Ầm!
KK Cố Hương
2024-07-11 19:18:26
Tốt hơn?
Chú Nam lo lắng đứng dậy lẩm bẩm: “Ta phải đi suốt đêm để trở về..."
Nếu còn không quay lại, thực sự nghỉ ngờ rằng ngay cả cái quần cũng sẽ trấn lột luôn mất, cũng không nghe nói rằng Long Huyết Phi Đao của mình đã sa đọa đến mức thành một tiểu phi đao...
“Về cái gì mà về hả? Dù sao thì ngươi cũng đã quay lại, ta có thể không quan tâm đến việc ăn uống của ngươi sao?”
Tả Trường Lộ trừng mắt nói: “Không lẽ ngươi coi thường Tả Trường Lộ ta? Hay là ngại ta chỉ tiếp đãi mỗi rau dưa bèo bọt, không muốn đi?”
Chú Nam ngại ngùng ngồi xuống, lau mồ hôi, lẩm bẩm: “Ta thực sự không coi thường ngươi... Ta chỉ quá không để mắt tới ngươi thôi...”
Tả Tiểu Đa trong lòng càng thêm kiên định.
Chú Nam này, có rất nhiều giao tình với gia đình của mình!
Trong nhiều năm như vậy, kể từ khi Tả Tiểu Đa có thể nhớ được, hắn chưa bao giờ thấy một vị khách nào đến thăm nhà mình! Mà chú Nam này tới đây, lại thực sự được Tả Trường Lộ mời về nhà ăn tối, từ đó có thể suy ra, mối quan hệ này thực sư không bình thường.
Cho nên khi nhìn vào chú Nam này, trong lòng Tả Tiểu Đa không khỏi xuất hiện những vấn đề khác.
Một câu hỏi mà hắn đã hỏi Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình rất nhiều lần.
Ta có cha và mẹ.
Nhưng ông bà nội của ta đâu? Ông bà ngoại của ta đâu?
Không lẽ đều là nhảy ra từ mấy tảng đá? Tại sao từ trước tới giờ chưa bao giờ nghe nói về bất kỳ ai, cũng chưa bao giờ gặp bất kỳ ai trong thế hệ lớn hơn?
Ngay lúc đó rèm cửa được vén lên, một cây gậy tìm đường duỗi vào, gõ hai cái xuống đất, sau đó một người đàn ông mù với mái tóc bạc trắng, trông ít nhất bảy mươi tám mươi tuổi, vừa đi vừa dò đường bước vào.
“Ông chủ Tả có ở đây không?” Giọng nói run rẩy yếu ớt vang lên.
“Ở đây ở đây” Tả Trường Lộ nhìn thấy có khách hàng tới, liền bước tới chào hỏi: “Ôi chao, Lão Hồng à, đôi mắt của ngươi thật không tiện, sao lại không gọi cho ta nói là ngươi muốn đến, ta sẽ ra đón ngươi.”
Nhân cơ hội này, Tả Tiểu Đa trộm quan sát khuôn mặt của chú Nam.
Ừm, nếu như mối quan hệ đã thân thiết như vậy, thế thì ta phải xem xem.
Vừa nhìn một cái, Tả Tiểu Đa đã cảm thấy ngạc sau đó phải nhìn lại vài lần.
Ừm... Khuôn mặt của chú Nam này thực sự là khuôn mặt của một người giàu có và nhàn hạ, chủ nhân của tướng mạo này là người có cuộc sống suôn sẻ, không có gì phải lo lắng, cả đời không bệnh tật không gặp tai họa, con cháu đầy đàn, cái nào cũng suôn sẻ, không có chuyện gì phải lo lắng gì cả...
Hiếm có ghê, người trông dữ tợn mà lại nhưng có tướng mạo tốt như vậy.
“Có nên coi đây là người phân theo nhóm vật họp theo loài hay không? Cả cha mẹ ta đều có tướng mạo. như thế này đã là một chuyên lạ rồi, thật không ngờ là chú Nam đến hôm nay cũng có loại tướng mạo như vậy..."
Trong lòng Tả Tiểu Đa không khỏi cảm thán, nhân sinh vô thường, cho dù ngươi là một người có quyền năng hay một cao thủ võ đạo đạt đến đỉnh cao, cũng khó mà tránh được việt gặp phải phiền phức như thế này, mà kiểu người có tướng mạo giống như cha mẹ như vậy mới là hiếm thấy nhất, thậm chí so với tướng mạo có mệnh đế vương, thiên tử gì đó còn hiếm hơn.
Trong lúc hắn đang một mình cảm thán, chú Nam đã quay mặt lại, có chút tò mò hỏi: “Tai nạn nhỏ, ngươi cứ nhìn chằm chằm mặt ta làm gì, rất thích ta sao?”
“Chú Nam, vui lòng gọi ta là Tiểu Đa.” Tả Tiểu Đa nghiêm nghị nói.
“Được rồi, Tiểu Đa Đa, ngươi nhìn ta làm cái gì, có phải là thích ta rồi không?”
Tả Tiểu Đa Đảo mắt.
“Chú Nam, ta nhìn chằm chằm vào ngươi là vì ta có thể xem tướng, ta đã thực sự ngạc nhiên khi vừa rồi nhìn thấy tướng mạo của ngươi, ngươi giống như cha mẹ của †a vậy, đều là người có số tốt!” Tả Tiểu Đa nói.
Câu nói này vừa nói xong.
Chú Nam nghe xong thì sững sờ, ông già mù đang nói chuyện với Tả Trường Lộ ở phía bên kia cũng quay đầu lại, đảo mắt nhìn qua.
Chú Nam có chút tò mò hỏi: “Ngươi thực sự biết xem tướng mạo sao, hay là dùng cái này để khoe khoang về cha mẹ mình?”
“Đây thật sự không phải là một lời khoe khoang, tướng mạo của ngươi và cha mẹ ta đều rất hiếm thấy, còn hiếm hơn cả tướng mạo có mệnh đế vương, thiên tử gì đót
“Thật sao? Vậy thì ngươi mau xem cho ta đi, mệnh của ta có tốt như vậy, khi nào mới có thể phát tài? Gần đây, ta thực sự không giàu có, ngay cả một chút quà tặng cũng có...” Chú Nam này hiển nhiên không tin vào lời nói nhảm nhí của Tả Tiểu Đa.
Tả Tiểu Đa cười khổ: “Chú Nam, ngươi làm khó ta rồi, ngươi hiện tại đã là người chiến thắng trong cuộc sống này, là người đứng đầu rồi, nếu như nói ngươi không có đủ tiền thì những người khác sẽ không thể sống được nữa.”
Chú Nam cười ha ha.
Bên này đang nói chuyện cười đùa, còn Tả Trường Lộ ở đằng kia đang nói chuyện với ông già mù.
“Lão Hồng, sau này cứ gọi cho ta, ta sẽ cử người chuyển hàng đến cho ngươi. Lâu lắm rồi mà ta vẫn không biết ngươi ở đâu.”.
“Không cần không cần.” Ông lão mù ho khan một tiếng, “Gần đây Thành Phượng Hoàng này không quá yên bình, tốt hơn vẫn là không chạy lung tung. Dù sao. tiệm của ngươi cũng ở đây, chạy không đi đâu được.”
“Đúng vậy, đúng là gần đây càng lúc càng loạn...” Tả Trường Lộ cảm thán.
“Ừ, ông chủ Tả, tính ra thì vẫn còn có việc, đến lúc đó phải làm phiền ngươi rồi.” Ông lão nói.
“Ngươi cứ nói đi."
“Vài ngày nữa, nhà ta đang ở hết hạn trả tiền, không còn chỗ ở, tới lúc đó ở chỗ ngươi vài ngày có được không?” Hồng Hạc Tử hỏi.
“Ở chỗ này của ta? Trong cửa hàng của ta?”
“Đúng vậy đúng vậy.”
“Tại sao lại ở chỗ này của ta?” Tả Trường Lộ ngây người một lúc.
“Ở đây an toàn.” Hồng Hạc Tử đảo mắt đôi mắt ngân hạnh.
“Cũng được thôi.” Tả Trường Lộ rất sảng khoái: “Khi nào thì ngươi chuyển đến?”
“Chỉ tới hai tháng nữa... hoặc có thể là hơn hai tháng. Ta chỉ ở chỗ cả ngươi trong bảy hoặc tám ngày thôi.” Hồng Hạc Tử run rẩy nói: “Haizzz, con người, không có con con gái chăm sóc khi về già đúng thật là khó khắn.”
“Ha ha ha, ngươi có thể đến và trò chuyện với ta nếu ngươi không có gì để làm.” Tả Trường Lộ cười ha ha.
Chú Nam lo lắng đứng dậy lẩm bẩm: “Ta phải đi suốt đêm để trở về..."
Nếu còn không quay lại, thực sự nghỉ ngờ rằng ngay cả cái quần cũng sẽ trấn lột luôn mất, cũng không nghe nói rằng Long Huyết Phi Đao của mình đã sa đọa đến mức thành một tiểu phi đao...
“Về cái gì mà về hả? Dù sao thì ngươi cũng đã quay lại, ta có thể không quan tâm đến việc ăn uống của ngươi sao?”
Tả Trường Lộ trừng mắt nói: “Không lẽ ngươi coi thường Tả Trường Lộ ta? Hay là ngại ta chỉ tiếp đãi mỗi rau dưa bèo bọt, không muốn đi?”
Chú Nam ngại ngùng ngồi xuống, lau mồ hôi, lẩm bẩm: “Ta thực sự không coi thường ngươi... Ta chỉ quá không để mắt tới ngươi thôi...”
Tả Tiểu Đa trong lòng càng thêm kiên định.
Chú Nam này, có rất nhiều giao tình với gia đình của mình!
Trong nhiều năm như vậy, kể từ khi Tả Tiểu Đa có thể nhớ được, hắn chưa bao giờ thấy một vị khách nào đến thăm nhà mình! Mà chú Nam này tới đây, lại thực sự được Tả Trường Lộ mời về nhà ăn tối, từ đó có thể suy ra, mối quan hệ này thực sư không bình thường.
Cho nên khi nhìn vào chú Nam này, trong lòng Tả Tiểu Đa không khỏi xuất hiện những vấn đề khác.
Một câu hỏi mà hắn đã hỏi Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình rất nhiều lần.
Ta có cha và mẹ.
Nhưng ông bà nội của ta đâu? Ông bà ngoại của ta đâu?
Không lẽ đều là nhảy ra từ mấy tảng đá? Tại sao từ trước tới giờ chưa bao giờ nghe nói về bất kỳ ai, cũng chưa bao giờ gặp bất kỳ ai trong thế hệ lớn hơn?
Ngay lúc đó rèm cửa được vén lên, một cây gậy tìm đường duỗi vào, gõ hai cái xuống đất, sau đó một người đàn ông mù với mái tóc bạc trắng, trông ít nhất bảy mươi tám mươi tuổi, vừa đi vừa dò đường bước vào.
“Ông chủ Tả có ở đây không?” Giọng nói run rẩy yếu ớt vang lên.
“Ở đây ở đây” Tả Trường Lộ nhìn thấy có khách hàng tới, liền bước tới chào hỏi: “Ôi chao, Lão Hồng à, đôi mắt của ngươi thật không tiện, sao lại không gọi cho ta nói là ngươi muốn đến, ta sẽ ra đón ngươi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhân cơ hội này, Tả Tiểu Đa trộm quan sát khuôn mặt của chú Nam.
Ừm, nếu như mối quan hệ đã thân thiết như vậy, thế thì ta phải xem xem.
Vừa nhìn một cái, Tả Tiểu Đa đã cảm thấy ngạc sau đó phải nhìn lại vài lần.
Ừm... Khuôn mặt của chú Nam này thực sự là khuôn mặt của một người giàu có và nhàn hạ, chủ nhân của tướng mạo này là người có cuộc sống suôn sẻ, không có gì phải lo lắng, cả đời không bệnh tật không gặp tai họa, con cháu đầy đàn, cái nào cũng suôn sẻ, không có chuyện gì phải lo lắng gì cả...
Hiếm có ghê, người trông dữ tợn mà lại nhưng có tướng mạo tốt như vậy.
“Có nên coi đây là người phân theo nhóm vật họp theo loài hay không? Cả cha mẹ ta đều có tướng mạo. như thế này đã là một chuyên lạ rồi, thật không ngờ là chú Nam đến hôm nay cũng có loại tướng mạo như vậy..."
Trong lòng Tả Tiểu Đa không khỏi cảm thán, nhân sinh vô thường, cho dù ngươi là một người có quyền năng hay một cao thủ võ đạo đạt đến đỉnh cao, cũng khó mà tránh được việt gặp phải phiền phức như thế này, mà kiểu người có tướng mạo giống như cha mẹ như vậy mới là hiếm thấy nhất, thậm chí so với tướng mạo có mệnh đế vương, thiên tử gì đó còn hiếm hơn.
Trong lúc hắn đang một mình cảm thán, chú Nam đã quay mặt lại, có chút tò mò hỏi: “Tai nạn nhỏ, ngươi cứ nhìn chằm chằm mặt ta làm gì, rất thích ta sao?”
“Chú Nam, vui lòng gọi ta là Tiểu Đa.” Tả Tiểu Đa nghiêm nghị nói.
“Được rồi, Tiểu Đa Đa, ngươi nhìn ta làm cái gì, có phải là thích ta rồi không?”
Tả Tiểu Đa Đảo mắt.
“Chú Nam, ta nhìn chằm chằm vào ngươi là vì ta có thể xem tướng, ta đã thực sự ngạc nhiên khi vừa rồi nhìn thấy tướng mạo của ngươi, ngươi giống như cha mẹ của †a vậy, đều là người có số tốt!” Tả Tiểu Đa nói.
Câu nói này vừa nói xong.
Chú Nam nghe xong thì sững sờ, ông già mù đang nói chuyện với Tả Trường Lộ ở phía bên kia cũng quay đầu lại, đảo mắt nhìn qua.
Chú Nam có chút tò mò hỏi: “Ngươi thực sự biết xem tướng mạo sao, hay là dùng cái này để khoe khoang về cha mẹ mình?”
“Đây thật sự không phải là một lời khoe khoang, tướng mạo của ngươi và cha mẹ ta đều rất hiếm thấy, còn hiếm hơn cả tướng mạo có mệnh đế vương, thiên tử gì đót
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Thật sao? Vậy thì ngươi mau xem cho ta đi, mệnh của ta có tốt như vậy, khi nào mới có thể phát tài? Gần đây, ta thực sự không giàu có, ngay cả một chút quà tặng cũng có...” Chú Nam này hiển nhiên không tin vào lời nói nhảm nhí của Tả Tiểu Đa.
Tả Tiểu Đa cười khổ: “Chú Nam, ngươi làm khó ta rồi, ngươi hiện tại đã là người chiến thắng trong cuộc sống này, là người đứng đầu rồi, nếu như nói ngươi không có đủ tiền thì những người khác sẽ không thể sống được nữa.”
Chú Nam cười ha ha.
Bên này đang nói chuyện cười đùa, còn Tả Trường Lộ ở đằng kia đang nói chuyện với ông già mù.
“Lão Hồng, sau này cứ gọi cho ta, ta sẽ cử người chuyển hàng đến cho ngươi. Lâu lắm rồi mà ta vẫn không biết ngươi ở đâu.”.
“Không cần không cần.” Ông lão mù ho khan một tiếng, “Gần đây Thành Phượng Hoàng này không quá yên bình, tốt hơn vẫn là không chạy lung tung. Dù sao. tiệm của ngươi cũng ở đây, chạy không đi đâu được.”
“Đúng vậy, đúng là gần đây càng lúc càng loạn...” Tả Trường Lộ cảm thán.
“Ừ, ông chủ Tả, tính ra thì vẫn còn có việc, đến lúc đó phải làm phiền ngươi rồi.” Ông lão nói.
“Ngươi cứ nói đi."
“Vài ngày nữa, nhà ta đang ở hết hạn trả tiền, không còn chỗ ở, tới lúc đó ở chỗ ngươi vài ngày có được không?” Hồng Hạc Tử hỏi.
“Ở chỗ này của ta? Trong cửa hàng của ta?”
“Đúng vậy đúng vậy.”
“Tại sao lại ở chỗ này của ta?” Tả Trường Lộ ngây người một lúc.
“Ở đây an toàn.” Hồng Hạc Tử đảo mắt đôi mắt ngân hạnh.
“Cũng được thôi.” Tả Trường Lộ rất sảng khoái: “Khi nào thì ngươi chuyển đến?”
“Chỉ tới hai tháng nữa... hoặc có thể là hơn hai tháng. Ta chỉ ở chỗ cả ngươi trong bảy hoặc tám ngày thôi.” Hồng Hạc Tử run rẩy nói: “Haizzz, con người, không có con con gái chăm sóc khi về già đúng thật là khó khắn.”
“Ha ha ha, ngươi có thể đến và trò chuyện với ta nếu ngươi không có gì để làm.” Tả Trường Lộ cười ha ha.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro