Ngày búi tóc
Long Xà Chi
2024-10-02 19:08:01
Khỉ Ốm bỗng nhiên hiểu ra, hắn sờ sờ gáy, cười hì hì
nói:
- Hóa ra là vậy, thế cũng không sao, ta sẽ từ từ nói chuyện để A Phàm nhớ lại. A Phàm, chúng ta qua bên kia chơi đi, ngươi đi theo cha mẹ ngươi cũng không có việc gì làm.
Quế Phượng xua tay nói:
- Đi đi, nhưng hôm nay hai đứa đều phải búi tóc, nên không được đi quá xa, lát nữa phải trở lại.
Chu Phàm còn chưa đáp ứng đã bị Sầu Hầu kéo đi, rất nhanh đã đi xa khỏi phu phụ Chu Nhất Mộc.
Sầu Hầu lôi Chu Phàm đến một góc vắng vẻ mới buông tay ra. Hắn sờ soạng khắp người Chu Phàm rồi nói:
- A Phàm, ngươi thực sự mất trí nhớ rồi à? Không phải là ngươi sợ Nhất Mộc thúc trách mắng nên mới giả bộ quên đi mọi thứ đấy chứ?
Chu Phàm lắc đầu nói:
- Sầu Hầu, ta thật sự không nhớ gì hết cả, thậm chí ta còn không nhớ quốc gia của chúng ta tên là gì?
Chu Phàm hoàn toàn không biết gì về thế giới này, nên đang cố ý tìm hiểu. Đối với hai người Chu Nhất Mộc và Quế Phượng, hắn có điều cố kỵ nên không dám hỏi nhiều, nhưng đối với thiếu niên tên là Sầu Hầu này thì hắn lại không có quá nhiều cố kỵ như vậy. Dẫu sao, với độ tuổi này của Sầu Hầu chắc cũng không có quá nhiều tâm cơ.
Đối với câu hỏi của Chu Phàm, Sầu Hầu gãi gãi nách, hắn nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nói:
- A Phàm, vấn đề mà ngươi hỏi có chút thâm ảo, ta cũng không biết tên quốc gia của chúng ta... A, không đúng, hình như ta đã từng nghe cha ta nói qua.
Chu Phàm vội vàng nói:
- Thật ư, vậy ngươi nghĩ thật kỹ đi.
Vấn đề này rất quan trọng với Chu Phàm. Cho dù hôm qua đụng phải rất nhiều chuyện quỷ dị nhưng vạn nhất đây thực sự là triều đại nào đó của Hoa Hạ thì sao?
Sầu Hầu cau mày, khổ sở suy nghĩ, chỗ giữa đôi lông mày của hắn không có nhiều thịt, nhíu lại một cái là xương lại nhô ra, người này đúng là gầy đến mức chỉ có da bọc xương.
Chu Phàm chỉ mở ro mắt nhìn, Sầu Hầu bỗng nhiễn vỗ tay một cái nói:
- A Phàm, ta nhớ ra rồi, hình như gọi là Ngụy Quốc.
- Ngụy Quốc à?
Chu Phàm khẽ gật đầu. Tuy tri thức về lịch sử của hắn ít ỏi nhưng vẫn nhớ kỹ trong lịch sử có ba quốc gia tên là Ngụy Quốc.Thứ nhất là Ngụy Quốc thời Xuân Thu Chiến Quốc, thứ hai là Ngụy Quốc thời Đông Hà Tam quốc do Tào Tháo thành lập, về phần nước thứ ba thì là Bắc Ngụy thời Nam Bắc triều, nhưng nó hình như là chính quyền của dân tộc thiểu số.
Về phần có còn nước nào khác hay không thì Chu Phàm cũng không biết. Hắn cũng không dám khẳng định Ngụy Quốc này chính là một trong ba nước mà hắn nghĩ tới, vẫn phải hỏi lại mới được.
- Sầu Hầu...
Chu Phàm vừa định hỏi lại cho kỹ một chút thì Sầu Hầu lại nhìn tế đàn hình tròn, bỗng nhiên chuyển đề tài nói:
- A Phàm, nghi lễ búi tóc bắt đầu rồi. Ngươi có sợ không?
Chu Phàm hơi sửng sốt, hỏi:
- Búi tóc thôi mà, tại sao phải sợ?
Khuôn mặt da bọc xương đó của Sầu Hầu hơi run lên, hắn cố cười nói:
- A Phàm nói đúng, búi tóc thôi mà, ta cũng không sợ.
Chu Phàm liếc một cái liền nhận ra sự khẩn trương của Sầu Hầu, nghi hoặc trong lòng hắn càng lớn hơn. Từ tối hôm qua, qua giọng nói của cha mẹ, hắn đã cảm thấy nghi lễ búi tóc này có gì đó quái lạ rồi, hiện tại Sầu Hầu lại nói vậy, chẳng lẽ nghi lễ búi tóc này có chỗ kỳ quái nào đó thật sao?
Đông! Đông! Đông!
Thanh âm gõ trống da truyền đến.
Sầu Hầu gấp giọng nói:
- Bắt đầu rồi! A Phàm, có việc gì đợi sau khi búi tóc xong lại nói. Ta đến chỗ cha mẹ ta trước, ngươi mau đi tìm hai người Nhất Mộc thúc đi. Chúc ngươi may mắn.
Sầu Hầu nói xong cũng bước nhanh vào trong đám người.
Lời nói ở cuống họng của Chu Phàm hoàn toàn bị nghẹn lại. Hắn cũng không thể hỏi tiếp, nghĩ thầm, tại sao lại phải chúc mình may mắn chứ?
Chu Phàm cũng không nghĩ nhiều, nghi lễ búi tóc này rốt cuộc có gì đặc biệt, rất nhanh thôi hắn sẽ được biết, cũng không cần thiết phải nóng vội nhất thời.
Chu Phàm nhìn quanh bốn phía, đi bộ trở lại chỗ vừa nãy, thấy hai vợ chồng Chu Nhất Mộc đang đứng tại chỗ chờ hắn.
Quế Phương vẫy tay với Chu Phàm, nói:
- May mà ngươi đã quay lại, ngươi mà không quay lại thì ta đã phải đi tìm ngươi mất.
Chu Nhất Mộc thấy Chu Phàm trở lại thì nói:
- Đã quay lại rồi thì chúng ta đi thôi.
Đám người đã tụ tập đầy ở bốn phía quanh đài tế hình tròn, nhưng lúc này âm thanh nói chuyện ồn ào cơ bản đã ngừng lại, chỉ có tiếng thấp giọng thì thầm nói chuyện.
Các thôn dân thấy ba người Chu Phàm thì đều tự giác tránh ra một con đường.
Ba người Chu Phàm rất nhanh liền đi tới bên cạnh đài tế hình tròn. Chu Phàm nhìn bốn phía, phát hiện cạnh mình đều là một số đôi cha mẹ dẫn theo hài tử nhà mình. Những đứa trẻ này cũng cùng tuổi với Chu Phàm, đều đã mười lăm tuổi, hiển nhiên là chuẩn bị búi tóc.
Những người đồng lứa này có nam có nữ, nhưng trên mặt người nào người nấy đều lộ ra vẻ khẩn trương.
- Hóa ra là vậy, thế cũng không sao, ta sẽ từ từ nói chuyện để A Phàm nhớ lại. A Phàm, chúng ta qua bên kia chơi đi, ngươi đi theo cha mẹ ngươi cũng không có việc gì làm.
Quế Phượng xua tay nói:
- Đi đi, nhưng hôm nay hai đứa đều phải búi tóc, nên không được đi quá xa, lát nữa phải trở lại.
Chu Phàm còn chưa đáp ứng đã bị Sầu Hầu kéo đi, rất nhanh đã đi xa khỏi phu phụ Chu Nhất Mộc.
Sầu Hầu lôi Chu Phàm đến một góc vắng vẻ mới buông tay ra. Hắn sờ soạng khắp người Chu Phàm rồi nói:
- A Phàm, ngươi thực sự mất trí nhớ rồi à? Không phải là ngươi sợ Nhất Mộc thúc trách mắng nên mới giả bộ quên đi mọi thứ đấy chứ?
Chu Phàm lắc đầu nói:
- Sầu Hầu, ta thật sự không nhớ gì hết cả, thậm chí ta còn không nhớ quốc gia của chúng ta tên là gì?
Chu Phàm hoàn toàn không biết gì về thế giới này, nên đang cố ý tìm hiểu. Đối với hai người Chu Nhất Mộc và Quế Phượng, hắn có điều cố kỵ nên không dám hỏi nhiều, nhưng đối với thiếu niên tên là Sầu Hầu này thì hắn lại không có quá nhiều cố kỵ như vậy. Dẫu sao, với độ tuổi này của Sầu Hầu chắc cũng không có quá nhiều tâm cơ.
Đối với câu hỏi của Chu Phàm, Sầu Hầu gãi gãi nách, hắn nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nói:
- A Phàm, vấn đề mà ngươi hỏi có chút thâm ảo, ta cũng không biết tên quốc gia của chúng ta... A, không đúng, hình như ta đã từng nghe cha ta nói qua.
Chu Phàm vội vàng nói:
- Thật ư, vậy ngươi nghĩ thật kỹ đi.
Vấn đề này rất quan trọng với Chu Phàm. Cho dù hôm qua đụng phải rất nhiều chuyện quỷ dị nhưng vạn nhất đây thực sự là triều đại nào đó của Hoa Hạ thì sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sầu Hầu cau mày, khổ sở suy nghĩ, chỗ giữa đôi lông mày của hắn không có nhiều thịt, nhíu lại một cái là xương lại nhô ra, người này đúng là gầy đến mức chỉ có da bọc xương.
Chu Phàm chỉ mở ro mắt nhìn, Sầu Hầu bỗng nhiễn vỗ tay một cái nói:
- A Phàm, ta nhớ ra rồi, hình như gọi là Ngụy Quốc.
- Ngụy Quốc à?
Chu Phàm khẽ gật đầu. Tuy tri thức về lịch sử của hắn ít ỏi nhưng vẫn nhớ kỹ trong lịch sử có ba quốc gia tên là Ngụy Quốc.Thứ nhất là Ngụy Quốc thời Xuân Thu Chiến Quốc, thứ hai là Ngụy Quốc thời Đông Hà Tam quốc do Tào Tháo thành lập, về phần nước thứ ba thì là Bắc Ngụy thời Nam Bắc triều, nhưng nó hình như là chính quyền của dân tộc thiểu số.
Về phần có còn nước nào khác hay không thì Chu Phàm cũng không biết. Hắn cũng không dám khẳng định Ngụy Quốc này chính là một trong ba nước mà hắn nghĩ tới, vẫn phải hỏi lại mới được.
- Sầu Hầu...
Chu Phàm vừa định hỏi lại cho kỹ một chút thì Sầu Hầu lại nhìn tế đàn hình tròn, bỗng nhiên chuyển đề tài nói:
- A Phàm, nghi lễ búi tóc bắt đầu rồi. Ngươi có sợ không?
Chu Phàm hơi sửng sốt, hỏi:
- Búi tóc thôi mà, tại sao phải sợ?
Khuôn mặt da bọc xương đó của Sầu Hầu hơi run lên, hắn cố cười nói:
- A Phàm nói đúng, búi tóc thôi mà, ta cũng không sợ.
Chu Phàm liếc một cái liền nhận ra sự khẩn trương của Sầu Hầu, nghi hoặc trong lòng hắn càng lớn hơn. Từ tối hôm qua, qua giọng nói của cha mẹ, hắn đã cảm thấy nghi lễ búi tóc này có gì đó quái lạ rồi, hiện tại Sầu Hầu lại nói vậy, chẳng lẽ nghi lễ búi tóc này có chỗ kỳ quái nào đó thật sao?
Đông! Đông! Đông!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thanh âm gõ trống da truyền đến.
Sầu Hầu gấp giọng nói:
- Bắt đầu rồi! A Phàm, có việc gì đợi sau khi búi tóc xong lại nói. Ta đến chỗ cha mẹ ta trước, ngươi mau đi tìm hai người Nhất Mộc thúc đi. Chúc ngươi may mắn.
Sầu Hầu nói xong cũng bước nhanh vào trong đám người.
Lời nói ở cuống họng của Chu Phàm hoàn toàn bị nghẹn lại. Hắn cũng không thể hỏi tiếp, nghĩ thầm, tại sao lại phải chúc mình may mắn chứ?
Chu Phàm cũng không nghĩ nhiều, nghi lễ búi tóc này rốt cuộc có gì đặc biệt, rất nhanh thôi hắn sẽ được biết, cũng không cần thiết phải nóng vội nhất thời.
Chu Phàm nhìn quanh bốn phía, đi bộ trở lại chỗ vừa nãy, thấy hai vợ chồng Chu Nhất Mộc đang đứng tại chỗ chờ hắn.
Quế Phương vẫy tay với Chu Phàm, nói:
- May mà ngươi đã quay lại, ngươi mà không quay lại thì ta đã phải đi tìm ngươi mất.
Chu Nhất Mộc thấy Chu Phàm trở lại thì nói:
- Đã quay lại rồi thì chúng ta đi thôi.
Đám người đã tụ tập đầy ở bốn phía quanh đài tế hình tròn, nhưng lúc này âm thanh nói chuyện ồn ào cơ bản đã ngừng lại, chỉ có tiếng thấp giọng thì thầm nói chuyện.
Các thôn dân thấy ba người Chu Phàm thì đều tự giác tránh ra một con đường.
Ba người Chu Phàm rất nhanh liền đi tới bên cạnh đài tế hình tròn. Chu Phàm nhìn bốn phía, phát hiện cạnh mình đều là một số đôi cha mẹ dẫn theo hài tử nhà mình. Những đứa trẻ này cũng cùng tuổi với Chu Phàm, đều đã mười lăm tuổi, hiển nhiên là chuẩn bị búi tóc.
Những người đồng lứa này có nam có nữ, nhưng trên mặt người nào người nấy đều lộ ra vẻ khẩn trương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro