Vào Thôn (1)
Đạn Chỉ Nhất Tiếu Gian
2024-11-12 04:15:12
"Không biết gì thì câm miệng! Người mới, mày cho rằng lời của mày có giá trị nhường nào! Hứ!"
Sau khi Trương Phong Vũ nói xong, Trương Phong cuối cùng cũng không kiềm chế được sự khó chịu trong lòng, mà hắn cũng chẳng thèm liếc nhìn y dù chỉ một cái, bởi vì hắn cho rằng không nên tranh cãi với loại người ngu ngốc này,
Có điều rõ ràng Vương Lâm cũng không hài lòng lắm với ý kiến của Trương Phong Vũ, hắn nói vậy chẳng khác nào phủ nhận tất cả những nguyên tắc làm việc của cả đội từ trước đến giờ. Anh ta rít một hơi thuốc lá, sau đó hơi lớn tiếng nói với Trương Phong Vũ:
"Phong Vũ à, cậu là người mới, có lẽ vẫn chưa hiểu biết nhiều về nhiệm vụ, nếu bây giờ không tận dụng khoảng thời gian này để phân tích những điểm khó khăn thì một khi nhiệm vụ thật sự bắt đầu, chúng ta sẽ rơi vào tình thế bị động."
Trương Phong Vũ biết rằng những gì bản thân vừa nói có hơi đường đột, nhưng thực sự hắn đã muốn nói ra từ lâu lắm rồi. Theo quan điểm của Trương Phong Vũ, trước mỗi nhiệm vụ, bọn họ đều nghiền ngẫm lời nhắc nhở, phân tích từng chữ một, nhưng điều này chẳng khác gì vẽ hổ trên giấy, bời vì những lời gợi ý đó là vật chết, còn người trong nhiệm vụ đều có sinh mệnh, hơn nữa, mọi chuyện có thể sẽ thay đổi, nếu cứ nhất mực coi phân tích là định lý thì khi gặp tình huống bất ngờ sẽ không phản ứng kịp, trải qua thời gian dài, bọn họ sẽ không còn khả năng tùy cơ ứng biến nữa.
Ở trong Căn Cứ Tử Vong quá lâu, mọi người gần như đã mất khả năng ứng biến, thần kinh cũng dần trở nên tê liệt, cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ biến thành những kẻ ngu ngốc, chỉ biết phân tích mà không biết cách hành động!
Mặc dù Trương Phong Vũ không trực tiếp nói với bọn Vương Lâm những suy nghĩ trong lòng hắn, nhưng vẫn khéo léo biểu đạt theo cách gián tiếp, chỉ ra mặt hạn chế của cách làm này khi đối mặt với nhiệm vụ truy nã.
Tuy Trương Phong Vũ biết với thân phận là người mới, hắn không có tư cách đưa ra bất kì kiến nghị gì về cách làm của bọn Vương Lâm. Nhưng Trương Phong Vũ là người thẳng tính, nếu cảm thấy không thích hợp thì sẽ nói ra, không liên quan đến việc hắn có phải là người mới hay không, có được nói những lời đó hay không, mà là do tính cách của hắn vốn đã như thế.
Mặc dù Trương Phong Vũ nói chuyện rất uyển chuyển, nhưng ai cũng có thể nghe ra được rằng hắn đang phản đối cách làm khi đối mặt với nhiệm vụ truy nã của bọn họ lúc trước. Nhưng phương pháp này được tổng kết dựa trên các kinh nghiệm thực tiễn của Vương Lâm khi trải qua nhiệm vụ truy nã, hơn nữa, từ trước đến nay, cách làm này vẫn rất có hiệu quả trong việc hoàn thành nhiệm vụ truy nã. Ngay cả Trần Bình, Lý Toàn cũng không có ý kiến gì. Cho nên sau khi nghe Trương Phong Vũ nói vậy, Vương Lâm không khỏi nhăn mày, nhưng anh ta không trả lời ngay.
Vương Lâm im lặng không có nghĩa những người như Trương Phong cũng sẽ im lặng, do ảnh hưởng của nhiệm vụ lần trước, cho nên bây giờ Trương Phong cực kỳ ghét người mới. Đây cũng là lý do vì sao khi Trương Phong Vũ mới đến Căn Cứ Tử Vong, Trương Phong lại làm ầm lên như vậy, một phần cũng là vì y đố kỵ với việc Trương Phong Vũ có tố chất tâm lý mạnh mẽ, cộng thêm đám người Vương Lâm, Trần Bình luôn quan tâm đến hắn. Trương Phong Vũ là người mới, còn Trương Phong đã nhiều lần kề vai chiến đấu cùng bọn họ, vậy mà mọi người lại hùa nhau giúp Trương Phong Vũ chèn ép y. Vì vậy, ngọn lửa vốn đã chất chứa trong lòng Trương Phong liền bùng lên sau khi nghe lời Trương Phong Vũ nói, y không chút thương tiếc mắng:
“Con mẹ nó, cậu là cái thá gì, chỉ mới thông qua nhiệm vụ sơ cấp có một lần, còn chưa bước vào nhiệm vụ chính thức lần nào, cậu có tư cách gì mà múa tay múa chân với mấy người lão luyện như bọn tôi. Bọn tôi có thể sống đến bây giờ, đều là vì bọn tôi đã phân tích kỹ toàn bộ gợi ý từ trước, thế nên khi thực hiện nhiệm vụ mới không luống cuống tay chân, mẹ nó, bọn tôi như vậy đã là nể mặt cậu lắm rồi, mới thấy mọi người tốt với mình một chút, mà đã… con mẹ nó… định được đằng chân lân đằng đầu hay gì…”
Trương Phong Vũ bị Trương Phong mắng đến mặt mày xanh mét, năm lần bảy lượt bị y khiêu khích vô cớ, cuối cùng Trương Phong Vũ cũng không chịu nổi nữa, Trương Phong vẫn mở mồm mắng nhiếc không ngừng, bỗng nhiên, giọng nói của y dừng lại, sau đó biến thành tiếng gào thảm thiết do bị Trương Phong Vũ đấm mạnh một cái, ngã ra đất.
Sau khi Trương Phong Vũ nói xong, Trương Phong cuối cùng cũng không kiềm chế được sự khó chịu trong lòng, mà hắn cũng chẳng thèm liếc nhìn y dù chỉ một cái, bởi vì hắn cho rằng không nên tranh cãi với loại người ngu ngốc này,
Có điều rõ ràng Vương Lâm cũng không hài lòng lắm với ý kiến của Trương Phong Vũ, hắn nói vậy chẳng khác nào phủ nhận tất cả những nguyên tắc làm việc của cả đội từ trước đến giờ. Anh ta rít một hơi thuốc lá, sau đó hơi lớn tiếng nói với Trương Phong Vũ:
"Phong Vũ à, cậu là người mới, có lẽ vẫn chưa hiểu biết nhiều về nhiệm vụ, nếu bây giờ không tận dụng khoảng thời gian này để phân tích những điểm khó khăn thì một khi nhiệm vụ thật sự bắt đầu, chúng ta sẽ rơi vào tình thế bị động."
Trương Phong Vũ biết rằng những gì bản thân vừa nói có hơi đường đột, nhưng thực sự hắn đã muốn nói ra từ lâu lắm rồi. Theo quan điểm của Trương Phong Vũ, trước mỗi nhiệm vụ, bọn họ đều nghiền ngẫm lời nhắc nhở, phân tích từng chữ một, nhưng điều này chẳng khác gì vẽ hổ trên giấy, bời vì những lời gợi ý đó là vật chết, còn người trong nhiệm vụ đều có sinh mệnh, hơn nữa, mọi chuyện có thể sẽ thay đổi, nếu cứ nhất mực coi phân tích là định lý thì khi gặp tình huống bất ngờ sẽ không phản ứng kịp, trải qua thời gian dài, bọn họ sẽ không còn khả năng tùy cơ ứng biến nữa.
Ở trong Căn Cứ Tử Vong quá lâu, mọi người gần như đã mất khả năng ứng biến, thần kinh cũng dần trở nên tê liệt, cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ biến thành những kẻ ngu ngốc, chỉ biết phân tích mà không biết cách hành động!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù Trương Phong Vũ không trực tiếp nói với bọn Vương Lâm những suy nghĩ trong lòng hắn, nhưng vẫn khéo léo biểu đạt theo cách gián tiếp, chỉ ra mặt hạn chế của cách làm này khi đối mặt với nhiệm vụ truy nã.
Tuy Trương Phong Vũ biết với thân phận là người mới, hắn không có tư cách đưa ra bất kì kiến nghị gì về cách làm của bọn Vương Lâm. Nhưng Trương Phong Vũ là người thẳng tính, nếu cảm thấy không thích hợp thì sẽ nói ra, không liên quan đến việc hắn có phải là người mới hay không, có được nói những lời đó hay không, mà là do tính cách của hắn vốn đã như thế.
Mặc dù Trương Phong Vũ nói chuyện rất uyển chuyển, nhưng ai cũng có thể nghe ra được rằng hắn đang phản đối cách làm khi đối mặt với nhiệm vụ truy nã của bọn họ lúc trước. Nhưng phương pháp này được tổng kết dựa trên các kinh nghiệm thực tiễn của Vương Lâm khi trải qua nhiệm vụ truy nã, hơn nữa, từ trước đến nay, cách làm này vẫn rất có hiệu quả trong việc hoàn thành nhiệm vụ truy nã. Ngay cả Trần Bình, Lý Toàn cũng không có ý kiến gì. Cho nên sau khi nghe Trương Phong Vũ nói vậy, Vương Lâm không khỏi nhăn mày, nhưng anh ta không trả lời ngay.
Vương Lâm im lặng không có nghĩa những người như Trương Phong cũng sẽ im lặng, do ảnh hưởng của nhiệm vụ lần trước, cho nên bây giờ Trương Phong cực kỳ ghét người mới. Đây cũng là lý do vì sao khi Trương Phong Vũ mới đến Căn Cứ Tử Vong, Trương Phong lại làm ầm lên như vậy, một phần cũng là vì y đố kỵ với việc Trương Phong Vũ có tố chất tâm lý mạnh mẽ, cộng thêm đám người Vương Lâm, Trần Bình luôn quan tâm đến hắn. Trương Phong Vũ là người mới, còn Trương Phong đã nhiều lần kề vai chiến đấu cùng bọn họ, vậy mà mọi người lại hùa nhau giúp Trương Phong Vũ chèn ép y. Vì vậy, ngọn lửa vốn đã chất chứa trong lòng Trương Phong liền bùng lên sau khi nghe lời Trương Phong Vũ nói, y không chút thương tiếc mắng:
“Con mẹ nó, cậu là cái thá gì, chỉ mới thông qua nhiệm vụ sơ cấp có một lần, còn chưa bước vào nhiệm vụ chính thức lần nào, cậu có tư cách gì mà múa tay múa chân với mấy người lão luyện như bọn tôi. Bọn tôi có thể sống đến bây giờ, đều là vì bọn tôi đã phân tích kỹ toàn bộ gợi ý từ trước, thế nên khi thực hiện nhiệm vụ mới không luống cuống tay chân, mẹ nó, bọn tôi như vậy đã là nể mặt cậu lắm rồi, mới thấy mọi người tốt với mình một chút, mà đã… con mẹ nó… định được đằng chân lân đằng đầu hay gì…”
Trương Phong Vũ bị Trương Phong mắng đến mặt mày xanh mét, năm lần bảy lượt bị y khiêu khích vô cớ, cuối cùng Trương Phong Vũ cũng không chịu nổi nữa, Trương Phong vẫn mở mồm mắng nhiếc không ngừng, bỗng nhiên, giọng nói của y dừng lại, sau đó biến thành tiếng gào thảm thiết do bị Trương Phong Vũ đấm mạnh một cái, ngã ra đất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro