Vụ (2)
Long Xà Chi
2024-10-02 19:08:01
Chu Phàm lắc đầu, đối với thịt của sinh vật quỷ dị, hắn vẫn
bảo trì sự dè dặt, lão nhân thần bí khó lường có thể ăn thứ này, nhưng không có
nghĩa là Chu Phàm cũng có thể ăn, vạn nhất bên trong có kịch độc, vậy thì xong
rồi.
Lão nhân thấy Chu Phàm không muốn ăn, hắn cũng không khuyên nữa, mà là gắp miếng thịt cuối cùng lên chấm gừng cay và dầu rồi mới ăn.
Sau khi ăn xong, lão nhân thở hắt ra, nói:
- Nể tình ngươi không quấy rầy ta dùng cơm, ngươi có thể hỏi ta một số vấn đề.
- Không biết lão tiên sinh xưng hô thế nào?
Chu Phàm khách khí hỏi.
Lão nhân vung tay, đĩa sứ trên bàn vuông hóa thành sương mù màu xám tản đi, sau đó mới chậm rãi nói:
- Ta vốn không có tên, ngươi có thể gọi là Khôi, cũng có thể gọi là Vụ, cũng có thể gọi là Huyết, thậm chí ngươi tùy tiện đặt cho ta một cái tên cũng không sao cả.
Không có tên?
Vì sao lại không có tên?
Khôi? Vụ? Là bắt nguồn từ khôi vụ (sương mù) à?
Huyết thì sao? Đến từ huyết cầu trên đỉnh đầu ư?
Trong đầu Chu Phàm hiện lên mấy ý tưởng, trên mặt hắn lại mang theo vẻ tôn kính tiếp tục nói:
- Thì ra là Vụ lão tiên sinh, Vụ lão tiên sinh, xin hỏi đây là đâu?
- Ngươi trực tiếp gọi ta Vụ thôi là được rồi, đừng thêm lão tiên sinh gì cả.
Vụ ngồi xuống, khi hắn ngồi xuống, mấy dòng sương mù màu xám hội tụ, có thêm một cái ghế, hắn ngồi trên ghế, nói:
- Về phần đây là đâu?
Vụ tạm dừng một chút mới lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết, nó chắc cũng không có tên, có điều nếu ngươi cảm thấy không có tên thì không thoải mái, vậy ngươi có thể gọi nó là Khôi Hà Không Gian (không gian sông xám).
- Khôi Hà Không Gian...
Chu Phàm nhắc lại ở trong lòng, hắn một mực nhìn lão nhân được mình gọi là 'Vụ' này, đáng tiếc từ đầu tới cuối, mặt lão nhân thủy chung hờ hững, khó có thể nhìn ra được nhiều thứ hơn.
- Vụ, vì sao ta lại xuất hiện ở đây?
Chu Phàm hỏi ra vấn đề mà hắn quan tâm nhất, hơn nữa hắn nghe theo ý kiến, sửa lại xưng hô.
Chu Phàm hiểu, đối phương đã nói như vậy, cứ xưng hô trực tiếp là thích hợp hơn.
- Sao ta biết được?
Vụ cười lạnh một tiếng nói,
- Đám người các ngươi xuất hiện ở đây, cũng không phải do ta.
- Chúng ta?
Chu Phàm nhạy bén bắt giữ được từ ngữ mấu chốt trong miệng Vụ, điều này chứng tỏ hắn tuyệt đối không phải người đầu tiên xuất hiện trên thuyền này.
- Được rồi, ngươi hỏi nhiều quá.
Vụ lộ ra một chút không vui,
- Ngươi là người lên thuyền lần này, như vậy ta có một số lời cần nói với ngươi.
Chu Phàm không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.
- Ngươi chỉ có thể làm ba chuyện ở trên thuyền này, chuyện thứ nhất là câu cá.
Vụ vung tay lên, sương mù mỏng manh dập dềnh, trên bàn gỗ vuông bỗng nhiên có thêm bảy chiếc cần câu.
Bảy chiếc cần câu có màu sắc khác nhau, phân biệt là đen, tím, xanh, đỏ, vàng, trắng, xám.
- Chuyện thứ hai là nhảy thuyền, chuyện thứ ba là không làm gì, đến giờ thì ngươi có thể trở lại thế giới của mình.
Vụ nhìn về phía Chu Phàm hỏi:
- Hiện tại ngươi muốn câu cá không?
- Vì sao muốn ta câu cá?
Chu Phàm nhíu mày hỏi.
- Không phải ta muốn ngươi câu cá, mà là ngươi muốn câu thì câu.
Trên mặt Vụ lộ ra một nụ cười quỷ dị,
- Câu hay không câu thì tự ngươi chọn, ngươi đã ở trên chiếc thuyền này, ta sẽ không bức ngươi làm gì.
Chu Phàm hỏi:
- Vậy câu cá thì sẽ như thế nào?
- Nơi này luôn cân bằng, câu cá thì ngươi sẽ nhận được một vài thứ, cũng sẽ mất đi một vài thứ.
Vụ chậm rãi nói,
- Có điều lần đầu tiên câu cá, nó xem như là tặng miễn phí, ừm, cũng không thể nói là miễn phí, dẫu sao ngươi có thể đi vào đây đã phải trả giá đắt trước rồi.
- Sẽ nhận được gì? Lại sẽ mất đi gì?
Tim Chu Phàm đột nhiên đập mạnh, hỏi,
- Ta trước khi tới đây đã mất đi thứ gì?
- Ba câu hỏi này quá phức tạp ta không muốn trả lời, nếu ngươi muốn biết, tự mình nghĩ biện pháp đi.
Vụ lắc đầu nói.
- Trước khi ta tới đây đã mất đi thọ mệnh của ta à?
Chu Phàm bỗng nhiên mở miệng hỏi, hắn còn lại mấy năm thọ mệnh, có lẽ có liên quan tới nơi này.
Cặt mắt xám của Vụ có chút kinh ngạc nhìn Chu Phàm, hắn cười nói:
- Để ngươi đoán được rồi, đúng là thọ mệnh, ngươi trả giá một lượng lớn thọ mệnh mới có thể đi lên được chiếc thuyền này.
- Quả nhiên là vì điều này.
Vẻ mặt Chu Phàm lạnh lùng nói:
- Vậy có biện pháp nào lấy lại thọ mệnh của ta không, rời thuyền có được không.
Có trời mới muốn đi lên con thuyền quỷ dị này, nếu có thể lấy lại thọ mệnh, Chu Phàm tuyệt đối không muốn ở lại đây.
Sắc mặt Vụ bình tĩnh nói:
- Thọ mệnh là không thể thu hồi, ít nhất ta không thể làm được cho ngươi, ngươi muốn rời thuyền cũng chỉ có thể nhảy xuống, đây là chuyện thứ hai ta nói.
- Nếu nhảy thuyền thì ta sẽ thế nào?
Chu Phàm nhìn hàng rào bảo vệ ở mép thuyền, hỏi.
Lão nhân thấy Chu Phàm không muốn ăn, hắn cũng không khuyên nữa, mà là gắp miếng thịt cuối cùng lên chấm gừng cay và dầu rồi mới ăn.
Sau khi ăn xong, lão nhân thở hắt ra, nói:
- Nể tình ngươi không quấy rầy ta dùng cơm, ngươi có thể hỏi ta một số vấn đề.
- Không biết lão tiên sinh xưng hô thế nào?
Chu Phàm khách khí hỏi.
Lão nhân vung tay, đĩa sứ trên bàn vuông hóa thành sương mù màu xám tản đi, sau đó mới chậm rãi nói:
- Ta vốn không có tên, ngươi có thể gọi là Khôi, cũng có thể gọi là Vụ, cũng có thể gọi là Huyết, thậm chí ngươi tùy tiện đặt cho ta một cái tên cũng không sao cả.
Không có tên?
Vì sao lại không có tên?
Khôi? Vụ? Là bắt nguồn từ khôi vụ (sương mù) à?
Huyết thì sao? Đến từ huyết cầu trên đỉnh đầu ư?
Trong đầu Chu Phàm hiện lên mấy ý tưởng, trên mặt hắn lại mang theo vẻ tôn kính tiếp tục nói:
- Thì ra là Vụ lão tiên sinh, Vụ lão tiên sinh, xin hỏi đây là đâu?
- Ngươi trực tiếp gọi ta Vụ thôi là được rồi, đừng thêm lão tiên sinh gì cả.
Vụ ngồi xuống, khi hắn ngồi xuống, mấy dòng sương mù màu xám hội tụ, có thêm một cái ghế, hắn ngồi trên ghế, nói:
- Về phần đây là đâu?
Vụ tạm dừng một chút mới lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết, nó chắc cũng không có tên, có điều nếu ngươi cảm thấy không có tên thì không thoải mái, vậy ngươi có thể gọi nó là Khôi Hà Không Gian (không gian sông xám).
- Khôi Hà Không Gian...
Chu Phàm nhắc lại ở trong lòng, hắn một mực nhìn lão nhân được mình gọi là 'Vụ' này, đáng tiếc từ đầu tới cuối, mặt lão nhân thủy chung hờ hững, khó có thể nhìn ra được nhiều thứ hơn.
- Vụ, vì sao ta lại xuất hiện ở đây?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Phàm hỏi ra vấn đề mà hắn quan tâm nhất, hơn nữa hắn nghe theo ý kiến, sửa lại xưng hô.
Chu Phàm hiểu, đối phương đã nói như vậy, cứ xưng hô trực tiếp là thích hợp hơn.
- Sao ta biết được?
Vụ cười lạnh một tiếng nói,
- Đám người các ngươi xuất hiện ở đây, cũng không phải do ta.
- Chúng ta?
Chu Phàm nhạy bén bắt giữ được từ ngữ mấu chốt trong miệng Vụ, điều này chứng tỏ hắn tuyệt đối không phải người đầu tiên xuất hiện trên thuyền này.
- Được rồi, ngươi hỏi nhiều quá.
Vụ lộ ra một chút không vui,
- Ngươi là người lên thuyền lần này, như vậy ta có một số lời cần nói với ngươi.
Chu Phàm không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.
- Ngươi chỉ có thể làm ba chuyện ở trên thuyền này, chuyện thứ nhất là câu cá.
Vụ vung tay lên, sương mù mỏng manh dập dềnh, trên bàn gỗ vuông bỗng nhiên có thêm bảy chiếc cần câu.
Bảy chiếc cần câu có màu sắc khác nhau, phân biệt là đen, tím, xanh, đỏ, vàng, trắng, xám.
- Chuyện thứ hai là nhảy thuyền, chuyện thứ ba là không làm gì, đến giờ thì ngươi có thể trở lại thế giới của mình.
Vụ nhìn về phía Chu Phàm hỏi:
- Hiện tại ngươi muốn câu cá không?
- Vì sao muốn ta câu cá?
Chu Phàm nhíu mày hỏi.
- Không phải ta muốn ngươi câu cá, mà là ngươi muốn câu thì câu.
Trên mặt Vụ lộ ra một nụ cười quỷ dị,
- Câu hay không câu thì tự ngươi chọn, ngươi đã ở trên chiếc thuyền này, ta sẽ không bức ngươi làm gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Phàm hỏi:
- Vậy câu cá thì sẽ như thế nào?
- Nơi này luôn cân bằng, câu cá thì ngươi sẽ nhận được một vài thứ, cũng sẽ mất đi một vài thứ.
Vụ chậm rãi nói,
- Có điều lần đầu tiên câu cá, nó xem như là tặng miễn phí, ừm, cũng không thể nói là miễn phí, dẫu sao ngươi có thể đi vào đây đã phải trả giá đắt trước rồi.
- Sẽ nhận được gì? Lại sẽ mất đi gì?
Tim Chu Phàm đột nhiên đập mạnh, hỏi,
- Ta trước khi tới đây đã mất đi thứ gì?
- Ba câu hỏi này quá phức tạp ta không muốn trả lời, nếu ngươi muốn biết, tự mình nghĩ biện pháp đi.
Vụ lắc đầu nói.
- Trước khi ta tới đây đã mất đi thọ mệnh của ta à?
Chu Phàm bỗng nhiên mở miệng hỏi, hắn còn lại mấy năm thọ mệnh, có lẽ có liên quan tới nơi này.
Cặt mắt xám của Vụ có chút kinh ngạc nhìn Chu Phàm, hắn cười nói:
- Để ngươi đoán được rồi, đúng là thọ mệnh, ngươi trả giá một lượng lớn thọ mệnh mới có thể đi lên được chiếc thuyền này.
- Quả nhiên là vì điều này.
Vẻ mặt Chu Phàm lạnh lùng nói:
- Vậy có biện pháp nào lấy lại thọ mệnh của ta không, rời thuyền có được không.
Có trời mới muốn đi lên con thuyền quỷ dị này, nếu có thể lấy lại thọ mệnh, Chu Phàm tuyệt đối không muốn ở lại đây.
Sắc mặt Vụ bình tĩnh nói:
- Thọ mệnh là không thể thu hồi, ít nhất ta không thể làm được cho ngươi, ngươi muốn rời thuyền cũng chỉ có thể nhảy xuống, đây là chuyện thứ hai ta nói.
- Nếu nhảy thuyền thì ta sẽ thế nào?
Chu Phàm nhìn hàng rào bảo vệ ở mép thuyền, hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro