Củi này đốt hết, lửa kia vẫn truyền
KK Cố Hương
2024-07-11 19:18:26
Hắn không ngờ rằng Hà Viên Nguyệt lại đánh giá 'Tân Phương Dương cao như vậy.
Phải biết Tân Phương Dương trừ dạy học trò mình thì bình thường luôn có vẻ khiêm tốn trầm lặng.
“Đứa nhỏ Trường Minh này cũng khá lắm. Tu luyện công pháp gia truyền được tới giai đoạn này ở tuổi của hắn đúng là đáng quý.”
Cuối cùng, Hà Viên Nguyệt nhìn đánh giá của Lý Thành Long, bật ra tiếng thở dài hiếm thấy.
“Rất lâu về trước ta từng kiến nghị bỏ đi một ít nội dung phần Nhị Mạc của Tam Mạc Ngũ Bình. Nhưng vẫn chưa thể kiểm chứng được, mà sở dĩ ta có lo lắng này chính là sợ sẽ xuất hiện người giống như Lý Thành Long. Tuy người như vậy cực kỳ hiếm thấy."
“Xã hội hiện đại, nữ quyền ngày càng tiến bộ... Cách lấy tình cảm của nữ nhi để thăm dò tính cách đàn ông sớm muộn gì cũng sẽ bị nữ quyền lên án thôi.”
Hà Viên Nguyệt thở dài thườn thượt.
“Cô hiệu trưởng... lời cô hình như hơi bất công rồi?”
Lý Trường Giang nói: “Tam Mạc Ngũ Bình đánh vào giới nữ cũng là dùng tình cảm của người đàn ông để khảo nghiệm. Hai bên đều như nhau, sao lại bị lên án được”
“Lập trường bất đồng thì quan điểm cũng bất đồng. Việc đàn ông không quan tâm thì chắc gì phụ nữ đã không. Đây cũng là chỗ khác nhau cơ bản đấy.” Hà Nguyệt Viên mỉm cười: “Cho nên ban đầu ta mới có kiến nghị như vậy, bởi vì ta là phái nữ, ta thấy khó chịu. Mà khảo nghiệm này đàn ông các anh lại không có cảm giác như ta.”
Lý Trường Giang trầm ngâm nói: “Có lẽ... là vậy?”
Hà Viên Nguyệt cười ha ha nói: “Lý Thành Long là con cháu đích tôn của thế gia quân nhân, thái độ phẩm giá thế nào ta rất hiểu, hắn không phải người không quả quyết đứng núi này trông núi nọ.”
“Hai người cảm thấy hẳn do dự như thế nhưng vẫn nhận được đánh giá cao nhất, là không thể hiểu nổi phải không?”
“Đúng vậy." Lý Trường Giang và Hồ Nhược Vân gật đầu.
“Theo ta hiểu về hắn thì có thể chắc chắn rằng cậu bé này là một người có thể vì đại nghĩa nước nhà mà hi sinh tất cả, thậm chí tất cả những chuyện mà hắn làm đều là cố gắng vì mục tiêu này.”
“Kể cả tình cảm của hắn cũng có thể hi sinh.”
“Lý Thành Long do dự, không phải vì mình có thể đạt được điều gì, mà là đang do dự... nên chọn ai là tốt nhất cho mục tiêu cuối cùng của mình. Mà mục tiêu cuối cùng của Lý Thành Long là lấy đại nghĩa làm đầu, những chuyện khác không quan tâm. Cho nên hệ thống mới cho hắn đánh giá cao như vậy.”
“So với Lý Thành Long, hệ thống có thể load đến mức đó đúng là khiến ta cực kỳ kinh ngạc. Hệ thống đã tiến bộ rồi.”
“Trẻ ngoan thì ngoan thật đấy. Nhưng lại độc ác với bản thân quá.”
Hà Viên Nguyệt nhắm mắt lại, khế thở dài: “Đầu là những đứa trẻ tốt...”
“Nhưng Lý Thành Long cuối cùng vẫn lựa chọn người mình yêu.”
“Đúng vậy, nhưng sự do dự của thằng bé cũng là sự tôn trọng và an ủi lớn lao dành cho ba cô gái khác.”
Hà Viên Nguyệt mệt mỏi phất tay, nói: “Chuyện này cứ để như vậy đi.”
Không muốn bàn lại nữa.
Hôm nay nàng đã nói quá nhiều rồi.
Lý Trường Giang nhớ lại mỗi câu nói của nguyên hiệu trưởng Hà, không khỏi cảm phục sự dụng tâm của nàng.
Hắn phát hiện hiệu trưởng mình đây còn kém cô hiệu trưởng nhiều lắm, cô chú ý đến mỗi đứa trẻ, nhìn xuyên qua hiện tượng để thấy được bản chất.
Mà hiện tại mình mới chỉ dừng ở việc nhìn biểu hiện bên ngoài. Đây chắc chắn là một loại thất trách.
Lý Trường Giang nghiêm túc suy nghĩ trong lòng.
Hà Viên Nguyệt thở dốc mấy hơi, lấy lại tinh thần, nói: “Giờ nên nói đến chuyện quan trọng giữa chúng ta rồi, đó là đan dược.”
“Chuyện về đan dược?”
Hồ Nhược Vân nghe vậy chợt cuống cuồng cả lên, nàng thoáng cái đã đoán được ý đồ của nguyên hiệu trưởng Hà, vội vàng cất lời: “Cô hiệu trưởng, sao cô...?”
“Con bé Nhược Vân này.”
Cô hiệu trưởng mỉm cười, gọi Hồ Nhược Vân đến bên cạnh, nắm tay nàng vỗ về: “Con bé này, từ nhỏ đã ngốc rồi."
Run rẩu lấy từ trong túi ra ra chiếc bình ngọc nhỏ, cầm lấy tay Hồ Nhược Vân, đặt nó vào lòng bàn tay nàng, không cho phép từ chối, con mắt già nua cũng hơi phiếm lệ: “Con có lòng này... ta đã cảm thấy thỏa mãn rồi. Nhưng mấy thứ này, ta không cần đâu...”
“Cô àI”
Hồ Nhược Vân nghẹn ngào nói: “Sao cô không uống? Thử thôi cũng đâu có gì xấu, chí ít cũng có thể để cô.
Hà Viên Nguyệt tỏ vẻ ung dung
Khẽ ngắt lời, nói: “Đứa bé ngốc này, nếu nó thật sự có tác dụng với ta thì ta khách sáo với con làm gì? Giờ hỏa mệnh hồn của †a đã như ngọn nến lay lắt trong gió, lay lắt sắp tàn, bất cứ khi nào cũng có thể lụi tắt. Nói cho cùng cũng do nội tình của ta đã tiêu hao hết cả rồi, tuổi thọ đã sắp hết.”
“Dù con có đưa cho ta chỗ linh dược này thì tuổi thọ của ta cũng chỉ kéo dài được thêm một hai năm là cùng...”
Hà Viên Nguyệt cười thản nhiên: “Đứa bé ngốc, tình cảm của con dành cho ta, ta biết chứ. Nhưng ta sao lại nhãn tâm dùng hạnh phúc cả đời của con và Trường Giang để đổi lấy việc kéo dài hơn tàn một hai năm được?”
Nàng run rẩy lấy từ trong ngực ra một viên kim châu đưa qua: “Đây là một viên Mệnh Hồn Đan, con lấy Tỉnh Hồn Hỏa Diễm đan nặn lại Tỉnh Hồn, tái tạo kinh mạch trước, sau đó lấy linh nguyên cố định Mệnh Hồn đan, đợi đến khi dược lực hoàn toàn hòa tan thì thôi động linh khí vận hành một vòng trong kinh mạch, lại dùng Tinh Linh Thảo, có thể trừ hết trầm kha.
Nói đến ba chữ Tỉnh Linh Thảo, ánh mắt Hà Viên Nguyệt trở nên xa xăm, mông lung như đang nằm mơ.
“Cô ơi!" Hồ Nhược Vân khóc không thành tiếng.
“Lam Thư.” Hà Viên Nguyệt khẽ gọi.
Cô gái áo đen vẫn luôn đứng sau nàng đáp: “Tôi đây.
“Phiền ngươi một việc, trong quá trình Hồ Nhược Vân chữa thương, nếu Lý Trường Giang hộ pháp sẽ vì thân cận quá mức nên lo được lo mất, tâm lí khó tránh khỏi bị dao động. Nếu là ngươi hộ pháp thì sẽ không sợ nguy hiểm, thuận bưồm xuôi gió.”
Lam Thư điềm tĩnh đáp: “Được.”
“Vậy hiện tại làm đi, để tâm trạng bình tĩnh lại đã, rồi bắt đầu luôn, ta muốn tận mắt trông thấy Nhược Vân khỏi hẳn.”
Hà Viên Nguyệt hiền từ nhìn Lý Trường Giang và Hồ Nhược Vân: “Không cần lo cho ta, ta vẫn sẽ sống thôi. Các con... và tất cả học sinh tốt nghiệp từ Nhị Trung, và cả trường học này... đều là sự tiếp nối cho sinh mệnh của ta.”
Phải biết Tân Phương Dương trừ dạy học trò mình thì bình thường luôn có vẻ khiêm tốn trầm lặng.
“Đứa nhỏ Trường Minh này cũng khá lắm. Tu luyện công pháp gia truyền được tới giai đoạn này ở tuổi của hắn đúng là đáng quý.”
Cuối cùng, Hà Viên Nguyệt nhìn đánh giá của Lý Thành Long, bật ra tiếng thở dài hiếm thấy.
“Rất lâu về trước ta từng kiến nghị bỏ đi một ít nội dung phần Nhị Mạc của Tam Mạc Ngũ Bình. Nhưng vẫn chưa thể kiểm chứng được, mà sở dĩ ta có lo lắng này chính là sợ sẽ xuất hiện người giống như Lý Thành Long. Tuy người như vậy cực kỳ hiếm thấy."
“Xã hội hiện đại, nữ quyền ngày càng tiến bộ... Cách lấy tình cảm của nữ nhi để thăm dò tính cách đàn ông sớm muộn gì cũng sẽ bị nữ quyền lên án thôi.”
Hà Viên Nguyệt thở dài thườn thượt.
“Cô hiệu trưởng... lời cô hình như hơi bất công rồi?”
Lý Trường Giang nói: “Tam Mạc Ngũ Bình đánh vào giới nữ cũng là dùng tình cảm của người đàn ông để khảo nghiệm. Hai bên đều như nhau, sao lại bị lên án được”
“Lập trường bất đồng thì quan điểm cũng bất đồng. Việc đàn ông không quan tâm thì chắc gì phụ nữ đã không. Đây cũng là chỗ khác nhau cơ bản đấy.” Hà Nguyệt Viên mỉm cười: “Cho nên ban đầu ta mới có kiến nghị như vậy, bởi vì ta là phái nữ, ta thấy khó chịu. Mà khảo nghiệm này đàn ông các anh lại không có cảm giác như ta.”
Lý Trường Giang trầm ngâm nói: “Có lẽ... là vậy?”
Hà Viên Nguyệt cười ha ha nói: “Lý Thành Long là con cháu đích tôn của thế gia quân nhân, thái độ phẩm giá thế nào ta rất hiểu, hắn không phải người không quả quyết đứng núi này trông núi nọ.”
“Hai người cảm thấy hẳn do dự như thế nhưng vẫn nhận được đánh giá cao nhất, là không thể hiểu nổi phải không?”
“Đúng vậy." Lý Trường Giang và Hồ Nhược Vân gật đầu.
“Theo ta hiểu về hắn thì có thể chắc chắn rằng cậu bé này là một người có thể vì đại nghĩa nước nhà mà hi sinh tất cả, thậm chí tất cả những chuyện mà hắn làm đều là cố gắng vì mục tiêu này.”
“Kể cả tình cảm của hắn cũng có thể hi sinh.”
“Lý Thành Long do dự, không phải vì mình có thể đạt được điều gì, mà là đang do dự... nên chọn ai là tốt nhất cho mục tiêu cuối cùng của mình. Mà mục tiêu cuối cùng của Lý Thành Long là lấy đại nghĩa làm đầu, những chuyện khác không quan tâm. Cho nên hệ thống mới cho hắn đánh giá cao như vậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“So với Lý Thành Long, hệ thống có thể load đến mức đó đúng là khiến ta cực kỳ kinh ngạc. Hệ thống đã tiến bộ rồi.”
“Trẻ ngoan thì ngoan thật đấy. Nhưng lại độc ác với bản thân quá.”
Hà Viên Nguyệt nhắm mắt lại, khế thở dài: “Đầu là những đứa trẻ tốt...”
“Nhưng Lý Thành Long cuối cùng vẫn lựa chọn người mình yêu.”
“Đúng vậy, nhưng sự do dự của thằng bé cũng là sự tôn trọng và an ủi lớn lao dành cho ba cô gái khác.”
Hà Viên Nguyệt mệt mỏi phất tay, nói: “Chuyện này cứ để như vậy đi.”
Không muốn bàn lại nữa.
Hôm nay nàng đã nói quá nhiều rồi.
Lý Trường Giang nhớ lại mỗi câu nói của nguyên hiệu trưởng Hà, không khỏi cảm phục sự dụng tâm của nàng.
Hắn phát hiện hiệu trưởng mình đây còn kém cô hiệu trưởng nhiều lắm, cô chú ý đến mỗi đứa trẻ, nhìn xuyên qua hiện tượng để thấy được bản chất.
Mà hiện tại mình mới chỉ dừng ở việc nhìn biểu hiện bên ngoài. Đây chắc chắn là một loại thất trách.
Lý Trường Giang nghiêm túc suy nghĩ trong lòng.
Hà Viên Nguyệt thở dốc mấy hơi, lấy lại tinh thần, nói: “Giờ nên nói đến chuyện quan trọng giữa chúng ta rồi, đó là đan dược.”
“Chuyện về đan dược?”
Hồ Nhược Vân nghe vậy chợt cuống cuồng cả lên, nàng thoáng cái đã đoán được ý đồ của nguyên hiệu trưởng Hà, vội vàng cất lời: “Cô hiệu trưởng, sao cô...?”
“Con bé Nhược Vân này.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô hiệu trưởng mỉm cười, gọi Hồ Nhược Vân đến bên cạnh, nắm tay nàng vỗ về: “Con bé này, từ nhỏ đã ngốc rồi."
Run rẩu lấy từ trong túi ra ra chiếc bình ngọc nhỏ, cầm lấy tay Hồ Nhược Vân, đặt nó vào lòng bàn tay nàng, không cho phép từ chối, con mắt già nua cũng hơi phiếm lệ: “Con có lòng này... ta đã cảm thấy thỏa mãn rồi. Nhưng mấy thứ này, ta không cần đâu...”
“Cô àI”
Hồ Nhược Vân nghẹn ngào nói: “Sao cô không uống? Thử thôi cũng đâu có gì xấu, chí ít cũng có thể để cô.
Hà Viên Nguyệt tỏ vẻ ung dung
Khẽ ngắt lời, nói: “Đứa bé ngốc này, nếu nó thật sự có tác dụng với ta thì ta khách sáo với con làm gì? Giờ hỏa mệnh hồn của †a đã như ngọn nến lay lắt trong gió, lay lắt sắp tàn, bất cứ khi nào cũng có thể lụi tắt. Nói cho cùng cũng do nội tình của ta đã tiêu hao hết cả rồi, tuổi thọ đã sắp hết.”
“Dù con có đưa cho ta chỗ linh dược này thì tuổi thọ của ta cũng chỉ kéo dài được thêm một hai năm là cùng...”
Hà Viên Nguyệt cười thản nhiên: “Đứa bé ngốc, tình cảm của con dành cho ta, ta biết chứ. Nhưng ta sao lại nhãn tâm dùng hạnh phúc cả đời của con và Trường Giang để đổi lấy việc kéo dài hơn tàn một hai năm được?”
Nàng run rẩy lấy từ trong ngực ra một viên kim châu đưa qua: “Đây là một viên Mệnh Hồn Đan, con lấy Tỉnh Hồn Hỏa Diễm đan nặn lại Tỉnh Hồn, tái tạo kinh mạch trước, sau đó lấy linh nguyên cố định Mệnh Hồn đan, đợi đến khi dược lực hoàn toàn hòa tan thì thôi động linh khí vận hành một vòng trong kinh mạch, lại dùng Tinh Linh Thảo, có thể trừ hết trầm kha.
Nói đến ba chữ Tỉnh Linh Thảo, ánh mắt Hà Viên Nguyệt trở nên xa xăm, mông lung như đang nằm mơ.
“Cô ơi!" Hồ Nhược Vân khóc không thành tiếng.
“Lam Thư.” Hà Viên Nguyệt khẽ gọi.
Cô gái áo đen vẫn luôn đứng sau nàng đáp: “Tôi đây.
“Phiền ngươi một việc, trong quá trình Hồ Nhược Vân chữa thương, nếu Lý Trường Giang hộ pháp sẽ vì thân cận quá mức nên lo được lo mất, tâm lí khó tránh khỏi bị dao động. Nếu là ngươi hộ pháp thì sẽ không sợ nguy hiểm, thuận bưồm xuôi gió.”
Lam Thư điềm tĩnh đáp: “Được.”
“Vậy hiện tại làm đi, để tâm trạng bình tĩnh lại đã, rồi bắt đầu luôn, ta muốn tận mắt trông thấy Nhược Vân khỏi hẳn.”
Hà Viên Nguyệt hiền từ nhìn Lý Trường Giang và Hồ Nhược Vân: “Không cần lo cho ta, ta vẫn sẽ sống thôi. Các con... và tất cả học sinh tốt nghiệp từ Nhị Trung, và cả trường học này... đều là sự tiếp nối cho sinh mệnh của ta.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro