Nhiệm Vụ Khó Kh...
Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian
2024-11-12 04:15:12
Khi đi học đại học ở Thượng Hải, ý nghĩ đó càng trở nên mãnh liệt hơn, nhìn 400 tệ sinh hoạt phí ít ỏi trong túi mình, lại nhìn số tiền 3000 tệ của đám bạn trong ký túc xá, hắn càng trở nên tự ti hơn. Lúc đó, Trương Phong Vũ rất căm hận vận mệnh, mà điều thực sự đả kích Trương Phong Vũ chính là, ngoại trừ Triệu Tinh Lan, mấy người Vương Lực, Hồng Ba đều là những kẻ dốt nát nhưng có tiền, bọn họ dùng quyền lực và tiền tài để bước vào ngôi trường danh tiếng này.
Hắn học tập gian khổ mười mấy năm cũng không bằng người ta chồng một đống tiền trước mặt, kể từ lúc đó Trương Phong Vũ liền thúc ép cha mẹ phải tăng tiền sinh hoạt phí mỗi tháng lên, bây giờ nghĩ lại, không biết số tiền đó đã đổi bằng bao nhiêu giọt mồ hôi nước mắt của hai người già. Chỉ là khi đó tâm lý của Trương Phong Vũ đã gần như trở nên vặn vẹo, dần dần, hắn tìm ra một đam mê mới: xem phim kinh dị. Sự kích thích mà các bộ phim đem lại khiến hắn tạm thời quên đi phiền nào, không còn nhớ cha mẹ ở quê làm việc lao lực thế nào, đồng thời cũng quên mất sự bất công của vận mệnh.
So với những kẻ muốn sống không được, muốn chết không xong, ngày ngày đối diện với sự sợ hãi trong phim kinh dị, Trương Phong Vũ vẫn ổn hơn rất nhiều. Hắn giả làm một thanh niên hám gái, giả làm một tên công tử áo lụa quần là giống như mấy người Hồng Ba. Thực tế, Trương Phong vũ không so sánh hoàn cảnh của mình với đám bạn ở ký túc xá, hắn một mực chìm đắm vào phim kinh dị, so sánh bản thân với những nhân vật khổ sở, giãy giụa tìm đường sống trong đó, chỉ như thế, hắn mới có thể cân bằng được trái tim vốn xiêu vẹo của mình.
Thế nhưng nào ngờ, hiện tại hắn còn không bằng đám người ở trong phim kinh dị đó. Mãi đến lúc rơi vào hoàn cảnh mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, hắn mới biết cuộc sống có cha mẹ tốt tới mức nào, mới phát hiện cha mẹ mình sống cũng không dễ dàng gì, nỗi nhung nhớ cùng áy náy trỗi dậy ở trong lòng, kèm theo đó là sự tự trách và không cam lòng!
Nỗi sợ hãi trong lòng bị những cảm xúc đó đè ép hoàn toàn, Trương Phong Vũ không còn sợ nữa, chỉ là trái tim hắn lại đau xót vô cùng. Hắn ôm mặt đưa lưng về phía mọi người, không muốn để kẻ khác nhìn thấy nước mắt tuôn rơi qua những kẽ tay.
Vào giây phút Trương Phong Vũ xoay người, trong mắt bốn người Lý Toàn, Vân Vận, Trương Phong và Trần Bình đều hiện lên mấy tia chua xót, bọn họ cũng tiếc nuối, hổ thẹn và không cam lòng hệt như Trương Phong Vũ!
Vương Lâm nhìn bóng lưng Trương Phong Vũ, khẽ thở dài, anh ta không chờ hắn thoát khỏi nỗi bi thống tuyệt vọng mà nhanh chóng bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói với mọi người:
“Nhiệm vụ truy nã lần này thuộc loại tổng hợp, nhưng lần này không giống với những lần trước, bởi vì chúng ta bị chia thành hai phân đội nhỏ, như vậy quả thực sẽ khiến nhiệm vụ trở nên khó khăn hơn, dẫu sao thì số người cũng sẽ bị giảm bớt.”
Vương Lâm nhìn về phía nam thanh niên đeo kính Trần Bình vẫn luôn trầm mặc: “Tiểu Bình, cậu phân tích nhiệm vụ truy nã lần này trước đi.”
Trần Bình nghe vậy thì gật đầu, sau đó cất giọng:
“Lần này, lời nhắc nhở khá rõ ràng, nó cho chúng ta biết còn rất nhiều chuyện chưa sáng tỏ, anh Vương cũng đã nói rồi, nhân số giảm bớt dẫn tới tình báo không được bao nhiêu, nhưng đồng thời phạm vi tìm kiếm mục tiêu của chúng ta cũng sẽ được thu hẹp.
Đàn ông đi tới Nữ nhi thôn có một trăm người, phụ nữ đi tới Nam nhi thôn có năm mươi người. Từ lời nhắc nhở này, ta thấy phạm vi của nhiệm vụ rất nhỏ, bởi vì quỷ chỉ có thể ẩn thân trong đám người đó mà thôi, nhìn lại đội hình của chúng ta, bốn đàn ông, hai phụ nữ, có nghĩa là một người tìm quỷ trong số hai lăm người. Nhưng mà chúng ta phải xem xét kỹ, nếu bỏ qua con số mà trực tiếp nhìn vào mặt thời gian, phạm vi tìm kiếm của chúng ta trở nên cực lớn.
Nhân tố khiến nhiệm vụ lần này trở nên khó khăn hơn bao gồm: Nhắc nhở không nói rõ số quỷ cần tìm, như vậy thời gian điều tra của chúng ta sẽ phải tăng lên, khả năng trong đó chỉ có một con quỷ, cũng có thể tất cả đều là quỷ, hoặc là một nửa người một nửa quỷ,...
Muốn thu thập thông tin thì phải tiếp xúc với đám người đó, nếu như thời gian đủ dài, chúng ta chỉ cần tự mình đi giao thiệp với từng người trong thôn một khoảng thời gian, sau đó đưa ra so sánh, như vậy thì 8 điểm sinh mệnh chẳng khác nào bánh bao từ trên trời rơi xuống. Có điều lời nhắc nhở đưa ra kỳ hạn, nhiệm vụ này nhìn qua tưởng chừng có thời gian hai tháng, song thực chất chỉ vẻn vẹn có một tháng mà thôi, hơn nữa chúng ta còn phải kết hôn với người trong thôn, hai tiền đề này đủ để phóng đại phạm vi tìm kiếm lên mấy lần.”
Hắn học tập gian khổ mười mấy năm cũng không bằng người ta chồng một đống tiền trước mặt, kể từ lúc đó Trương Phong Vũ liền thúc ép cha mẹ phải tăng tiền sinh hoạt phí mỗi tháng lên, bây giờ nghĩ lại, không biết số tiền đó đã đổi bằng bao nhiêu giọt mồ hôi nước mắt của hai người già. Chỉ là khi đó tâm lý của Trương Phong Vũ đã gần như trở nên vặn vẹo, dần dần, hắn tìm ra một đam mê mới: xem phim kinh dị. Sự kích thích mà các bộ phim đem lại khiến hắn tạm thời quên đi phiền nào, không còn nhớ cha mẹ ở quê làm việc lao lực thế nào, đồng thời cũng quên mất sự bất công của vận mệnh.
So với những kẻ muốn sống không được, muốn chết không xong, ngày ngày đối diện với sự sợ hãi trong phim kinh dị, Trương Phong Vũ vẫn ổn hơn rất nhiều. Hắn giả làm một thanh niên hám gái, giả làm một tên công tử áo lụa quần là giống như mấy người Hồng Ba. Thực tế, Trương Phong vũ không so sánh hoàn cảnh của mình với đám bạn ở ký túc xá, hắn một mực chìm đắm vào phim kinh dị, so sánh bản thân với những nhân vật khổ sở, giãy giụa tìm đường sống trong đó, chỉ như thế, hắn mới có thể cân bằng được trái tim vốn xiêu vẹo của mình.
Thế nhưng nào ngờ, hiện tại hắn còn không bằng đám người ở trong phim kinh dị đó. Mãi đến lúc rơi vào hoàn cảnh mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ, hắn mới biết cuộc sống có cha mẹ tốt tới mức nào, mới phát hiện cha mẹ mình sống cũng không dễ dàng gì, nỗi nhung nhớ cùng áy náy trỗi dậy ở trong lòng, kèm theo đó là sự tự trách và không cam lòng!
Nỗi sợ hãi trong lòng bị những cảm xúc đó đè ép hoàn toàn, Trương Phong Vũ không còn sợ nữa, chỉ là trái tim hắn lại đau xót vô cùng. Hắn ôm mặt đưa lưng về phía mọi người, không muốn để kẻ khác nhìn thấy nước mắt tuôn rơi qua những kẽ tay.
Vào giây phút Trương Phong Vũ xoay người, trong mắt bốn người Lý Toàn, Vân Vận, Trương Phong và Trần Bình đều hiện lên mấy tia chua xót, bọn họ cũng tiếc nuối, hổ thẹn và không cam lòng hệt như Trương Phong Vũ!
Vương Lâm nhìn bóng lưng Trương Phong Vũ, khẽ thở dài, anh ta không chờ hắn thoát khỏi nỗi bi thống tuyệt vọng mà nhanh chóng bày ra vẻ mặt nghiêm túc nói với mọi người:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Nhiệm vụ truy nã lần này thuộc loại tổng hợp, nhưng lần này không giống với những lần trước, bởi vì chúng ta bị chia thành hai phân đội nhỏ, như vậy quả thực sẽ khiến nhiệm vụ trở nên khó khăn hơn, dẫu sao thì số người cũng sẽ bị giảm bớt.”
Vương Lâm nhìn về phía nam thanh niên đeo kính Trần Bình vẫn luôn trầm mặc: “Tiểu Bình, cậu phân tích nhiệm vụ truy nã lần này trước đi.”
Trần Bình nghe vậy thì gật đầu, sau đó cất giọng:
“Lần này, lời nhắc nhở khá rõ ràng, nó cho chúng ta biết còn rất nhiều chuyện chưa sáng tỏ, anh Vương cũng đã nói rồi, nhân số giảm bớt dẫn tới tình báo không được bao nhiêu, nhưng đồng thời phạm vi tìm kiếm mục tiêu của chúng ta cũng sẽ được thu hẹp.
Đàn ông đi tới Nữ nhi thôn có một trăm người, phụ nữ đi tới Nam nhi thôn có năm mươi người. Từ lời nhắc nhở này, ta thấy phạm vi của nhiệm vụ rất nhỏ, bởi vì quỷ chỉ có thể ẩn thân trong đám người đó mà thôi, nhìn lại đội hình của chúng ta, bốn đàn ông, hai phụ nữ, có nghĩa là một người tìm quỷ trong số hai lăm người. Nhưng mà chúng ta phải xem xét kỹ, nếu bỏ qua con số mà trực tiếp nhìn vào mặt thời gian, phạm vi tìm kiếm của chúng ta trở nên cực lớn.
Nhân tố khiến nhiệm vụ lần này trở nên khó khăn hơn bao gồm: Nhắc nhở không nói rõ số quỷ cần tìm, như vậy thời gian điều tra của chúng ta sẽ phải tăng lên, khả năng trong đó chỉ có một con quỷ, cũng có thể tất cả đều là quỷ, hoặc là một nửa người một nửa quỷ,...
Muốn thu thập thông tin thì phải tiếp xúc với đám người đó, nếu như thời gian đủ dài, chúng ta chỉ cần tự mình đi giao thiệp với từng người trong thôn một khoảng thời gian, sau đó đưa ra so sánh, như vậy thì 8 điểm sinh mệnh chẳng khác nào bánh bao từ trên trời rơi xuống. Có điều lời nhắc nhở đưa ra kỳ hạn, nhiệm vụ này nhìn qua tưởng chừng có thời gian hai tháng, song thực chất chỉ vẻn vẹn có một tháng mà thôi, hơn nữa chúng ta còn phải kết hôn với người trong thôn, hai tiền đề này đủ để phóng đại phạm vi tìm kiếm lên mấy lần.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro