Thăm dò (2)
Long Xà Chi
2024-10-02 19:08:01
Nghĩ đến đây, Chu Phàm nhíu mày, cha mẹ nói hắn là ngã bị thương,
Trương Hạc cũng nói như vậy, hai bên khẳng định là đã thương lượng trước.
Cha mẹ liệu có vấn đề gì không?
Chu Phàm vừa nghĩ như vậy, rất nhanh liền phủ định loại ý tưởng này, từ tiếp xúc mấy ngày nay, cha mẹ đối với rất tốt là điều rõ ràng, đây tuyệt đối không thể là giả.
Vậy rất có khả năng là cha mẹ bị Trương Hạc lừa gạt, từ đó mà cùng Trương Hạc lừa gạt hắn.
Có điều vẫn không nghĩ thông, vì sao cha mẹ lại nói dối trên loại chuyện nguyên nhân hắn bị thương này?
Hắn rốt cuộc là bởi vì chuyện gì mà bị thương? Tình hình lúc bị thương là như thế nào?
Khi Chu Phàm nghĩ như vậy, hắn lại vươn tay chạm vào vết thương ở gáy, vết thương đã sắp khỏi hẳn, không còn dấu vết.
Mày hắn đã nhăn lại, tựa như có sương mù gì đó thủy chung bao phủ ở xung quanh thân thể hắn, hắn vươn tay ra, lại khó có thể chạm tới thực thể của sương mù.
Lúc chạng vạng, khi phu phụ Chu Nhất Mộc sắp trở lại, Chu Phàm kết thúc một ngày tu luyện, từ hậu viện trở lại trước nhà, hắn hàn huyên vài câu với Chu Nhất Mộc, sau đó vào phòng bếp giúp mẫu thân Quế Phượng nấu cơm.
Làm xong thức ăn, một nhà ba người ngồi xuống ăn cơm.
Chu Phàm nhìn hai người Chu Nhất Mộc, hắn dùng đũa gắp một miếng cơm, nuốt xuống rồi mới có chút tùy ý nói:
- Hôm nay Trương đại phu đến nhà.
Ba chữ 'Trương đại phu' trong miệng Chu Phàm giống như có ma lực nào đó, động tác ăn cơm của Chu Nhất Mộc và Quế Phượng đều hơi khựng lại, tất cả những điều này đều mv trong mắt Chu Phàm.
Quế Phượng quan tâm nhìn Chu Phàm hỏi:
- Trương đại phu là tới xem bệnh cho ngươi à, hắn nói gì?
Vẻ mặt mẫu thân Quế Phượng có chút khẩn trương, Chu Phàm lại làm ra phán đoán trong lòng, hắn cười nói:
- Trương đại phu nói ta không sao.
- Không sao là tốt rồi.
Quế Phượng thở phào, vẻ mặt của nàng cũng thả lỏng không ít.
Chu Nhất Mộc vẫn trầm mặc giống như trước kia, nhưng dưới sự quan sát của Chu Phàm, thân thể của phụ thân chất phác này cũng thả lỏng, không còn cứng ngắc thẳng lưng như vừa rồi.
- Chỉ là Trương đại phu còn nói...
Chu Phàm nói tới đây liền tạm dừng một chút, mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm Chu Nhất Mộc và Quế Phượng.
- Hắn còn nói gì?
Sắc mặt Quế Phượng lại trở nên khẩn trương, mang theo một tia lo âu.
Chu Nhất Mộc cũng đang nhìn Chu Phàm, trong mắt mang theo vẻ lo lắng.
- Hắn nói sau này nếu cảm thấy đầu không thoải mái, vậy thì mau tới tìm hắn.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ khó hiểu,
- Nhưng chút thương nhẹ này đã khỏi rồi, sao có thể không thoải mái chứ? Lời này của hắn nói rất kỳ quái.
- A Phàm, ngã ở đầu, không phải là thương nhẹ, nếu ngươi cảm thấy không thoải mái, phải nói với mẹ và cha, chúng ta lại đi mời Trương đại phu.
Quế Phượng vội vàng dặn dò.
- Mẹ, ta biết rồi.
Mi mắt Chu Phàm cụp xuống, chớp chớp mắt đáp, không phải thương nhẹ, mà chính là thương nặng rất nghiêm trọng, thậm chí là lúc ấy có nguy hiểm tới tính mạng, phải là 'Ngã' như thế nào mới khiến người ta trọng thương như vậy?
- Được rồi, A Phàm đã búi tóc, cũng không phải tiểu hài tử, tự biết chừng mực.
Chu Nhất Mộc nhìn Quế Phượng, bảo nàng đừng khẩn trương.
Quế Phượng không nói chuyện này nữa, mà là nhìn Chu Nhất Mộc hỏi:
- A Phàm sắp tới đội tuần tra, ngươi đã tìm được thứ đó cho A Phàm chưa?
Chu Nhất Mộc nuốt trong miệng trong miệng, nói:
- Tìm được mấy vật đã chọn, nhưng không quá hài lòng, không mua, thứ tốt nhất đã có một chút manh mối, đối phương không quá nguyện ý bán, ngày mai lại tới tâm sự với hắn, kiểu gì hắn cũng sẽ đáp ứng ta.
- Nếu thật sự không được, vậy mua kiện kém hơn một chút trong mấy vật đã chọn, không thể để A Phàm tay không vào đội tuần tra được.
Quế Phượng có chút lo lắng khuyên.
Chu Nhất Mộc nói:
- Ngươi yên tâm đi, trong lòng ta có tính toán, có điều nếu có được cái đó là tốt nhất, có nó, A Phàm vào đội tuần tra ta mới an tâm.
Cha mẹ nói chuyện, Chu Phàm không ngắt lời, trong lòng hắn vẫn đang suy nghĩ chuyện bị thương của đời trước.
Nhưng Chu Phàm không tùy tiện mở miệng trực tiếp chất vấn, bởi vì cha mẹ cố ý giấu giếm hắn, cho dù chất vấn, cũng chưa chắc đã hữu dụng, hơn nữa tình huống đáng sợ nhất là, hắn chưa chắc có thể hỏi ra chân tướng, nói không chừng việc này còn có thể bị cha mẹ nói với Trương Hạc.
Một khi để Trương Hạc biết, nhất định sẽ sinh ra lòng cảnh giác, đối với Chu Phàm mà nói là rất bất lợi.
Khi chưa xác nhận giữa cha mẹ và Trương Hạc rốt cuộc là tồn tại liên hệ gì, tuyệt đối không thể tùy ý chất vấn chuyện bị thương, chỉ có thể nói bóng nói gió, từ từ điều tra rõ là đã xảy ra chuyện gì.
Chu Phàm bình tĩnh suy tư, rất nhanh cơm chiều đã kết thúc.
Sau khi ăn xong, Chu Phàm giống như thường ngày, xách đèn lồng giấy dán Tiểu Đăng Phù, cáo từ cha mẹ, tới nhà Lỗ Khôi học tập võ kỹ.
Cha mẹ liệu có vấn đề gì không?
Chu Phàm vừa nghĩ như vậy, rất nhanh liền phủ định loại ý tưởng này, từ tiếp xúc mấy ngày nay, cha mẹ đối với rất tốt là điều rõ ràng, đây tuyệt đối không thể là giả.
Vậy rất có khả năng là cha mẹ bị Trương Hạc lừa gạt, từ đó mà cùng Trương Hạc lừa gạt hắn.
Có điều vẫn không nghĩ thông, vì sao cha mẹ lại nói dối trên loại chuyện nguyên nhân hắn bị thương này?
Hắn rốt cuộc là bởi vì chuyện gì mà bị thương? Tình hình lúc bị thương là như thế nào?
Khi Chu Phàm nghĩ như vậy, hắn lại vươn tay chạm vào vết thương ở gáy, vết thương đã sắp khỏi hẳn, không còn dấu vết.
Mày hắn đã nhăn lại, tựa như có sương mù gì đó thủy chung bao phủ ở xung quanh thân thể hắn, hắn vươn tay ra, lại khó có thể chạm tới thực thể của sương mù.
Lúc chạng vạng, khi phu phụ Chu Nhất Mộc sắp trở lại, Chu Phàm kết thúc một ngày tu luyện, từ hậu viện trở lại trước nhà, hắn hàn huyên vài câu với Chu Nhất Mộc, sau đó vào phòng bếp giúp mẫu thân Quế Phượng nấu cơm.
Làm xong thức ăn, một nhà ba người ngồi xuống ăn cơm.
Chu Phàm nhìn hai người Chu Nhất Mộc, hắn dùng đũa gắp một miếng cơm, nuốt xuống rồi mới có chút tùy ý nói:
- Hôm nay Trương đại phu đến nhà.
Ba chữ 'Trương đại phu' trong miệng Chu Phàm giống như có ma lực nào đó, động tác ăn cơm của Chu Nhất Mộc và Quế Phượng đều hơi khựng lại, tất cả những điều này đều mv trong mắt Chu Phàm.
Quế Phượng quan tâm nhìn Chu Phàm hỏi:
- Trương đại phu là tới xem bệnh cho ngươi à, hắn nói gì?
Vẻ mặt mẫu thân Quế Phượng có chút khẩn trương, Chu Phàm lại làm ra phán đoán trong lòng, hắn cười nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Trương đại phu nói ta không sao.
- Không sao là tốt rồi.
Quế Phượng thở phào, vẻ mặt của nàng cũng thả lỏng không ít.
Chu Nhất Mộc vẫn trầm mặc giống như trước kia, nhưng dưới sự quan sát của Chu Phàm, thân thể của phụ thân chất phác này cũng thả lỏng, không còn cứng ngắc thẳng lưng như vừa rồi.
- Chỉ là Trương đại phu còn nói...
Chu Phàm nói tới đây liền tạm dừng một chút, mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm Chu Nhất Mộc và Quế Phượng.
- Hắn còn nói gì?
Sắc mặt Quế Phượng lại trở nên khẩn trương, mang theo một tia lo âu.
Chu Nhất Mộc cũng đang nhìn Chu Phàm, trong mắt mang theo vẻ lo lắng.
- Hắn nói sau này nếu cảm thấy đầu không thoải mái, vậy thì mau tới tìm hắn.
Trên mặt Chu Phàm lộ ra vẻ khó hiểu,
- Nhưng chút thương nhẹ này đã khỏi rồi, sao có thể không thoải mái chứ? Lời này của hắn nói rất kỳ quái.
- A Phàm, ngã ở đầu, không phải là thương nhẹ, nếu ngươi cảm thấy không thoải mái, phải nói với mẹ và cha, chúng ta lại đi mời Trương đại phu.
Quế Phượng vội vàng dặn dò.
- Mẹ, ta biết rồi.
Mi mắt Chu Phàm cụp xuống, chớp chớp mắt đáp, không phải thương nhẹ, mà chính là thương nặng rất nghiêm trọng, thậm chí là lúc ấy có nguy hiểm tới tính mạng, phải là 'Ngã' như thế nào mới khiến người ta trọng thương như vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Được rồi, A Phàm đã búi tóc, cũng không phải tiểu hài tử, tự biết chừng mực.
Chu Nhất Mộc nhìn Quế Phượng, bảo nàng đừng khẩn trương.
Quế Phượng không nói chuyện này nữa, mà là nhìn Chu Nhất Mộc hỏi:
- A Phàm sắp tới đội tuần tra, ngươi đã tìm được thứ đó cho A Phàm chưa?
Chu Nhất Mộc nuốt trong miệng trong miệng, nói:
- Tìm được mấy vật đã chọn, nhưng không quá hài lòng, không mua, thứ tốt nhất đã có một chút manh mối, đối phương không quá nguyện ý bán, ngày mai lại tới tâm sự với hắn, kiểu gì hắn cũng sẽ đáp ứng ta.
- Nếu thật sự không được, vậy mua kiện kém hơn một chút trong mấy vật đã chọn, không thể để A Phàm tay không vào đội tuần tra được.
Quế Phượng có chút lo lắng khuyên.
Chu Nhất Mộc nói:
- Ngươi yên tâm đi, trong lòng ta có tính toán, có điều nếu có được cái đó là tốt nhất, có nó, A Phàm vào đội tuần tra ta mới an tâm.
Cha mẹ nói chuyện, Chu Phàm không ngắt lời, trong lòng hắn vẫn đang suy nghĩ chuyện bị thương của đời trước.
Nhưng Chu Phàm không tùy tiện mở miệng trực tiếp chất vấn, bởi vì cha mẹ cố ý giấu giếm hắn, cho dù chất vấn, cũng chưa chắc đã hữu dụng, hơn nữa tình huống đáng sợ nhất là, hắn chưa chắc có thể hỏi ra chân tướng, nói không chừng việc này còn có thể bị cha mẹ nói với Trương Hạc.
Một khi để Trương Hạc biết, nhất định sẽ sinh ra lòng cảnh giác, đối với Chu Phàm mà nói là rất bất lợi.
Khi chưa xác nhận giữa cha mẹ và Trương Hạc rốt cuộc là tồn tại liên hệ gì, tuyệt đối không thể tùy ý chất vấn chuyện bị thương, chỉ có thể nói bóng nói gió, từ từ điều tra rõ là đã xảy ra chuyện gì.
Chu Phàm bình tĩnh suy tư, rất nhanh cơm chiều đã kết thúc.
Sau khi ăn xong, Chu Phàm giống như thường ngày, xách đèn lồng giấy dán Tiểu Đăng Phù, cáo từ cha mẹ, tới nhà Lỗ Khôi học tập võ kỹ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro