửa bên kia.
“Tề Nhi, mẫu thân đây.”
Trình Tư Tề cụp tai, vừa lấy ít thuốc trị thương trên kệ bên cạnh sập theo yêu cầu của Vô Yếm, vừa nói: “Ngươi biết ta, hẳn cũng biết chuyện nhà ta phải không? Phụ thân ta là tri phủ Hoài Dương tiền nhiệm, mẫu thân là thê tử duy nhất của ông ấy, ta là con trai độc đinh…”
Đương nhiên Vô Yếm không thể trả lời là mình chẳng biết gì cả, bèn “ừm” bừa một tiếng, chờ nội dung tiếp theo.
“Ta biết ngươi…. Thần thông quảng đại, nhưng cứ bôi thuốc đi.” Trình Tư Tề cầm bình thuốc tới bên người Vô Yếm, vạch áo cà sa của y, xem miệng vết thương trên cổ, tội lỗi và thương tiếc hiện rõ trên mặt hắn.
Hắn liếc nhìn Vô Yếm, “Ta băng bó cho ngươi…”
Dùng đan dược trị mấy vết thương nhỏ này giống như giết gà bằng dao mổ trâu, nhưng Vô Yếm không từ chối sự chăm sóc từ Trình thiếu tông chủ. Y vừa nhìn cái đuôi hồ ly trắng bông xù bận đông bận tây, vừa thúc giục: “Sau đó thì sao?”
“Không phải sau đó.”
Trình Tư Tề rửa sạch miệng vết thương, thoa thuốc cho Vô Yếm với gương mặt rất nghiêm túc. Hắn mím môi, nói tiếp, “Là trước nữa. Lúc còn nhỏ lắm ấy, thật ra ta chỉ có mẫu thân thôi. Nhà ta sống trong sơn thôn nhỏ thuộc Kiến Lăng, lúc đó phụ thân chưa phải là tri phủ, hãy còn là một tài tử nổi danh của thôn, tuổi trẻ đã đỗ tú tài, rồi vào kinh ứng thí. Nghe người trong thôn nói lúc phụ thân muốn vào kinh, mẫu thân có thai rồi, sợ đường xá xa xôi sẽ xảy ra bất trắc nên không lên kinh thành chung với phụ thân….”
Gia đình vừa làm nông vừa đọc sách, nghe cũng không tồi.
Kiếm tu Huyền Kiếm Tông tuy là mấy cục sắt cứng đầu cứng cổ khó chịu khó chiều nhưng lại đáng tin cậy một cách bất ngờ, tuyệt đối sẽ không chọn cho thiếu tông chủ nhà mình một xuất thân vớ vẩn.
Vậy rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì?
Ngón tay Vô Yếm gõ gõ đầu gối, nghe giọng nói khàn khàn dễ chịu của thiếu niên gần trong gang tấc, lẳng lặng suy tư.
“Lần đầu phụ thân thi không đậu, bèn ở lại kinh thành học tiếp, ba năm sau thì đề danh bảng vàng.”
Vô Yếm híp híp mắt.
Giọng Trình Tư Tề thoáng ngừng, lại thấp xuống hơn, “Khi đó ta cũng bốn tuổi rồi. Mẫu thân vốn muốn đưa ta lên kinh tìm phụ thân, nào ngờ đêm trước ngày khởi hành, trong núi mưa to, rồi thành lũ lụt… Cả thôn bị ngập, mẫu thân dẫn theo ta chạy nạn, còn quỳ lạy trước quán nhà người ta để ta có bữa cơm no…”
Trình phu nhân là người như thế sao?
Trình Tư Tề kể tiếp không dừng, “Sau đó, cuối cùng nhà ta cũng vào kinh, rồi mới biết được, phụ thân bị điều đi làm quan ở một nơi rất xa… Mẫu thân làm công cho nhà người ta tích cóp ít tiền, rồi lại đi tìm phụ thân. Rất nhiều người khuyên mẫu thân đừng đi, phụ thân phát đạt vậy rồi, làm gì cần người vợ tào khang nữa? Nhưng mẫu thân không nghe, vẫn cứ tìm, mãi cho tới mấy năm trước, nhà ta tìm tới Hoài Dương…”
Trình Tư Tề ngồi dậy quấn băng cho Vô Yếm. Hắn khẽ khàng cụp mắt xuống, trong mắt chợt có tia sáng là lạ chẳng thể gọi tên nhẹ nhàng xẹt qua.
“Phụ thân gặp mẹ con ta thì vui lắm. Nhiều năm qua rồi nhưng ông vẫn không cưới vợ mới, cũng không nạp thiếp, trái lại luôn truy tìm tin tức về chúng ta ở khắp nơi. Ta tới Hoài Dương thì trở thành công tử nhà tri phủ hàng thật giá thật, cuộc sống phải gọi là ăn sung mặc sướng…. Phụ mẫu thương yêu, gia đình đầm ấm, ta cũng chẳng mong cầu thêm gì.”
Trình Tư Tề ngừng nghỉ một hơi, tay thắt nút băng gạc ở đầu vai Vô Yếm, ngữ khí trầm xuống, “Rồi hôm nọ, ta gặp đồng hương thôn Kiến Lăng hồi xưa trên phố….”
Kẻ chạy nạn lưu lạc tới tận đây chính là đồng hương từng vui chơi với nhau trong thôn ngày trước.
Chỉ là nhiều năm sau, trong đám trẻ cùng cởi truồng tắm mưa đó, kẻ trở thành tri phủ thiếu gia thanh tuấn nổi bật, người biến thành tên ăn mày đầu đường xó chợ lay lắt cho qua ngày đoạn tháng.
Trình Tư Tề thấy tình cảnh của bạn thời thơ ấu, lại thêm nghe người ta khóc lóc kể lể thì động lòng trắc ẩn, thuận tay cho đối phương ít ngân lượng, mà không ngờ rằng, chính vì vậy mà bị một con rệp bám dính lấy.
Con rệp ăn được của ngon rồi thì cắn chặt Trình Tư Tề không nhả.
Nhưng Trình Tư Tề không phải người tốt lòng dạ đàn bà, một mao cũng không cho nữa, thẳng tay đuổi người đi.
Con rệp bám khung cửa, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Thằng tạp chủng! Ngươi tưởng ngươi là tri phủ thiếu giả thật hả? Nương ngươi thông dâm với yêu quái trong núi đẻ ra tên nghiệt chủng quái vật ngươi! Lúc ngươi ra đời thiên lôi đốt trụi nửa ngọn núi, người ngươi còn có cả lông….”
Trình Tư Tề ngẩn người, bỗng thô bạo xé một góc áo nhét vào mồm tên ăn mày kia, trầm giọng lệnh: “Ném ra ngoài. Về sau gặp lần nào đánh lần đó!”
Tên ăn mày ư ư ư vùng vẫy bị quăng khỏi cửa sau.
Trình Tư Tề tức quá thể, mãi cho tới tối mặt cũng vẫn còn đen thui.
Từ trước tới nay hắn cũng không phải người có thể nén được chuyện trong lòng, khi Trình phu nhân hỏi, hắn bèn kể rõ ràng đầu đuôi.
“Nói xằng nói bậy chuyện yêu ma quỷ quái gì chứ, dám có ý đồ đơm đặt về mẫu thân để trục lợi!” Trình Tư Tề tức giận, “Uổng công ta chỉ có mình hắn là bạn từ thuở thơ ấu, không tin được hắn lớn rồi lại thành người như vậy!”
Mẫu thân hắn ngồi bên mép giường đất, cúi đầu thêu túi thơm, như bị lửa giận của Trình Tư Tề dọa rồi, bất cẩn đâm kim thêu vào tay.
Trình Tư Tề vội vàng im ngay, đi tìm kim sang dược cho Trình phu nhân: “Nương, con sai rồi, làm nương sợ rồi…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình phu nhân ngước gương mặt xinh đẹp dịu dàng lên, cười điềm đạm: “Không sao, Tề Nhi. Mấy người đó nói bậy thôi. Năm ấy mẫu tử chúng ta cô nhi quả phụ, không có ai đáng tin ở bên cạnh, sao không bị người khác nói này nói nọ cho được? Chớ để tâm quá, kẻo tự tức tới hại thân.”
“Mà này, con thấy tiểu thư Tiền gia thế nào…”
“Nương, con không muốn thành thân…”
Chủ đề cứ thế bị thay đổi.
Nhưng mấy hôm sau, Trình Tư Tề nghe vài người bàn tán, rằng năm thôn làng sát núi Kiến Lăng đã bị thổ phỉ đồ thôn. Y đi tìm tên ăn mày bị mình đuổi đi kia thì không thấy.
Kiến Lăng lại khá gần Hoài Dương.
Đầu xuân sau đó, Trình Tư Tề xuất hành vân du, bái biệt phụ mẫu về Kiến Lăng một chuyến.
Sơn thôn hắn từng sống hẻo lánh ít người tới lui nay nhìn đâu cũng là nhà tranh cũ nát tồi tàn và vết máu khô sẫm màu.
Mộ hoang chơ vơ giữa tiêu điều sương khói, bi thương vắng lặng chẳng vang lời.
“Lần đầu tiên ta gặp yêu quái chính là ở nơi đó.”
Ánh mắt chìm sâu trong hồi ức của Trình Tư Tề chuyển tới trên mặt Vô Yếm, hắn và Vô Yếm ngồi ở mép sập, mặt không biểu cảm, đôi mắt nghiêm túc, “Ngươi gặp yêu quái bao giờ chưa?”
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn như nhớ ra cái gì, bổ sung thêm nửa câu, “Không tính ta, là yêu quái thật ấy.”
“Thi thoảng cũng gặp.” Vô Yếm trả lời.
Là trong những lần đại chiến với Yêu tu Ma tu chứ chẳng muốn gặp lắm đâu.
Trình Tư Tề hạ thấp giọng: “Ta gặp một hồ yêu.”
“Hắn lớn lắm, như một ngọn núi nhỏ. Hắn thấy ta thì bảo ta với hắn có chung huyết thống. Ta không tin, hắn lại nói với ta hắn không phải yêu quái ở thế giới này, giới này vốn không có yêu quái, là hắn bị người ta truy sát, cùng đường đành chạy trốn tới đây, sau đó vì chữa thương đã nảy sinh quan hệ với một nữ tử người phàm…. Nữ tử đó chính là mẫu thân ta.”
Vô Yếm hơi hơi nhướng mày.
Mấy câu này nếu người bình thường nghe được, chắc chắn sơ hở sẽ không bị nhìn thấu. Tiếc thay, Vô Yếm là tu sĩ Kim Đan, mặc dù hiện tại không mạnh hơn người phàm bao nhiêu, nhưng y biết rõ, nếu Trình Tư Tề thật sự là con của hồ yêu và Trình phu nhân thì tuyệt đối không có chuyện thần hồn không dung hợp, vẫn là nửa người nửa yêu.
Tu sĩ và người phàm kết hợp, vì huyết mạch cực kỳ mạnh mẽ nên ra đời trăm phần sẽ là yêu.
Nửa người nửa yêu…. Thay vì nói là sinh nở một cách tự nhiên thì cố tình hoài thai nuôi dưỡng mà ra lại càng có lý hơn.
Có thể Trình Tư Tề còn có điều giấu giếm, nhưng hắn không nói nối. Thế thì, quả nhiên sau màn có bàn tay hắc ám đã nhắm vào Trình thiếu tông chủ ngay từ đầu, phải không?
Vô Yếm xoa đầu Trình Tư Tề, thấy hắn không định nói tiếp, cũng không hỏi chuyện trong một đêm hắn cửa nát nhà tan, bị thân mẫu hắn vô cùng yêu thương bán vào chỗ này.
Thay vào đó, y mỉm cười, hù dọa: “Tính khóc hả? Dám khóc ta nhéo tai ngươi đấy.”
Âm điệu mang đôi phần đùa giỡn, nhưng nhiều hơn là dịu dàng chạm sâu vào lòng người.
Trình Tư Tề thả lỏng thân thể cứng còng, rũ mắt, chầm chậm gật đầu, dúi một bên tai hồ ly vào tay Vô Yếm, nhẹ giọng mời: “Ngươi nhéo đi…. Coi như, coi như báo đáp chút ơn cứu mạng trước…. Nhưng là, nhéo xong rồi thì xoa cho ta, được không?”
Lòng bàn tay hơi ngứa.
Cái lỗ tai hồ ly mềm mịn ngang ngược chui vào, quét qua kẽ ngón tay, cọ dài từ lòng bàn tay tới mặt trong cổ tay.
Ngón tay y thoáng cứng lại, cũng hơi tê tê.
Vô Yếm thu tay, thầm nhủ, giống loài hồ yêu này quả tình là thiên địch Thiên Đạo chuyên môn phái tới khắc Phật tu bọn họ, chứ còn gì nữa? Lông xù lại ưa làm nũng, thật là quấy nhiễu người thanh tu mà.
“Thông thường ân cứu mạng chẳng phải nên lấy thân báo đáp à?”
Đứng dậy rót chung trà đưa qua, Vô Yếm cười nhẹ như không, liếc nhìn Trình thiếu tông chủ một cái.
Trình Tư Tề run tay, thiếu chút nữa không cầm nổi chung trà, “Ngươi không phải người xuất gia ư? Sao lại dễ phá giới thế….”
Vậy mới vừa rồi ngươi còn rù quến người ta làm gì?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vô Yếm chửi thầm, buồn cười mà nắm chặt cái tay Trình Tư Tề, ổn định chung trà, “Chọc ngươi thôi. Tăng ni chúng ta nếu phá giới, e rằng chẳng chờ nổi ngươi lấy thân báo đáp đã thân tử đạo tiêu rồi.”
Trình Tư Tề súc miệng, uống ngụm trà mới, gật đầu nói tiếp: “Ta từng nghe mấy câu chuyện của kỳ nhân dị sĩ ngày xưa… Lúc trước ngươi nói ngươi được người ta phó thác tới, ta có thể hỏi người đó là ai không?”
“Ngươi có thể hỏi, nhưng ta không thể nói.” Vô Yếm trả về một đáp án hơi vô lại.
Nhưng cũng là lời thật lòng.
Huyền Kiếm Tông giúp Trình Tư Tề nhập phàm thì không thể tiếp tục nhúng tay nữa. Ngày nào Trình Tư Tề còn chưa thoát cõi phàm, ngày ấy y cũng không thể lo về Huyền Kiếm Tông được.
Mệnh số là một chuyện mơ hồ huyền ảo, thật sự phải cẩn trọng từng ly từng tí.
Trình Tư Tề nghẹn lời, nhìn chằm chằm Vô Yếm chốc lát, như thể muốn bới ra mớ tim gan đen thùi lùi từ gương mặt cười vui như gió tốt xuân tươi của con lừa trọc này, ừng ực uống một ngụm nước lớn, đoạn mắng: “Yêu tăng.”
Từ khi vào phòng khách quý, Trình Tư Tề không ra ngoài lần nào.
Mấy ngày sau đó, Vô Yếm giữ hắn trong phòng, tự mình trông chừng bảo vệ, không thả hắn đi.
Tuy nói trải qua sự việc này, Trình thiếu tông chủ đã thân cận với y hơn nhiều, không còn phòng bị như xưa, nhưng lần nào Vô Yếm hỏi hắn có muốn rời đi với mình không, hắn luôn cố chấp lắc đầu.
Vô Yếm hỏi cho có thế thôi, chứ cũng không thật lòng muốn đi ngay. Bởi thông qua phản ứng của Trình Tư Tề, y đã lờ mờ đoán ra vài điều —– Tâm ma của Trình Tư Tề có lẽ nằm ở những chuyện này. Cho dù y có thể đưa Trình Tư Tề đi, nhưng không có cách nào giúp hắn tu luyện. Chi bằng trước mắt cứ giải quyết tâm ma, sau lại liên hệ Huyền Kiếm Tông, xem thử có thể kết thúc chuyến nhập phàm mệnh số ba chìm bảy nổi chín lênh đênh này không.
Hai người ở chung một phòng, thế mà cũng rất hòa thuận thoải mái.
Vô Yếm chẳng hấp thu được bao nhiêu linh khí, song thà ít còn hơn không, mỗi ngày y đều đả tọa, diễn rất tròn vai một vị kỳ nhân dị sĩ khi đường hoàng đĩnh đạc khi lại thiếu đứng đắn trong mắt Trình Tư Tề.
Trình Tư Tề cũng học theo y đả tọa, nhưng Vô Yếm không cho hắn tu luyện, sợ Trình thiếu tông chủ tài năng siêu việt trúc cơ trót lọt thuận đường kết đan, thế thì xôi hỏng bỏng không mất. Vô Yếm bèn tìm rất nhiều sách cho Trình Tư Tề giết thời gian.
Về cái chết của Đàm lão gia, cũng không tạo ra sóng gió gì.
Bộ khoái trong thành đã tới một chuyến, vừa thấy bộ dạng phi nhân loại của Đàm lão gia thì trong lòng giật thót, không dám tự tiện quyết định, chỉ báo lên trên theo quy trình.
Phần báo cáo này tiêu tốn quá nhiều thời gian, đã lâu chưa thấy tin tức mới.
Phòng khách quý Nhuyễn Hồng Các trở thành cấm địa, không ai dám vào đuổi vị công tử hòa nhã cao quý nay đã biến thành hòa thượng quái nhân, cũng không dám đi tìm Trình Tư Tề, sợ rước họa vào thân.
Thái độ chuyển thành tôn kính mà vẫn giữ khoảng cách. Mỗi ngày dâng đầy đủ ba bữa cơm, luôn chuẩn bị sẵn nước ấm và đồ ăn nhẹ, làm gì cũng cẩn thận hết mức.
Cả ngày ở trong phòng luôn khó tránh khỏi buồn tẻ, Vô Yếm tu luyện nhiều năm nên đã quen rồi, Trình Tư Tề vẫn là chàng trai trẻ lòng hiếu kỳ cao thì chưa. Hiềm nỗi, từ hôm ấy, hắn không thể hoàn toàn khống chế được, hay bị lòi đuôi hồ ly, mười lần ra ngoài là mười lần dọa người mất mật chẳng sót lần nào. Vô Yếm không cho hắn đi nữa, đành phải tự mình thường xuyên xuất môn, thay hắn mang về chút đồ ăn ngon đồ chơi vui, hóng ít tin đồn thú vị.
Sau đó nữa, Vô Yếm phát hiện ra, hiểu biết về Trình thiếu tông chủ từ đôi câu vài lời của Huyền Kiếm Tông quả tình quá phiến diện rồi.
Lúc mới gặp chàng thanh niên lòng đầy cảnh giác như con báo nhỏ luôn gằm gừ nhe răng, khi thân quen hơn thì thật sự là phường đầy tài năng trong việc được voi đòi tiên. Mỗi ngày hắn đều giương đuôi hồ ly quấy rối y, khiến y thiếu chút nữa không tiếp tục khoác nổi lớp da dịu dàng giả tạo này.
Hôm nay, quả đầu trọc lóc đột nhiên bị sờ, Vô Yếm sớm đã dự đoán được, y mở mắt ra, đối diện là đôi mắt đan phượng đương híp lại của Trình Tư Tề, “Vô Yếm, hôm qua ta nghe quy công dưới lầu nói, cửa tiệm hai mặt tiền trên đường Hồi Xuân bán tóc giả làm bằng chỉ đen rất giống thật, ngươi đi thử thử không?”
Vô Yếm lành lạnh liếc hắn: “Nóng lắm. Trọc mát hơn.”
“Ta muốn ăn cháo gạo nếp cẩm ở sát vách tiệm tóc giả,” Trình Tư Tề không vòng vo nữa, ngồi xổm trước mặt y, ngưỡng đầu nhìn y, “Loại lần rồi ngươi mua ấy.”
“Ta thấy ngươi không phải hồ ly tinh đâu,” Vô Yếm đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa lạnh lùng phán, “Là heo tinh mới phải.”
Trình Tư Tề mặt mày tỉnh bơ, nằm trên chiếu trúc xua xua tay với Vô Yếm, đoạn trở mình, đối diện y bằng mông, lại còn lắc lắc cái đuôi.
Vô Yếm rất muốn xử cái đuôi chó đấy một phen ra trò, lòng thầm niệm Vô Căn Thiên Thủy mấy lần mới bình tĩnh lại, đoạn trở tay đóng cửa, dán bùa rồi băng qua hai con phố mua cháo cho Trình thiếu tông chủ.
Cửa phòng bị khép lại, giữa không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng ve vang lên hết đợt này tới đợt khác là rõ ràng.
Trình Tư Tề nhắm mắt nằm trên khoảng chiếu nơi Vô Yếm vừa đả tọa. Không bao lâu sau, hắn nghe được tiếng gõ cửa chậm rãi nhẹ nhàng lẫn chút cảm giác khắc chế.
Hắn mở mắt ra nhìn đăm đăm cánh cửa một lát rồi nhỏm dậy, nắm chặt Phật châu trong tay, từ từ đi về phía cửa, giọng nói trầm thấp đầy căng thẳng: “Hôm nay mới mồng bảy, còn chưa tới….”
Chưa nói xong câu, một giọng nữ mềm nhẹ quen thuộc đã truyền qua từ mặt cửa bên kia.
“Tề Nhi, mẫu thân đây.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro