Bữa cơm này không dễ ăn
KK Cố Hương
2024-07-11 19:18:26
“Cha.” Tả Tiểu Niệm chủ động khéo léo chào hỏi.
“Ừ, Tiểu Niệm, đây là chú Nam của con, người anh em, đây là con gái của ta, Tả Tiểu Niệm, ngươi cứ gọi Tiểu Niệm là được.”
“Cháu chào chú Nam."
Tả Tiểu Niệm rụt rè ngượng ngùng lại tỏ ra rất trang nhã, nhu thuận gọi người ta.
“Lão Tả... Em thật sự rất ngưỡng mộ anh đó.” Trong †ầm mắt của chú Nam, trực tiếp ngây người ra. Nhìn thấy Tả Tiểu Đa đó vẫn chỉ là ngưỡng mộ Tả Trường Lộ, bây giờ lại nhìn thấy Tả Tiểu Niệm, đó không chỉ là ngưỡng mộ nữa, mà còn có chút đố ky.
“Lão Tả, sao anh lại có phúc như vậy chứ, đã sinh được một cậu con trai ưu tú như vậy rồi, không ngờ con gái lại còn ưu tú hơn, anh đây là không được rồi, quá khiến cho người ta ghen tức rồi, ngưỡng mộ đố ky ghen tức.”
Tả Tiểu Đa tức đến lè lưỡi ở trong phòng bếp.
Chú thấy Niệm Niệm mèo ưu tú lúc nào thế? Chỉ nhìn một cái? Là ấn tượng đầu tiên sao?
Chú đây là trọng nam khinh nữ đó được không?
Không biết bây giờ nêu cao bình đẳng nam nữ sao?!
Nếu như các ngươi nhìn thấy đức hạnh của nàng vừa nãy giống như bại liệt nằm trên ghế sô pha, còn nói như vậy nữa không?
Còn... ưu tú hơn!
Hừ! Đàn ông đều là yêu bằng mắt! Đàn ông có tuổi càng là như thết
'Tả Trường Lộ và chú Nam đi đến sô pha rồi ngồi xuống, Tả Tiểu Niệm nhanh trí đi qua, pha trà, rót trà, bưng trà...
Cái thần thái lễ độ đó, lại thêm vào sự e thẹn, mỏng manh, làm cho người ta yêu mến, quả thực là khuôn mặt như tranh, xinh đẹp khó tả.
Chú Nam càng ngày càng thích, nói: “Tiểu Niệm à, con xem chú Nam vừa qua bên này... trên người cũng không có đồ gì tốt, tặng con một viên trân châu xem như là quà gặp mặt vậy nhé. Ha ha.”
Vừa nói vừa móc ra một viên trân châu tỏa ra mùi hương lạ, nói: “Chính là viên trân châu này, theo chú thấy, bây giờ con có thể dùng được rồi, với tuổi hiện tại của con, dùng viên Định Nhan Châu này, cũng xem như là phù hợp.”
“Định Nhan Châu? Đúng là Định Nhan Châu?” Đôi mắt của Tả Tiểu Niệm bỗng chốc sáng lên.
Định Nhan Châu, cái tên giống như ý nghĩa của nó, chính là dị bảo có thể giữ gìn dung mạo mãi mãi không già đi, trong truyền thuyết, một viên Định Nhan Châu, người có thể dùng viên trân châu này sẽ duy trì mãi mãi dung mạo lúc ăn vào!
Nói một cách khác, chính là trường sinh bất lão.
Đối với phụ nữ mà nói, đây chính là trường sinh bất lão, thân dược giữ mãi tuổi thanh xuân!
Tả Tiểu Niệm xém chút theo bản năng mở miệng ăn nó, nhưng viên trân châu đã đưa tới gần miệng lại dừng lại, nghĩ một chút, có chút không nỡ đưa cho Tả Trường Lộ.
“Làm gì?” Tả Trường Lộ trừng mắt.
“Đợi buổi tối đưa cho mẹ, cha cho mẹ, mẹ sẽ vui nhất." Tả Tiểu Niệm nhỏ tiếng dặn dò.
“Cái gì mà ta cho mẹ, mẹ vui nhất, mẹ của con không cần mấy trò này." Tả Trường Lộ phụng phịu: “Thứ chú Nam cho con thì chính là của con, mau ăn nó đi.”
Tả Tiểu Niệm đắn đo một hồi lâu, cầm ra một cái hộp ngọc đặt nó vào trong đó, nói: “Con vẫn nên đợi thêm hai năm nữa... rồi mới ăn.”
Chú Nam cười lớn: “Thông minhl”
Tả Tiểu Niệm năm nay mười chín tuổi, mặc dù thân hình dậy thì đã đẹp hơn rất nhiều so với thiếu nữ bình thường, lúc này ăn vào đương nhiên là phù hợp, nhưng khuôn mặt chung quy cũng có chút non nớt, vẫn chưa được xem là lúc dung mạo đẹp nhất.
Tuổi tác đẹp nhất của phụ nữ, trước nay đều không phải là 17 18 tuổi thời thiếu nữ, mà là khoảng từ 20 đến 25 tuổi.
Tâm tư của Tả Tiểu Niệm rất đơn giản, nàng cũng hiểu rất rõ bản thân sẽ đẹp nhất vào lúc nào, nàng muốn vào chính thời gian tốt nhất đó mới ăn viên Định Nhan đan này, cả đời giữ gìn dung mạo đỉnh cao nhất!
“Nam Tiểu Hùng... Tiểu Nam đến rồi.” Ngô Vũ Đình bưng một đĩa cá đi ra.
Nam Tiểu Hùng?
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm suýt chút nữa phá cười, cố gắng dùng tu vi toàn thân kiêm chế lại, mới không cười thành tiếng.
Không ngờ chú Nam oai phong như thần, mà lại có một cái tên thú vị như vậy.
Có điều nghĩ đến tính cách của cha mẹ thích đặt biệt hiệu cho người khác, hai người cũng cảm thấy, cái tên này xác suất lớn là không phải tên thật.
Cơ mặt chú Nam hơi giật một chút, ngay sau đó liền lễ phép đứng lên, đứng rất nghiêm, thân hình cao lớn như hẳn, đầu cũng hơi lảo đảo: “Em chào chị dâu!”
“Nào, nào, mau ngồi đi. Người nhà với nhau cả, đâu cần câu nệ như vậy.”
Ngô Vũ Đình cười cười. Đặt thức ăn xuống, sau đó lập tức quay về phong bếp, chú Nam mới thở phào một cái, đặt mông ngồi xuống.
Chỉ là âm thanh nói chuyện rõ ràng nhỏ hơn trước. đây rất nhiều.
“Tả ca, chị dâu càng ngày càng đẹp.” Chú Nam lấy lòng.
Cũng không biết là nịnh bợ cha hay là nịnh bợ mẹ.
Một lát sau.
Đủ mười hai món, tất cả đều bày hết lên bàn, còn có rượu ngon đã làm ấm sẵn, cũng đều bưng lên, mùi hương tỏa ra bốn phía.
Chú Nam vẫn khăng khăng đợi Ngô Vũ Đình cùng ăn, mới kéo dài tới bây giờ.
“Người anh em, lâu rồi không gặp, nào, cạn một ly.
” “Nào, cạn ly!”
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm ngồi ở đó, chị em hai người nhìn nhau một cái, rõ ràng cảm thấy bữa cơm này có chút quỷ dị.
Chỗ quỷ dị quả thật là quá dễ nhận ra, mỗi lần Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình mời rượu, chú Nam đều sẽ không kìm lòng được mà đứng lên, đây là chuyện gì chứ?
Khách sáo? Nhưng như thế này cũng khách sáo quá rồi nhỉ? “Tiểu Hùng à...”
Ngô Vũ Đình cười mỉm gắp thức ăn cho hắn, nói: “Ngồi xuống ngồi xuống, ngồi xuống nói chuyện, cả nhà cùng nhau ăn cơm, chú cứ đứng dậy làm gì, chú không mệt, ta cũng thấy mệt theo rồi. Chú không dễ gì mới đến một lần, để cho Tiểu Đa và Tiểu Niệm mời chú một ly nhé.”
Khuôn mặt của chú Nam nhất thời trở nên khổ sở, lẩm bẩm nói: “Mời ta à... ta đã... được.”
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm cũng không hiểu ý gì khác, vâng lời đứng dậy mời rượu: “Chú Nam, chào. mừng chú đến, chúng cháu mời chú một ly, hoan nghênh chú sau này thường xuyên đến chơi.”
“Được”
Chú Nam vừa ngẩng đầu, liền một hơi uống hết ly rượu.
Nhất thời trong lòng lại đắng giống như phải ngậm hoàng liên: Thường xuyên đến? Có chán sống ta mới thường đến ấy -
“Ừ, Tiểu Niệm, đây là chú Nam của con, người anh em, đây là con gái của ta, Tả Tiểu Niệm, ngươi cứ gọi Tiểu Niệm là được.”
“Cháu chào chú Nam."
Tả Tiểu Niệm rụt rè ngượng ngùng lại tỏ ra rất trang nhã, nhu thuận gọi người ta.
“Lão Tả... Em thật sự rất ngưỡng mộ anh đó.” Trong †ầm mắt của chú Nam, trực tiếp ngây người ra. Nhìn thấy Tả Tiểu Đa đó vẫn chỉ là ngưỡng mộ Tả Trường Lộ, bây giờ lại nhìn thấy Tả Tiểu Niệm, đó không chỉ là ngưỡng mộ nữa, mà còn có chút đố ky.
“Lão Tả, sao anh lại có phúc như vậy chứ, đã sinh được một cậu con trai ưu tú như vậy rồi, không ngờ con gái lại còn ưu tú hơn, anh đây là không được rồi, quá khiến cho người ta ghen tức rồi, ngưỡng mộ đố ky ghen tức.”
Tả Tiểu Đa tức đến lè lưỡi ở trong phòng bếp.
Chú thấy Niệm Niệm mèo ưu tú lúc nào thế? Chỉ nhìn một cái? Là ấn tượng đầu tiên sao?
Chú đây là trọng nam khinh nữ đó được không?
Không biết bây giờ nêu cao bình đẳng nam nữ sao?!
Nếu như các ngươi nhìn thấy đức hạnh của nàng vừa nãy giống như bại liệt nằm trên ghế sô pha, còn nói như vậy nữa không?
Còn... ưu tú hơn!
Hừ! Đàn ông đều là yêu bằng mắt! Đàn ông có tuổi càng là như thết
'Tả Trường Lộ và chú Nam đi đến sô pha rồi ngồi xuống, Tả Tiểu Niệm nhanh trí đi qua, pha trà, rót trà, bưng trà...
Cái thần thái lễ độ đó, lại thêm vào sự e thẹn, mỏng manh, làm cho người ta yêu mến, quả thực là khuôn mặt như tranh, xinh đẹp khó tả.
Chú Nam càng ngày càng thích, nói: “Tiểu Niệm à, con xem chú Nam vừa qua bên này... trên người cũng không có đồ gì tốt, tặng con một viên trân châu xem như là quà gặp mặt vậy nhé. Ha ha.”
Vừa nói vừa móc ra một viên trân châu tỏa ra mùi hương lạ, nói: “Chính là viên trân châu này, theo chú thấy, bây giờ con có thể dùng được rồi, với tuổi hiện tại của con, dùng viên Định Nhan Châu này, cũng xem như là phù hợp.”
“Định Nhan Châu? Đúng là Định Nhan Châu?” Đôi mắt của Tả Tiểu Niệm bỗng chốc sáng lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Định Nhan Châu, cái tên giống như ý nghĩa của nó, chính là dị bảo có thể giữ gìn dung mạo mãi mãi không già đi, trong truyền thuyết, một viên Định Nhan Châu, người có thể dùng viên trân châu này sẽ duy trì mãi mãi dung mạo lúc ăn vào!
Nói một cách khác, chính là trường sinh bất lão.
Đối với phụ nữ mà nói, đây chính là trường sinh bất lão, thân dược giữ mãi tuổi thanh xuân!
Tả Tiểu Niệm xém chút theo bản năng mở miệng ăn nó, nhưng viên trân châu đã đưa tới gần miệng lại dừng lại, nghĩ một chút, có chút không nỡ đưa cho Tả Trường Lộ.
“Làm gì?” Tả Trường Lộ trừng mắt.
“Đợi buổi tối đưa cho mẹ, cha cho mẹ, mẹ sẽ vui nhất." Tả Tiểu Niệm nhỏ tiếng dặn dò.
“Cái gì mà ta cho mẹ, mẹ vui nhất, mẹ của con không cần mấy trò này." Tả Trường Lộ phụng phịu: “Thứ chú Nam cho con thì chính là của con, mau ăn nó đi.”
Tả Tiểu Niệm đắn đo một hồi lâu, cầm ra một cái hộp ngọc đặt nó vào trong đó, nói: “Con vẫn nên đợi thêm hai năm nữa... rồi mới ăn.”
Chú Nam cười lớn: “Thông minhl”
Tả Tiểu Niệm năm nay mười chín tuổi, mặc dù thân hình dậy thì đã đẹp hơn rất nhiều so với thiếu nữ bình thường, lúc này ăn vào đương nhiên là phù hợp, nhưng khuôn mặt chung quy cũng có chút non nớt, vẫn chưa được xem là lúc dung mạo đẹp nhất.
Tuổi tác đẹp nhất của phụ nữ, trước nay đều không phải là 17 18 tuổi thời thiếu nữ, mà là khoảng từ 20 đến 25 tuổi.
Tâm tư của Tả Tiểu Niệm rất đơn giản, nàng cũng hiểu rất rõ bản thân sẽ đẹp nhất vào lúc nào, nàng muốn vào chính thời gian tốt nhất đó mới ăn viên Định Nhan đan này, cả đời giữ gìn dung mạo đỉnh cao nhất!
“Nam Tiểu Hùng... Tiểu Nam đến rồi.” Ngô Vũ Đình bưng một đĩa cá đi ra.
Nam Tiểu Hùng?
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm suýt chút nữa phá cười, cố gắng dùng tu vi toàn thân kiêm chế lại, mới không cười thành tiếng.
Không ngờ chú Nam oai phong như thần, mà lại có một cái tên thú vị như vậy.
Có điều nghĩ đến tính cách của cha mẹ thích đặt biệt hiệu cho người khác, hai người cũng cảm thấy, cái tên này xác suất lớn là không phải tên thật.
Cơ mặt chú Nam hơi giật một chút, ngay sau đó liền lễ phép đứng lên, đứng rất nghiêm, thân hình cao lớn như hẳn, đầu cũng hơi lảo đảo: “Em chào chị dâu!”
“Nào, nào, mau ngồi đi. Người nhà với nhau cả, đâu cần câu nệ như vậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngô Vũ Đình cười cười. Đặt thức ăn xuống, sau đó lập tức quay về phong bếp, chú Nam mới thở phào một cái, đặt mông ngồi xuống.
Chỉ là âm thanh nói chuyện rõ ràng nhỏ hơn trước. đây rất nhiều.
“Tả ca, chị dâu càng ngày càng đẹp.” Chú Nam lấy lòng.
Cũng không biết là nịnh bợ cha hay là nịnh bợ mẹ.
Một lát sau.
Đủ mười hai món, tất cả đều bày hết lên bàn, còn có rượu ngon đã làm ấm sẵn, cũng đều bưng lên, mùi hương tỏa ra bốn phía.
Chú Nam vẫn khăng khăng đợi Ngô Vũ Đình cùng ăn, mới kéo dài tới bây giờ.
“Người anh em, lâu rồi không gặp, nào, cạn một ly.
” “Nào, cạn ly!”
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm ngồi ở đó, chị em hai người nhìn nhau một cái, rõ ràng cảm thấy bữa cơm này có chút quỷ dị.
Chỗ quỷ dị quả thật là quá dễ nhận ra, mỗi lần Tả Trường Lộ và Ngô Vũ Đình mời rượu, chú Nam đều sẽ không kìm lòng được mà đứng lên, đây là chuyện gì chứ?
Khách sáo? Nhưng như thế này cũng khách sáo quá rồi nhỉ? “Tiểu Hùng à...”
Ngô Vũ Đình cười mỉm gắp thức ăn cho hắn, nói: “Ngồi xuống ngồi xuống, ngồi xuống nói chuyện, cả nhà cùng nhau ăn cơm, chú cứ đứng dậy làm gì, chú không mệt, ta cũng thấy mệt theo rồi. Chú không dễ gì mới đến một lần, để cho Tiểu Đa và Tiểu Niệm mời chú một ly nhé.”
Khuôn mặt của chú Nam nhất thời trở nên khổ sở, lẩm bẩm nói: “Mời ta à... ta đã... được.”
Tả Tiểu Đa và Tả Tiểu Niệm cũng không hiểu ý gì khác, vâng lời đứng dậy mời rượu: “Chú Nam, chào. mừng chú đến, chúng cháu mời chú một ly, hoan nghênh chú sau này thường xuyên đến chơi.”
“Được”
Chú Nam vừa ngẩng đầu, liền một hơi uống hết ly rượu.
Nhất thời trong lòng lại đắng giống như phải ngậm hoàng liên: Thường xuyên đến? Có chán sống ta mới thường đến ấy -
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro