Đại phu
Long Xà Chi
2024-10-02 19:08:01
Hiệu quả của một lần không tính là rõ ràng, nhưng chỉ cần
chăm chỉ khắc khổ, nhiều lần chồng lại sẽ có hiệu quả không nhỏ.
Ngay khi Chu Phàm đang chuyên tâm luyện tập ở hậu viện, liền nghe thấy trước cửa truyền đến tiếng gọi:
- Có người ở nhà không?
Chu Phàm đang luyện 'Mãnh Hổ Đạn Thối' nghe thấy tiếng gọi, liền bổ nhào, đứng thẳng dậy vỗ vỗ bụi trên người, mới hô ra phía ngoài cửa:
- Có, ai vậy?
Khi nói chuyện, Chu Phàm đã từ sau nhà vòng đến trước nhà, hắn thấy đứng trước cửa là một nam tử trung niên dáng người trung đẳng.
Nam tử trung niên mặc y bào màu đen, đeo chéo thùng gỗ lim ở bên phải, mặt cân đối hơi tròn, cằm để râu dài, cả người nhìn thì rất nho nhã.
Khí sắc của nam tử rất tốt, mặt mày hồng hào, hắn nở nụ cười ôn hòa với Chu Phàm.
Chu Phàm nhìn người lạ này, nói:
- Cha ta mẹ không ở nhà, nếu ngươi muốn tìm bọn họ, buổi tối hẵng tới.
Nam tử trung niên lắc đầu nói:
- Ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải tới tìm bọn Nhất Mộc, mà là tới tìm ngươi.
- Ta á?
Chu Phàm hơi sửng sốt nói, hắn không có ký ức của đời trước, tất nhiên không nhận ra người này, vốn hắn thấy tuổi của người này tương đương với cha mẹ, còn tưởng rằng là bằng hữu của cha mẹ, ai ngờ lại tới tìm hắn, khiến Chu Phàm có chút kinh ngạc.
- Ta biết ngươi đã quên chuyện trước kia, cho nên giới thiệu lại một chút, ta tên là Trương Hạc, là đại phu trong thôn.
Trương Hạc tươi cười nói.
Chu Phàm nhíu mày, rất nhanh lại giãn ra mở đường:
- Thì ra là Trương đại phu, thật ngại quá, mời vào trong ngồi.
Chu Phàm mời Trương Hạc vào đại sảnh trong nhà, rót cho hắn một cốc nước trong.
Trương Hạc cầm cốc nói cám ơn, lại thuận tay để cốc lên bàn, nói:
- Lần này ta đến, là để kiểm tra lại cho ngươi, mấy ngày trước ngươi tỉnh rồi, nhưng ta một mực đang bận người bệnh khác, cho nên không tới thăm ngươi được, hôm nay rảnh rỗi nên tới.
- Vậy cám ơn Trương đại phu trước.
Chu Phàm khách khí nói.
- Không cần khách khí, đây là việc ta phải làm.
Trương Hạc cười khẽ vuốt râu dài dưới cằm,
- Ngươi trước tiên xoay người lại, ta xem vết sẹo trên đầu ngươi thế nào rồi?
Chu Phàm gật đầu đáp ứng, xoay người đưa lưng về phía Trương Hạc, vừa đưa lưng như vậy, sắc mặt Chu Phàm liền biến thành ngưng trọng, hai tay đặt hai bên đùi đã hơi khép lại nắm thành quyền đầu.
- Ừm, khôi phục đúng là không tồi.
Tiếng cười của Trương Hạc từ phía sau Chu Phàm truyền đến, hắn vừa nhìn vừa nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm vào vết sẹo trước đầu Chu Phàm.
- Trương đại phu, thương thế của ta là sao vậy?
Chu Phàm hỏi dò.
- Ơ, cha ngươi không nói với ngươi à?
Trương Hạc có chút kinh ngạc nói.
- Không, ta vừa tỉnh lại mấy ngày, lại đụng phải đại sự búi tóc, ngươi cũng biết mà, vận khí của ta không tốt, số tuổi thọ không cao, lại phải làm một số chuẩn bị cho gia nhập đội tuần tra, cho nên không có thời gian hỏi bọn họ.
Phàm có chút ngốc nghếch cười nói.
- Thì ra là vậy, đây là ngươi ngã bị thương.
Trương Hạc thả ngón tay đặt trước đầu Chu Phàm xuống,
- Ngươi có thể xoay người lại rồi.
Câu trả lời của Trương Hạc giống hệt với Chu Nhất Mộc, có điều Chu Phàm sớm đã có chuẩn bị tâm lý, đây có lẽ là Trương Hạc đã thương lượng với Chu Nhất Mộc.
Chu Phàm xoay người lại, trên mặt mang theo vẻ nghi hoặc nói:
- Thì ra là ngã bị thương, vậy lúc ấy có nghiêm trọng không?
- Rất nghiêm trọng.
Nụ cười trên mặt Trương Hạc hơi thu liễm, nói:
- Lúc ấy ngươi ngã gáy toàn là máu, may mà cha ngươi chạy tới tìm ta, ta lại kịp thời tới chữa thương cho ngươi, mới cứu được ngươi về.
- Vậy vì sao ta lại vô duyên vô cớ ngã bị thương?
Chu Phàm tiếp tục hỏi.
- Cái này á...
Trương Hạc trầm ngâm một chút rồi lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết, sợ rằng cha ngươi cũng không biết, khi phát hiện ra ngươi, ngươi đã ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh rồi.
Nói tới đây, Trương Hạc cười cười vỗ đầu vai Chu Phàm, nói:
- Tiểu tử đừng nghĩ quá nhiều, ngươi bị ngã ở đầu, nếu nghĩ quá nhiều, đầu óc có thể sẽ đau, bất kể ngươi là ngã bị thương thế nào, hiện tại cuối cùng không sao là tốt lắm rồi, vươn tay ra đây, ta bắt mạch cho ngươi.
- Trương đại phu, ta nghe lời ngươi.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra nụ cười ngây ngô hồn nhiên của thiếu niên,
- Tay nào?
- Bắt mạch là phải xem cả hai tay.
Trương Hạc nói,
- Xem tay phải trước.
Chu Phàm vươn tay phải để Trương Hạc bắt mạch, chờ Trương Hạc chẩn xong mạch ở tay phải cho hắn, Chu Phàm lại đổi tay trái cho hắn xem.
- Trương đại phu, cơ thể của ta thế nào?
Chờ xem xong cả hai tay rồi, Chu Phàm nhìn Trương Hạc đang trầm mặc, quan tâm hỏi.
Trương Hạc trầm mặc một chút rồi cười nói:
- Không có gì đáng ngại, mạch tượng của ngươi nhất tức tứ chí (một hít vào tỏa ra tứ chi), không nhẹ không nặng, không lớn không nhỏ, đều nhịp, thong dong hòa hoãn, trôi chảy hữu lực, thuộc về mạch bình thường.
Ngay khi Chu Phàm đang chuyên tâm luyện tập ở hậu viện, liền nghe thấy trước cửa truyền đến tiếng gọi:
- Có người ở nhà không?
Chu Phàm đang luyện 'Mãnh Hổ Đạn Thối' nghe thấy tiếng gọi, liền bổ nhào, đứng thẳng dậy vỗ vỗ bụi trên người, mới hô ra phía ngoài cửa:
- Có, ai vậy?
Khi nói chuyện, Chu Phàm đã từ sau nhà vòng đến trước nhà, hắn thấy đứng trước cửa là một nam tử trung niên dáng người trung đẳng.
Nam tử trung niên mặc y bào màu đen, đeo chéo thùng gỗ lim ở bên phải, mặt cân đối hơi tròn, cằm để râu dài, cả người nhìn thì rất nho nhã.
Khí sắc của nam tử rất tốt, mặt mày hồng hào, hắn nở nụ cười ôn hòa với Chu Phàm.
Chu Phàm nhìn người lạ này, nói:
- Cha ta mẹ không ở nhà, nếu ngươi muốn tìm bọn họ, buổi tối hẵng tới.
Nam tử trung niên lắc đầu nói:
- Ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải tới tìm bọn Nhất Mộc, mà là tới tìm ngươi.
- Ta á?
Chu Phàm hơi sửng sốt nói, hắn không có ký ức của đời trước, tất nhiên không nhận ra người này, vốn hắn thấy tuổi của người này tương đương với cha mẹ, còn tưởng rằng là bằng hữu của cha mẹ, ai ngờ lại tới tìm hắn, khiến Chu Phàm có chút kinh ngạc.
- Ta biết ngươi đã quên chuyện trước kia, cho nên giới thiệu lại một chút, ta tên là Trương Hạc, là đại phu trong thôn.
Trương Hạc tươi cười nói.
Chu Phàm nhíu mày, rất nhanh lại giãn ra mở đường:
- Thì ra là Trương đại phu, thật ngại quá, mời vào trong ngồi.
Chu Phàm mời Trương Hạc vào đại sảnh trong nhà, rót cho hắn một cốc nước trong.
Trương Hạc cầm cốc nói cám ơn, lại thuận tay để cốc lên bàn, nói:
- Lần này ta đến, là để kiểm tra lại cho ngươi, mấy ngày trước ngươi tỉnh rồi, nhưng ta một mực đang bận người bệnh khác, cho nên không tới thăm ngươi được, hôm nay rảnh rỗi nên tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Vậy cám ơn Trương đại phu trước.
Chu Phàm khách khí nói.
- Không cần khách khí, đây là việc ta phải làm.
Trương Hạc cười khẽ vuốt râu dài dưới cằm,
- Ngươi trước tiên xoay người lại, ta xem vết sẹo trên đầu ngươi thế nào rồi?
Chu Phàm gật đầu đáp ứng, xoay người đưa lưng về phía Trương Hạc, vừa đưa lưng như vậy, sắc mặt Chu Phàm liền biến thành ngưng trọng, hai tay đặt hai bên đùi đã hơi khép lại nắm thành quyền đầu.
- Ừm, khôi phục đúng là không tồi.
Tiếng cười của Trương Hạc từ phía sau Chu Phàm truyền đến, hắn vừa nhìn vừa nhẹ nhàng dùng ngón tay chạm vào vết sẹo trước đầu Chu Phàm.
- Trương đại phu, thương thế của ta là sao vậy?
Chu Phàm hỏi dò.
- Ơ, cha ngươi không nói với ngươi à?
Trương Hạc có chút kinh ngạc nói.
- Không, ta vừa tỉnh lại mấy ngày, lại đụng phải đại sự búi tóc, ngươi cũng biết mà, vận khí của ta không tốt, số tuổi thọ không cao, lại phải làm một số chuẩn bị cho gia nhập đội tuần tra, cho nên không có thời gian hỏi bọn họ.
Phàm có chút ngốc nghếch cười nói.
- Thì ra là vậy, đây là ngươi ngã bị thương.
Trương Hạc thả ngón tay đặt trước đầu Chu Phàm xuống,
- Ngươi có thể xoay người lại rồi.
Câu trả lời của Trương Hạc giống hệt với Chu Nhất Mộc, có điều Chu Phàm sớm đã có chuẩn bị tâm lý, đây có lẽ là Trương Hạc đã thương lượng với Chu Nhất Mộc.
Chu Phàm xoay người lại, trên mặt mang theo vẻ nghi hoặc nói:
- Thì ra là ngã bị thương, vậy lúc ấy có nghiêm trọng không?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Rất nghiêm trọng.
Nụ cười trên mặt Trương Hạc hơi thu liễm, nói:
- Lúc ấy ngươi ngã gáy toàn là máu, may mà cha ngươi chạy tới tìm ta, ta lại kịp thời tới chữa thương cho ngươi, mới cứu được ngươi về.
- Vậy vì sao ta lại vô duyên vô cớ ngã bị thương?
Chu Phàm tiếp tục hỏi.
- Cái này á...
Trương Hạc trầm ngâm một chút rồi lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết, sợ rằng cha ngươi cũng không biết, khi phát hiện ra ngươi, ngươi đã ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh rồi.
Nói tới đây, Trương Hạc cười cười vỗ đầu vai Chu Phàm, nói:
- Tiểu tử đừng nghĩ quá nhiều, ngươi bị ngã ở đầu, nếu nghĩ quá nhiều, đầu óc có thể sẽ đau, bất kể ngươi là ngã bị thương thế nào, hiện tại cuối cùng không sao là tốt lắm rồi, vươn tay ra đây, ta bắt mạch cho ngươi.
- Trương đại phu, ta nghe lời ngươi.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra nụ cười ngây ngô hồn nhiên của thiếu niên,
- Tay nào?
- Bắt mạch là phải xem cả hai tay.
Trương Hạc nói,
- Xem tay phải trước.
Chu Phàm vươn tay phải để Trương Hạc bắt mạch, chờ Trương Hạc chẩn xong mạch ở tay phải cho hắn, Chu Phàm lại đổi tay trái cho hắn xem.
- Trương đại phu, cơ thể của ta thế nào?
Chờ xem xong cả hai tay rồi, Chu Phàm nhìn Trương Hạc đang trầm mặc, quan tâm hỏi.
Trương Hạc trầm mặc một chút rồi cười nói:
- Không có gì đáng ngại, mạch tượng của ngươi nhất tức tứ chí (một hít vào tỏa ra tứ chi), không nhẹ không nặng, không lớn không nhỏ, đều nhịp, thong dong hòa hoãn, trôi chảy hữu lực, thuộc về mạch bình thường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro