Vụ biến mất (3)
Long Xà Chi
2024-10-02 19:08:01
Thí dụ như sương mù tùy ý phiêu đãng trong không trung, nếu
hút vào, có biến hóa không tốt gì thì rất không ổn.
Khôi Hà Không Gian là một nơi rất quỷ dị, nếu Vụ không nói sai, hắn ăn Hồn Ngư trong sông cũng chỉ có một nửa cơ hội sinh tồn.
Chu Phàm cân nhắc tổng hợp, trước khi chưa xác nhận được việc này, hắn vẫn phải bảo trì cẩn thận, không thử tu luyện hấp thu nguyên khí ở không gian của thuyền gỗ.
Nhưng không dám hấp thu nguyên khí, cũng không có nghĩa là hắn không làm gì, hắn hoàn toàn có thể giống như lúc ban ngày, chỉ đơn thuần thông qua tu luyện Tô Tỉnh Tứ Thức để rèn luyện cơ nhục.
Chỉ rèn luyện cơ nhục, chắc không có nguy hại gì, hơn nữa đây cũng là một loại kiểm tra, xem sau khi tỉnh, khí lực có tăng trưởng hay không, thế là Chu Phàm bắt đầu tu luyện trên thuyền gỗ.
Một mực tu luyện, Chu Phàm đã đầu đầy mồ hôi cảm thấy loại cảm giác trời đất quay cuồng truyền đến, hắn nhắm hai mắt lại.
Khi Chu Phàm lại mở mắt, hắn đã tỉnh lại.
Chu Phàm ngay lập tức nhìn về phía mu bàn tay phải của mình, khiến hắn thất vọng là, mu tay phải vẫn nguyên vẹn như lúc ban đầu, không hề bị rách da chảy máu.
- Xem ra là trạng thái linh hồn tiến vào rồi.
Chu Phàm nói khẽ.
Hắn ngồi dậy, lại bắt đầu đoán định sự tăng trưởng của khí lực trong cơ thể.
Hắn phát hiện khí lực của mình có tăng trưởng với một lượng nhỏ, có điều Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút vẫn không dám khẳng định đây là công lao của tu luyện trên thuyền gỗ.
Bởi vì ngày hôm qua trong cơ thể hắn vốn tồn tại nguyên khí chưa tiêu hóa, hiện tại tiêu hóa toàn bộ, khí lực có tăng trưởng cũng không phải chuyện thần kỳ gì.
Chu Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra muốn xác nhận tu luyện trên thuyền gỗ có hữu hiệu hay không, vẫn tiếp tục kiểm tra, nếu Vụ ở đó, hỏi hắn có lẽ sẽ có được tin tức hữu dụng, đương nhiên Vụ cũng chưa chắc sẽ trả lời hắn.
Sau khi ăn sáng, phu phụ Chu Nhất Mộc rời nhà đi làm, Chu Phàm lại tới hậu viện tiếp tục tu luyện.
Cách hắn gia nhập đội tuần tra tính cả hôm nay cũng chỉ còn hai ngày, hắn phải tranh thủ thời gian để khổ luyện.
Cho dù trong lòng Chu Phàm hiểu rằng, hắn không thể trong khoảng thời gian ngắn bước vào Lực Khí Trung Đoạn, nhưng chỉ cần hút được nguyên khí, khí lực vẫn có thể không ngừng tăng trưởng.
Cứ tăng trưởng một chút khí lực, xác suất sinh tồn của hắn sẽ lớn hơn một chút.
Một ngày vội vàng trôi qua, Chu Phàm mới dừng luyện, hôm nay lần thứ hai hút vào nguyên khí, có điều khí lực không tăng trưởng khủng bố như ngày đầu tiên, khí lực hôm nay cũng chỉ là gia tăng khoảng một trăm cân.
Chu Phàm hơi nhướng mày, hắn biết đây là chuyện rất bình thường, lần đầu tiên hút vào nguyên khí có thể gia tăng nhiều khí lực như vậy, đó là bởi vì nguyên khí lần đầu nạp vào còn kích thích tiềm lực của thân thể, lần thứ hai vốn sẽ không nhanh như vậy được nữa.
Ở Lực Khí Sơ Đoạn, khí lực tăng trưởng sẽ ngày càng chậm chạp, chỉ có tích lũy đủ, tiến vào Lực Khí Trung Đoạn, khí lực mới lại tăng mạnh.
Chu Phàm dừng một ngày tu luyện, trở lại trong phòng, chỉ chốc lát sau mẫu thân Quế Phượng trở lại trước, nàng buông cái cuốc và sọt treo ở đuôi cuốc, sắc mặt có chút khó coi.
- Làm sao vậy? Có mệt mỏi quá không?
Chu Phàm rót một chén nước cho nàng.
Trong lòng Chu Phàm hiếu thuận với đôi phu phụ này như phụ mẫu của mình, dẫu sao hắn cũng chiếm khối thân thể này, coi như bù đắp tiếc nuối của đời trước, hơn nữa phu phụ Chu Nhất Mộc đối với hắn quả thật rất không tồi.
Vẻ mặt Quế Phượng lắm tâm sự, nhưng nàng chỉ nhận chén nước uống một ngụm rồi lắc đầu nói:
- Ta đi nấu cơm đã, chờ cha ngươi trở về, chúng ta lại nói.
Quế Phượng nói như vậy, đại biểu cho đúng là có việc.
Có điều Quế Phượng đã nói phải đợi Chu Nhất Mộc trở về, Chu Phàm không hỏi nữa, mà là hỗ trợ nấu cơm.
Cho tới khi làm đồ ăn xong, mang lên bàn ăn, nắng chiều đã tắt, sắc trời tăm tối, Chu Nhất Mộc mới trở về, bên chân hắn có một con chó già đi theo.
Chó già rất gầy, gầy tới có thể nhìn thấy xương cốt nhô ra, lông chó màu vàng đất rụng rất nhiều, khiến cho trên người nó hình thành từng khoanh to bằng nắm đấm trụi lủi, ở trên đuôi là ngay cả một sợi lông cũng không có, cặp mắt nhỏ đen xì ảm đạm vô thần.
Chu Phàm có chút kinh ngạc, hắn có chút không rõ, vì sao Chu Nhất Mộc lại mang theo một con chó già như vậy về nhà?
Đến cửa nhà, Chu Nhất Mộc ngồi xuống, hắn vỗ vỗ đầu chó, chỉ vào Chu Phàm nói:
- Đây là chủ nhân của ngươi.
Lão cẩu nhìn Chu Phàm, nó dựng tai lên giật giật, sau đó tìm một góc ở trong phòng, xoay một vòng, mới nằm dưới đất, nhắm mắt.
- Cha, con chó này là...
Chu Phàm nhìn chó già nằm trong góc, trong lòng hắn có suy đoán.
- Đây là vật giữ mạng ta tìm được cho ngươi.
Chu Nhất Mộc có chút mỏi mệt ngồi xuống, hắn vì việc này mà bôn ba mấy ngày, hôm nay cuối cùng cũng xem như giải quyết được rồi.
Khôi Hà Không Gian là một nơi rất quỷ dị, nếu Vụ không nói sai, hắn ăn Hồn Ngư trong sông cũng chỉ có một nửa cơ hội sinh tồn.
Chu Phàm cân nhắc tổng hợp, trước khi chưa xác nhận được việc này, hắn vẫn phải bảo trì cẩn thận, không thử tu luyện hấp thu nguyên khí ở không gian của thuyền gỗ.
Nhưng không dám hấp thu nguyên khí, cũng không có nghĩa là hắn không làm gì, hắn hoàn toàn có thể giống như lúc ban ngày, chỉ đơn thuần thông qua tu luyện Tô Tỉnh Tứ Thức để rèn luyện cơ nhục.
Chỉ rèn luyện cơ nhục, chắc không có nguy hại gì, hơn nữa đây cũng là một loại kiểm tra, xem sau khi tỉnh, khí lực có tăng trưởng hay không, thế là Chu Phàm bắt đầu tu luyện trên thuyền gỗ.
Một mực tu luyện, Chu Phàm đã đầu đầy mồ hôi cảm thấy loại cảm giác trời đất quay cuồng truyền đến, hắn nhắm hai mắt lại.
Khi Chu Phàm lại mở mắt, hắn đã tỉnh lại.
Chu Phàm ngay lập tức nhìn về phía mu bàn tay phải của mình, khiến hắn thất vọng là, mu tay phải vẫn nguyên vẹn như lúc ban đầu, không hề bị rách da chảy máu.
- Xem ra là trạng thái linh hồn tiến vào rồi.
Chu Phàm nói khẽ.
Hắn ngồi dậy, lại bắt đầu đoán định sự tăng trưởng của khí lực trong cơ thể.
Hắn phát hiện khí lực của mình có tăng trưởng với một lượng nhỏ, có điều Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút vẫn không dám khẳng định đây là công lao của tu luyện trên thuyền gỗ.
Bởi vì ngày hôm qua trong cơ thể hắn vốn tồn tại nguyên khí chưa tiêu hóa, hiện tại tiêu hóa toàn bộ, khí lực có tăng trưởng cũng không phải chuyện thần kỳ gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Phàm bất đắc dĩ lắc đầu, xem ra muốn xác nhận tu luyện trên thuyền gỗ có hữu hiệu hay không, vẫn tiếp tục kiểm tra, nếu Vụ ở đó, hỏi hắn có lẽ sẽ có được tin tức hữu dụng, đương nhiên Vụ cũng chưa chắc sẽ trả lời hắn.
Sau khi ăn sáng, phu phụ Chu Nhất Mộc rời nhà đi làm, Chu Phàm lại tới hậu viện tiếp tục tu luyện.
Cách hắn gia nhập đội tuần tra tính cả hôm nay cũng chỉ còn hai ngày, hắn phải tranh thủ thời gian để khổ luyện.
Cho dù trong lòng Chu Phàm hiểu rằng, hắn không thể trong khoảng thời gian ngắn bước vào Lực Khí Trung Đoạn, nhưng chỉ cần hút được nguyên khí, khí lực vẫn có thể không ngừng tăng trưởng.
Cứ tăng trưởng một chút khí lực, xác suất sinh tồn của hắn sẽ lớn hơn một chút.
Một ngày vội vàng trôi qua, Chu Phàm mới dừng luyện, hôm nay lần thứ hai hút vào nguyên khí, có điều khí lực không tăng trưởng khủng bố như ngày đầu tiên, khí lực hôm nay cũng chỉ là gia tăng khoảng một trăm cân.
Chu Phàm hơi nhướng mày, hắn biết đây là chuyện rất bình thường, lần đầu tiên hút vào nguyên khí có thể gia tăng nhiều khí lực như vậy, đó là bởi vì nguyên khí lần đầu nạp vào còn kích thích tiềm lực của thân thể, lần thứ hai vốn sẽ không nhanh như vậy được nữa.
Ở Lực Khí Sơ Đoạn, khí lực tăng trưởng sẽ ngày càng chậm chạp, chỉ có tích lũy đủ, tiến vào Lực Khí Trung Đoạn, khí lực mới lại tăng mạnh.
Chu Phàm dừng một ngày tu luyện, trở lại trong phòng, chỉ chốc lát sau mẫu thân Quế Phượng trở lại trước, nàng buông cái cuốc và sọt treo ở đuôi cuốc, sắc mặt có chút khó coi.
- Làm sao vậy? Có mệt mỏi quá không?
Chu Phàm rót một chén nước cho nàng.
Trong lòng Chu Phàm hiếu thuận với đôi phu phụ này như phụ mẫu của mình, dẫu sao hắn cũng chiếm khối thân thể này, coi như bù đắp tiếc nuối của đời trước, hơn nữa phu phụ Chu Nhất Mộc đối với hắn quả thật rất không tồi.
Vẻ mặt Quế Phượng lắm tâm sự, nhưng nàng chỉ nhận chén nước uống một ngụm rồi lắc đầu nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ta đi nấu cơm đã, chờ cha ngươi trở về, chúng ta lại nói.
Quế Phượng nói như vậy, đại biểu cho đúng là có việc.
Có điều Quế Phượng đã nói phải đợi Chu Nhất Mộc trở về, Chu Phàm không hỏi nữa, mà là hỗ trợ nấu cơm.
Cho tới khi làm đồ ăn xong, mang lên bàn ăn, nắng chiều đã tắt, sắc trời tăm tối, Chu Nhất Mộc mới trở về, bên chân hắn có một con chó già đi theo.
Chó già rất gầy, gầy tới có thể nhìn thấy xương cốt nhô ra, lông chó màu vàng đất rụng rất nhiều, khiến cho trên người nó hình thành từng khoanh to bằng nắm đấm trụi lủi, ở trên đuôi là ngay cả một sợi lông cũng không có, cặp mắt nhỏ đen xì ảm đạm vô thần.
Chu Phàm có chút kinh ngạc, hắn có chút không rõ, vì sao Chu Nhất Mộc lại mang theo một con chó già như vậy về nhà?
Đến cửa nhà, Chu Nhất Mộc ngồi xuống, hắn vỗ vỗ đầu chó, chỉ vào Chu Phàm nói:
- Đây là chủ nhân của ngươi.
Lão cẩu nhìn Chu Phàm, nó dựng tai lên giật giật, sau đó tìm một góc ở trong phòng, xoay một vòng, mới nằm dưới đất, nhắm mắt.
- Cha, con chó này là...
Chu Phàm nhìn chó già nằm trong góc, trong lòng hắn có suy đoán.
- Đây là vật giữ mạng ta tìm được cho ngươi.
Chu Nhất Mộc có chút mỏi mệt ngồi xuống, hắn vì việc này mà bôn ba mấy ngày, hôm nay cuối cùng cũng xem như giải quyết được rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro