Khôi tuyến (2)
Long Xà Chi
2024-10-02 19:08:01
- Nếu là như vậy...
Chu Phàm cau mày, hắn muốn nói vậy thì học được cũng có tác dụng gì?
- A Phàm, đừng xem thường võ đạo.
Lỗ Khôi trầm giọng nói,
- Võ đạo là cơ sở của tất cả tu hành, nó có lẽ không thể đối phó đại đa số quái quyệt, nhưng có thể khiến ngươi biến thành cường đại, khi nguy hiểm tiến đến, người nhanh luôn có hi vọng sống sót hơn người chậm.
Chu Phàm hơi sững sờ, hắn biết là nghĩ sai rồi, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Lỗ đại ca, ta nhớ rồi.
Nếu không có sự nhắc nhở của Lỗ Khôi, Chu Phàm thiếu chút nữa đã sinh ra lòng khinh thị đối với võ đạo, điều hắn muốn không phải là sử dụng tất cả thủ đoạn để sống sót sao?
- Lỗ đại ca, cha ta mẹ nói ngươi là tu sĩ, chẳng lẽ võ đạo chính là một bộ phận của tu hành à?
- Không phải ta đã nói với ngươi võ đạo là cơ sở của tất cả tu hành ư?
Lỗ Khôi hơi sững sờ, nói,
- Cái này kỳ thật không phải ta nói, mà là ta nghe một vị tiền bối của Thiên Lương Lý nói, ngươi cứ nhớ kỹ là được rồi.
Chu Phàm không hỏi nhiều nữa, mà là chào một tiếng rồi xoay người rời đi.
Lỗ Khôi đứng ở cạnh cửa, nhìn đèn lồng dần dần đi xa trong bóng tối, hắn nhếch miệng bật cười,
- Tiểu tử này cũng dã tâm bừng bừng, chỉ là không biết thiên phú thế nào?
- Trời đúng là tối thật.
Chu Phàm xách đèn lồng, đi trên đường nhỏ, chung quanh tối thui, hắn ngẩng đầu nhìn trời.
Trời đen xì, không nhìn thấy trăng sao gì.
- Chẳng lẽ trời của thế giới này đều tối như vậy à
Chu Phàm lắc đầu, không nghĩ nữa, tiếp tục đi về nhà.
Chu Phàm thỉnh thoảng lại nhìn chung quanh, phát hiện không có loại cảm giác sợ hãi đó, biết Âm Quỷ khẳng định không ở gần.
Sau khi về nhà, thổi tắt nến sáp ong trong đèn lồng, phụ thân Chu Nhất Mộc đang ngồi hút thuốc, mẫu thân Quế Phượng thì ngồi gần đèn may vá y phục, bọn họ hiển nhiên là đang chờ Chu Phàm.
Trong lòng Chu Phàm cảm thấy ấm áp, kiếp trước khi hắn còn nhỏ cha mẹ đã chết, tình yêu của cha mẹ là rất mơ hồ, giờ lại được cảm nhận rõ ràng, bọn họ có thể không biết hắn không phải linh hồn đời trước.
Nhưng Chu Phàm đều coi bọn họ là thân nhân ở thế giới này, bất kể là vì bản thân hay là vì bọn họ, hắn đều phải sống tốt.
Chu Phàm trở về, Chu Nhất Mộc cũng không hỏi hắn học hành thế nào, chỉ bảo hắn đi ngủ.
Chu Phàm tùy tiện thu dọn một chút rồi trở về phòng ngủ.
Chỉ là sau khi Chu Phàm tỉnh lại, hắn đột nhiên nhìn thấy sương mù, huyết cầu vẫn treo cao trong không trung.
Chu Phàm đột nhiên cả kinh, hắn vốn cho rằng chỉ là một hồi ác mộng, kết quả hắn lại trở lại.
Nơi này rốt cuộc là làm sao vậy? Vì sao hai ngày này khi hắn ngủ đều xuất hiện ở đây?
Mấy vấn đề này Chu Phàm tạm thời không thể có được đáp án.
Chu Phàm hít vào một hơi, hắn chưa bao giờ thấy chuyện quỷ dị như vậy, hắn thậm chí không biết nếu mình chết đi trong không gian kỳ quái này thì sẽ thế nào?
Nếu không phải lo lắng nếu ở đây, hắn ở trong hiện thực cũng không thể tỉnh lại, Chu Phàm cũng muốn thử tự giết mình, nói không chừng có thể khiến mình tỉnh lại.
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút rồi đi đến mép thuyền, rụt rè thò đầu ra ngoài lan can nhìn thử.
Trên nước sông mờ mịt như mặt gương chiếu ra một đầu khô lâu, hai mắt đầu khô lâu trống rỗng, dường như cũng đang nhìn chằm chằm Chu Phàm.
Đầu khô lâu trắng ởn giống như dính trên mặt sông vậy.
Chu Phàm nhìn đầu khô lâu này, hắn bỗng nhiên vươn tay ra, trên gương sông lập tức có thêm một bàn tay khô lâu.
Chu Phàm hít một hơi lạnh, hắn lui về phía sau một bước, rụt đầu và tay về, bởi vì hắn nhìn thấy ở sâu dưới đáy sông có hắc ảnh hình thái quái dị đang bơi lội, hắn không dám khẳng định những hắc ảnh đó liệu có từ dưới đáy nước nhảy lên, cắn đứt đầu hoặc là tay hắn không.
Hiện tại có thể khẳng định, đầu khô lâu và tay khô lâu chiếu trên mặt sông là đầu và tay của hắn.
Vừa nghĩ đến đây, hai tay Chu Phàm không nhịn được mà vuốt ve mặt mình, xác nhận trên mũi, lông mày, mắt vẫn còn da thịt, hắn mới thở phào.
Chu Phàm thầm nghĩ rất có thể là sự quỷ dị của con sông này dẫn tới khi hắn nhìn xuống nước sông sẽ chiếu ra xương trắng.
Ngay khi hắn đang suy tư, sâu trong sương mù phiêu đãng, truyền đến từng đợt tiếng gầm khiến người ta khiếp đảm, giống như là lệ quỷ đang rít gào.
Màng tai của Chu Phàm bị chấn cho giống như sắp vỡ ra, hắn cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tâm thần giống như bị bắt đi.
Chu Phàm ra sức lúc lắc đầu mới tỉnh lại.
Tiếng kêu đó rất nhanh liền từ xa tới gần, biến thành rõ ràng, quái vật của thanh âm đó hiển nhiên đang nhanh chóng tới gần bên này.
Chu Phàm trở nên khẩn trương, hắn không thể xác định được đây có phải mộng cảnh hay không, nhưng hắn phải nghĩ cách rời khỏi nơi này, nếu không chờ quái vật tới sẽ rất nguy.
Chu Phàm cau mày, hắn muốn nói vậy thì học được cũng có tác dụng gì?
- A Phàm, đừng xem thường võ đạo.
Lỗ Khôi trầm giọng nói,
- Võ đạo là cơ sở của tất cả tu hành, nó có lẽ không thể đối phó đại đa số quái quyệt, nhưng có thể khiến ngươi biến thành cường đại, khi nguy hiểm tiến đến, người nhanh luôn có hi vọng sống sót hơn người chậm.
Chu Phàm hơi sững sờ, hắn biết là nghĩ sai rồi, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Lỗ đại ca, ta nhớ rồi.
Nếu không có sự nhắc nhở của Lỗ Khôi, Chu Phàm thiếu chút nữa đã sinh ra lòng khinh thị đối với võ đạo, điều hắn muốn không phải là sử dụng tất cả thủ đoạn để sống sót sao?
- Lỗ đại ca, cha ta mẹ nói ngươi là tu sĩ, chẳng lẽ võ đạo chính là một bộ phận của tu hành à?
- Không phải ta đã nói với ngươi võ đạo là cơ sở của tất cả tu hành ư?
Lỗ Khôi hơi sững sờ, nói,
- Cái này kỳ thật không phải ta nói, mà là ta nghe một vị tiền bối của Thiên Lương Lý nói, ngươi cứ nhớ kỹ là được rồi.
Chu Phàm không hỏi nhiều nữa, mà là chào một tiếng rồi xoay người rời đi.
Lỗ Khôi đứng ở cạnh cửa, nhìn đèn lồng dần dần đi xa trong bóng tối, hắn nhếch miệng bật cười,
- Tiểu tử này cũng dã tâm bừng bừng, chỉ là không biết thiên phú thế nào?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Trời đúng là tối thật.
Chu Phàm xách đèn lồng, đi trên đường nhỏ, chung quanh tối thui, hắn ngẩng đầu nhìn trời.
Trời đen xì, không nhìn thấy trăng sao gì.
- Chẳng lẽ trời của thế giới này đều tối như vậy à
Chu Phàm lắc đầu, không nghĩ nữa, tiếp tục đi về nhà.
Chu Phàm thỉnh thoảng lại nhìn chung quanh, phát hiện không có loại cảm giác sợ hãi đó, biết Âm Quỷ khẳng định không ở gần.
Sau khi về nhà, thổi tắt nến sáp ong trong đèn lồng, phụ thân Chu Nhất Mộc đang ngồi hút thuốc, mẫu thân Quế Phượng thì ngồi gần đèn may vá y phục, bọn họ hiển nhiên là đang chờ Chu Phàm.
Trong lòng Chu Phàm cảm thấy ấm áp, kiếp trước khi hắn còn nhỏ cha mẹ đã chết, tình yêu của cha mẹ là rất mơ hồ, giờ lại được cảm nhận rõ ràng, bọn họ có thể không biết hắn không phải linh hồn đời trước.
Nhưng Chu Phàm đều coi bọn họ là thân nhân ở thế giới này, bất kể là vì bản thân hay là vì bọn họ, hắn đều phải sống tốt.
Chu Phàm trở về, Chu Nhất Mộc cũng không hỏi hắn học hành thế nào, chỉ bảo hắn đi ngủ.
Chu Phàm tùy tiện thu dọn một chút rồi trở về phòng ngủ.
Chỉ là sau khi Chu Phàm tỉnh lại, hắn đột nhiên nhìn thấy sương mù, huyết cầu vẫn treo cao trong không trung.
Chu Phàm đột nhiên cả kinh, hắn vốn cho rằng chỉ là một hồi ác mộng, kết quả hắn lại trở lại.
Nơi này rốt cuộc là làm sao vậy? Vì sao hai ngày này khi hắn ngủ đều xuất hiện ở đây?
Mấy vấn đề này Chu Phàm tạm thời không thể có được đáp án.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Phàm hít vào một hơi, hắn chưa bao giờ thấy chuyện quỷ dị như vậy, hắn thậm chí không biết nếu mình chết đi trong không gian kỳ quái này thì sẽ thế nào?
Nếu không phải lo lắng nếu ở đây, hắn ở trong hiện thực cũng không thể tỉnh lại, Chu Phàm cũng muốn thử tự giết mình, nói không chừng có thể khiến mình tỉnh lại.
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút rồi đi đến mép thuyền, rụt rè thò đầu ra ngoài lan can nhìn thử.
Trên nước sông mờ mịt như mặt gương chiếu ra một đầu khô lâu, hai mắt đầu khô lâu trống rỗng, dường như cũng đang nhìn chằm chằm Chu Phàm.
Đầu khô lâu trắng ởn giống như dính trên mặt sông vậy.
Chu Phàm nhìn đầu khô lâu này, hắn bỗng nhiên vươn tay ra, trên gương sông lập tức có thêm một bàn tay khô lâu.
Chu Phàm hít một hơi lạnh, hắn lui về phía sau một bước, rụt đầu và tay về, bởi vì hắn nhìn thấy ở sâu dưới đáy sông có hắc ảnh hình thái quái dị đang bơi lội, hắn không dám khẳng định những hắc ảnh đó liệu có từ dưới đáy nước nhảy lên, cắn đứt đầu hoặc là tay hắn không.
Hiện tại có thể khẳng định, đầu khô lâu và tay khô lâu chiếu trên mặt sông là đầu và tay của hắn.
Vừa nghĩ đến đây, hai tay Chu Phàm không nhịn được mà vuốt ve mặt mình, xác nhận trên mũi, lông mày, mắt vẫn còn da thịt, hắn mới thở phào.
Chu Phàm thầm nghĩ rất có thể là sự quỷ dị của con sông này dẫn tới khi hắn nhìn xuống nước sông sẽ chiếu ra xương trắng.
Ngay khi hắn đang suy tư, sâu trong sương mù phiêu đãng, truyền đến từng đợt tiếng gầm khiến người ta khiếp đảm, giống như là lệ quỷ đang rít gào.
Màng tai của Chu Phàm bị chấn cho giống như sắp vỡ ra, hắn cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tâm thần giống như bị bắt đi.
Chu Phàm ra sức lúc lắc đầu mới tỉnh lại.
Tiếng kêu đó rất nhanh liền từ xa tới gần, biến thành rõ ràng, quái vật của thanh âm đó hiển nhiên đang nhanh chóng tới gần bên này.
Chu Phàm trở nên khẩn trương, hắn không thể xác định được đây có phải mộng cảnh hay không, nhưng hắn phải nghĩ cách rời khỏi nơi này, nếu không chờ quái vật tới sẽ rất nguy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro