Học bổng
KK Cố Hương
2024-07-11 19:18:26
“Hiện tại Hồng Hạc Tử vẫn như cũ ở lại buôn bán trên phố, hắn luôn biểu hiện rất cẩn thận.... Bọn ta không dám đến quá gần. Dù sao thì tuổi thọ của Hồng Hạc Tử cũng đã sắp hết rồi, lần này lại tìm hắn, cơ hội rất lớn còn chưa kịp nhìn ra cái gì thì đã hao hết tuổi thọ còn sót lại mà chết, không giúp ích gì, ngược lại còn để lộ hành tung của chúng ta.”
“Ừm, nhưng mà tên Hồng Hạc Tử này nhất định không được phép rời khỏi tầm mắt bên ta! Một khi có chuyện cần, lập tức dùng hành động với Hồng Hạc Tử! Nhất định phải bắt về đây! Rõ chưa?”
“Bên phía Thất Sát tạm thời sắp xếp như vậy.”
“Tham Lang!”
“Có”
“Có chuyện gì vậy? Nhân thủ bên phía các ngươi đâu?”
“Đã truyền tin đến, lần này, có ba người đến đây. Một người Anh Biến, một người Đan Nguyên, còn có chủ nhân của phân thân lần trước.”
“Chỉ có ba người?”
“Vâng”
Phụ trách Tham Lang chính là một cô gái trung niên, trên mặt chứa đầy sự thăng trầm “Sứ giả đại nhân, nhân thủ bên phía ta và Thất Sát, Phá Quân không giống nhau, bọn họ có đủ phân lượng và nhân lực đủ nhiều, ở bên cạnh ta, cũng chỉ có một nhân viên liên lạc mà thôi.”
Vị sứ giả đại nhân mang đồ xám này nở nụ cười nhạti “Phan Ngọc Sanh, năm đó dưới trướng của Tham Lang bà bà có mười đại đệ tử, ngươi xếp hạng thứ ba.... Ngươi lại giả bộ ở trước mặt ta, nếu ta giết ngươi ngay tại đây, ngươi nói bên phía Tham Lang tông môn liệu có truy cứu trừng phạt ta hay không?!”
Phan Ngọc Sanh biến sắc “Sứ giả đại nhân, ngươi.... Sao ngươi lại biết?”
Sứ giả mang đồ xám lạnh lùng nói “Vì sao bên phía Tham Lang Môn vẫn luôn không có nhân thủ khác đến, không phải là bằng mặt không bằng lòng, không xuất công không xuất sức, chẳng qua là vì, lực lượng trấn thủ nơi này đã đủ. Nhưng sức mạnh bên phía Tham Lang Môn lại chỉ có một mình ngươi mà thôi.... Phan Ngọc Sanh, ta mặc kệ bình thường ngươi ẩn núp như thế nào, nhưng chuyện lần này nếu bởi vì ngươi mà chậm trễ
“Chỉ có một con đường chết!”
“Cho dù là Phan Ngọc Sanh ngươi, cũng không ngoại lệ!”
Sắc mặt của Phan Ngọc Sanh lại biến đổi, đột nhiên mở miệng hỏi “Sứ giả đại nhân, xin hỏi Tỉnh chủ đại nhân, khi nào mới đến?”
Sứ giả mang đồ xám lạnh nhạt nói “Khi nào Tỉnh chủ đại đến, cho dù ta biết... Ta cũng sẽ không nói cho các ngươi, dựa vào chút chỉ số thông minh hiện tại này của các ngươi, không chừng vừa quay người đi, thì đã bán Tinh chủ vào cục Tỉnh Thuẫn rồi!”
Hắn nheo mắt nhìn một chút, nói “Ví dụ như ngươi, Lâm Canh Cao đại ca, bản thân bị người khác bán đứng, hiện tại đã bước nửa chân vào nhà tù của cục Tỉnh Thuẫn, vẫn đang giả vờ là một trí giả, phân tích, hẳn cũng xứng nói hai chữ phân tích...
Lâm Canh Cao tái mặt, nhưng không dám nói một câu.
“Mấy nhiệm vụ của Phá Quân, chưa chắc có thể tự lực hoàn thành. Thất Sát phải giúp đỡ!”
“Vâng” “Giải tán đi."
Một trận sương mù bốc lên, sau khi sương mù tản đi, sứ giả áo xám đã biến mất.
Lúc nãy tất cả mọi người không nhìn thấy rõ hắn đến như thế nào, hiện giờ cũng không có bất kì kẻ nào nhìn thấy rõ, hắn rời đi như thế nào.
“Tiểu Đa đến đây, ngồi đi ngồi đi.”
Bên trong văn phòng hiệu trưởng, chỉ có hai người. Lý Trường Giang, Hồ Nhược Vân.
Tả Tiểu Đa thụ sủng nhược kinh, ngoài miệng nói “Chào hiệu trưởng, chào cô Hồ.”
Trong lòng lại nói, sao lại khách sáo như vậy? Chẳng lẽ có ý đồ?
“Thế nào rồi? Tu vi lại có tiến bộ đúng không?”
Lý Trường Giang cười ha ha, nói: “Ta có một chuyện chuyện tốt, trước tiên nói với ngươi một tiếng, bởi vì trường học chúng ta xảy ra chuyện này, khó tránh khỏi lòng người có chút hoang mang.... Cho nên, ta dự định tổ chức một hoạt động, yên tâm, chuyện này đối với ngươi mà nói là một chuyện cực kì tốt.”
“Chuyện tốt? Hoạt động?” Tả Tiểu Đa tỏ vẻ khó hiểu đối với chuyện này, trường học tổ chức hoạt động có liên quan gì đến ta, thật sự là chuyện tốt sao?!
Sao ta lại cảm giác ta sắp bị gài bẫy...
Hiện tại cách ngươi đột phá Võ Sĩ tổng cộng cũng chỉ còn mấy ngày, nhưng ngươi đã đột phá cấp độ Võ Sư, hoàn toàn được coi là tiến bộ vùn vụt, hơn hẳn tất cả mọi người, lẽ ra sau khi ngươi đột phá Võ Sư, thì sẽ được tiến vào lớp Võ Sư theo thường lệ, nhưng xét đến tốc độ cấp tiến của ngươi thật sự là quá nhanh, khó tránh khỏi nền tảng có hơi yếu kém, cho nên mới cho ngươi dừng vài ngày, mài dũa một chút sau đó lại vào Tỉnh Hồn Tháp.”
Lý Trường Giang nói: “Nhưng loại tốc độ thăng cấp giống như ngươi đây, nói như thế nào thì cũng là một †ấm gương vô cùng tốt...."
'Tấm gương? Gương mẫu?
Nghe đến đây, trên mặt của Tả Tiểu Đa đã không tự chủ được mà lộ ra một nụ cười kiêu ngạo, giống như hoa nở.
Mở cờ trong bụng.
'Ta thích nhất là người khác khen ngợi ta.
Mặt mũi đắc chí giống như tiểu nhân này, khiến khóe miệng của Lý Trường Giang co giật một chút, mới tiếp tục nói: “.... Thật ra lần này, còn có đám người Lý Thành Long, Long Vũ Sinh cùng nhau thăng cấp với ngươi, số lượng người không ít... Cho nên trường học đã chuẩn bị một lần khen thưởng cùng với một hoạt động phạm vi toàn trường.”
“Nội dung chính đương nhiên là được thiết kế để khen thưởng học sinh thiên tài....”
“Ý nghĩa sâu xa hơn, là vì động viên các phụ huynh, đến lúc đó, tất cả phụ huynh của học sinh đều sẽ được mời tới tham gia, trung tâm của lần khen thưởng này, phụ huynh của ngươi đương nhiên là đối tượng được mời quan trọng nhất, sẽ được xếp vào hàng ghế đầu, dùng chuyện này, để đốc thúc khích lệ, những học sinh khác càng thêm cố gắng tu luyện.”
Lý Trường Giang nói: “Ngươi thấy sao?”
Tả Tiểu Đa vui đến mức không ngậm được mồm: “Không có vấn đề gì, hoàn toàn không có vấn đề! Hiệu trưởng, ngươi cứ việc xếp sếp, không ngờ tới Tả Tiểu Đa †a vậy mà cũng có một ngày giành được vẻ vang về cho cha mẹ, ha ha ha, bên ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để phối hợp, ngươi nói như thế nào thì chính là như thế đó, ta nghe theo ngươi hết!”
Lý Trường Giang nói: “Ừm, vậy quyết định như vậy. nhé. Đến lúc đó, ta sẽ ở trên đài phát biểu, nhấn mạnh khen ngợi sự tiến bộ của ngươi, ta hy vọng ngươi có thể làm đại diện học sinh phát biểu, nói về kinh nghiệm tu hành và lý tưởng là được.... Tuyệt đối đừng nói về chuyện khác, nhất là không được gây rối, ngươi hiểu chưa?”
“Ta hiểu! Ta hiểu! Hoàn toàn hiểu rồi!”
“Ừm, nhưng mà tên Hồng Hạc Tử này nhất định không được phép rời khỏi tầm mắt bên ta! Một khi có chuyện cần, lập tức dùng hành động với Hồng Hạc Tử! Nhất định phải bắt về đây! Rõ chưa?”
“Bên phía Thất Sát tạm thời sắp xếp như vậy.”
“Tham Lang!”
“Có”
“Có chuyện gì vậy? Nhân thủ bên phía các ngươi đâu?”
“Đã truyền tin đến, lần này, có ba người đến đây. Một người Anh Biến, một người Đan Nguyên, còn có chủ nhân của phân thân lần trước.”
“Chỉ có ba người?”
“Vâng”
Phụ trách Tham Lang chính là một cô gái trung niên, trên mặt chứa đầy sự thăng trầm “Sứ giả đại nhân, nhân thủ bên phía ta và Thất Sát, Phá Quân không giống nhau, bọn họ có đủ phân lượng và nhân lực đủ nhiều, ở bên cạnh ta, cũng chỉ có một nhân viên liên lạc mà thôi.”
Vị sứ giả đại nhân mang đồ xám này nở nụ cười nhạti “Phan Ngọc Sanh, năm đó dưới trướng của Tham Lang bà bà có mười đại đệ tử, ngươi xếp hạng thứ ba.... Ngươi lại giả bộ ở trước mặt ta, nếu ta giết ngươi ngay tại đây, ngươi nói bên phía Tham Lang tông môn liệu có truy cứu trừng phạt ta hay không?!”
Phan Ngọc Sanh biến sắc “Sứ giả đại nhân, ngươi.... Sao ngươi lại biết?”
Sứ giả mang đồ xám lạnh lùng nói “Vì sao bên phía Tham Lang Môn vẫn luôn không có nhân thủ khác đến, không phải là bằng mặt không bằng lòng, không xuất công không xuất sức, chẳng qua là vì, lực lượng trấn thủ nơi này đã đủ. Nhưng sức mạnh bên phía Tham Lang Môn lại chỉ có một mình ngươi mà thôi.... Phan Ngọc Sanh, ta mặc kệ bình thường ngươi ẩn núp như thế nào, nhưng chuyện lần này nếu bởi vì ngươi mà chậm trễ
“Chỉ có một con đường chết!”
“Cho dù là Phan Ngọc Sanh ngươi, cũng không ngoại lệ!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt của Phan Ngọc Sanh lại biến đổi, đột nhiên mở miệng hỏi “Sứ giả đại nhân, xin hỏi Tỉnh chủ đại nhân, khi nào mới đến?”
Sứ giả mang đồ xám lạnh nhạt nói “Khi nào Tỉnh chủ đại đến, cho dù ta biết... Ta cũng sẽ không nói cho các ngươi, dựa vào chút chỉ số thông minh hiện tại này của các ngươi, không chừng vừa quay người đi, thì đã bán Tinh chủ vào cục Tỉnh Thuẫn rồi!”
Hắn nheo mắt nhìn một chút, nói “Ví dụ như ngươi, Lâm Canh Cao đại ca, bản thân bị người khác bán đứng, hiện tại đã bước nửa chân vào nhà tù của cục Tỉnh Thuẫn, vẫn đang giả vờ là một trí giả, phân tích, hẳn cũng xứng nói hai chữ phân tích...
Lâm Canh Cao tái mặt, nhưng không dám nói một câu.
“Mấy nhiệm vụ của Phá Quân, chưa chắc có thể tự lực hoàn thành. Thất Sát phải giúp đỡ!”
“Vâng” “Giải tán đi."
Một trận sương mù bốc lên, sau khi sương mù tản đi, sứ giả áo xám đã biến mất.
Lúc nãy tất cả mọi người không nhìn thấy rõ hắn đến như thế nào, hiện giờ cũng không có bất kì kẻ nào nhìn thấy rõ, hắn rời đi như thế nào.
“Tiểu Đa đến đây, ngồi đi ngồi đi.”
Bên trong văn phòng hiệu trưởng, chỉ có hai người. Lý Trường Giang, Hồ Nhược Vân.
Tả Tiểu Đa thụ sủng nhược kinh, ngoài miệng nói “Chào hiệu trưởng, chào cô Hồ.”
Trong lòng lại nói, sao lại khách sáo như vậy? Chẳng lẽ có ý đồ?
“Thế nào rồi? Tu vi lại có tiến bộ đúng không?”
Lý Trường Giang cười ha ha, nói: “Ta có một chuyện chuyện tốt, trước tiên nói với ngươi một tiếng, bởi vì trường học chúng ta xảy ra chuyện này, khó tránh khỏi lòng người có chút hoang mang.... Cho nên, ta dự định tổ chức một hoạt động, yên tâm, chuyện này đối với ngươi mà nói là một chuyện cực kì tốt.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chuyện tốt? Hoạt động?” Tả Tiểu Đa tỏ vẻ khó hiểu đối với chuyện này, trường học tổ chức hoạt động có liên quan gì đến ta, thật sự là chuyện tốt sao?!
Sao ta lại cảm giác ta sắp bị gài bẫy...
Hiện tại cách ngươi đột phá Võ Sĩ tổng cộng cũng chỉ còn mấy ngày, nhưng ngươi đã đột phá cấp độ Võ Sư, hoàn toàn được coi là tiến bộ vùn vụt, hơn hẳn tất cả mọi người, lẽ ra sau khi ngươi đột phá Võ Sư, thì sẽ được tiến vào lớp Võ Sư theo thường lệ, nhưng xét đến tốc độ cấp tiến của ngươi thật sự là quá nhanh, khó tránh khỏi nền tảng có hơi yếu kém, cho nên mới cho ngươi dừng vài ngày, mài dũa một chút sau đó lại vào Tỉnh Hồn Tháp.”
Lý Trường Giang nói: “Nhưng loại tốc độ thăng cấp giống như ngươi đây, nói như thế nào thì cũng là một †ấm gương vô cùng tốt...."
'Tấm gương? Gương mẫu?
Nghe đến đây, trên mặt của Tả Tiểu Đa đã không tự chủ được mà lộ ra một nụ cười kiêu ngạo, giống như hoa nở.
Mở cờ trong bụng.
'Ta thích nhất là người khác khen ngợi ta.
Mặt mũi đắc chí giống như tiểu nhân này, khiến khóe miệng của Lý Trường Giang co giật một chút, mới tiếp tục nói: “.... Thật ra lần này, còn có đám người Lý Thành Long, Long Vũ Sinh cùng nhau thăng cấp với ngươi, số lượng người không ít... Cho nên trường học đã chuẩn bị một lần khen thưởng cùng với một hoạt động phạm vi toàn trường.”
“Nội dung chính đương nhiên là được thiết kế để khen thưởng học sinh thiên tài....”
“Ý nghĩa sâu xa hơn, là vì động viên các phụ huynh, đến lúc đó, tất cả phụ huynh của học sinh đều sẽ được mời tới tham gia, trung tâm của lần khen thưởng này, phụ huynh của ngươi đương nhiên là đối tượng được mời quan trọng nhất, sẽ được xếp vào hàng ghế đầu, dùng chuyện này, để đốc thúc khích lệ, những học sinh khác càng thêm cố gắng tu luyện.”
Lý Trường Giang nói: “Ngươi thấy sao?”
Tả Tiểu Đa vui đến mức không ngậm được mồm: “Không có vấn đề gì, hoàn toàn không có vấn đề! Hiệu trưởng, ngươi cứ việc xếp sếp, không ngờ tới Tả Tiểu Đa †a vậy mà cũng có một ngày giành được vẻ vang về cho cha mẹ, ha ha ha, bên ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để phối hợp, ngươi nói như thế nào thì chính là như thế đó, ta nghe theo ngươi hết!”
Lý Trường Giang nói: “Ừm, vậy quyết định như vậy. nhé. Đến lúc đó, ta sẽ ở trên đài phát biểu, nhấn mạnh khen ngợi sự tiến bộ của ngươi, ta hy vọng ngươi có thể làm đại diện học sinh phát biểu, nói về kinh nghiệm tu hành và lý tưởng là được.... Tuyệt đối đừng nói về chuyện khác, nhất là không được gây rối, ngươi hiểu chưa?”
“Ta hiểu! Ta hiểu! Hoàn toàn hiểu rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro