Chương 4
Kiều Gia Tiểu Kiều
2024-07-11 05:50:53
Liễu Tàng Tửu ngồi xổm bên cạnh quan tài hơi cúi đầu quan sát thiếu nữ trong quan tài.
Khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, lẽ ra nhìn phải tươi ngon mọng nước nhưng sắc mặt lại trắng bệch như ma, càng làm nổi bật ngũ quan hơn người của nàng.
Nhất là đôi mắt vừa to vừa tròn, hơi nhọn ở hai đầu, là đôi mắt hạnh nhân đen nhánh xinh đẹp trong sáng mà quyến rũ.
Khác với “Liễu Hàn Trang” trong trí nhớ của hắn nhưng vốn dĩ tỷ tỷ của hắn rất giỏi giúp người khác thay hình đổi dạng.
Việc tạo cho mình một gương mặt trẻ trung xinh đẹp hơn là điều rất hợp lý, rất bình thường.
“Tam tỷ.” Trong đôi mắt cực kỳ mệt mỏi của Liễu Tàng Tửu lóe lên ánh sao lấp lánh: “Cuối cùng ta cũng tìm được tỷ.”
Khương Phất Y khó hiểu nhìn hắn.
“Ta là Tàng Tửu, tỷ rời nhà khi ta mới năm tuổi.” Liễu Tàng Tửu kiên nhẫn giải thích: “Mấy năm nay không có tin tức của tỷ, đại ca nói tỷ đã chết, ta không tin lén ra ngoài tìm tỷ.”
“Trường Cửu?” Nghe hắn nói chuyện như thật, giọng điệu không có vẻ gì là nói dối, Khương Phất Y nhíu mày nhớ lại thế giới dưới đáy biển của nàng: “Không lẽ ngươi là con cua lông xanh ta nuôi trước khi lên bờ sao?”
Liễu Tàng Tửu: “?”
Khương Phất Y: “Hay là cá ngựa lông tím? Nhím biển lông màu?”
Liễu Tàng Tửu: “...”
Sắc mặt hắn dần thay đổi: “Liễu Hàn Trang?”
“Ngươi nhận nhầm người rồi.”
Khương Phất Y yếu ớt không còn sức lực nằm trong quan tài: “Phiền ngươi giúp ta đóng nắp quan tài lại, ta phải tiếp tục bế quan, cảm ơn.”
“Không thể nào!” Dường như sợ Khương Phất Y sẽ tự đứng lên đóng nắp quan tài lại, Liễu Tàng Tửu nắm chặt cạnh quan tài: “Ta có thể nhận nhầm người nhưng bảo vật của Thiên Linh tộc không thể tìm nhầm người, là nó chỉ đường cho ta tới nơi này.”
Khương Phất Y mở mắt: “Ngươi đang nói là Thiên Linh tộc sống trong Vạn Tượng Vu?”
“Nếu không trên đời này còn có mấy Thiên Linh tộc?” Liễu Tàng Tửu kể khổ: “Tỷ không biết ta đã phải chịu đựng bao nhiêu gian khổ mới có thể trộm... mượn Tương Tư kính của bọn họ. Tam tỷ, tỷ đừng gây phiền phức nữa.”
Khương Phất Y biết Thiên Linh tộc, cũng biết Tương Tư kính.
Chủng tộc này ở thời xa xưa được gọi là Vu tộc, tương truyền rằng họ bẩm sinh là linh thể, phần lớn người trong tộc cả đời thức tỉnh ít nhất một loại thiên phú và sử dụng nó cho bản thân.
Có thể nhỏ như cỏ cây chi linh, lớn như tứ tượng thần thú, mang sức mạnh gió lửa sấm sét.
Vu tộc cấp cao thậm chí có thể giao tiếp với thần linh, biết trước vận mệnh của thiên đạo.
Khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, lẽ ra nhìn phải tươi ngon mọng nước nhưng sắc mặt lại trắng bệch như ma, càng làm nổi bật ngũ quan hơn người của nàng.
Nhất là đôi mắt vừa to vừa tròn, hơi nhọn ở hai đầu, là đôi mắt hạnh nhân đen nhánh xinh đẹp trong sáng mà quyến rũ.
Khác với “Liễu Hàn Trang” trong trí nhớ của hắn nhưng vốn dĩ tỷ tỷ của hắn rất giỏi giúp người khác thay hình đổi dạng.
Việc tạo cho mình một gương mặt trẻ trung xinh đẹp hơn là điều rất hợp lý, rất bình thường.
“Tam tỷ.” Trong đôi mắt cực kỳ mệt mỏi của Liễu Tàng Tửu lóe lên ánh sao lấp lánh: “Cuối cùng ta cũng tìm được tỷ.”
Khương Phất Y khó hiểu nhìn hắn.
“Ta là Tàng Tửu, tỷ rời nhà khi ta mới năm tuổi.” Liễu Tàng Tửu kiên nhẫn giải thích: “Mấy năm nay không có tin tức của tỷ, đại ca nói tỷ đã chết, ta không tin lén ra ngoài tìm tỷ.”
“Trường Cửu?” Nghe hắn nói chuyện như thật, giọng điệu không có vẻ gì là nói dối, Khương Phất Y nhíu mày nhớ lại thế giới dưới đáy biển của nàng: “Không lẽ ngươi là con cua lông xanh ta nuôi trước khi lên bờ sao?”
Liễu Tàng Tửu: “?”
Khương Phất Y: “Hay là cá ngựa lông tím? Nhím biển lông màu?”
Liễu Tàng Tửu: “...”
Sắc mặt hắn dần thay đổi: “Liễu Hàn Trang?”
“Ngươi nhận nhầm người rồi.”
Khương Phất Y yếu ớt không còn sức lực nằm trong quan tài: “Phiền ngươi giúp ta đóng nắp quan tài lại, ta phải tiếp tục bế quan, cảm ơn.”
“Không thể nào!” Dường như sợ Khương Phất Y sẽ tự đứng lên đóng nắp quan tài lại, Liễu Tàng Tửu nắm chặt cạnh quan tài: “Ta có thể nhận nhầm người nhưng bảo vật của Thiên Linh tộc không thể tìm nhầm người, là nó chỉ đường cho ta tới nơi này.”
Khương Phất Y mở mắt: “Ngươi đang nói là Thiên Linh tộc sống trong Vạn Tượng Vu?”
“Nếu không trên đời này còn có mấy Thiên Linh tộc?” Liễu Tàng Tửu kể khổ: “Tỷ không biết ta đã phải chịu đựng bao nhiêu gian khổ mới có thể trộm... mượn Tương Tư kính của bọn họ. Tam tỷ, tỷ đừng gây phiền phức nữa.”
Khương Phất Y biết Thiên Linh tộc, cũng biết Tương Tư kính.
Chủng tộc này ở thời xa xưa được gọi là Vu tộc, tương truyền rằng họ bẩm sinh là linh thể, phần lớn người trong tộc cả đời thức tỉnh ít nhất một loại thiên phú và sử dụng nó cho bản thân.
Có thể nhỏ như cỏ cây chi linh, lớn như tứ tượng thần thú, mang sức mạnh gió lửa sấm sét.
Vu tộc cấp cao thậm chí có thể giao tiếp với thần linh, biết trước vận mệnh của thiên đạo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro