Tiểu Liễu (2)
Long Xà Chi
2024-10-02 19:08:01
Chu Phàm chuyên tâm luyện tập khoảng nửa tiếng, lỗ tai tam
giác của Lão Huynh khẽ động, nó mở mắt sủa một tiếng với Chu Phàm.
Chu Phàm dừng động tác hỏi:
- Lão Huynh, làm sao vậy?
Lão Huynh nghiêng nghiêng đầu ra ngoài cửa.
- Có người tới à?
Chu Phàm có chút kỳ quái hỏi, hắn đi đến nhà trước.
Khi Chu Phàm đi đến nhà trước, một thiếu nữ đang đứng ở trước cửa, trên mặt mang theo một tia rụt rè, nàng nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn về phía Chu Phàm.
Thiếu nữ mặc váy màu lam nhạt, trên váy thêu từng đóa hoa hồng nhỏ.
Chu Phàm ngây ra, nhìn nàng.
Không phải thiếu nữ đẹp tới kinh tâm động phách, trên thực tế khuôn mặt chưa hoàn toàn trưởng thành của nữ hài chỉ có thể được coi là thanh tú, hiếm có nhất là nàng có một đôi mày liễu xinh đẹp, lông mày dài nhỏ tao nhã, làm tôn lên không ít sắc thái cho nàng.
Chính là nữ tử như vậy, lại khiến Chu Phàm giống như thất hồn lạc phách, hắn cảm thấy giống như đang ở trong mộng.
- A Phàm, Nhất Mộc bá bá và Quế Phượng đại nương có nhà không?
Thiếu nữ đi tới hỏi.
Chu Phàm theo bản năng lắc đầu, hắn vẫn chưa hồi thần, nữ hài bước về phía hắn, giống như xuyên qua vô số năm tháng, đi đến trước mặt hắn.
Thiếu nữ nghe thấy phu phụ Chu Nhất Mộc không có nhà, nàng thở phào, đồng thời nhếch môi có chút tức giận hỏi:
- A Phàm, vì sao ngươi không muốn cưới ta? Chẳng lẽ ngươi không thích ta à?
Chu Phàm nghe thiếu nữ lên tiếng, lập tức có phản ứng, nàng là nữ nhi của Đại Liễu, cũng đã đính hôn với hắn.
Sau khi xác nhận sự thực này, mắt Chu Phàm lộ ra vẻ buồn bã.
Bộ dạng giống nhau, nhưng nàng chung quy vẫn không phải là nàng.
Muội muội của hắn sớm đã chết, nữ tử trước mắt cũng có lông mày lá liễu xinh đẹp này tên là Tiểu Liễu.
Tiểu Liễu nhận thấy cảm xúc của Chu Phàm, nàng ngẩn người, nàng chưa bao giờ thấy A Phàm tính cách chất phác lại biến thành đau thương như vậy, tựa như mất đi thứ quý giá nhất.
Tiểu Liễu từng chỉ thương tâm như vậy một lần, chính là ngày Đại Hoàng Cẩu mà nàng nuôi đột nhiên chết đi.
Tiểu Liễu không tức giận nữa, ánh mắt biến thành nhu hòa,
- A Phàm, nếu là vì ta từng nói với ngươi là không thích ngươi, ngươi mới nói với cha ta như vậy, thế thì ta xin lỗi ngươi, nhưng ngươi từng nói là không để ý mà, hơn nữa ta đã định trước sẽ là thê tử của ngươi, hiện tại ta không thích ngươi, nhưng ta sẽ nỗ lực thích ngươi.
Chu Phàm điều chỉnh lại tâm tình, đối với lời nói của Tiểu Liễu, hắn có chút kinh ngạc, thì ra Tiểu Liễu không thích đời trước, vậy vì sao còn kiên trì muốn gả cho đời trước như vậy?
- Tiểu Liễu, có chuyện muốn nói cho ngươi, đoạn thời gian trước ta ngã bị thương ở đầu, rất nhiều chuyện đều quên rồi.
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút rồi nói,
- Rất nhiều lời ngươi từng nói ta đều quên rồi.
Mắt sáng của Tiểu Liễu chớp chớp, nói:
- Ta còn tưởng rằng ngươi giận ta, thì ra không phải là vậy.
Chu Phàm bất đắc dĩ nói:
- Đương nhiên không phải, ta không cưới ngươi là vì số tuổi thọ của ta chỉ có mười chín, mà ngươi lại hơn bảy mươi, đây mới là lý do chân chính, cũng là lý do cha mẹ ta muốn từ hôn.
Cũng không biết Đại Liễu là nói gì với Tiểu Liễu. . .
Trên mặt Tiểu Liễu lộ ra vẻ khó hiểu nói:
- Việc hôn nhân của ngươi và ta thì có liên quan gì tới số tuổi thọ?
Chu Phàm hơi sửng sốt, nha đầu này không phải là đầu óc có vấn đề chứ? Hơn nữa Đại Liễu không nói với nàng à?
- Đương nhiên là có liên quan rồi, Đại Liễu thúc chưa nói rõ ràng với ngươi sao?
Chu Phàm hỏi dò.
- Số tuổi thọ á...
Tiểu Liễu nghiêng nghiêng cái đầu,
- À, cha ta nói với ta rồi, nói A Phàm ngươi có thể là không sống lâu, ta còn có nguyện ý gả cho ngươi không? Lúc ấy ta không nghĩ nhiều, liền nói sao lại không? Đây là chuyện đã định trước từ nhỏ rồi mà.
-...
Chu Phàm trầm mặc, đây quả nhiên không phải muội muội của mình, muội muội của mình thông minh biết điều, chứ không hồ ngốc nghếch như vậy.
- Tiểu Liễu, có thể là ngươi không quá hiểu, ngươi phải nghĩ cho kỹ, nếu qua mấy năm nữa ta chết đi, bất kể ngươi là phải thủ tiết hoặc là muốn tái giá, đối với ngươi mà nói, đều là chuyện rất khó khăn.
Chu Phàm quyết định nói cho nàng hiểu.
Nếu mình thật sự bất hạnh chết đi, vậy nhân sinh của thiếu nữ này có thể sẽ bởi vì hắn mà bị hủy.
Sắc mặt Tiểu Liễu trở nên nghiêm túc, nàng kiễng mũi chân, giơ cao tay vỗ vỗ cái đầu trọc của Chu Phàm, nói:
- Thủ tiết thì ta làm được.
Tên của Tiểu Liễu gọi là Tiểu Liễu, ngày Tiểu Liễu sinh ra thiếu chút nữa thì chết non, người trong thôn nói tên xấu dễ nuôi, cho nên Đại Liễu thậm chí không đặt khuê danh cho nữ nhi bảo bối của hắn, chỉ gọi là 'Tiểu Liễu'.
Ở trong thôn, một nữ hài tử không có khuê danh cũng không phải chuyện kỳ quái gì.
Chu Phàm bị Tiểu Liễu nói cho dở khóc dở cười, giống như hắn đã chết rồi vậy, có điều hắn quan tâm hơn là:
- Vì sao ngươi lại vỗ đầu ta?
Chu Phàm dừng động tác hỏi:
- Lão Huynh, làm sao vậy?
Lão Huynh nghiêng nghiêng đầu ra ngoài cửa.
- Có người tới à?
Chu Phàm có chút kỳ quái hỏi, hắn đi đến nhà trước.
Khi Chu Phàm đi đến nhà trước, một thiếu nữ đang đứng ở trước cửa, trên mặt mang theo một tia rụt rè, nàng nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn về phía Chu Phàm.
Thiếu nữ mặc váy màu lam nhạt, trên váy thêu từng đóa hoa hồng nhỏ.
Chu Phàm ngây ra, nhìn nàng.
Không phải thiếu nữ đẹp tới kinh tâm động phách, trên thực tế khuôn mặt chưa hoàn toàn trưởng thành của nữ hài chỉ có thể được coi là thanh tú, hiếm có nhất là nàng có một đôi mày liễu xinh đẹp, lông mày dài nhỏ tao nhã, làm tôn lên không ít sắc thái cho nàng.
Chính là nữ tử như vậy, lại khiến Chu Phàm giống như thất hồn lạc phách, hắn cảm thấy giống như đang ở trong mộng.
- A Phàm, Nhất Mộc bá bá và Quế Phượng đại nương có nhà không?
Thiếu nữ đi tới hỏi.
Chu Phàm theo bản năng lắc đầu, hắn vẫn chưa hồi thần, nữ hài bước về phía hắn, giống như xuyên qua vô số năm tháng, đi đến trước mặt hắn.
Thiếu nữ nghe thấy phu phụ Chu Nhất Mộc không có nhà, nàng thở phào, đồng thời nhếch môi có chút tức giận hỏi:
- A Phàm, vì sao ngươi không muốn cưới ta? Chẳng lẽ ngươi không thích ta à?
Chu Phàm nghe thiếu nữ lên tiếng, lập tức có phản ứng, nàng là nữ nhi của Đại Liễu, cũng đã đính hôn với hắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi xác nhận sự thực này, mắt Chu Phàm lộ ra vẻ buồn bã.
Bộ dạng giống nhau, nhưng nàng chung quy vẫn không phải là nàng.
Muội muội của hắn sớm đã chết, nữ tử trước mắt cũng có lông mày lá liễu xinh đẹp này tên là Tiểu Liễu.
Tiểu Liễu nhận thấy cảm xúc của Chu Phàm, nàng ngẩn người, nàng chưa bao giờ thấy A Phàm tính cách chất phác lại biến thành đau thương như vậy, tựa như mất đi thứ quý giá nhất.
Tiểu Liễu từng chỉ thương tâm như vậy một lần, chính là ngày Đại Hoàng Cẩu mà nàng nuôi đột nhiên chết đi.
Tiểu Liễu không tức giận nữa, ánh mắt biến thành nhu hòa,
- A Phàm, nếu là vì ta từng nói với ngươi là không thích ngươi, ngươi mới nói với cha ta như vậy, thế thì ta xin lỗi ngươi, nhưng ngươi từng nói là không để ý mà, hơn nữa ta đã định trước sẽ là thê tử của ngươi, hiện tại ta không thích ngươi, nhưng ta sẽ nỗ lực thích ngươi.
Chu Phàm điều chỉnh lại tâm tình, đối với lời nói của Tiểu Liễu, hắn có chút kinh ngạc, thì ra Tiểu Liễu không thích đời trước, vậy vì sao còn kiên trì muốn gả cho đời trước như vậy?
- Tiểu Liễu, có chuyện muốn nói cho ngươi, đoạn thời gian trước ta ngã bị thương ở đầu, rất nhiều chuyện đều quên rồi.
Chu Phàm nghĩ nghĩ một chút rồi nói,
- Rất nhiều lời ngươi từng nói ta đều quên rồi.
Mắt sáng của Tiểu Liễu chớp chớp, nói:
- Ta còn tưởng rằng ngươi giận ta, thì ra không phải là vậy.
Chu Phàm bất đắc dĩ nói:
- Đương nhiên không phải, ta không cưới ngươi là vì số tuổi thọ của ta chỉ có mười chín, mà ngươi lại hơn bảy mươi, đây mới là lý do chân chính, cũng là lý do cha mẹ ta muốn từ hôn.
Cũng không biết Đại Liễu là nói gì với Tiểu Liễu. . .
Trên mặt Tiểu Liễu lộ ra vẻ khó hiểu nói:
- Việc hôn nhân của ngươi và ta thì có liên quan gì tới số tuổi thọ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Phàm hơi sửng sốt, nha đầu này không phải là đầu óc có vấn đề chứ? Hơn nữa Đại Liễu không nói với nàng à?
- Đương nhiên là có liên quan rồi, Đại Liễu thúc chưa nói rõ ràng với ngươi sao?
Chu Phàm hỏi dò.
- Số tuổi thọ á...
Tiểu Liễu nghiêng nghiêng cái đầu,
- À, cha ta nói với ta rồi, nói A Phàm ngươi có thể là không sống lâu, ta còn có nguyện ý gả cho ngươi không? Lúc ấy ta không nghĩ nhiều, liền nói sao lại không? Đây là chuyện đã định trước từ nhỏ rồi mà.
-...
Chu Phàm trầm mặc, đây quả nhiên không phải muội muội của mình, muội muội của mình thông minh biết điều, chứ không hồ ngốc nghếch như vậy.
- Tiểu Liễu, có thể là ngươi không quá hiểu, ngươi phải nghĩ cho kỹ, nếu qua mấy năm nữa ta chết đi, bất kể ngươi là phải thủ tiết hoặc là muốn tái giá, đối với ngươi mà nói, đều là chuyện rất khó khăn.
Chu Phàm quyết định nói cho nàng hiểu.
Nếu mình thật sự bất hạnh chết đi, vậy nhân sinh của thiếu nữ này có thể sẽ bởi vì hắn mà bị hủy.
Sắc mặt Tiểu Liễu trở nên nghiêm túc, nàng kiễng mũi chân, giơ cao tay vỗ vỗ cái đầu trọc của Chu Phàm, nói:
- Thủ tiết thì ta làm được.
Tên của Tiểu Liễu gọi là Tiểu Liễu, ngày Tiểu Liễu sinh ra thiếu chút nữa thì chết non, người trong thôn nói tên xấu dễ nuôi, cho nên Đại Liễu thậm chí không đặt khuê danh cho nữ nhi bảo bối của hắn, chỉ gọi là 'Tiểu Liễu'.
Ở trong thôn, một nữ hài tử không có khuê danh cũng không phải chuyện kỳ quái gì.
Chu Phàm bị Tiểu Liễu nói cho dở khóc dở cười, giống như hắn đã chết rồi vậy, có điều hắn quan tâm hơn là:
- Vì sao ngươi lại vỗ đầu ta?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro