Nhiệm Vụ Mới (1...
Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian
2024-11-12 04:15:12
Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, nếu không phải tờ lịch trong phòng đã lật tới trang thứ ba, Trương Phong Vũ còn hồn nhiên không biết mình đã đến đây được ba ngày, bởi vì trong Căn Cứ Tử Vong không phân chia ngày đêm, nếu như không chú ý tới con số trên tờ lịch thì rất khó nhận biết được sự thay đổi của thời gian, từ lúc tiến vào phòng ba ngày trước, Trương Phong Vũ chưa từng bước ra ngoài, hắn vẫn luôn ở bên trong nghiên cứu những tư liệu mà Vương Lâm đưa cho.
Thời gian này nói ngắn không ngắn, nói dài cũng chẳng dài. Chỉ mới ba ngày mà Trương Phong Vũ tưởng như mình đã trải qua hàng thế kỷ, chủ nghĩa duy vật ăn sâu bén rễ trong tư tưởng của hắn cũng không còn nữa mà thay vào đó là chủ nghĩa duy tâm. Tuy vậy, sự thay đổi to lớn này vẫn khiến Trương Phong Vũ khó lòng thích ứng ngay được, thời điểm xem tư liệu mà Vương Lâm giao cho, hắn còn cảm thấy dường như mọi chuyện không phải là thật.
Sau khi nghiên cứu những nhiệm vụ mà mấy người Vương Lâm đã trải qua, Trương Phong Vũ cũng hiểu ra vài vấn đề, đầu tiên là tất cả các lệnh truy nã đều có một quy tắc ngầm, đó là trong quá trình làm nhiệm vụ, chỉ cần không làm trái với lời nhắc nhở ban đầu thì quỷ nhất định sẽ không ra tay giết người, mà cho dù quỷ có giết người đi chăng nữa thì cũng tuyệt đối không nhắm vào Người Chấp Hành.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là một tin tốt đối với hắn, còn lại hết thảy những thứ khác đều giống như lời Vương Lâm nói, nhiệm vụ cũng chỉ có vài loại hình như vậy mà thôi, có những kiểu lặp lại không dưới ba lần. Nghĩ đến đây, Trương Phong Vũ lập tức phỏng đoán những nhiệm vụ lặp đi lặp lại này chính là cơ sở để Vương Lâm đưa ra kết luận rằng quy luật “điểm chung” thật ra không đáng tin lắm.
Càng xem xét kỹ, Trương Phong Vũ càng hốt hoàng, trái tim nhanh chóng bị sự sợ hãi bảo phủ, đầu óc cũng bất chợt sinh ra cảm giác mơ màng.
Trên tư liệu mà Vương Lâm đưa cho hắn nói rằng, cứ mỗi một lần có nhiệm vụ truy nã mới thì đoàn tàu Căn Cứ Tử Vong này sẽ dừng lại, giống như là tới trạm dừng vậy, nó đậu tại không gian nhiệm vụ, khoảnh khắc bọn họ bước chân ra khỏi đoàn tàu cũng chính là lúc nhiệm vụ được mở ra, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ sẽ được đưa về Căn Cứ Tử Vong, đoàn tàu cũng lập tức di chuyển theo một phương hướng nào đó không ai biết.
Điều khiến Trương Phong Vũ để ý nhất là tất cả các địa điểm xuất hiện trong lệnh truy nã trước kia bọn họ chưa bao giờ nghe qua.
Đoàn tàu này có trạm cuối ư? Vì sao không ai biết về những địa điểm kia? Tất cả đều là giả sao? Căn Cứ Tử Vong này do ai tạo ra? Chẳng lẽ trên đời này thật sự có thần linh và ma quỷ…
Trương Phong Vũ càng nghĩ lại càng cảm thấy nơi này quá thần bí, hắn lắc lắc đầu, cảm thấy não mình bây giờ chẳng khác nào một đống bùn nhão, sau đó mang theo một bụng nghi vấn bước ra khỏi phòng.
Trương Phong Vũ bước ra ngoài mới phát hiện ngoại trừ hắn, năm người còn lại đều nghiêm túc ngồi tại chỗ của mình, bộ dạng bất an như đang chờ đợi thứ gì vậy.
Thấy Trương Phong Vũ từ trong phòng bước ra, Vương Lâm nở một nụ cười hiếm có, hắn nói với Trương Phong Vũ:
“Phong Vũ, tư liệu tôi đưa cậu đã xem xong chưa? Có chỗ nào chưa hiểu hay không?”
Vương Lâm nhích người tạo ra một khoảng trống đủ để Trương Phong Vũ ngồi vào, hắn cũng mỉm cười với Vương Lâm, sau giây phút trầm ngâm ngắn ngủi, hắn mới nói: “Tài liệu anh đưa em đều đọc cả rồi, nhưng có nhiều chỗ em vẫn chưa hiểu được.”
Vương Lâm nghe vậy thì cười cười, đáp lời Trương Phong Vũ: “Chỗ nào không hiểu, nói thử xem tôi có thể giải thích được không.”
Trương Phong Vũ liền nói hết những nghi vấn trong lòng, thế nhưng sau khi nghe xong, Vương Lâm chỉ nặn ra một nụ cười xấu hổ, anh ta đảo mắt nhìn đám người xung quanh rồi lắc đầu với Trương Phong Vũ:
“Phong Vũ, những vấn đề đó chúng tôi cũng chưa giải thích được, có điều chuyện này không ảnh hưởng tới quá trình hoàn thành nhiệm vụ, cậu cũng đừng quá đặt nặng làm gì. Những Người Chấp Hành như chúng ta chỉ có duy nhất một mục đích là dựa vào lời nhắc nhở mà hoàn thành nhiệm vụ truy nã, đồng thời tích lũy một trăm điểm giá trị sinh mệnh để rời khỏi nơi này. Còn về nguyên nhân hình thành nguyền rủa và Căn Cứ Tử Vong thì không cần quan tâm lắm. Hơn nữa, nếu thực sự muốn hiểu được rõ vòng lặp nguyền rủa, điều kiện tiên quyết là chúng ta vẫn còn sống, hiện tại tất cả mọi người đều như đi tới một thế giới mới, những tư tưởng bình thường không thể áp dụng được ở đây, chúng ta đơn giản chỉ là muốn sống sót mà thôi.”
Trương Phong Vũ nghe xong thì gật đầu với Vương Lâm, sau đó nhàn nhạt nói: “Anh Vương, em biết rồi.”
Thời gian này nói ngắn không ngắn, nói dài cũng chẳng dài. Chỉ mới ba ngày mà Trương Phong Vũ tưởng như mình đã trải qua hàng thế kỷ, chủ nghĩa duy vật ăn sâu bén rễ trong tư tưởng của hắn cũng không còn nữa mà thay vào đó là chủ nghĩa duy tâm. Tuy vậy, sự thay đổi to lớn này vẫn khiến Trương Phong Vũ khó lòng thích ứng ngay được, thời điểm xem tư liệu mà Vương Lâm giao cho, hắn còn cảm thấy dường như mọi chuyện không phải là thật.
Sau khi nghiên cứu những nhiệm vụ mà mấy người Vương Lâm đã trải qua, Trương Phong Vũ cũng hiểu ra vài vấn đề, đầu tiên là tất cả các lệnh truy nã đều có một quy tắc ngầm, đó là trong quá trình làm nhiệm vụ, chỉ cần không làm trái với lời nhắc nhở ban đầu thì quỷ nhất định sẽ không ra tay giết người, mà cho dù quỷ có giết người đi chăng nữa thì cũng tuyệt đối không nhắm vào Người Chấp Hành.
Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là một tin tốt đối với hắn, còn lại hết thảy những thứ khác đều giống như lời Vương Lâm nói, nhiệm vụ cũng chỉ có vài loại hình như vậy mà thôi, có những kiểu lặp lại không dưới ba lần. Nghĩ đến đây, Trương Phong Vũ lập tức phỏng đoán những nhiệm vụ lặp đi lặp lại này chính là cơ sở để Vương Lâm đưa ra kết luận rằng quy luật “điểm chung” thật ra không đáng tin lắm.
Càng xem xét kỹ, Trương Phong Vũ càng hốt hoàng, trái tim nhanh chóng bị sự sợ hãi bảo phủ, đầu óc cũng bất chợt sinh ra cảm giác mơ màng.
Trên tư liệu mà Vương Lâm đưa cho hắn nói rằng, cứ mỗi một lần có nhiệm vụ truy nã mới thì đoàn tàu Căn Cứ Tử Vong này sẽ dừng lại, giống như là tới trạm dừng vậy, nó đậu tại không gian nhiệm vụ, khoảnh khắc bọn họ bước chân ra khỏi đoàn tàu cũng chính là lúc nhiệm vụ được mở ra, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ sẽ được đưa về Căn Cứ Tử Vong, đoàn tàu cũng lập tức di chuyển theo một phương hướng nào đó không ai biết.
Điều khiến Trương Phong Vũ để ý nhất là tất cả các địa điểm xuất hiện trong lệnh truy nã trước kia bọn họ chưa bao giờ nghe qua.
Đoàn tàu này có trạm cuối ư? Vì sao không ai biết về những địa điểm kia? Tất cả đều là giả sao? Căn Cứ Tử Vong này do ai tạo ra? Chẳng lẽ trên đời này thật sự có thần linh và ma quỷ…
Trương Phong Vũ càng nghĩ lại càng cảm thấy nơi này quá thần bí, hắn lắc lắc đầu, cảm thấy não mình bây giờ chẳng khác nào một đống bùn nhão, sau đó mang theo một bụng nghi vấn bước ra khỏi phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Phong Vũ bước ra ngoài mới phát hiện ngoại trừ hắn, năm người còn lại đều nghiêm túc ngồi tại chỗ của mình, bộ dạng bất an như đang chờ đợi thứ gì vậy.
Thấy Trương Phong Vũ từ trong phòng bước ra, Vương Lâm nở một nụ cười hiếm có, hắn nói với Trương Phong Vũ:
“Phong Vũ, tư liệu tôi đưa cậu đã xem xong chưa? Có chỗ nào chưa hiểu hay không?”
Vương Lâm nhích người tạo ra một khoảng trống đủ để Trương Phong Vũ ngồi vào, hắn cũng mỉm cười với Vương Lâm, sau giây phút trầm ngâm ngắn ngủi, hắn mới nói: “Tài liệu anh đưa em đều đọc cả rồi, nhưng có nhiều chỗ em vẫn chưa hiểu được.”
Vương Lâm nghe vậy thì cười cười, đáp lời Trương Phong Vũ: “Chỗ nào không hiểu, nói thử xem tôi có thể giải thích được không.”
Trương Phong Vũ liền nói hết những nghi vấn trong lòng, thế nhưng sau khi nghe xong, Vương Lâm chỉ nặn ra một nụ cười xấu hổ, anh ta đảo mắt nhìn đám người xung quanh rồi lắc đầu với Trương Phong Vũ:
“Phong Vũ, những vấn đề đó chúng tôi cũng chưa giải thích được, có điều chuyện này không ảnh hưởng tới quá trình hoàn thành nhiệm vụ, cậu cũng đừng quá đặt nặng làm gì. Những Người Chấp Hành như chúng ta chỉ có duy nhất một mục đích là dựa vào lời nhắc nhở mà hoàn thành nhiệm vụ truy nã, đồng thời tích lũy một trăm điểm giá trị sinh mệnh để rời khỏi nơi này. Còn về nguyên nhân hình thành nguyền rủa và Căn Cứ Tử Vong thì không cần quan tâm lắm. Hơn nữa, nếu thực sự muốn hiểu được rõ vòng lặp nguyền rủa, điều kiện tiên quyết là chúng ta vẫn còn sống, hiện tại tất cả mọi người đều như đi tới một thế giới mới, những tư tưởng bình thường không thể áp dụng được ở đây, chúng ta đơn giản chỉ là muốn sống sót mà thôi.”
Trương Phong Vũ nghe xong thì gật đầu với Vương Lâm, sau đó nhàn nhạt nói: “Anh Vương, em biết rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro