Chương 35
KK Cố Hương
2024-07-11 19:18:26
Tả Tiểu Niệm bước ra khỏi cổng.
Thấy ngay một chiếc xe thể thao trước mặt, đang dừng ở ven đường. Mộng Trầm Ngư đang ngồi trên ghế lái: "Sư tỷ sư tỷ, Tiểu Niệm sư tỷ... Đến đây ta tiễn tỷ một đoạn."
"Tự đi đi."
Mộng Trầm Ngư nhảy xuống xe: "Sư tỷ, chỗ ta có một lọ Tẩy Tủy đan thượng phẩm của Đan tông, tỷ xem..."
"Lên xe."
Tả Tiểu Niệm ngồi lên."
"Oke."
Mộng Trầm Ngư nhảy lên, ngồi vào ghế lái, gruuu một tiếng, xe thể thao khởi động rồi lao đi như đạn pháo ra khỏi nòng.
...
"Dừng lại."
Tần Phương Dương kêu lên.
Người trong võ đạo tràng đã thưa hẳn.
Bây giờ Tả Tiểu Đa đang khiêu chiến người thứ hai mươi chín. Tả Tiểu Đa cứ như phát rồ mà đánh với sáu người đứng trước, đã thương tích đầy mình mà vẫn còn muốn khiêu chiến.
Hắn không phải đanh đánh cược mà là đang liều mạng, liều mạng tiến về phía trước.
Đánh xong một trận đều là trong tình trạng kiệt sức, không thể tiếp tục chiến đấu nữa. Nhưng sau khi nghỉ ngơi một lát, sẽ đề xuất vòng khiêu chiến tiếp theo: "Nếu thắng là đã có tư cách, tất nhiên ta phải khiêu chiến đến vị trí càng cao hơn."
Hiện tại, Tả Tiểu Đa đang đấu với Tạ Cuồng Văn. Cả hai cũng không phải lần đầu giao thủ, ba lần trước đều là Tả Tiểu Đa bị đánh cho nằm sấp, cả người sưng phù không nỡ nhìn thẳng.
Nhưng hắn vẫn muốn chiến.
Kết quả này đến cả Tần Phương Dương cũng không thể ngờ tới, người thoạt nhìn khôn khéo láu cá lại có khuynh hướng "chiến đến hơi thở cuối cùng" như vậy.
Nhưng nếu cứ đánh tiếp khó tránh khỏi bị thương đến căn cơ.
Hắn vốn cũng chỉ định xem xem rốt cuộc Tả Tiểu Đa có thể làm đến mức nào, lúc này mới cố ý quan sát thêm hai trận. Nếu thật sự theo quy tắc thì lúc Tả Tiểu Đa bị đánh ngã lần đầu đã phải hô dừng rồi.
Thật ra không chỉ Tần Phương Dương mà tất cả những học viên ở đây cũng không một ai nghĩ rằng kẻ tự xưng là thần côn này lại có dáng vẻ Tam Lang liều mạng như vậy.
...
Tả Tiểu Đa bên kia thì đang mừng thầm.
Long Vũ Sinh tuân thủ trận cá cược, chi ra hai mươi tệ. Trong khoảnh khắc hai mươi tệ rơi vào tay Tả Tiểu Đa, một cảm giác mát rượi chợt nảy sinh.
Giống như từ trên trời rơi xuống, như tự nhiên sinh ra.
Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy một vùng thần bí giữa chân mày thoáng cái bị cảm giác mát rượi lấp đầy.
Một phần mát lạnh đó dần dần lan tỏa ra từ vùng thần bí đó, tiến vào kinh mạch. Cảm giác dễ chịu khó mà gọi tên, không chỉ lập tức khiến cho tinh thần phấn chấn gấp trăm lần, mà còn giúp tu vi của Tả Tiểu Đa tinh tiến lên rất nhiều.
Mà một phần khác thì được giữ lại ở vùng thần bí kia.
Chính là một nửa giọt nằm dưới đáy sâu?
Tả Tiểu Đa có thể cảm nhận được rõ ràng, chỉ cần gom đủ một giọt, mình chỉ cần động ý niệm, một giọt linh dịch này sẽ thấm vào hai mắt mình, mình có thể dựa vào đó mà thấy được sinh tử họa phúc trong ba tháng của một ai đó.
Nhưng...
Rõ ràng mình đã xem tướng cho mười người, kiếm được mười khoản phí xem tướng, sao chỉ có nửa giọt linh dịch? Không phải xem mỗi người thì được một giọt à?
Trong lòng Tả Tiểu Đa vừa mừng rỡ vừa buồn phiền.
Mừng là mình tìm ra được một con đường có thể nhanh chóng nâng cao thông thiên đại đạo, còn lờ mờ ngộ ra được năng lực này phải dùng thế nào. Buồn là... rõ ràng ta xem cho những mười người mà sao chỉ cho có nửa giọt, sao mà đủ được.
Bủn xỉn chết đi được.
Nhưng Tả Tiểu Đa cũng nghiêm túc hắn lên, đã biết việc xem tướng lần này của mình về thực chất đúng là như thầy Tần nói, lấy nhãn lực được rèn luyện thông qua sự từng trải của bản thân mà tham khảo, hơn nữa phần nhiều là nói đùa thì khó mà coi là xem tướng thật sự, có thể cho nửa giọt đã là may lắm rồi.
Mà cảm giác mát rượi kia đi vào cơ thể rồi tỏa ra, Tả Tiểu Đa cũng có thể cảm nhận được rõ rệt sự thay đổi của kinh mạch, cho nên hắn lựa chọn chiến đấu không ngừng để bứt tốc.
Đây là kỳ ngộ, là cơ duyên, là kỳ ngộ trời xanh ban tặng, nhưng để phần kỳ ngộ này thật sự biến thành thực lực thì cần phải thực chiến, khiến nó có thể hòa hợp hoàn toàn với những gì mình có, chỉ có như vậy mới coi như cơ hội hoàn chỉnh.
Thiên tài địa bảo có giàu mạnh hơn nữa, lúc tiến vào kinh mạch không thể hấp thu nó một cách toàn diện, chỉ biết tiêu hao một lượng lớn theo sự trao đổi chất của thân thể, lợi ích tự thân cũng giảm đi nhiều.
Mà muốn hấp thu hoàn toàn, ngoài chiến đấu, luyện công, vận động thì không còn con đường nào khác.
Mọi người đều thấy được thái độ dây dưa liều mạng của Tả Tiểu Đa, tưởng hắn cố chấp quá mức với chuyện thắng bại, ai mà ngờ được thật ra tên này đang ‘tiêu hóa thức ăn’...
...
Tả Tiểu Đa đang chiến đấu.
Bị đánh ngã, lại đứng lên, lại chiến đấu, lại xông lên...
Cho dù máu tươi đầm đìa, mặt mũi bầm dập, ý chí chiến đấu vẫn sục sôi như trước, càng đánh càng hăng, dũng cảm bất khuất.
Dần dần, bốn vị hướng dẫn đứng trên đài cao giám thị cũng chú ý tới tên học trò không ngừng chiến đấu, chiến bại rồi lại chiến tiếp, bốn người cũng tỏ ra rung động.
"Tiểu tử này được đấy, nhiệt huyết thật."
Bên cạnh võ đạo tràng.
Hồ Nhược Vân lặng lẽ đứng dưới một thân cây, lén nhìn Tả Tiểu Đa cứ chiến đấu rồi lại bị thương, bị đánh ngã rồi lại đứng dậy...
Môi nàng mím chặt, vành mắt đỏ hoe.
Giống như đang nhìn đứa trẻ tư chất ngu dốt nhà mình, bỗng một ngày tỉnh lại từ trong ngây ngô, liều mạng mà theo đuổi... sự bức thiết, cháy bỏng ấy...
"Tiểu Đa, ngươi nhất định sẽ làm được."
Hồ Nhược Vân tự nhủ.
Phía sau, trong song cửa thủy tinh của tòa dạy học, Lý Trường Giang đứng chắp tay, nhìn về phía thao trường, nhìn vợ mình và tiểu tử nào đó ở phía xa.
...
Cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Cái nhìn của cả lớp về Tả Tiểu Đa đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Ngay cả Tần Phương Dương cũng vậy.
Nỗ lực và thái độ như vậy, sự liều mạng bất khuất như vậy...
Khiến cho mọi người đều kính nể từ tận đáy lòng.
Dù là Long Vũ Sinh và Vạn Lý Tú ban đầu nói muốn chỉnh Tả Tiểu Đa, cũng đã lén bỏ suy nghĩ này đi.
Người như vậy đã định sẵn chắc chắn sẽ trở thành cường giả.
Ngày đầu đấu xếp hạng, đã vượt qua được hẳn sáu người.
Đâu chỉ khiến người ta sợ hãi, mà đây là vừa kính vừa sợ.
...
Thấy ngay một chiếc xe thể thao trước mặt, đang dừng ở ven đường. Mộng Trầm Ngư đang ngồi trên ghế lái: "Sư tỷ sư tỷ, Tiểu Niệm sư tỷ... Đến đây ta tiễn tỷ một đoạn."
"Tự đi đi."
Mộng Trầm Ngư nhảy xuống xe: "Sư tỷ, chỗ ta có một lọ Tẩy Tủy đan thượng phẩm của Đan tông, tỷ xem..."
"Lên xe."
Tả Tiểu Niệm ngồi lên."
"Oke."
Mộng Trầm Ngư nhảy lên, ngồi vào ghế lái, gruuu một tiếng, xe thể thao khởi động rồi lao đi như đạn pháo ra khỏi nòng.
...
"Dừng lại."
Tần Phương Dương kêu lên.
Người trong võ đạo tràng đã thưa hẳn.
Bây giờ Tả Tiểu Đa đang khiêu chiến người thứ hai mươi chín. Tả Tiểu Đa cứ như phát rồ mà đánh với sáu người đứng trước, đã thương tích đầy mình mà vẫn còn muốn khiêu chiến.
Hắn không phải đanh đánh cược mà là đang liều mạng, liều mạng tiến về phía trước.
Đánh xong một trận đều là trong tình trạng kiệt sức, không thể tiếp tục chiến đấu nữa. Nhưng sau khi nghỉ ngơi một lát, sẽ đề xuất vòng khiêu chiến tiếp theo: "Nếu thắng là đã có tư cách, tất nhiên ta phải khiêu chiến đến vị trí càng cao hơn."
Hiện tại, Tả Tiểu Đa đang đấu với Tạ Cuồng Văn. Cả hai cũng không phải lần đầu giao thủ, ba lần trước đều là Tả Tiểu Đa bị đánh cho nằm sấp, cả người sưng phù không nỡ nhìn thẳng.
Nhưng hắn vẫn muốn chiến.
Kết quả này đến cả Tần Phương Dương cũng không thể ngờ tới, người thoạt nhìn khôn khéo láu cá lại có khuynh hướng "chiến đến hơi thở cuối cùng" như vậy.
Nhưng nếu cứ đánh tiếp khó tránh khỏi bị thương đến căn cơ.
Hắn vốn cũng chỉ định xem xem rốt cuộc Tả Tiểu Đa có thể làm đến mức nào, lúc này mới cố ý quan sát thêm hai trận. Nếu thật sự theo quy tắc thì lúc Tả Tiểu Đa bị đánh ngã lần đầu đã phải hô dừng rồi.
Thật ra không chỉ Tần Phương Dương mà tất cả những học viên ở đây cũng không một ai nghĩ rằng kẻ tự xưng là thần côn này lại có dáng vẻ Tam Lang liều mạng như vậy.
...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tả Tiểu Đa bên kia thì đang mừng thầm.
Long Vũ Sinh tuân thủ trận cá cược, chi ra hai mươi tệ. Trong khoảnh khắc hai mươi tệ rơi vào tay Tả Tiểu Đa, một cảm giác mát rượi chợt nảy sinh.
Giống như từ trên trời rơi xuống, như tự nhiên sinh ra.
Tả Tiểu Đa chỉ cảm thấy một vùng thần bí giữa chân mày thoáng cái bị cảm giác mát rượi lấp đầy.
Một phần mát lạnh đó dần dần lan tỏa ra từ vùng thần bí đó, tiến vào kinh mạch. Cảm giác dễ chịu khó mà gọi tên, không chỉ lập tức khiến cho tinh thần phấn chấn gấp trăm lần, mà còn giúp tu vi của Tả Tiểu Đa tinh tiến lên rất nhiều.
Mà một phần khác thì được giữ lại ở vùng thần bí kia.
Chính là một nửa giọt nằm dưới đáy sâu?
Tả Tiểu Đa có thể cảm nhận được rõ ràng, chỉ cần gom đủ một giọt, mình chỉ cần động ý niệm, một giọt linh dịch này sẽ thấm vào hai mắt mình, mình có thể dựa vào đó mà thấy được sinh tử họa phúc trong ba tháng của một ai đó.
Nhưng...
Rõ ràng mình đã xem tướng cho mười người, kiếm được mười khoản phí xem tướng, sao chỉ có nửa giọt linh dịch? Không phải xem mỗi người thì được một giọt à?
Trong lòng Tả Tiểu Đa vừa mừng rỡ vừa buồn phiền.
Mừng là mình tìm ra được một con đường có thể nhanh chóng nâng cao thông thiên đại đạo, còn lờ mờ ngộ ra được năng lực này phải dùng thế nào. Buồn là... rõ ràng ta xem cho những mười người mà sao chỉ cho có nửa giọt, sao mà đủ được.
Bủn xỉn chết đi được.
Nhưng Tả Tiểu Đa cũng nghiêm túc hắn lên, đã biết việc xem tướng lần này của mình về thực chất đúng là như thầy Tần nói, lấy nhãn lực được rèn luyện thông qua sự từng trải của bản thân mà tham khảo, hơn nữa phần nhiều là nói đùa thì khó mà coi là xem tướng thật sự, có thể cho nửa giọt đã là may lắm rồi.
Mà cảm giác mát rượi kia đi vào cơ thể rồi tỏa ra, Tả Tiểu Đa cũng có thể cảm nhận được rõ rệt sự thay đổi của kinh mạch, cho nên hắn lựa chọn chiến đấu không ngừng để bứt tốc.
Đây là kỳ ngộ, là cơ duyên, là kỳ ngộ trời xanh ban tặng, nhưng để phần kỳ ngộ này thật sự biến thành thực lực thì cần phải thực chiến, khiến nó có thể hòa hợp hoàn toàn với những gì mình có, chỉ có như vậy mới coi như cơ hội hoàn chỉnh.
Thiên tài địa bảo có giàu mạnh hơn nữa, lúc tiến vào kinh mạch không thể hấp thu nó một cách toàn diện, chỉ biết tiêu hao một lượng lớn theo sự trao đổi chất của thân thể, lợi ích tự thân cũng giảm đi nhiều.
Mà muốn hấp thu hoàn toàn, ngoài chiến đấu, luyện công, vận động thì không còn con đường nào khác.
Mọi người đều thấy được thái độ dây dưa liều mạng của Tả Tiểu Đa, tưởng hắn cố chấp quá mức với chuyện thắng bại, ai mà ngờ được thật ra tên này đang ‘tiêu hóa thức ăn’...
...
Tả Tiểu Đa đang chiến đấu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bị đánh ngã, lại đứng lên, lại chiến đấu, lại xông lên...
Cho dù máu tươi đầm đìa, mặt mũi bầm dập, ý chí chiến đấu vẫn sục sôi như trước, càng đánh càng hăng, dũng cảm bất khuất.
Dần dần, bốn vị hướng dẫn đứng trên đài cao giám thị cũng chú ý tới tên học trò không ngừng chiến đấu, chiến bại rồi lại chiến tiếp, bốn người cũng tỏ ra rung động.
"Tiểu tử này được đấy, nhiệt huyết thật."
Bên cạnh võ đạo tràng.
Hồ Nhược Vân lặng lẽ đứng dưới một thân cây, lén nhìn Tả Tiểu Đa cứ chiến đấu rồi lại bị thương, bị đánh ngã rồi lại đứng dậy...
Môi nàng mím chặt, vành mắt đỏ hoe.
Giống như đang nhìn đứa trẻ tư chất ngu dốt nhà mình, bỗng một ngày tỉnh lại từ trong ngây ngô, liều mạng mà theo đuổi... sự bức thiết, cháy bỏng ấy...
"Tiểu Đa, ngươi nhất định sẽ làm được."
Hồ Nhược Vân tự nhủ.
Phía sau, trong song cửa thủy tinh của tòa dạy học, Lý Trường Giang đứng chắp tay, nhìn về phía thao trường, nhìn vợ mình và tiểu tử nào đó ở phía xa.
...
Cuối cùng cũng kết thúc rồi.
Cái nhìn của cả lớp về Tả Tiểu Đa đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Ngay cả Tần Phương Dương cũng vậy.
Nỗ lực và thái độ như vậy, sự liều mạng bất khuất như vậy...
Khiến cho mọi người đều kính nể từ tận đáy lòng.
Dù là Long Vũ Sinh và Vạn Lý Tú ban đầu nói muốn chỉnh Tả Tiểu Đa, cũng đã lén bỏ suy nghĩ này đi.
Người như vậy đã định sẵn chắc chắn sẽ trở thành cường giả.
Ngày đầu đấu xếp hạng, đã vượt qua được hẳn sáu người.
Đâu chỉ khiến người ta sợ hãi, mà đây là vừa kính vừa sợ.
...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro