Quá khứ - Người xa lạ
Lục Xu
2024-07-14 14:11:31
Kì nghỉ hết năm lớp bảy, cậu và ông bà ngoại có trận tranh cãi kịch liệt chưa từng có, cậu thậm chí còn giẫm chết tất cả chỗ tằm bà ngoại nuôi. Cô sợ run bắn người, núp sau ông ngoại, nhưng không khóc.
Sự tình cuối cùng được giải quyết bằng việc bà ngoại thỏa hiệp cho cậu mười nghìn tệ.
Cô không thể ở lại nhà bà ngoại nữa, cậu luôn lấy chuyện đó ra nói, cho dù ông bà ngoại nói bố mẹ cô cho tiền sinh hoạt phí, cậu vẫn không ngừng lại. Nhắc đến cậu, bà ngoại luôn lấy nước mắt rửa mặt, khóc nói nếu biết cậu là người như thế, khi ấy nên đem cậu cho người khác rồi. Khi cô trở về nhà mình, bà ngoại lén cho cô tận mấy nghìn tệ, bảo cô tự mua đồ ăn và quần áo, học hành cho tốt, nhất định phải nỗ lực học hành, đừng phụ sự kì vọng của họ với cô.
Về đến nơi ở, Bách Tử và Tô Chí Quân đã rất lâu không ở nhà rồi, trong nhà phủ một lớp bụi dày. Cô dọn dẹp nhà, căn nhà này không lớn, dọn dẹp cũng không khó khăn là bao. Điều khiến cô bất ngờ nhất là chiếc chiếu trong nhà đã mọc đầy rêu xanh tươi, nhìn mà thấy buồn cười.
Những người sống ở đây rất ít, vừa đến tối, lúc gió to thổi khiến cánh cửa đập phành phạch, cô sợ hãi theo bản năng.
Cô thường tỉnh giấc giữa đêm, nghĩ đến ông bà nội đã mất, nghĩ đến đủ câu chuyện ma ly kì, càng nghĩ càng không ngủ được. Nhưng cô lại không dám bật đèn, trong đêm chỉ có một ngọn đèn sáng sẽ trở thành tụ điểm, cô sợ cảm giác đó, chỉ đành nằm trên giường, yên lặng nhắm mắt, hi vọng có thể ngủ thật mau.
Cô luôn sinh ra chút ảo giác, nếu lúc kéo chăn mà không kéo được thì sẽ luôn nghi ngờ có người ngồi bên giường, thứ cảm giác đó sẽ khiến cô muốn khóc.
Lúc cô học nội trú ở trường, có một lần cô bạn phòng kí túc bên cạnh phát hiện một con rắn nhỏ ở dưới gối, điều này khiến cô sợ hãi, cô luôn sợ trên giường mình xuất hiện động vật nào đó.
Trong hoàn cảnh hoảng hốt lo sợ đó cô trải qua từng ngày, sống lặng lẽ lủi thủi, không có ai nói chuyện, không có ai tán gẫu, cô nghĩ cuộc sống của mình có lẽ nên như thế, bình an trải qua từng ngày rất đỗi bình thường.
Đương nhiên, nếu không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn đó.
Cô ngủ mơ màng, lờ mờ nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân, lần này rất chân thực, không phải là ảo giác.
Cô mở mắt, sợ đến mức chui tọt vào trong chăn.
Tiếng gõ cửa, vang lên vào lúc này.
Ai lại gõ cửa vào lúc này?
Cô chui ra khỏi chăn, tiếng gõ cửa xuất hiện rõ ràng bên tai, cô xuống giường, cầm cây đèn pin nhỏ lên, đi về phía phòng khách.
Là bố hay mẹ trở về ư?
Do dự một thoáng, cô bật đèn phòng khách lên, mở cửa ra.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, một đôi tay mau chóng ấn cô vào tường, cánh cửa bị đóng lại. Cô trợn mắt nhìn người trước mặt, giây tiếp theo, người đó lại sờ công tắc trên đầu cô, đèn thoáng chốc vụt tắt.
Tay cậu ta vẫn đang bịt miệng cô, cô không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
Cô dùng chân đá cậu ta, cậu ta phản ứng rất nhanh, không bị thương một chút nào.
Ngoài cửa xuất hiện rất nhiều tiếng bước chân, còn cả tiếng nói chuyện không ngừng.
“Người đâu, chạy đi đâu rồi?”
“Vừa rồi thấy nó chạy lên trên đây mà.”
Có người đang gõ cửa, “Có ai không, có ai không hả, mở cửa…”.
Lại qua một lát, âm thanh ngoài cửa vang lên, “Cái nơi rẻ rách này, sao có người sống được chứ? …”.
“Chắc là không có ai nhỉ…”
Tiếng bước chân dần dần rời đi.
Cô có thể cảm nhận được trên môi mình xuất hiện những giọt mồ hôi lấm tấm, tiếng hít thở cũng ngày càng nặng.
Người này, lại không có ý định buông cô ra.
Trong đầu cô nghĩ đến rất nhiều khả năng, cướp của gì gì đó, cô sợ đến mức cả người đều run rẩy, đầu trống rỗng.
Qua một lúc, người đó lại bịt miệng cô, kéo cô đến bên cửa sổ, có thể nhìn thấy trong bóng đêm có vài bóng người đang ra khỏi khu.
“Đừng có hét ầm lên, nếu không, tôi không khách khí với cậu.”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn truyền đến, cô vẫn còn đang bị vây trong trạng thái rối loạn.
“Nghe thấy chưa?” Cậu ta kề sát đến bên tai cô, hỏi như để xác nhận.
Cô chỉ đành cố gắng gật đầu.
Cuối cùng cậu ta buông cô ra, thả tay cô, thoắt cái cô ngã chúi xuống đất, cậu ta vươn tay xách cô dậy, “Vô dụng”.
Cô hít thở dồn dập, vẫn hít thở không ngừng.
Qua rất lâu, vậy mà con người đột nhập loạn vào nhà người ta kia cứ như chủ nhân, đi bật đèn phòng khách lên. Thông thường công tắc đều được bố trí ở nơi gần cửa ra vào nhất, cậu tìm rất dễ.
Đèn vừa sáng, trước tiên cô dùng tay che mắt mình, sau khi thích ứng thì mới bỏ tay xuống.
Cậu ta đứng ở một bên, nhìn cô như đang nhìn một loài sinh vật buồn cười.
Cô cũng chỉ mải quan sát cậu ta, quần áo nhìn có vẻ chất lượng rất tốt, song đã bị rách, trên mặt có không ít vết thương, có vài chỗ vẫn còn sưng, tóc rất rối loạn, giống như đã đánh nhau vậy. Cô nghĩ đến mấy người ở bên ngoài hồi nãy, liên tưởng đến tình tiết xã hội đen trên phim, có lẽ cậu ta gặp phải cảnh “truy sát”?
“Nhìn đủ chưa?” Cậu ta nói không kiên nhẫn.
Cô hơi thất thần, chỉ bởi tư thế cậu ta đứng, giống như tư thế “một cái cây nghiêng đầu” hình dung dáng đứng của nam chính trong bộ tiểu thuyết mà bạn cùng bàn của cô mê mẩn vậy, lúc này cậu ta cũng như thế, mang theo chút xấu xa, cười có phần cợt nhả.
“Câm à?” Cậu ta hất cằm.
Cô nuốt nước bọt, cúi đầu không nói.
“Nếu không phải người điếc, có thể phiền cậu lấy một bộ quần áo ra đây được không?” Khẩu khí của cậu ta tốt hơn một chút.
Cô lại ngẩng đầu nhìn cậu ta, tư thế của cậu ta không thay đổi, nghiêng đầu tiếp tục cười.
Cô đứng dậy, thật sự đi lấy quần áo cho cậu ta.
Quần áo chẳng ra sao, ít nhất thì lúc nhận cậu ta cứ nhíu mày đắn đo mãi. Cậu ta nhất định là cậu con trai sinh ra trong một gia đình có gia cảnh tốt, cô nghĩ vậy.
Nhưng cậu ta vẫn nhận lấy, có điều rất bất mãn, “Không có bình nóng lạnh à?”.
“Trời ạ, nhà cậu tắm thế nào vậy?”
Qua một lát cậu ta lại tự lẩm bẩm: “Tôi đúng là đồ ngốc, đến cái nơi tồi tàn này thì có thể có thứ gì tốt chứ…”.
Cô đứng ở đó, nhìn cậu ta hồi lâu rồi mới nói: “Cậu muốn tắm à?”.
“Cho xin đấy, chuyện rõ ràng rất dễ thấy có được không?”
Cô lại cúi đầu, “Tôi có thể đun nước cho cậu”.
“Ừ.” Cậu ta nghĩ đến điều gì, “Thì ra cậu không phải người câm”.
Cậu vẫn luôn là thiếu niên có tiếng trong trường, trước giờ không nhiều lời với con gái, chỉ cảm thấy cô bé này rất thú vị, nói rất ít, khiến cậu rất bất ngờ.
Cô thật sự đun nước cho cậu, cô cảm thấy não mình có lẽ bị đốt hỏng rồi.
Cậu đi tắm, mặc quần áo rộng thùng thình, cả người đều không được tự nhiên.
Sau khi đi ra, cậu không nhịn được mà cởi áo ra, chỉ để lại chiếc quần đùi. Cậu rất gầy, thuộc kiểu gầy chỉ con trai mới có, không giống con gái, gầy thì cảm thấy không quá khỏe mạnh.
Bách Lục ngây người nhìn cậu, bởi vì sau lưng và trước ngực cậu đều có vết thương trông rất rõ ràng.
Nhận ra ánh mắt của cô, cậu khẽ cười, “Sợ à?”.
Cô lắc đầu, nhưng khoảng cách với cậu chắc chắn ngoài hai mét.
Cậu vắt chân, nhìn cô bé nhút nhát này, “Do đánh nhau đấy, chẳng có gì cả. Còn nữa, tôi sẽ không làm cậu bị thương đâu, cậu không cần mang dáng vẻ như tôi là hồng thủy mãnh thú thế làm gì, tôi ở lại một đêm rồi sẽ đi, bây giờ tôi mệt gần chết rồi, còn rất đói, cậu có thể nấu chút gì cho tôi ăn được không?”.
Cô lại gật đầu, không lên tiếng.
Chẳng mấy khi gặp được cô gái ít nói như vậy, hiếm thấy.
Quả thực cậu vừa mệt vừa đói, lũ khốn mất dạy đó, đã nói là solo rồi, cậu chạy đến một mình, nhưng đối phương lại mang cả một đám người đến. Quả nhiên không thể có thứ nghĩa khí nói lời giữ lời trên một vài người nào đó, thiếu chút nữa thì mất mạng rồi, may là cậu chạy nhanh.
Trước đó lúc chạy một mạch lên trên, cậu cảm thấy mình rất đen đủi, căn nhà tồi tàn này quả thực không giống như có người ở, cửa vẫn còn đang khóa, càng thêm chứng minh cho phán đoán của cậu.
Tầng cuối cùng, bản thân cậu cũng không tin mình lại có quý tinh.
Kết quả là thật sự không khóa, ôm thái độ thử xem, cậu gõ cửa.
Thượng đế quả nhiên sẽ không để Đặng Cảnh Nam cậu toi đời mà.
Qua một lúc, cô bưng một bát cơm rang trứng ra.
Đặt trước mặt cậu, rồi lại tự động cách cậu hai mét.
Cậu quét mắt nhìn cô, lẽ nào cậu là ôn thần hay sao, cho dù bị thương thì khuôn mặt này vẫn không đến cảnh giới bị hủy hoại dung nhan mới phải, sao lại biến thành bị phớt lờ như thế chứ.
Cậu vẫn bưng bát lên ăn, hương vị thật sự cũng được, trứng rất mềm, cơm rất thơm, khiến người ta rất thèm ăn, huống hồ cậu thật sự rất đói.
“Mang chút nước sôi đến cho tôi.”
Cơm ngon, nhưng ăn nhiều sẽ khô miệng.
Tính khí đại thiếu gia của cậu vừa đến thì đã mở miệng sai người.
Cô ngẩn ra, rồi thật sự đi đun nước cho cậu.
Cậu hậu tri hậu giác phát hiện, cô bé này hợp làm người hầu ghê.
Sự tình cuối cùng được giải quyết bằng việc bà ngoại thỏa hiệp cho cậu mười nghìn tệ.
Cô không thể ở lại nhà bà ngoại nữa, cậu luôn lấy chuyện đó ra nói, cho dù ông bà ngoại nói bố mẹ cô cho tiền sinh hoạt phí, cậu vẫn không ngừng lại. Nhắc đến cậu, bà ngoại luôn lấy nước mắt rửa mặt, khóc nói nếu biết cậu là người như thế, khi ấy nên đem cậu cho người khác rồi. Khi cô trở về nhà mình, bà ngoại lén cho cô tận mấy nghìn tệ, bảo cô tự mua đồ ăn và quần áo, học hành cho tốt, nhất định phải nỗ lực học hành, đừng phụ sự kì vọng của họ với cô.
Về đến nơi ở, Bách Tử và Tô Chí Quân đã rất lâu không ở nhà rồi, trong nhà phủ một lớp bụi dày. Cô dọn dẹp nhà, căn nhà này không lớn, dọn dẹp cũng không khó khăn là bao. Điều khiến cô bất ngờ nhất là chiếc chiếu trong nhà đã mọc đầy rêu xanh tươi, nhìn mà thấy buồn cười.
Những người sống ở đây rất ít, vừa đến tối, lúc gió to thổi khiến cánh cửa đập phành phạch, cô sợ hãi theo bản năng.
Cô thường tỉnh giấc giữa đêm, nghĩ đến ông bà nội đã mất, nghĩ đến đủ câu chuyện ma ly kì, càng nghĩ càng không ngủ được. Nhưng cô lại không dám bật đèn, trong đêm chỉ có một ngọn đèn sáng sẽ trở thành tụ điểm, cô sợ cảm giác đó, chỉ đành nằm trên giường, yên lặng nhắm mắt, hi vọng có thể ngủ thật mau.
Cô luôn sinh ra chút ảo giác, nếu lúc kéo chăn mà không kéo được thì sẽ luôn nghi ngờ có người ngồi bên giường, thứ cảm giác đó sẽ khiến cô muốn khóc.
Lúc cô học nội trú ở trường, có một lần cô bạn phòng kí túc bên cạnh phát hiện một con rắn nhỏ ở dưới gối, điều này khiến cô sợ hãi, cô luôn sợ trên giường mình xuất hiện động vật nào đó.
Trong hoàn cảnh hoảng hốt lo sợ đó cô trải qua từng ngày, sống lặng lẽ lủi thủi, không có ai nói chuyện, không có ai tán gẫu, cô nghĩ cuộc sống của mình có lẽ nên như thế, bình an trải qua từng ngày rất đỗi bình thường.
Đương nhiên, nếu không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn đó.
Cô ngủ mơ màng, lờ mờ nghe thấy rất nhiều tiếng bước chân, lần này rất chân thực, không phải là ảo giác.
Cô mở mắt, sợ đến mức chui tọt vào trong chăn.
Tiếng gõ cửa, vang lên vào lúc này.
Ai lại gõ cửa vào lúc này?
Cô chui ra khỏi chăn, tiếng gõ cửa xuất hiện rõ ràng bên tai, cô xuống giường, cầm cây đèn pin nhỏ lên, đi về phía phòng khách.
Là bố hay mẹ trở về ư?
Do dự một thoáng, cô bật đèn phòng khách lên, mở cửa ra.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, một đôi tay mau chóng ấn cô vào tường, cánh cửa bị đóng lại. Cô trợn mắt nhìn người trước mặt, giây tiếp theo, người đó lại sờ công tắc trên đầu cô, đèn thoáng chốc vụt tắt.
Tay cậu ta vẫn đang bịt miệng cô, cô không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
Cô dùng chân đá cậu ta, cậu ta phản ứng rất nhanh, không bị thương một chút nào.
Ngoài cửa xuất hiện rất nhiều tiếng bước chân, còn cả tiếng nói chuyện không ngừng.
“Người đâu, chạy đi đâu rồi?”
“Vừa rồi thấy nó chạy lên trên đây mà.”
Có người đang gõ cửa, “Có ai không, có ai không hả, mở cửa…”.
Lại qua một lát, âm thanh ngoài cửa vang lên, “Cái nơi rẻ rách này, sao có người sống được chứ? …”.
“Chắc là không có ai nhỉ…”
Tiếng bước chân dần dần rời đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô có thể cảm nhận được trên môi mình xuất hiện những giọt mồ hôi lấm tấm, tiếng hít thở cũng ngày càng nặng.
Người này, lại không có ý định buông cô ra.
Trong đầu cô nghĩ đến rất nhiều khả năng, cướp của gì gì đó, cô sợ đến mức cả người đều run rẩy, đầu trống rỗng.
Qua một lúc, người đó lại bịt miệng cô, kéo cô đến bên cửa sổ, có thể nhìn thấy trong bóng đêm có vài bóng người đang ra khỏi khu.
“Đừng có hét ầm lên, nếu không, tôi không khách khí với cậu.”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn truyền đến, cô vẫn còn đang bị vây trong trạng thái rối loạn.
“Nghe thấy chưa?” Cậu ta kề sát đến bên tai cô, hỏi như để xác nhận.
Cô chỉ đành cố gắng gật đầu.
Cuối cùng cậu ta buông cô ra, thả tay cô, thoắt cái cô ngã chúi xuống đất, cậu ta vươn tay xách cô dậy, “Vô dụng”.
Cô hít thở dồn dập, vẫn hít thở không ngừng.
Qua rất lâu, vậy mà con người đột nhập loạn vào nhà người ta kia cứ như chủ nhân, đi bật đèn phòng khách lên. Thông thường công tắc đều được bố trí ở nơi gần cửa ra vào nhất, cậu tìm rất dễ.
Đèn vừa sáng, trước tiên cô dùng tay che mắt mình, sau khi thích ứng thì mới bỏ tay xuống.
Cậu ta đứng ở một bên, nhìn cô như đang nhìn một loài sinh vật buồn cười.
Cô cũng chỉ mải quan sát cậu ta, quần áo nhìn có vẻ chất lượng rất tốt, song đã bị rách, trên mặt có không ít vết thương, có vài chỗ vẫn còn sưng, tóc rất rối loạn, giống như đã đánh nhau vậy. Cô nghĩ đến mấy người ở bên ngoài hồi nãy, liên tưởng đến tình tiết xã hội đen trên phim, có lẽ cậu ta gặp phải cảnh “truy sát”?
“Nhìn đủ chưa?” Cậu ta nói không kiên nhẫn.
Cô hơi thất thần, chỉ bởi tư thế cậu ta đứng, giống như tư thế “một cái cây nghiêng đầu” hình dung dáng đứng của nam chính trong bộ tiểu thuyết mà bạn cùng bàn của cô mê mẩn vậy, lúc này cậu ta cũng như thế, mang theo chút xấu xa, cười có phần cợt nhả.
“Câm à?” Cậu ta hất cằm.
Cô nuốt nước bọt, cúi đầu không nói.
“Nếu không phải người điếc, có thể phiền cậu lấy một bộ quần áo ra đây được không?” Khẩu khí của cậu ta tốt hơn một chút.
Cô lại ngẩng đầu nhìn cậu ta, tư thế của cậu ta không thay đổi, nghiêng đầu tiếp tục cười.
Cô đứng dậy, thật sự đi lấy quần áo cho cậu ta.
Quần áo chẳng ra sao, ít nhất thì lúc nhận cậu ta cứ nhíu mày đắn đo mãi. Cậu ta nhất định là cậu con trai sinh ra trong một gia đình có gia cảnh tốt, cô nghĩ vậy.
Nhưng cậu ta vẫn nhận lấy, có điều rất bất mãn, “Không có bình nóng lạnh à?”.
“Trời ạ, nhà cậu tắm thế nào vậy?”
Qua một lát cậu ta lại tự lẩm bẩm: “Tôi đúng là đồ ngốc, đến cái nơi tồi tàn này thì có thể có thứ gì tốt chứ…”.
Cô đứng ở đó, nhìn cậu ta hồi lâu rồi mới nói: “Cậu muốn tắm à?”.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cho xin đấy, chuyện rõ ràng rất dễ thấy có được không?”
Cô lại cúi đầu, “Tôi có thể đun nước cho cậu”.
“Ừ.” Cậu ta nghĩ đến điều gì, “Thì ra cậu không phải người câm”.
Cậu vẫn luôn là thiếu niên có tiếng trong trường, trước giờ không nhiều lời với con gái, chỉ cảm thấy cô bé này rất thú vị, nói rất ít, khiến cậu rất bất ngờ.
Cô thật sự đun nước cho cậu, cô cảm thấy não mình có lẽ bị đốt hỏng rồi.
Cậu đi tắm, mặc quần áo rộng thùng thình, cả người đều không được tự nhiên.
Sau khi đi ra, cậu không nhịn được mà cởi áo ra, chỉ để lại chiếc quần đùi. Cậu rất gầy, thuộc kiểu gầy chỉ con trai mới có, không giống con gái, gầy thì cảm thấy không quá khỏe mạnh.
Bách Lục ngây người nhìn cậu, bởi vì sau lưng và trước ngực cậu đều có vết thương trông rất rõ ràng.
Nhận ra ánh mắt của cô, cậu khẽ cười, “Sợ à?”.
Cô lắc đầu, nhưng khoảng cách với cậu chắc chắn ngoài hai mét.
Cậu vắt chân, nhìn cô bé nhút nhát này, “Do đánh nhau đấy, chẳng có gì cả. Còn nữa, tôi sẽ không làm cậu bị thương đâu, cậu không cần mang dáng vẻ như tôi là hồng thủy mãnh thú thế làm gì, tôi ở lại một đêm rồi sẽ đi, bây giờ tôi mệt gần chết rồi, còn rất đói, cậu có thể nấu chút gì cho tôi ăn được không?”.
Cô lại gật đầu, không lên tiếng.
Chẳng mấy khi gặp được cô gái ít nói như vậy, hiếm thấy.
Quả thực cậu vừa mệt vừa đói, lũ khốn mất dạy đó, đã nói là solo rồi, cậu chạy đến một mình, nhưng đối phương lại mang cả một đám người đến. Quả nhiên không thể có thứ nghĩa khí nói lời giữ lời trên một vài người nào đó, thiếu chút nữa thì mất mạng rồi, may là cậu chạy nhanh.
Trước đó lúc chạy một mạch lên trên, cậu cảm thấy mình rất đen đủi, căn nhà tồi tàn này quả thực không giống như có người ở, cửa vẫn còn đang khóa, càng thêm chứng minh cho phán đoán của cậu.
Tầng cuối cùng, bản thân cậu cũng không tin mình lại có quý tinh.
Kết quả là thật sự không khóa, ôm thái độ thử xem, cậu gõ cửa.
Thượng đế quả nhiên sẽ không để Đặng Cảnh Nam cậu toi đời mà.
Qua một lúc, cô bưng một bát cơm rang trứng ra.
Đặt trước mặt cậu, rồi lại tự động cách cậu hai mét.
Cậu quét mắt nhìn cô, lẽ nào cậu là ôn thần hay sao, cho dù bị thương thì khuôn mặt này vẫn không đến cảnh giới bị hủy hoại dung nhan mới phải, sao lại biến thành bị phớt lờ như thế chứ.
Cậu vẫn bưng bát lên ăn, hương vị thật sự cũng được, trứng rất mềm, cơm rất thơm, khiến người ta rất thèm ăn, huống hồ cậu thật sự rất đói.
“Mang chút nước sôi đến cho tôi.”
Cơm ngon, nhưng ăn nhiều sẽ khô miệng.
Tính khí đại thiếu gia của cậu vừa đến thì đã mở miệng sai người.
Cô ngẩn ra, rồi thật sự đi đun nước cho cậu.
Cậu hậu tri hậu giác phát hiện, cô bé này hợp làm người hầu ghê.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro